Chương 18: Thông minh và ngu ngốc
Công ty đang dần đi vào ổn định, Bảo cũng đã quen với công việc, có gì rắc rối cậu có thể hỏi người trợ lý đặc biệt, được Huy tin tưởng giới thiệu.
Đã đến lúc Huy với Pie phải đi về.
Trước đó, Bảo đặc biệt mở tiệc chúc mừng thành công của công ty. Buổi tiệc chỉ đơn giản bao gồm những người quản lý, các trưởng phòng và các vị lãnh đạo, nên cũng không cho là lớn. Nhà Bảo có khoảng sân khá rộng, nên được chọn làm nơi tổ chức tiệc. Huy không tham gia, yên lặng ẩn mình trong phòng, mặc cho Pie nài nỉ lôi kéo. Cuối cùng, Pie đành bỏ cuộc. Gì chứ “cứng đầu” thì Pie đọ không lại Huy được.
Buỗi tiệc diễn ra bình thường, Pie kết thúc bản ghi ta quen thuộc. Bảo bước lên phía trước.
-Cô ấy là đối tượng kết hôn của tôi.
-Ồ-Tiếng đám đông vang lên bên dưới.
Pie đứng hình sau tuyên bố xanh rờn Bảo nhắm vào mình. Hai tay cậu ta vẫn đang nắm lấy vai cô bé. Phản kháng trong trường hợp này chỉ làm cả hai trở nên khó xử trước các khách mời. Pie đành gượng cười, gật lấy mic.
-Anh Bảo đây đùa hơi quá rồi. Tôi nào có vinh hạnh đó. Cô gái nào ở đây có nhã ý muốn “đặt chỗ” thì xin mời, tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn.
-Không cần, vì trái tim tôi bị em nắm giữ mất rồi. Làm gì có ai có cơ hội nữa chứ-Bảo nhẹ nhàng vuốt nắm tóc của Pie, nở nụ cười, ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt cô bé.
Pie thấy khó chịu kinh khủng, chỉ tiếc là không có năng lực ngưng đọng thời gian lại, rồi cho Bảo một bài học, về cái thói tùy tiện của cậu ta.
Còn đang bối rối đứng như trời tròng, bỗng... một bàn tay quàng qua eo Pie, kéo cô bé về phía sau. Điểm dừng là một thân hình to lớn. Pie quay đầu.
-Huy!-giọng Pie khẽ vang. Cơ thể đông cứng lại, cảm giác vòng tay của Huy đang siết thật chặt trên eo cô bé.
-Xin lỗi cậu. Tôi có việc cần bàn với Hoàng Dung, tôi mượn cô ấy một lát-Ánh mắt Huy lạnh lùng không chút biểu cảm, nói rồi Huy “kéo” Pie đi thẳng.
Đến sân sau, Huy buông tay Pie. Pie từ phía sau nhìn cậu. Huy đứng đó, không chút động tĩnh gì, im lặng như bức tượng.
-Huy, cậu...
Chưa kịp nói thì giọng Hạ Du vang lên từ ban công tầng 2:
-Chị là kẻ nói dối!-Hạ Du nói lớn-Chị phản bội lời hứa và cả lòng tin của tôi.
-Không có, Hạ Du à! Đó là tình cảm một phía của Bảo, chị hoàn toàn không tình cảm gì với cậu ấy.
-Không nghe! Không muốn nghe nữa!!!-Hạ Du quay lưng đẩy xe vào nhà.
-Lời hứa?-Huy quay người lại.
-Bí mật-Pie thở dài, mỉm cười nhìn Huy-Lúc nãy, cảm ơn cậu.
-Làm vì tôi thôi mà.
Pie nhíu mày với câu nói khó hiểu của Huy. Đang định hỏi, thì tiếng bước chân tiến lại gần...
-Pie!
Bảo bước nhanh về phía cô bé. Dáng vẻ hấp tấp, vội vã.
Vừa nghe tiếng Bảo, Pie quay phắt lại, đá mạnh vào chân cậu ta rồi đi thẳng một mạch không thèm nói một tiếng. Bảo ôm chân nhăn nhó, vẫn cứ nhìn theo Pie cho đến lúc cô bé đi vào trong nhà.
-Cậu dừng việc sắp đặt cuộc đời của người khác đi-Huy cất lời.
-Tôi làm gì là quyền của tôi.
-Quyền của cậu?-Huy cười nhạt-Pie không nằm trong quyền của cậu. Đừng lôi cô ấy vào mấy chuyện vớ vẩn.
-Cậu đừng xen vào chuyện của chúng tôi-Bảo nói lớn, đứng thẳng người dậy.
-Chuyện liên quan đến Pie, tôi nhất định sẽ xen vào-Nói rồi, Huy đi vào nhà.
Chỉ còn Bảo đứng đó, bất động. Có lẽ mọi chuyện xảy ra hôm nay tất cả là vì cậu. Vì cậu mà Hạ Du giận Pie, vì cậu mà Pie không thèm nói chuyện. Cái tính bồng bột, thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm của Bảo đến khi nào mới được khắc phục.
Sáng hôm sau.
Người tài xế hớt hãi chạy vào nhà.
-Cậu chủ! Tôi thấy lá thư này ở ngoài cổng
“2 giờ chiều, tại khu nhà hoang ngoại thành.
Mang 1 tỷ đến điểm hẹn
Tính mạng con bé đang ở trong tay bọn tao.
Đi một mình mày. Cấm báo cảnh sát”
Bức thư được cắt từ những mẩu kí tự và dán với nhau.
Đọc xong bức thư, Bảo ngồi phịch xuống ghế không tin nổi vào những gì mình vừa thấy.
-Có ai thấy Hạ Du không? Tôi tìm khắp nơi mà không thấy con bé-Pie vừa chạy xuống lầu vừa nói lớn.
-Chắc là giận cô nên cô bé tránh mặt rồi-Huy ngáp dài, cũng đi xuống lầu.
Cả hai nhìn thấy Bảo đang thất thành với tờ giấy trên tay. Vừa thấy Pie với Huy, Bảo quay đầu nhìn với ánh mắt khẩn thiết:
-Hạ Du bị bắt cóc rồi.
-HẢ
..............
“-Con muốn biết chỗ đứng của con trong lòng nó thì hãy làm theo kế hoạch.
-Nhưng mà..
-Không nhưng nhị gì hết, không còn thời gian để suy nghĩ đâu”
Hạ Du ngồi trong một căn phòng trống với những bức tường đã gần sụp đổ, bám màu rêu.
-Hạ Du!-Một giọng nói khẽ vang lên sau ban công.
Hạ Du nhìn ra. Cô bé thấy Pie quần áo lấm lem đang vịnh tay vào thành ban công gỉ sét, từ từ leo qua.
-Chị làm gì ở đây?
-Em không sao chứ?-Pie thì thầm.
-Không cần chị quan tâm. Anh Bảo đâu?
Đột nhiên có người đi vào. Pie nhanh chóng nấp mình dưới ban công.
-Con nói chuyện với ai vậy?
-Không có. Anh Bảo đến chưa?
-Cũng sắp rồi. Đợi thêm chút nữa thôi, mẹ sẽ cho con thấy.
“Mẹ sao? Là bà ta. Tại sao bà ta lại bắt cóc con gái của mình. Còn muốn Bảo đi một mình đến... Không lẽ mục đính chính của bà ta không phải là số tiền chuộc mà là Bảo sao?”-Những suy nghĩ cứ lướt nhanh trong đầu Pie, cô bé ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
-Con có thể tin mẹ không?
Người phụ nữ vuốt đầu cô bé, mỉm cười:
-Đương nhiên rồi, mẹ luôn làm những điều tốt nhất cho con-Nói rồi bà ta đi ra khỏi phòng.
-Hạ Du!-Tiếng Pie khe khẽ.
-Chị còn chưa đi-Hạ Du khó chịu đáp lại.
-Có phải em nghe lời mẹ thực hiện kế hoạch bắt cóc tống tiền này?
-Chị nói bắt cóc tống tiền là sao?-Hạ Du ngơ ngác hỏi lại.
-Sáng nay nhận được thư nói em bị bắt cóc đòi tiền chuộc, rồi còn nói Bảo đi một mình đến đây.
-Mẹ chỉ nói là kêu anh Bảo tới chứ không nói gì cả.
-Ngốc!!!-Pie bắt đầu nổi nóng với cô em ngốc nghếch này-Em có biết tại sao em bị tai nạn không? Vì mẹ em muốn thủ tiêu Bảo để chiếm gia tài. Lần trước thất bại, lần này bà ta nhất định không để Bảo sống sót. Em còn ngu ngốc nghe theo lời bà ta. Đi với chị, chấm dứt kế hoạch này.
Nhưng dường như Hạ Du còn chưa kịp hiểu vấn đề.
-Em không tin mẹ là người như vậy. Em không đi.
Pie điên tiết, nhưng cố nén xuống. Lập tức gọi điện cho Bảo thông báo tình hình.
Một lúc sau, ở phía trước nhà.
-Cho tôi gặp mặt con bé.
-Không phải vội.
Bốp...
Sau cú đánh mạnh từ sau lưng, Bảo gục xuống đo sàn.
-Các người...
-Đúng là liều lĩnh. Dám tự mình đến đây. Mày nghĩ đã đến đây rồi thì còn trở về được nữa sao?
-Là bà sao?
-Chắc mày hiểu rồi nhỉ?-Người phụ nữ-chính xác là mẹ Hạ Du, đang bước tới gần cậu ta-Lần trước mày may mắn sống sót nhưng lại khiến con gái tao bị tàn tật. Lần này chắc chắn mày sẽ không thoát được. Phần tài sản thừa kế tao sẽ quản lý giúp mày. Lên đường vui vẻ.
-Kế hoạch hoàn hảo đấy. Nhưng bà mừng hơi sớm rồi-Bảo nhếp mép cười.
Bà ta ngoắc tay đám côn đồ kia lại. Mấy tên bợn trợn tiến về phía Bảo...
Ngay lập tức, người Bảo đem theo ập vào bên trong, số đông nhanh chóng áp đảo mấy tên bắt cóc. Lúc nãy Pie gọi điện cho Bảo nói, chính mẹ Hạ Du bắt cóc cô bé nên có ập vào thì Hạ Du cũng sẽ an toàn.
Mẹ Hạ Du không liệu trù được tình huống này, bà ta hoảng loạn, ngay lập tức chạy vào phòng. Bà ta thấy Pie đang đứng cạnh Hạ Du. Không quan tâm đến sự có mặt của Pie, bà ta đẩy xe lăn đưa Hạ Du đi. Pie định chặn lại thì từ ngoài vào, một tên bặm trợn đẩy bà ta ra, rút ra một con dao nhắm vào Hạ Du.
-Bọn mày đứng im không là tao giết con nhỏ này!!!-Hắn hét lớn. Vừa đẩy xe lăn của Hạ Du.
-Không được làm hại con bé-Tiếng mẹ cô bé hét lên.
Bà ta cũng không dự liệu tình huống, mấy tên bắt cóc có thể quay lại phản bội chính người đã thuê chúng. Bọn bắt cóc phản bội cũng phải, vì so với số tiền thuê thì số tiền chuộc cao hơn rất nhiều. Lại dễ dàng dẫn dụ con tin, nhờ có bà mẹ ngu ngốc thế này. Suy cho cùng, kẻ xấu gặp nhau thì trường hợp nào cũng có thể xảy ra.
..............................
Tất cả đứng nhìn, phe bên nào thì lui về bên đó.
Những mảnh vụn gạch đá dưới sàn làm việc đẩy xe trở nên khó khăn. Hắn ta bắt đầu hết bình tỉnh, Hạ Du sẽ gặp nguy hiểm. Mẹ cô bé cũng chỉ biết nhìn trong lo sợ. Pie bỗng nghĩ ra một ý nghĩ hơi điên rồ.
-Đem theo một người tàn tật rất bất tiện. Vậy hãy để tôi làm con tin thay cô bé-Pie bước tới.
-Mày tới đây!!!-Hắn kéo Pie tới khống chế và đẩy Hạ Du ra.
Hắn ta kề dao ngay cổ Pie, từ từ bước xuống lầu.
-Pie!!!-Bảo kêu lên.
-Đem Hạ Du đi!!-Pie nói lớn.
-Mày im mồm-Hắn đè con dao vào cổ khiến máu rỉ ra dính vào lưỡi dao, hắn nhìn về phía đồng bọn và ra lệnh-Lấy tiền rồi rút lui!!!
Cả bọn đi theo sự chỉ đạo của hắn.
Bảo vẫn không rời mắt khỏi Pie. Mặc cho lúc nãy cô bé cố nói là đưa Hạ Du đi. Bảo đứng đó chẳng để làm gì cả, với cậu Pie quan trong hơn Hạ Du rất nhiều. Nhưng thật là ngốc, đã bàn tính là sẽ theo sự sắp đặt của Pie, thế mà lại bị trái tim chi phối. Pie chắc đã có tính toán của riêng mình khi muốn đổi con tin như thế.
Lúc này, Huy thừa lúc mọi người còn đang tập trung bên dưới, một mình đi lên lầu.
-Đi với anh!-Cậu nhanh chóng bế Hạ Du lên khi cô bé còn chưa nói gì.
-Chị Pie...cứu chị Pie đi...-Giọng Hạ Du rung rung, vì hoảng sợ cô bé ngất lịm đi.
Pie bị khống chế ra đến xe, cô bé kịp nhìn thấy Huy bế Hạ Du an toàn ra xe. Cô bé hít một hơi lấy tinh thần, chớp mắt hai cái.
Rốp...
Con dao ngay lập tức rơi xuống đất. Hắn ta chưa kịp hoàn hồn thì thêm một cú lên gối khiến hắn gục ngã hoàn toàn. Đồng bọn của hắn hung hổ xông vào. Rất nhanh, Pie đã tung liên tiếp mấy cú đá rất lực khiến chúng ngã nhào.
Bảo trố mắt đứng nhìn. Biết rằng Pie rất giỏi karate nhưng dường như cô bé đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Lúc Huy quay lại đã thấy đám đông nằm la liệt, Pie thì đang thở dốc, tay chống bên hông. Nhìn như đàn chị giang hồ đang làm việc. Cậu ta đã từng thấy cảnh này rồi nên chẳng mấy ngạc nhiên. (lúc Pie cứu cậu ta khỏi đám côn đồ trường học -.-)
Người của Bảo cũng nhanh chóng “dọn” những đứa còn lại.
Kết thúc hỗn chiến.
Còn về mẹ Hạ Du thì...bà ta biến mất và không bao giờ xuất hiện nữa.
........................................
Huy lái xe đưa cả bốn về. Huy cùng Pie ngồi ghế trước. Pie ngồi im, không chút nhúc nhích. Huy thi thoảng quan sát Pie qua kính, thấy cơ thể cô bé run lên từng đợt, mồ hôi bắt đầu li ti trên trán. Bảo ngồi sau trông chừng Hạ Du, thấy Huy với Pie không nói tiếng nào, tự mình cũng im lặng.
Vừa về tới nhà. Pie đột ngột lên tiếng.
-Bảo đưa Hạ Du vào nhà trước đi.
Bảo ngoan ngoãn nghe theo lệnh, mở cửa xe, bế Hạ Du vào nhà. Hạ Du vẫn đang bất tỉnh không biết gì.
Pie thật chậm quay đầu nhìn Huy, mệt mỏi cất tiếng.
-Cậu cũng đi ra đi, tôi mượn xe đi chút.
Huy không nói lời nào, tự mình nhấn ga, vòng xe lại.
-Cậu tính làm gì?-Pie ngơ ngác hỏi.
-Đến bệnh viện. Không phải cô đang muốn đến đó sao?
-Sao...
Chưa để Pie nói hết câu.
-Còn định chịu đựng đến khi nào-Huy nói lớn-Sợ mọi người phát hiện nên không kêu đau, chịu đựng đến nỗi mặt mày tái xanh thế kia. Tôi thấy vết thương trên vai cô...
Không để Huy nói hết câu, Pie vội chen ngang:
-Tôi...tự lo được-Pie vừa nói vừa mở dây an toàn, vươn người về phía Huy dành vô lăng.
Bất ngờ, bàn tay Pie bị Huy tóm lấy. Lực nắm của cậu ta khiến Pie cảm giác máu đang rất khó khăn lưu thông đến các ngón tay.
-Từ giờ, tôi sẽ lo cho cô.
Lời nói cùng ánh mắt Huy đều làm Pie thấy khó hiểu. Tay Pie đã được buông lỏng, lập tức cảm giác bàn tay tê tê. Huy vươn người về phía Pie. Cô bé khẽ rùng mình, sợ cậu ta lại làm gì bất thường. Nhưng cơ thể Pie quá mệt mỏi để có thể kháng cự, chỉ có tâm là rối loạn liên hồi. Có lẽ Pie đã nghĩ quá nhiều, Huy chỉ muốn giúp cô bé cài lại dây an toàn, không có nhìn lấy Pie, chỉ hành động cứng nhắc rồi nhanh chóng thu người trở về.. Lần nữa nhấn ga, lái xe đi.
Pie quay nhìn Huy, chầm chậm nhìn sang nơi khác. Mắt cô bé lịm dần theo những vệt máu đang rỉ ra trên vai.
Giật mình tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong bệnh viện.
...............................................
Vết thương trên vai Pie không nặng lắm. Cô bé sau khi được băng bó được cho về.
Bảo dành hết thời gian để chăm sóc cho Pie. Mặc dù cô bé bị thương không có nặng tới mức cần người khác chăm sóc. Bảo càng quan tâm, Pie càng thấy mệt mỏi, muốn nhanh chóng rời khỏi đây để về nhà. Huy lạnh lùng nhìn từ xa, vẫn luôn quan sát, trông chừng cô bé. Nhìn nét mặt Pie, cậu ta dễ dàng biết cô bé muốn điều gì.
Từ khi biết Huy cũng có tình cảm với Pie, Bảo luôn có thái độ canh chừng. Cậu ta muốn tách hai người càng xa càng tốt. Huy đã thấy được ý tứ trong hành động của Bảo, cậu nhất quyết không để Bảo muốn làm gì thì làm. Cả hai phát sinh chiến tranh ngầm, làm Pie ngày càng mệt mỏi, phát bực vì muốn được nghỉ ngơi cũng không được. Rồi đến khi không thể để yên nữa, Pie buộc phải ra tay.
Trong lúc Huy với Bảo đang có một trận cãi nhau về việc ai là người quen biết Pie trước. Tình hình căng thẳng tưởng chừng sẽ phát sinh ẩu đả. Pie vội chen ngang, đẩy hai người ra xa, khó chịu nhíu mày:
-Quen tôi trước hay sau thì có gì quan trọng chứ?
-Quen biết trước thì tình cảm sẽ nhiều hơn, không phải sao?-Bảo nói lớn
Pie chống cằm, làm bộ suy nghĩ một hồi, nhìn cả hai. Rồi cất lời:
-Tôi mà có tình cảm với cậu trừ khi trái tim tôi nằm bên phải!-Pie nhìn Huy, rồi quay sang nhìn Bảo- Còn cậu, tôi mà tình cảm với cậu thì trái tim tôi nằm bên trái!
-Ruốt cuộc thì trái tim Pie nằm phía nào vậy?
-Cô làm gì có trái tim đâu mà biết nó nằm bên nào-giọng Huy lãnh đạm phát ra.
-Vĩnh Huy! Cậu nói gì hả-Pie lớn tiếng.
Huy không trả lời, lẳng lặng bỏ đi. Trên môi vẽ lên nụ cười. Chuyện cậu muốn biết, cuối cùng cũng đã biết. Qúa khứ, đâu chỉ có mình Pie. Thời gian Bảo quen biết Pie, với thời gian Pie sống ở Nhật, hoàn toàn không trùng khớp. Chỉ cần gài một chút, có người sẽ lộ sơ hở mà không hề hay biết.
-Nói vậy là Pie thích tôi à?-Bảo quàng tay qua vai, tựa đầu vào vai Pie.
-Hên xui! Để xem tim tôi ở bên nào đã-Pie kéo dài giọng, hất tay Bảo ra và bỏ vào nhà.
P/s: nữ chính thổ lộ rồi, nhưng một lúc với hai người. Thật sự t/g cũng không biết tim cô bé nằm bên nào (haha)