Chương 61: Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (34)
Phát hiện thấy mình quá thân cận, nàng bỗng chốc lùi về phía sau.
Bên trong phòng vốn chỉ có hai người, nàng đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, từ từ đến bên giường, mắt lãnh đạm nói: "Ta ngủ trước." Không chờ hắn trả lời, trực tiếp quay người vung màn ngủ, sau lưng yên tĩnh không tiếng động. Ngọn đèn dầu nhu hòa chiếu sáng trong góc. Nàng trợn con mắt chỉ thấy trên màn lụa trắng trong thuần khiết có đường vân xanh, khéo léo tỉ mỉ kết lại với nhau, lại dùng kim tuyến bện, tạo thành một dải nhiều loại hoa.
Sau lưng hơi rung lên, nghĩ là hắn cũng lên giường, nàng bỗng dưng nhắm mắt. Đèn chợt tắt, bên trong phòng chỉ còn bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của người nọ phảng phất sau lưng, một hồi lâu lại ngồi dậy, cho dù nàng nhắm mắt, vẫn như cũ có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực trên má. Thân thể nàng cũng cứng đờ, đầu ngón tay cũng không dám nhúc nhích, hồi lâu, hắn cúi người, hôn thật sâu lên má nàng, hô hấp của nàng chợt hỗn loạn, lại nghe một tiếng cười của hắn, liền ngủ.
Nàng không khỏi nhắm mắt mím chặt môi.
Cả đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau dậy sớm, nghe nói năm nay cúc vạn thọ khó khăn lắm mới nở ra cả vườn, từ xa nhìn lại, cung điện như được trải vàng, khó có lúc tâm tình Cố Sung Viện tốt như vậy, liền kéo nàng cùng đi, cũng tham gia náo nhiệt. Kể từ khi Cố Sung Viện biểu diễn múa, Hoàng đế rất quan tâm đối với Thù Ly cung, mặc dù không bằng Ngô Tiệp Dư. Sau đó lại miễn nỗi khổ dậy sớm, cả Đế Cơ cũng không cần đến Phượng Tê cung thỉnh an. Hà Hoàng hậu cũng hiển lộ khoan hậu, cố ý sai người tặng hương thảo nhuận cổ.
Mười dặm cúc vạn thọ, ánh hoàng cung như ngập chìm trong đống vàng đống bạc.
Cung nhân tới thưởng cúc không phải ít. Thượng Quan Mạn cố ý tìm chỗ thanh nhàn, không muốn đụng chung với những phi tần này. Xa xa lại thấy một người áo đỏ mũ vàng, mắt phượng mặt ngọc, bị đoàn người chen chúc đẩy qua cầu đá cẩm thạch. La cô đang nghểnh cổ lên nhìn ra xa, bên người chậc chậc lên tiếng: "Nhìn thái tử gia chúng ta, bị quấn trong đám người, cực kỳ thay đổi."
Thù Nhi ở một bên khanh khách cười không ngừng: "Xem cô cô nói, giống như là khen cô gia mình." Thượng Quan Mạn nhàn nhạt nhướng mày. Thù Nhi vội đánh mặt: "Nô tỳ đáng đánh, nhất thời quên cấm kỵ."
Nhìn lại, cái dù vàng kia, hàng dài nghi thức lại đi tới hướng này, La cô cười nói: "Lão nô đã nói, thái tử Điện hạ sao có thể thật sự tức giận với Điện hạ, không phải là tới đây sao." Đoàn người trùng trùng diệp điệp đi tới, tất cả cung nhân dọc đường quỳ lễ. Ai ngờ thái tử vừa nhìn trong đám người, bỗng nhiên biến sắc, xe loan chỉ cách một bước với Thượng Quan Mạn, mặt lạnh mở miệng: "Quay trở lại đi."
Đức Tử không thể nghĩ đột nhiên lại có biến cố như vậy, kinh hoảng năn nỉ: Điện hạ, quay trở lại chúng ta đi như thế nào?"
Thanh âm thái tử càng lạnh: "Dù sao cũng không đi về phía này."
Đức Tử to gan hỏi một câu: "Đây là vì sao, Điện hạ cũng không phải nói dọc đường thưởng cúc, có phong tình khác sao."
Cúc vàng óng ánh đẹp đẽ yểu điệu, cung nội đỏ bừng mỹ lệ, ở một chỗ, chỉ cảm thấy rừng trong mười dặm đều ảm đạm thất sắc. Thái tử liếc mắt qua một cái, lại hung ác quay đầu đi chỗ khác, nặng nề một câu: "Nhìn chướng mắt!"
Đức Tử ủy khuất nhìn trộm Thượng Quan Mạn một cái, bất đắc dĩ hạ lệnh cho đội nghi trượng.
Thanh âm vừa rồi của thái tử khá lớn, đông đảo cung nhân nghe được đều là kéo tay áo cười trộm, hàng loạt ánh mắt hướng về phía mấy người, có chút hả hê. La cô ở một bên tức giận cắn răng nghiến lợi, dùng sức phát ra hung ác: "Để ta xem hắn còn dám bước vào Thù Ly cung một bước không."
Thần sắc Thượng Quan Mạn lãnh đạm, hơi cau mày: "Cô cô, Thù Nhi quên kiêng kị, ngài cũng quên sao." La cô thở dài, chỉ có Cố Sung Viện nhẹ nhàng một câu: "Lại là vô duyên, sớm cắt đứt cũng tốt."
Bên tay vừa đúng có một bông cúc nở, cánh cúc xòe ra như mây, hoa lệ tựa như gấm. Tuy là quý giá, nhưng cuối cùng cũng không phải là điều nàng muốn, lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, nói thật nhỏ: "Mẫu thân nói rất đúng." Liền phất tay áo, theo Cố Sung Viện trở về điện.
Không tới buổi chiều, Cố Sung Viện đã nói mệt mỏi, lại qua mấy canh giờ, sắc mặt vàng vọt, tay chân vô lực, thoáng có vẻ khô kiệt, dọa cho La cô sợ đến cuống quít gọi ngự y. Ngự y cũng chẩn không ra bệnh, chỉ nói tổn thương trong lòng tích tụ đã lâu, cần phải điều trị từ từ.
Mấy ngày sau, vẫn không thấy tốt hơn.
Chúng phi tần nghe thấy đều tới thăm. Thượng Quan Mạn vẫn luôn hầu hạ trước giường, đợi trong điện chỉ còn lại hai người, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập, Cố Sung Viện từ trong rèm vươn tay ra: "Mạn nhi, con tới đây."
Đôi tay của bà vốn là như ngọc, lúc này vừa nhìn, lại tựa như cành hoa khô héo, gầy trơ cả xương. Thượng Quan Mạn không nói gì hồi lâu, nặng nề quỳ ở trước giường, nước mắt chảy xuống từ mắt: "Là nữ nhi không tốt, để cho mẫu thân chịu tội như vậy."
Cố Sung Viện triền miên giường bệnh vẫn mỉm cười: "Con ngốc, thuốc kia là ta tự nguyện uống vào, con nói, chúng ta đi ra ngoài về sau muốn đi đâu?"
Nàng đột nhiên ngẩng mặt, nước mắt chưa khô còn giắt bên gò má, cuối cùng mỉm cười, mềm nhũn đem mặt dính vào lòng bàn tay bà, nhẹ nhàng ma sát: "Mẫu thân muốn đi đâu?"
Cố Sung Viện mơ màng, gương mặt khô cằn thoáng bừng sáng chói mắt, mang ý cười nói: "Vi nương sinh ra ở phương bắc, từ nhỏ đã ước mơ đi về phía nam uyển chuyển tinh xảo, đáng tiếc vô duyên vừa mới ra ngoài một chút, liền bị đưa vào cung."
Nàng liên tục nói được: "Vậy chúng ta sẽ đến nơi đó, chúng ta và La cô cùng nương tựa lẫn nhau sống an ổn."
Sóng mắt Cố Sung Viện lưu chuyển, ngón tay nặng nề dí một cái trên trán tuyết trắng của nàng: "Con ngốc, con lại không muốn lập gia đình sao?"
Mặt Thượng Quan Mạn ửng đỏ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên đôi mắt xanh u buồn của người nọ. Hắn là triều thần nắm trọng quyền, nàng là Đế Cơ nóng lòng xuất cung. Hai người ở cùng nhau nhiều hơn nữa, cũng chẳng qua là người lạ, nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly lặng lẽ chạy lên não, như đeo đá nặng ngàn cân, nhất thời thở không nổi. Nàng cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi lại gần tay áo của Cố Sung Viện, nhẹ giọng nói: "Không cần."
Cố Sung Viện mặc dù không phải là bệnh thật, nhưng không thể thiếu người ngày đêm phục vụ ra vẻ một chút. Đợi lúc trở về điện, thấy bên trong phòng đốt một ngọn đèn cung đình, Hách Liên Du ngồi thẳng trên giường La Hán tự rót uống một mình, không khỏi hỏi: "Ngươi sao còn chưa ngủ?"
Hắn quay mặt lại cười như không cười nhìn nàng, đáp án rõ ràng, trên má nàng không khỏi đỏ lên, nói: "Ngươi uống một mình là có ý gì." Cũng rót một ly rượu nhỏ. Hắn một tay ngăn trở, đưa mắt lên nhìn, ánh nến sáng tắt, mặt mũi tuấn lãng của hắn lại không kềm chế được. Mắt màu lam tĩnh mịch toát ra mấy phần mập mờ phong lưu, quyến rũ xinh đẹp: "Mạn nhi đây là muốn say rượu mất lý trí sao?" Hắn nheo mắt mỉm cười: "Ta sẽ không để ý."
Thượng Quan Mạn nghe hắn nhắc tới cái này, thoáng chốc mặt đỏ tới mang tai. Một bàn tay trắng nõn nắm ly rượu nhỏ, rót cũng không được, không rót cũng không được, cũng may hắn hảo tâm hiếm thấy, cho nàng bậc thang: "Uống rượu với trăng, có tiếng đàn làm bạn mới không mất nhã hứng." Bên mép hắn khẽ hàm chứa nụ cười: "Không biết cầm nghệ của Điện hạ như thế nào?"
Thượng Quan Mạn mỉm cười, ngay sau đó cười nói: "Đại nhân không sợ tổn thương lỗ tai, thì cứ nghe." Hách Liên Du buồn cười: "Vi thần rửa tai lắng nghe."
Trong phòng nguyên là có cây ngũ huyền cầm[1] , Cố Sung Viện ca múa cầm nghệ đều tốt. Khi còn bé không khỏi cưỡng chế nàng luyện, nhưng nàng từ nhỏ hiểu được đau khổ của mẫu thân, khịt mũi khinh bỉ đối với tài nghệ không có nhiều chỗ dùng này. Cố Sung Viện lúc đó thích ngồi ở một chỗ, may mắn nàng thiên tư thông minh, ngộ tính cực tốt. Cố Sung Viện lại là sư phụ hạng nhất, chỉ dạy dỗ một chút, nàng đã nghe hiểu.
Sau đó Cố Sung Viện biết nàng chí không ở chỗ này, không miễn cưỡng nàng nữa, coi như cũng đã mười năm không luyện.
Thoáng điều âm, nàng ngước mắt liếc hắn một cái. Đúng lúc tâm tình không chỗ thổ lộ, nhiễu loạn lỗ tai của hắn cũng coi như để hắn trả công ở chỗ này.
Hách Liên Du dù bận vẫn ung dung tựa trên giường La Hán, một vẻ mặt xem kịch vui.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Ngũ huyền cầm: là một loại cổ cầm, là tên gọi tương đối phổ biến của đàn bảy dây lúc xưa. Ngũ huyền cầm có đặc điểm dân tộc. Phát âm nhu hoà, âm sắc mượt mà, âm lượng không lớn.