Chương 97: Về
Khi ngươi tưởng niệm một người, thời gian luôn luôn trôi rất chậm, ngọc trụy trên cổ kia luôn luôn khiến Sở Thương rơi vào suy nghĩ sâu xa, từ lúc khôi phục ký ức, Sở Thương liền không thể tự thoát ra được hồi ức về về những ngày nàng đã từng quên mất, Cảnh Dương cười, Cảnh Dương khóc, đương nhiên cũng bao gồm cái tát quyết tuyệt kia với mình, giữa lúc Sở Thương suy nghĩ nhập thần, mã xa xóc nảy mạnh một cái, chỉ nghe lộp bộp một tiếng, Sở Thương liền ngã mạnh khỏi chỗ ngồi, đứng thẳng, rèm cửa đã bị xốc lên, chỉ thấy xa phu lộ ra hàm răng trắng noãn nói: “Bánh xe lọt xuống hố rồi, tám phần đã gãy mất, có lẽ không đi tiếp được nữa.”
“Vậy làm sao bây giờ? Ta phải đi về gấp.” Sở Thương sờ sờ tóc trên đầu vừa không mọc được bao lâu, còn có chút đâm vào tay.
Xa phu ngẩng đầu nhìn sắc trời, quay đầu lại nhìn về phía trước nói: “Như vậy đi, chỗ này cách Kinh Hà cũng không bao xa, nếu ngươi không ngại phiền thì có thể tự đi, nhìn sắc trời này thì chắc đến hoàng hôn sẽ đến nơi.”
Sở Thương nhìn bốn phía một chút, ở đây cũng đã không phải là vùng hoang vu, phụ cận còn có một cái chòi hóng mát, người đến người đi đều ở nơi đó nghỉ chân, quả thật là đi lâu, đường cũng không nhớ, quay đầu nhìn xa phu gật đầu nói: “Vậy cũng được, đa tạ đại ca.”
Nói lại từ hà bao* lấy ra một tờ ngân phiếu.
*túi tiền
“Này nhiều lắm, coi như ngươi lại đi Long Sơn Tự một chuyến cũng đủ.” Xa phu khước từ.
Sở Thương thấy hắn không thu, liền nói thêm: “Dọc đường đi đều được đại ca chiếu cố, hiện tại xe ngươi cũng hỏng, coi như là tâm ý của tiểu đệ, nếu khước từ đó là xem thường tại hạ.”
“Vậy, vậy được rồi.” Xa phu thấy Sở Thương cố ý như vậy, cũng không từ chối nhiều, lại chỉ đường đi cho nàng mới cáo từ.
Sở Thương đeo chặt bao y phục, nhìn phía trước, tuy rằng còn một đoạn đường nữa, nhưng tốt xấu cũng về đến nhà, không được bao lâu nàng có thể nhìn thấy thê tử âu yếm của mình, chỉ bất quá nàng còn không biết, ngoại trừ thê tử, còn có một nữ nhi khả ái, các nàng đều đang đợi nàng về nhà.
Hà Tư Dĩnh, đây là đại danh Hà Chính Khiêm tự tay viết, lúc đó Sở Nhứ Nhi cũng không biết vì sao lại giao chuyện trọng yếu như vậy cho nàng, chỉ vì chuyện này mà Hà Chính Khiêm vô cùng để tâm, nhốt trong thư phòng suy nghĩ cả một buổi tối, ngày hôm sau hai mắt thâm quần ghi trên giấy ba chữ lớn Hà Tư Dĩnh, ngụ ý là hy vọng tương lai nàng là một nữ tử thông minh như mẫu thân, tốt nhất đừng giống mình, bất quá hiện tại tiểu cô nương Hà Tự Dĩnh của chúng ta đang không dễ chịu gì.
“Sao Tư Dĩnh lại khóc lợi hại như vậy a?” Cảnh Dương ở thật xa chợt nghe thấy trong phòng Sở Nhứ Nhi truyền đến tiếng khóc hài tử, đẩy cửa nhìn vào mới phát hiện, khóc ngay cả giọng cũng khàn đặc.
Mà hai người lớn trong phòng tuyệt đối không có lười biếng, Sở Nhứ Nhi cùng Hà Chính Khiêm liên tục thay phiên ôm hài tử vào trong ngực dỗ dành, nhưng tiếng khóc vẫn không hề dừng lại, hai người mới vừa làm phụ mẫu lần đầu gấp đến nổi một trán đầy mồ hôi.
“Đưa hài tử cho ta xem.” Cảnh Dương từ trong tay Sở Nhứ Nhi nhận lấy hài tử, dù thế nào nàng cũng có kinh nghiệm hơn so với Sở Nhứ Nhi, dù sao hiện tại tất cả Cảnh Dương đều đã trải qua.
“Không ướt, cũng không nước tiểu, kỳ quái a?” Cảnh Dương ôm hài tử quay đầu nhìn về phía Sở Nhứ Nhi hỏi: “Ngươi uy sữa cho hài tử chưa?”
Nếu đổi là trước đây, phản ứng đầu tiên của Sở Nhứ Nhi nhất định là đuổi Hà Chính Khiêm ra ngoài mới trả lời, nhưng hiện tại bị tiếng khóc của hài tử làm cho sốt ruột, vội vàng nói: “Sáng sớm uy một lần.”
Cảnh Dương nhíu mày, có chút trách cứ nói: “Chỉ sáng sớm uy một lần làm sao đủ a!” Lại nâng nâng hài tử trong tay nói: “Tám phần là đói khóc, mau cởi y phục, uy hài tử!”
Sở Nhứ Nhi nghe xong Cảnh Dương nói, vội vàng nhận lấy hài tử, đang muốn cởi y phục, thì thấy Hà Chính Khiêm một bên thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm trước ngực của nàng, mắt cũng sắp phát sáng, cắn răng trừng nàng “Nhìn cái gì!”
Hà Chính Khiêm vừa nghe lúc này mới chuyển mắt, xem hài tử, lại quên Cảnh Dương còn đang trước mặt, thảo nào Nhứ Nhi lại trừng mình, xấu hổ lại gãi gãi đầu.
Mà Cảnh Dương cũng đã quen với việc vợ chồng son các nàng liếc mắt đưa tình, cũng không lưu ý cười cười, nói: “Được rồi, ngươi mau uy hài tử đi, ta về trước, An Bình còn đang ngủ đây, cũng không biết có tỉnh dậy không.”
Sở Nhứ Nhi có chút e lệ gật đầu, ý bảo kêu Hà Chính Khiêm đi ra ngoài tiễn.
“Được rồi, không cần tiễn, đều là người trong nhà, khách khí như vậy làm cái gì.” Lại liếc liếc Sở Nhứ Nhi đang đỏ mặt, nói: “Vẫn nên ở đây chăm sóc nương tử của ngươi đi.”
Hà Chính Khiêm cũng không khách khí, xoay người trở về phòng, cười hì hì tiến đến trước mặt Sở Nhứ Nhi.
“Cười cái gì, tên đáng ghét a.” Sở Nhứ Nhi ngoài miệng nói, tay cũng đã giật lại vạt áo.
Cảnh Dương nói không sai, tiểu gia hỏa này quả nhiên đói cực kỳ, ôm “đồ ăn” của mình mãnh liệt ʍút̼ lấy, nhưng miệng quá nhỏ, không ngậm hết, mới vừa ăn không được bao nhiêu, “đồ ăn” đã rớt ra khỏi miệng, đứa nhỏ gấp đến nổi quơ tay đạp chân.
“Ta tới ta tới.” Hà Chính Khiêm không đành lòng khuê nữ mình đói bụng, liền xung phong nhận việc đưa tay nhét khối “đồ ăn” mềm mại kia lại vào miệng của nàng, chỉ là làm như thế lại không tránh được bị Sở Nhứ Nhi mắng. (khúc nãy tưởng tượng ra hài vãi =)))))
“Sắc lang!”
Hà Chính Khiêm ngược lại cũng không lưu ý, vẫn là bộ dáng vui tươi hớn hở, cười nói: “Thứ này quả thực ăn ngon như vậy sao?” Nhìn khuê nữ nhà mình ăn ngon lành như vậy, người nào đó tránh không được cũng có chút thèm thuồng “Chút nữa để ta cũng nếm thử xem sao.”
Vừa dứt lời, trên đầu đã trúng một cái tát, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước mang theo chút cảm giác rung động lòng người của Sở Nhứ Nhi đã kèm theo cơn thịnh nộ.
“Suốt ngày trong đầu không có chuyện gì đứng đắn, ngay cả đồ ăn của nữ nhi nhà mình cũng muốn đoạt.” Sở Nhứ Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận “Còn không đi rót cho ta ly nước, khát từ sáng rồi!”
Hà Chính Khiêm là ai a, da mặt dày vô cùng, cười ha hả gật đầu, ngoài miệng nói ta đi, nhưng trên tay lại nhanh chóng sờ soạng trước ngực Sở Nhứ Nhi một cái.
“Ngươi!”
“Để ta đi lấy nước!”
Sở Nhứ Nhi nhìn tên cợt nhả trước mắt cái này, lại nhìn khuê nữ trong lòng, lắc đầu cười nói: “Bản thân vẫn còn là hài tử, vậy mà đã làm cha.”
Lúc Cảnh Dương trở lại trong phòng, An Bình còn đang ngủ say, cầm lấy cây quạt phẩy phẩy gió, lại nghĩ đến Tư Dĩnh, không khỏi khích lệ nói: “Vẫn là An Bình chúng ta hiểu chuyện, biết yêu thương mẫu thân.” Nói đến cũng kỳ quái, An Bình không giống hài tử khác, có chút chuyện liền thích vừa khóc vừa kêu, hài tử này yên tĩnh như tiểu đại nhân, ngay cả khi đói bụng cũng chỉ khóc hai tiếng cực nhỏ, tính cách này không khỏi làm Cảnh Dương nhớ đến mẫu phi đã qua đời, nữ tử yên tĩnh hiền lành kia, xem ra hài tử này chỉ giống Sở Thương về bộ dáng, nhưng cá tính lại không giống nàng ấy.
Lại ngủ một hồi, An Bình liền tỉnh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, dường như đang ngáp, đôi mắt còn buồn ngủ nhìn lên thấy Cảnh Dương thì liền híp lại thành một khe nhỏ, giống như mặt trăng nhỏ trên bầu trời, y y nha nha quơ quơ cánh tay nhỏ, ý tứ rất rõ ràng, muốn ôm một cái.
“Mới vừa nói ngươi nghe lời hiểu chuyện, hiện tại lại bắt đầu dính người.” Cảnh Dương cười sờ sờ cái mũi nhỏ của An Bình, ôm nàng vào trong lòng, không ngừng ở trong phòng đi qua đi lại, bước chân đến bàn tròn thì ngừng lại, khom người mở bức họa ra, chỉ vào người trên đó, nói với An Bình: “Cha, đây là cha.”
An Bình nhất thời mở to hai mắt nhìn, nhìn người trên bức họa, khi thì nháy mắt mấy cái, khi thì y y nha nha, khi thì hai tay nhỏ bé không ngừng đung đưa.
“An Bình thấy cha có phải rất vui vẻ hay không a?” Cảnh Dương ôm nữ nhi, mắt lại dừng trên tranh, thì thào nói “An Bình nhớ cha có phải hay không a? Mẫu thân cũng rất nhớ cha a.”Rốt cuộc khi nào ngươi mới có thể trở về?
Bữa tối, Tư Dĩnh lại khóc.
“Này không ướt, không nước tiểu, cũng uy sữa rồi, còn có cái gì mà khóc a?” Đừng nói Hà Chính Khiêm, đầu của Sở Nhứ Nhi cũng sắp phình to, ngẩng đầu nhìn An Bình trong lòng Cảnh Dương, ngươi nói hài tử của người ta sao lại hiểu chuyện như vậy đây? Chu miệng lại không vui, quay đầu căm giận trừng liếc mắt Hà Chính Khiêm “Hài tử này khẳng định là giống ngươi, nếu không thì sao một khắc cũng không yên tĩnh?”
Hà Chính Khiêm thật là có miệng khó trả lời a, nói phải, đó chính là nói bản thân luôn làm ầm ĩ, nói không phải, khẳng định Nhứ Nhi lại nói bản thân vô tâm vô phế, trả lời thế nào cũng rơi vào kết cục không tốt, đành phải nhận lấy hài tử, đứng lên nói: “Ta dỗ cho, các ngươi tranh thủ ăn cơm trước đi.”
“Ai, vậy ngươi làm sao bây giờ a?” Thời khắc mấu chốt vẫn là nhạc phụ hết sức giúp đỡ, bất quá một câu sau đó liền đánh Hà Chính Khiêm vào đáy cốc “Ta xem Tư Dĩnh nhất thời nửa khắc cũng không ngừng được, ngươi về phòng trước đi, chút nữa để nha hoàn đưa cơm vào phòng cho ngươi ăn.”
“A?” Hà Chính Khiêm làm bộ đáng thương liếc nhìn nương tử nhà mình “Vậy ta trở về.”
Sở Nhứ Nhi nhìn ánh mắt kia, trong lòng mềm nhũn, yên lặng thở dài, sao lại gặp hai tên dở hơi này, đứng lên nói: “Ta cùng Chính Khiêm về phòng.” Lại quay đầu nhìn về phía nha hoàn nói: “Mang thức ăn đến phòng đi.”
Đang nói chuyện, thì thấy cách đó không xa, Từ quản gia dẫn một người chậm rãi đi về phía trước.
Không đợi Từ quản gia đi tới trước mặt, Cảnh Dương đã vọt qua trước, người này có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, đây là phu quân của nàng, là Sở Thương! Về đã trở về!
“Nương tử, ta đã trở về.” Giọng Sở Thương nghẹn ngào.
Cảnh Dương không nói chuyện, chỉ đỏ mắt, ôm hài tử trong tay, nhìn Sở Thương nói: “Ta cho An Bình xem dáng vẻ ngươi lúc buộc tóc, hiện tại tóc ngươi ngắn như vậy, đoán chừng nàng không nhận ra ngươi.”
Sở Thương không nhịn được rơi nước mắt, ôm Cảnh Dương cùng An Bình vào trong lòng “Không sao, về sau mỗi ngày chúng ta đều cũng một chỗ, không sợ nàng không nhận ra.”
Tiểu Tư Dĩnh trong lòng Sở Nhứ Nhi nhìn thấy mọi người đều khóc, tiếng khóc của mình cũng đột nhiên dừng lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng cha, lần đầu tiên có chút an tĩnh.
“Tới tới, trở về là tốt rồi!” Sở Huyền Đông cũng nhịn không được lau một mặt nước mắt, xoay người phân phó nói: “Mau đi thêm một đôi bát đũa, hôm nay là ngày tốt a!”
Sở Nhứ Nhi tựa ở đầu vai Hà Chính Khiêm, thấp giọng rơi lệ, hôm nay người một nhà rốt cục lại đoàn tụ.