Chương 21: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (21)

Chúng hoàng tử lờ mờ có chút say, dắt nhau vịn lệch qua một chỗ, mắt say lờ đờ chỉ thấy Thượng Quan Mạn từ trong rừng xanh biếc đi ra. Chu sai cởi hết, tóc đơn giản theo gió bay lên, váy dài bồng bềnh, giống như tiên.
Ngũ hoàng tử khúc khích cười nói: "Đây không phải thập nhị muội sao, Tam ca?"


Thượng Quan Mạn nghiêng đầu tránh mùi rượu đang phun mạnh đến, còn chưa trả lời, thái tử liền trầm mặt từ phía sau đi nhanh theo kịp. Mọi người chưa kịp kinh ngạc, tiếng rảo bước vang lên, đúng là Hách Liên Du lười biếng mỉm cười đi ra, sắc mặt hắn luôn ổn định, một phong thái ung dung ưu nhã, hướng chúng hoàng tử gật đầu ra hiệu. Các hoàng tử sợ là uống rượu quá nhiều, ánh mắt tới lui tuần tr.a giữa ba người, sau nửa ngày cũng không đoán được rốt cuộc là việc như thế nào.


Thái Tử Phi tự mình vắt khăn lau tay cho hắn. Đúng giờ Đức Tử dẫn Phong Trì trở về. Hắn không kiên nhẫn đẩy tay Thái Tử Phi, cầm dây cương đi, đột nhiên lại nghĩ tới, phân phó nói: "Đức Tử, đưa Lâm Quan Điện hạ trở về." Ngữ khí đúng là lạnh lùng vài phần.


Thượng Quan Mạn đưa mắt lên nhìn nhìn hắn, thái tử này, quả không thích nàng tiếp xúc cùng ngoại thần. Nghĩ đến cũng đúng. Nữ tử thiên triều rụt rè, Đế Cơ kim chi ngọc diệp, bị người gặp được cùng ngoại thần một chỗ. Người bên ngoài chắc chắn cho rằng Đế Cơ này không biết liêm sỉ, huống chi người nọ là ca ca bất quá chỉ gặp vài làn, nếu như không có huyết thống gắn bó, hai người cũng chỉ là người lạ.


Thượng Quan Mạn cũng không nói gì, hờ hững hướng hắn thi lễ, khoé môi thái tử kéo ra, bực bội xoay mặt qua, Đức Tử vội vàng cười dẫn nàng đi về phía trước: "Điện hạ mời."
Không khí có gì đó không ổn.


Chúng hoàng tử cuối cùng cảm giác ra vị, từ sau khi hai người bước ra khỏi rừng cây, trên khu vực săn bắn chỉ cảm thấy tứ bề báo hiệu bất ổn. Sát khí vô hình giữa hai người bắt đầu khởi động, làm như lốc xoáy vòng quanh dòng nước xoáy, cuồn cuộn đến. Mọi người gấp gấp tránh đi, chỉ sợ cũng bị cuốn vào.


available on google playdownload on app store


Ngũ hoàng tử uống nhiều nhất, nhìn không ra các hoàng tử còn sợ tránh không kịp. Hắn ngược lại cười hì hì mở miệng: "Tam ca cưỡi ngựa tốt nhất trong mấy huynh đệ chúng ta, Tử Thanh lại là lớn lên từ trên lưng ngựa. Cao thủ đua tài, nhất định đặc sắc. Tam ca không bằng cùng Tử Thanh thi đấu một hồi." Hắn tự chủ trương, ánh mắt thoáng nhìn Đức Tử dẫn Thượng Quan Mạn rời đi, la hét cười nói: "Thập nhị muội, muội không đi được, còn cần muội dẫn ngựa cho Tam ca!"


Thiên triều từ xưa có một tập tục. Đàn ông đua ngựa cần có người phụ nữ trong lòng dẫn ngựa cho, để cầu nguyện bình an trở về, đại hoạch toàn thắng.


Ngũ hoàng tử này đang tại trước mặt Thái Tử Phi, lại nói ra lời nói đại nghịch như vậy, chúng hoàng tử cuối cùng không nhìn nổi hắn tự mình làm mất thể diện thêm nữa, vội kéo Ngũ hoàng tử: "Ngũ đệ, đệ say rồi."


Thái tử đột nhiên liền nhíu mắt phượng mở miệng: "Đề nghị của ngũ đệ không tồi." Ánh mắt của hắn lẫm liệt, cách không nhìn về phía Hách Liên Du: "Tử Thanh có chịu cùng cô chạy một vòng?"


Vui vẻ trên mặt Hách Liên Du bị đồng cỏ xanh biếc ánh lên tuấn mỹ vô song: "Vi thần nguyện ý liều mình cùng quân tử."
Thái tử cười ha ha, hất roi ngựa lên: "Được, hôm nay cô muốn chạy một hồi thật sảng khoái!"


Thấy hai người hào hứng khá cao, chúng hoàng tử tránh không được ồn ào. Ngũ hoàng tử men say hun hun, chủ ý xấu lại nhiều nhất, liền cười nói: "Ngựa Tử Thanh đương nhiên là do Bát muội dẫn, ngựa Tam ca..." Hắn nhất thời hồ đồ, nhớ không nổi nói cái gì. Tứ Hoàng Tử tiếp lời cười nói: "Ngoại trừ hoàng tẩu còn có thể là ai!" Ngũ hoàng tử vỗ tay bành bạch: "Chỉ đua ngựa không đủ, từ xưa anh hùng cần có mỹ nhân làm bạn, người đua ngựa cần mang theo người đẹp mới có thú."


Buổi nói chuyện, Chiêu Dương chỉ nghe cũng đỏ mặt tới mang tai, ngược lại chợt cảm thấy cũng không chán ghét Ngũ Ca miệng rộng này lắm.


Thái Tử Phi cũng cúi mặt xuống, không người thấy rõ khuôn mặt ôn hoà hiền hậu của nàng nháy mắt nổi lên đỏ bừng. Nàng và thái tử ngày bình thường đều chưa từng thân mật như vậy, huống chi ban ngày ban mặt ấp ấp ôm ôm cho người thấy! Thái tử nhíu mắt phượng chỉ cười, ánh mắt rơi xuống trên người Thượng Quan Mạn, thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch mịch, bỗng nhiên làm cho lòng người cứng lại,


Nếu như để cho nàng dẫn ngựa cho hắn...
Đang lúc xuất thần, Thất hoàng tử chẳng biết lúc nào lấn đến gần, ở bên tai hắn nói: "Tam ca, Tử Thanh đã chuẩn bị xong." Nhìn bên cạnh chỉ thấy Thái Tử Phi sớm đã chấp cương chờ, mặt phấn khẽ cúi xuống, ẩn chứa nét yêu kiều.


Ừ một tiếng xem như đáp lại, Chiêu Dương sớm đã trèo lên lưng ngựa Hách Liên Du, thẹn thùng ngồi trong ngực Hách Liên Du, xa xa nhìn lại, thật là một đôi xinh đẹp trời ban.


Thái tử cũng vịn Thái Tử Phi lên ngựa, tự mình cũng xoay người đi lên. Tứ Hoàng Tử cười nói: "Tam ca, Tử Thanh, xin lỗi, cao thủ đua tài, đều có quy củ đặc biệt. Hai người không chỉ phải mang mỹ nhân trong trận đấu, chúng ta còn cố ý đặt chướng ngại vật trên đường cho hai vị, suốt chặng đua đến đích, ai đụng ít nhất, lại tới trước, sẽ là người chiến thắng."


Hai người đều bình tĩnh gật đầu, chúng hoàng tử hì hì náo loạn hướng hai người chắp tay: "Ta đây ở phía trước chờ hai vị."


Thái tử đột nhiên quay đầu lại, đã thấy Thượng Quan Mạn xoay người vội rời đi, không khỏi hô: "Thập nhị muội, đến phía trước chờ ta." Gặp Đức Tử ở bên, liền giương giọng phân phó: "Đưa Điện hạ qua đó."


Đức Tử nói thầm, vừa rồi còn muốn đưa về, thái tử giờ lại muốn người ta ở lại, quả thật gần vua như gần cọp, vội cười: "Điện hạ không bằng chờ thái tử Điện hạ thắng rồi trở về."


Thượng Quan Mạn xa xa quay đầu nhìn hắn. Thái tử trên ngựa cũng không tiếng động nhìn nàng, trên mặt hơi có hiểu ý.
Vừa rồi đối với nàng, có chút lãnh đạm.


Thượng Quan Mạn chợt cười, thản nhiên hướng bên này. Hách Liên Du vốn dĩ đang cùng Chiêu Dương nhẹ giọng nói chuyện, lại đột nhiên nheo mắt nhàn nhạt nhìn sang.


Thượng Quan Mạn dừng chân dưới ngựa thái tử, cúi mắt dỡ xuống chuỗi ngọc màu đó trên váy, giương tay nâng ở bên trong. Chuỗi ngọc đỏ tươi, nổi bật lên lòng bàn tay trắng muốt, nàng giống như cười nói: "Tam ca tuy rằng có hoàng tẩu làm bạn đủ rồi, muội muội vẫn muốn đem tặng chuỗi ngọc, cầu Tam ca đại thắng." Từ đầu đến cuối, nàng càng nhìn cũng không nhìn Hách Liên Du.


Trong mắt Thái tử toát ra sáng ngời, đúng là mừng rỡ dị thường. Hắn tiếp nhận chuỗi ngọc trong lòng bàn tay nàng, nắm chặt trong tay, cười vang nói: "Thập nhị muội yên tâm." Hai đầu lông mày của hắn ngày xuân nghịch chiếu, không tiếp tục vẻ lo lắng vừa rồi.


Thượng Quan Mạn điềm tĩnh mỉm cười lui ra phía sau một bước: "Muội muội ở phía trước chờ tin lành của tam ca."


Ánh mắt lạnh lùng của Chiêu Dương nhìn thấy, đột nhiên khanh khách cười khẽ: "May mắn chúng ta là người hiểu chuyện, không biết còn tưởng rằng Lâm Quan muội muội mới là người tam ca yêu." Nàng nghiến răng thốt ra hai chữ Lâm Quan, liếc mắt cười nhìn về phía Hách Liên Du, bỗng nhiên thấy sắc mặt Hách Liên Du chẳng biết đã trầm xuống lúc nào, hàn ý chảy ròng ròng, chỉ cảm thấy da thịt lộ bên ngoài trận trận rét run. Chiêu Dương nhịn không được kéo vạt áo, nụ cười trên mặt dần dần ngưng tắt ngấm.


Thái tử xác thực như kim đâm, mặt đỏ rống giận Chiêu Dương: "Nói xằng nói bậy, Lâm Quan cùng ngươi đều là muội muội của cô, lời nói nhiễu loạn tam cương ngũ thường ngươi cũng nói được ra miệng!"


Chiêu Dương một hơi bị nghẹn tại trong cổ, cặp môi đỏ mọng tức giận rung động, trả lời lại một cách mỉa mai: "Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, ca phản ứng lớn như vậy làm gì?"


Thái tử lạnh lùng liếc nàng chằm chằm, giống như khí lạnh đâm vào mặt. Chiêu Dương cả kinh nhất thời ngu ngơ, thái tử giơ roi "Vút" đánh vào trên mông ngựa một tiếng giòn vang, đạp bụi mà đi.
Thất hoàng tử ở phía xa cười nói: "Tử Thanh, bắt đầu đi."


Hách Liên Du nhàn nhạt đáp ứng một tiếng, thật sâu quét mắt qua Thượng Quan Mạn một cái, lúc này mới đi.
Thượng Quan Mạn hờ hững ngước mắt, trông thấy bóng lưng lỗi lạc giục ngựa mà đi, trong nội tâm chợt cười. Ánh mắt có một chút lại giống như trượng phu cảnh cáo thê tử hồng hạnh vượt tường.


Bỗng dưng có chút cảm thấy đần độn, nàng ngược lại còn có tâm tư suy nghĩ lung tung.
Chỉ nghe từng tiếng roi vang lên, hai người như tên đã như rời dây cung, giục ngựa phóng đi.






Truyện liên quan