Chương 39: Đế vương gia
Mặt như quan ngọc, mi mục như họa, đó chính là nói Liễu Không lúc này, một thân bạch y đứng trong phòng, Liễu Không rút đi tăng bào, phật châu, mặc vào y phục của nam tử bình thường, lại phối với một cái đầu trọc vừa phải, rất có vị đạo của một tên hoàn khố tử đệ*.
*con nhà giàu ăn chơi trác táng:v
Cảnh Dương hé miệng cười mà không nói, kêu người lui ra, bình tĩnh đứng ở sau lưng Liễu Không.
“Cảnh Dương.” Liễu Không nghe được âm thanh thì quay đầu lại, lập tức thấy người mà mình tưởng niệm không ngớt kia, bước nhanh đi tới.
Cảnh Dương lúc này ngược lại muốn đùa một chút, rút đi ngượng ngùng ngày thường, thêm vài phần hoạt bát của nữ nhi bình thường, tránh thoát Liễu Không nhào đến, thở dài, mỉm cười nói: “Tiểu nữ tử hữu lễ, xin hỏi đây là công tử nhà nào, ắt lại có dung mạo như Phan An?”
* Phan Nhạc 潘岳 (247-300), tự An Nhân 安仁, thường gọi Phan An, tề danh với Tống Ngọc là hai đại mỹ nam tử của Trung Hoa thời cổ
Liễu Không sửng sốt, sau đó trộm xem y phục của, đã không phải tăng bào như trước, có chút mất tự nhiên hé miệng nói: “Sao ngươi cũng trêu chọc ta, ta chưa bao giờ mặc y phục như vậy, có phải rất kỳ quái hay không a?”
“Đúng là có chút kỳ quái.” Cảnh Dương thuận theo nhìn đai lưng của nàng, cong miệng trêu đùa.
Mặt Liễu Không lộ vẻ lúng túng, tay cũng không biết nên để ở đâu “Ngươi xem, ta đã nói ta không thể mặc, khẳng định rất xấu hổ, y phục tốt như vậy, đáng tiếc....”
Nói còn chưa nói xong, lại cảm thấy có hai tay đang cởi đai lưng của mình ra “Ngươi...”
“Đừng nhúc nhích, dây lưng cũng thắt ngược nữa.” Cảnh Dương vỗ vỗ cánh tay Liễu Không, ôn nhu nói: “Xoay người lại.”
Liễu Không hiện tại tựa như người gỗ, Cảnh Dương nói cái gì Liễu Không làm cái đó, mặc cho nàng bài bố.
Mãi đến lúc một đôi tay xinh đẹp khoát lên vai Liễu Không, “Được rồi, như vậy mới đúng nha.” Lại kêu Liễu Không xoay người lại “Không phải ta kêu người thay y phục cho ngươi sao? Sao còn mặc ngược?”
Liễu Không vừa nghe vội vàng lắc đầu “Không liên quan đến các nàng, là ta, ta không quen nên kêu các nàng ra ngoài, ngươi nghìn vạn lần đừng trách cứ các nàng a!”
Cảnh Dương nhìn Liễu Không, không nói gì, ở trong lòng trách tự trách mình sơ ý, Liễu Không trước đây là hòa thượng, loại chuyện được người ta hầu hạ như thế này chắc chắn sẽ không quen, nghĩ đến đây, nàng đưa tay vuốt nếp uốn ngoại sam, ôn nhu nói: “Sau này không gọi các nàng tới, ta tự mình mặc cho ngươi.” ( gato:"()
“Cảnh Dương, ta...” Liễu Không lôi kéo tay của Cảnh Dương, nhìn vào mắt của nàng, trong lòng muốn nói.
“Làm sao vậy?”
Liễu Không lắc đầu, nàng nên nói gì a, hoặc nếu nàng có thể nói, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Cảnh Dương, cái gì nàng cũng nói không nên lời, cười cười nói: “Ta, ta có chút đói bụng.”
Cảnh Dương hé miệng cười, chạm nhẹ cái mũi của Liễu Không, nói: “Ta tưởng chuyện gì chứ, bộ dáng nghiêm túc của ngươi thật đúng là làm ta sợ hết hồn, cơm nước đều đã sớm chuẩn bị rồi, ta đi kêu bọn họ nhanh đưa tới.”
Liễu Không gật đầu, tay cũng không tự giác sờ sờ bụng, đúng là có chút đói.
“Đây? Đây là món gì a?” Liễu Không nhìn mỹ vị đầy bàn, nhưng không thể nào hạ đũa.
“Làm sao vậy? Đây đều là ngự trù trong cung làm, không hợp khẩu vị sao?” Cảnh Dương không giải thích được nhìn Liễu Không, không phải nói đói bụng sao, sao không ăn đi?
“Không có, không có thức ăn chay sao?” Liễu Không có chút nói lắp.
Trong lòng Cảnh Dương thầm kêu không tốt, sao nàng lại quên mất chuyện này, tuy rằng Liễu Không đã hoàn tục rồi, nhưng dù sao tu hành nhiều năm như thế, việc ăn chay đã thấm tận xương tủy, nhất thời nửa khắc sợ là không sửa được.
Cảnh Dương lập tức quay đầu nhìn hai thị nữ nói: “Phân phó trù phòng, làm mấy món chay, một chút dầu mỡ thịt cũng không được dính.”
“Vừa rồi ta quên mất, ngươi nhịn chút nữa, chờ thức ăn đem lên.” Cảnh Dương có chút xấu hổ xoa bàn tay trắng bệch vì dùng sức của Liễu Không.
“Ngươi cho ta chút thời gian, ta sẽ từ từ sửa, ngươi cũng biết, ta không muốn làm hòa thượng.”
Cảnh Dương nhìn bộ dáng ẩn nhẫn lúc này của Liễu Không, đau lòng nhìn nàng nói: “Đừng lo, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ngươi ở chỗ ta không cần ủy khuất bản thân.”
Liễu Không giật mình, giương mắt chống lại hồng thiêu tuyết ngư, cắn răng, cầm đôi đũa đâm xuống.
“Liễu Không...” Cảnh Dương biết Liễu Không làm như vậy là vì mình, gân xanh trên trán đều nổi cả lên “Không cần như vậy, ta không cần...”
Liễu Không nhìn Cảnh Dương cong cong khóe miệng, giả vờ thoải mái cười nói: “Không phải vì ngươi, là vì ta, dù sao cũng không thể sau này đều như vậy, tốt xấu cũng phải để ta thử một lần.” Sắc giới cũng đã phá, chẳng lẽ còn sợ huân giới* sao.
* ăn mặn, huân (tín đồ đạo Phật gọi những thức ăn có mùi vị đặc biệt như hành tỏi)
Cảnh Dương há miệng, nhưng thanh âm gì cũng không phát sinh, nàng cũng có tư tâm, nàng muốn cho Liễu Không ăn, nàng muốn để Liễu Không từ nay về sau cùng phật gia không có nửa điểm quan hệ, từ thân đến tâm, từ trong ra ngoài đều là của nàng “Vậy ngươi ăn đi, nếu như ăn ngon thì ăn nhiều một chút, nếu như không thể ăn, cũng không cần khiến bản thân khó chịu.”
“Ân.” Mở miệng trả lời song song cầm đũa gắp thịt cá đưa vào miệng, Liễu Không ngừng thở, đầu lưỡi cũng không dám lộn xộn, chỉ biết là dùng răng lặp đi lặp lại nhai nuốt, thẳng đến trong miệng nát hết, mới nuốt xuống.
“Uống chút nước đi.” Cảnh Dương đưa chung trà long nhãn của mình cho Liễu Không.
Một ngụm nuốt xuống, ngay cả thịt nhãn cũng nuốt vào.
“Ta còn muốn ăn thêm một ngụm!” Liễu Không dùng tay áo lau đi nước trà tràn ra khóe miệng, giơ đũa hướng bong bóng cá, gấp lên một khối.
“Chậm một chút, cẩn thận xương.” Cảnh Dương thấy nàng ăn cá thật sự là lo lắng, đoạt lấy cái chén của Liễu Không oản, lấy xương cá ra, đưa đến trước mặt nàng “Ngươi ăn cái này, ta lấy xương ra cả rồi.”
Chờ thức ăn chay dọn lên, Liễu Không đã ăn gần hết con cá, nhưng nếu muốn hỏi nàng vị đạo thế nào, khẳng định nàng sẽ nói không biết, bởi vì mỗi một ngụm cá, đều phải nín thở, nhai trong miệng, trực tiếp dùng trà nuốt trôi xuống, cùng với một ngụm cá là một ngụm trà long nhãn trôi xuống bụng.
“Không thể ăn nữa, ta no rồi, ăn nữa sẽ nôn a.” Liễu Không ợ một cái, cong người, động tác cũng không dám quá lớn, chỉ sợ sẽ nôn ra.
“Vừa rồi kêu ngươi đừng ăn, ngươi không nghe, hiện tại khó chịu đi.” Tay Cảnh Dương phủ lên bụng của Liễu Không, ha hả cười nói: “Thật đúng là lớn không ít.”
Liễu Không thấy Cảnh Dương cười, bản thân cũng nở nụ cười theo, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, sau này không dám ăn như vậy nữa.
“Công chúa.” Ngoài cửa có người tiếng vang lên.
“Vào đi.” Cảnh Dương nhéo nhéo khuôn mặt Liễu Không “Là Thu Bảo.”
“Chuyện gì?” Thanh âm Cảnh Dương có chút thoải mái, xem ra tâm tình rất tốt.
Thu Bảo rướn người, trộm nhìn Cảnh Dương lại trộm nhìn Liễu Không, bất chấp khó khăn nói: “Công chúa, sắc trời hôm nay đã không còn sớm, ngài nên hồi cung.”
Cảnh Dương lập tức nhướn đôi mi thanh tú, không vui nói: “ Hôm nay bản cung không quay về, ngày mai bàn lại đi.”
“Công chúa, không thể!” Thu Bảo rất hiểu Cảnh Dương, hôm nay nàng không muốn đi, ngày mai cũng chắc chắn không muốn, nếu ngày ngày đều như vậy, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện không may sao. “Công chúa...”
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa! Lui xuống đi.” Cảnh Dương nổi giận.
Thu Bảo không có biện pháp, chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Liễu Không, thỉnh cầu nàng giúp.
Liễu Không đương nhiên hiểu rõ ý trong mắt của Thu Bảo, nếu bàn về tư tâm, nàng chính là một nghìn một vạn lần không muốn để Cảnh Dương ly khai, nhưng làm sao nàng có thể dựa vào tư tâm của mình cầu Cảnh Dương lưu lại đây chứ.
Ôm lấy vai của Cảnh Dương, nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: “Lại giận dỗi có phải không? Ngươi nghe lời, hôm nay ngươi về trước đi, ra ngoài lâu như vậy, cha ngươi... phụ hoàng ngươi, khẳng định vô cùng nhớ ngươi.”
“Ngươi đuổi ta đi sao?” Trong mắt Cảnh Dương tràn đầy không tin.
“Đương nhiên không phải, ta...” Liễu Không vừa định tiếp tục nói, lại nghĩ tới Thu Bảo còn ở đây, lời muốn nói nhưng ngại da mặt mỏng nên đành nuốt trở vào.
Thu Bảo cũng không phải đứa ngốc, tiếp tục ở chỗ này, chỉ thêm vướng bận, nàng tin Liễu Không nhất định có thể thuyết phục công chúa, thi lễ liền lui ra, lúc gần đi còn không quên dùng ánh mắt dặn dò Liễu Không.
Thấy Thu Bảo đi ra, lúc này Liễu Không mới có can đảm, trực tiếp ôm Cảnh Dương vào lòng, liều mạng hấp thu hương vị trên người nàng.
“Sao ta bỏ được ngươi? Trời biết ta có bao nhiêu không muốn ngươi ly khai!”
“Vậy ngươi còn đuổi ta đi!” Cảnh Dương ghé vào trên vai Liễu Không, thanh âm có chút khàn “ Ta không đi, ta cùng ngươi có được hay không?”
“Không được.” Liễu Không nhẹ giọng phun ra hai chữ, lại kéo rộng khoảng cách giữa hai người, nắm lấy gương mặt của Cảnh Dương nói “Để sau này ta còn có thể mỗi ngày nhìn thấy ngươi, cho nên ngày hôm nay ta không thể lưu ngươi lại.”
“Liễu Không!” Viền mắt Cảnh Dương lập tức đỏ lên.
“Đừng khóc, cũng đừng rơi lệ, ta thực sự rất đau lòng.”
Cảnh Dương nỗ lực trừng hai mắt, ngưỡng đầu lên, khiến cho nước mắt chảy trở về.
“Ngươi chờ ta, sẽ không lâu lắm, ta nhất định khiến ngươi danh chính ngôn thuận.”
Sau khi được Liễu Không khuyên giải, rốt cục Cảnh Dương theo Thu Bảo hồi cung, bất quá đêm rất dài, lòng người hai nơi cũng không dễ chịu.
Cảnh Dương vừa vào cung thì trực tiếp đi ngự thư phòng, canh giờ này nhất định Mộ Dung Thần đang phê duyệt tấu chương.
Quả nhiên không ngoài nàng sở liệu.
Nghe được tiếng thông tri bên ngoài, đến khi Mộ Dung Cảnh Dương đi vào, Mộ Dung Thần chưa từng ngẩng đầu, mắt như cũ nhìn chằm chằm tấu chương.
“Nữ nhi tham kiến phụ hoàng!”
“Ngươi rốt cục chơi đủ rồi?”
“Dương nhi biết sai rồi, phụ hoàng ngài đừng nóng giận.”Sự nhu thuận của Cảnh Dương luôn thể hiện nhuần nhuyễn trước mặt Mộ Dung Thần.
“Mà thôi.” Mộ Dung Thần thở dài, đưa tay thượng ném tấu chương qua một bên, ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương nói: “Bình thường nói cái gì ngươi cũng không nghe, lúc này tự mình đi ra ngoài cũng học hỏi được rồi đi? Ngươi chơi vui vẻ, chính là làm khổ phụ hoàng ta, tâm đều bị ngươi giày vò!”
“Phụ hoàng!” Cảnh Dương làm nũng “Dương nhi biết sai rồi.”
“Chỉ biết sai là được? Sau này ngươi nên thu tâm đi, ta xem nên sớm tìm một gia đình tốt, gả ngươi ra ngoài, phụ hoàng ta cũng bớt lo.”
Mộ Dung Thần không có chú ý quan sát biểu tình trên mặt Cảnh Dương, lúc hắn nói những lời này, khóe miệng Cảnh Dương rất mất tự nhiên nhíu lại một chút.
“Nữ nhi không gả, chỉ muốn cùng phụ hoàng!” Vẫn dùng lý do trước đây thoái thác.
Mộ Dung Thần ngược lại không nghĩ nhiều, cười cười “Đừng hống phụ hoàng nữa.” Đường đường một đế vương, nhưng ở trước mắt nữ nhi nhà mình không có bất luận biện pháp gì, khoát tay áo, mang theo một chút sủng nịch nói: “Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, kêu ngự thiện phòng bồi bổ cho ngươi.”
Vừa bước ra khỏi ngự thư phòng, tất cả tiếu ý trên mặt Cảnh Dương đều lập tức biến mất, chân mày cau chặt.
Trở lại tẩm cung của mình, Cảnh Dương lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
“Công chúa, nên nghỉ ngơi.” Thanh âm từ phía sau Cảnh Dương vang lên.
“Ngươi nói có phải ta rất quá đáng hay không, rõ ràng là ta muốn hắn hoàn tục, cũng là ta nói muốn cùng hắn thành thân, nhưng hiện tại chuyện tới trước mắt, ngược lại ta không thực hiện được lời hứa.” Trong thanh âm Cảnh Dương mang theo một tia bi thương cùng bất đắc dĩ.
Dưới chân Thu Bảo cứng lại, giương mắt chống lại Cảnh Dương trong gương đồng, nói: “ Tuy rằng Thu Bảo ngu dốt, nhưng Thu Bảo nhìn ra được công chúa đối xử với hắn rất tốt rồi, nếu hắn thật tâm yêu công chúa, nên hiểu cùng thông cảm cho công chúa, mỗi người của đế vương gia đều là thân bất do kỷ*.”
*bản thân phải làm chuyện bất đắc dĩ, không muốn làm cũng phải làm
Hảo một câu thân bất do kỷ! Cảnh Dương nhìn bản thân trong gương, từ trong mũi phát sinh một tiếng hừ lạnh: “Đế vương gia? Vô tình nhất chính là đế vương gia.”