Chương 93: Mạch nước ngầm [ Tam ]

Từ Hồ Châu đi, Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương hàng đêm cùng phòng, vợ chồng son như keo như sơn, thân thể phù hợp, tâm hồn cũng dần dần sâu sắc, ăn ý. Nguyên Thương bị Lữ Thiên Tứ từng bước ép sát, lại có thái độ khác thường không có phản bác, không chỉ bởi vì Nguyên Thương đã học được lấy đại cục làm trọng mà ẩn nhẫn.


Cố Nguyệt Mẫn hôn lông mày của nàng,  thấy nó dần trở nên thích ý không dễ phát giác, 
"Thập Tam, ngươi càng lúc càng giảo hoạt!"


Nguyên Thương không trả lời, ôm Cố Nguyệt Mẫn hôn lên chiếc cổ tinh tế mê người của nàng. Từ lúc công phu của Nguyên Thương tiến triển nhanh, hai người võ nghệ ngang nhau - Nguyên Thương nội lực cao hơn chút, Cố Nguyệt Mẫn công phu thuần thục hơn một chút, vì thế ở trên giường cũng là ngang sức ngang tài.


Cố Nguyệt Mẫn hôn vành tai của nàng, ngữ khí mang ý cười: 
"Ngươi theo cô cô ta học xấu."
Đúng vậy, Nguyên Thương không có cùng Lữ Thiên Tứ tranh phong chống đối, thứ nhất là do cảm tình ngày xưa của hắn cùng Cố Nguyệt Mẫn, thứ hai, dĩ nhiên là để cho Cố Nguyệt Mẫn nhìn.


Nếu không phải cố ý cho Cố Nguyệt Mẫn nhìn thấy, Nguyên Thương sao có khả năng ở trước mặt người ngoài bày ra bộ dáng thương tâm ủy khuất? Nguyên Thương không hiểu chính trị, lại hiểu rõ lòng người. Cố Thường Y từng tỉ mỉ phân tích qua cho nàng, nữ nhân Túc Sa gia, một người so với một người bá đạo hơn, dùng đời sau mà nói thì không cần biết nàng biểu hiện ra bao nhiêu ôn nhu săn sóc, kỳ thực trong xương có chủ nghĩa nữ nhân rất lớn.


Năm đó khi Túc Sa Duyệt Dung coi trọng Cố Thường Y, Cố Thường Y còn không phải là đại hiệp nổi tiếng thiên hạ, cũng không phải tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mà chính là một tiểu nha đầu nghịch ngợm, gây sự, bị Túc Sa Duyệt Dung đùa bỡn trong lòng bàn tay. Thẳng đến sau khi xông xáo giang hồ trở về, luyện một thân mình đồng da sắt dựa vào chơi xấu làm nũng mới chống lại được Túc Sa Duyệt Dung một hai...


available on google playdownload on app store


Cho nên, ở trước mặt nữ nhân Túc Sa gia, có đôi khi giả bộ đáng thương rất cần thiết.
Không am hiểu nói dối lúc nói dối lại dễ dàng gạt người hơn, nếu không phải trong mắt Nguyên Thương không che giấu được lưu luyến cùng vui vẻ, ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cũng thiếu chút nữa bị nàng lừa được.


Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay xoa xoa hai má Nguyên Thương, 
"Thập Tam, ngươi nói, ta phải trừng phạt ngươi thế nào mới... ưm..."
Nguyên Thương ngửa người dán lên đôi môi mềm mại, môi lưỡi dây dưa, tiếp tục hương diễm mỗi ngày.
-------------------


Lữ Thiên Tứ sau khi trở về, lập tức triển khai công tác chuẩn bị, thế lực âm thầm của Đông Lâm liên tiếp được điều động, đồng thời hắn ở trường hợp công khai hung tợn lên tiếng: 


"Các ngươi canh chừng chòng chọc cho ta! Ma ốm Tô Kì này, dám cùng " Đông Hải tiểu bá vương " ta tranh giành người trong lòng, ta nhất định phải cho hắn biết tay!"


Lữ Chấn Hải nhận được tấu chương nói nhi tử hồ đồ kia của mình lại bắt đầu gà bay chó sủa, hạ thánh chỉ hung hăng quở trách mấy câu, đồng chí tiểu Lữ ở trước thánh chỉ vừa móc lỗ tai vừa nói 
" đã biết đã biết "
 cho có lệ. 


Cuối cùng Lữ Chấn Hải cũng mặc hắn hồ nháo, nói sao cũng chỉ là chuyện tình của hài tử! Ngươi không phong lưu uổng thời niên thiếu, dấm chua đánh nhau mà thôi, mặc kệ hắn! Chuyện chiến sự với Đại Yến quốc mới là chuyện trước mắt Lữ Chấn Hải quan tâm.


Nhưng mà, buổi tối trước ngày tổ chức đại hội võ lâm, Lữ Thiên Tứ trở lại phòng của mình, phát hiện có một người quen thản nhiên ngồi ở trước bàn sách của hắn nhàn nhạt nhìn hắn.
Lữ Thiên Tứ trong lòng nhảy dựng, tiện đà vui cười nói:


 " Tô huynh đến chỗ ta làm khách, sao không thông tri trước một tiếng?"
Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt Nguyên Thương nhìn hắn cùng tối hôm đó không giống nhau. Nếu nói, đêm đó chứa ẩn nhẫn, còn hiện giờ là chứa sát khí.
Lữ Thiên Tứ bỗng nhiên nói: 
"Tô huynh chẳng lẽ đến làm thích khách?"


Nguyên Thương vươn đao, chậm rãi rút ra.
" Aiz, chờ một chút, chờ một chút!"
 Lữ Thiên Tứ vội vàng nói, 
"Ngươi không phải đùa thật đi? Đây là Đại Lữ!"


Nhưng không thấy Nguyên Thương có ý định dừng tay, còn rút đao bổ tới, Lữ Thiên Tứ rốt cuộc có chút luống cuống, khắp phòng chạy loạn, 
"Ngươi chớ làm bậy a! Ta đã cùng ca ca Cố Nguyệt Mẫn kết bái!... Này, ngươi ngươi ngươi thật hạ sát thủ a!"


Lữ Thiên Tứ phi thân nhảy ra cửa sổ, Nguyên Thương theo sát đuổi theo. Nguyên Thương tuy rằng so với Lữ Thiên Tứ mạnh hơn rất nhiều, nhưng Lữ Thiên Tứ một lòng chạy trốn, một chút ý tứ giao thủ cũng không có, Nguyên Thương trong lúc nhất thời cũng giết hắn không được. Lữ Thiên Tứ không để ý hình tượng oa oa kêu loạn - phía sau vị này sát khí chân chân thật thật! Bây giờ không giống lúc đầu có nhiều người dòm ngó mà luận bàn, hắn nếu cần mặt mũi thì sẽ không còn mạng!


Hai người truy đuổi trong vương phủ, không bao lâu thị vệ vương phủ chạy tới. Bọn thị vệ đều tiến lên ngăn trở, nhưng sao có thể là đối thủ của Nguyên Thương, cũng chỉ có thể kéo dài chút thời gian mà thôi, ngược lại một đám bị đánh bay, vương phủ biến thành gà bay chó sủa.


Bọn hạ nhân vương phủ từ trong miệng kêu la của Lữ Thiên Tứ mà biết đầu mối, nghị luận ầm ỉ:
"Người kia là Phò mã của Minh Huy Công chúa?"
"Thì ra võ công thật sự giống như lời đồn!"
"Nghe nói tiểu Vương gia ở Yên Vũ Lâu đã bị hắn đánh bại, quả nhiên không sai..."


"So với tiểu Vương gia còn lợi hại hơn? Tiểu vương gia không phải cao thủ Hậu thiên đỉnh sao?"
"Hắc, vậy hắn không phải là cao thủ Tiên thiên sao?"
"Sao có thể? Nghe nói Phò mã mới mười sáu tuổi..."


"A! Có gì không thể? Nghe nói năm đó Trưởng Công chúa cũng là ở tuổi này thành Tiên thiên! Phò mã của Minh Huy là đệ tử của Trưởng Công chúa, thiếu môn chủ của Thiên Cơ Môn..."
"Aiz, tiểu Vương gia của chúng ta lúc này thảm!"


Ở một góc sân, hai lão nhân mặc trang phục tạp dịch nói chuyện phiếm. Rõ ràng vẻ mặt nếp nhăn, tuổi già sức yếu, nhưng trong ánh mắt lại trong trẻo tinh quang.
Lão đầu râu hoa râm nói: 
"Lão Ngô, tiểu thiếu gia gặp nạn, ngươi còn không đi cứu giá?"
Lão đầu bưng chén trà cũ cười hắc hắc nói: 


"Thân cốt này của ta, cũng không muốn cũng tiểu mao hài lăn qua lăn lại. Lão Kỷ, ngươi nếu ngứa tay thì tới đi a! Trừ bỏ nha đầu Cố Thường Y kia, không thể tin được sinh thời còn có thể gặp được một Tiên thiên cao thủ mười sáu tuổi!"
Lão Kỷ nói: 


"Hừ, cao thủ Tiên thiên mười sáu tuổi, ta không tin trong đó không có mờ ám!"
Lão Ngô uống một ngụm trà, nói: 


"Lần trước là ngươi bảo tiểu thiếu gia đi tìm hiểu Tô Kì? Hắc, ngươi xem tiểu tử Tô gia bộ dạng tức giận, không chỉ là đơn giản tranh giành tình nhân thôi, chỉ sợ còn có ý định giết người diệt khẩu đấy!"
Lão Kỷ nói: 


"Hừ, đừng tưởng phép khích tướng của ngươi còn có thể dùng! Hai mươi năm, ngươi cũng chỉ có biện pháp này! Năm đó nếu như ngươi thông minh một chút, Lâm nhi cũng sẽ không bị vương bát đản Lữ Chấn Hải kia coi trọng!"


"Hừ, năm đó gan ngươi lớn, sao không dám cưới vợ? Còn học theo cô nương rời nhà trốn đi! Nếu không phải ngươi, vương bát đản Lữ Chấn Hải sẽ có cơ hội làm bẩn Lâm nhi sao?"


"Ai ôi? Ngươi còn nói ta? Năm đó nếu ta không phải bị ngươi đả thương, lão vương bát đản Lữ Chấn Hải có thể đạt được sao?"
"Mẹ nó, lão bất tử ngươi muốn ch.ết phải không? Đến đánh thử xem a!"
"Hừ! Lão bất tử, ngươi không muốn sống nữa? Ta sẽ cho ngươi răng rơi đầy đất!"


Hai người hùng hổ kéo tay áo muốn so chiêu, lại từ trong mắt đối phương thấy được tia cô độc, không hẹn mà cùng thở dài một hơi, đều tự ngồi xuống.
"Aiz, đảo mắt đã hơn hai mươi năm... Tiểu thiếu gia cũng hai mươi bốn tuổi..."
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia đã trưởng thành."


Hôm nay, sau hai mươi lăm năm, ai có thể nhận ra được Tô Hàng - Tử Bạch Song Hùng uy chấn trong truyền thuyết? Hai mươi lăm năm trước, hai người đều khoảng ba mươi tuổi, cùng bước vào Tiên thiên cảnh giới, lại cùng yêu Đệ nhất mỹ nhân Giang Nam - Mộ Dung Lâm, vì thế mà như nước với lửa. Khi đó trẻ khí thịnh, Lữ Chấn Hải cũng là thiếu niên tuấn kiệt, trong lúc vô tình gặp được cô em vợ xinh đẹp như thiên tiên, thế là vấy bẩn nàng. Mộ Dung Lâm sinh hạ Lữ Thiên Tứ ngày đó rồi tự sát ch.ết. Về tình hình bên trong, trừ bỏ một vài người biết, người ngoài đều không biết được.


Mộ Dung Lâm, cùng thời đại tiên tử với Túc Sa Duyệt Dung, cũng giống Túc Sa Duyệt Dung là nữ tử phong hoa tuyệt đại, nhưng cũng ngã xuống.


Lúc Lữ Thiên Tứ bốn tuổi, Tử Bạch Song Hùng bán mình cho Mộ Dung gia. Toàn bộ Đại Lữ, mặt trên đều biết chỉ có một Tiên thiên cao thủ là Lữ Chấn Hải, lại không biết quý phủ của con mình sớm trốn hai vị Tiên thiên cao thủ hận hắn thấu xương.


Lữ Chấn Hải dưới trướng có vô số tướng sĩ trung thành, nhưng không có một cao thủ chân chính nào tìm hắn làm nơi nương tựa. Vị Thái tổ Hoàng đế [ Yến Cao Tổ ] đã ch.ết kia chỉ là một võ giả nhị lưu, ngũ đại tông sư lại nguyện ý giúp hắn, sinh một nhi nữ lại là minh chủ võ lâm, càng chưa tính những cao thủ khác, ai thủ đoạn cao minh hơn, cao thấp rõ ràng. Tiểu nghĩa, dù sao cũng không thể hơn đại nghĩa, cho nên đoạt được thiên hạ liền chỉ có thể là Cố gia.


"Này, lão Ngô, thật sự mặc kệ thiếu gia?"
"Quản hắn làm gì? Sát khí lớn nhưng không có sát ý."


Nguyên Thương quả thật không phải thật sự muốn giết Lữ Thiên Tứ, nhưng không phải không có ý niệm giết hắn trong đầu. Nàng vốn động sát ý, Lữ Thiên Tứ lại ở trường hợp công khai tuyên bố muốn cùng nàng tranh giành Cố Nguyệt Mẫn, không phải động nghịch lân 

của nàng sao?


( * ) Nghịch lân: đụng phải vảy rồng = Điểm mấu chốt.


Nguyên Thương bị khiêu khích đêm đó đã động sát tâm, tính ở mặt ngoài thỏa hiệp, âm thầm giết hắn! Với bản lĩnh công phu cùng độc dược của nàng, nếu không có lão Ngô lão Kỷ, thì thật không có khó khăn gì, duy nhất cần phải suy tính là làm thế nào để phủi sạch quan hệ thôi.


Nhưng mà nàng từ Mạc thị thương hành nhận được tin tức, Cố Nguyệt Mẫn cùng Lữ Thiên Tứ liên hợp động tác. Mà vẫn cùng Cố Thường Y bảo trì liên lạc, Nguyên Thương kinh ngạc phát hiện, hành động này ngay cả Cố Thường Y cũng không biết! Để cho nàng ngạc nhiên là, Cố Thường Y vị tối cao nhất của hệ thống tình báo cho đến bây giờ, lại bị đám người Mặc Lan, Tả Hiền, cả tập thể thái độ quỷ dị khác thường lừa gạt Cố Thường Y.


Đúng, quỷ dị. Chỉ có thể dùng từ quỷ dị để hình dung!
Nguyên Thương thấy tình huống như thế, chỉ đành đem sát ý đè xuống, nhưng không thể không ra mặt giáo huấn Lữ Thiên Tứ — đối mặt khiêu khích của
 " tình địch "
, nàng nếu nhẫn nhịn nữa, còn có thể là Nguyên Thương sao?






Truyện liên quan