Chương 75: Đối mặt, truy xét, lộ diện (2)
Hạ Vy vừa đi ra đến cửa của phòng thiết kế, cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, dáng dấp thanh cao, trên người một bộ đồ công sở, chân váy ngang gối, giày cao gót đến cũng bảy phân, đang đi về phía này.
Khi cô gái đi ngang qua người cô, cô nhanh mắt nhìn thấy từ trên bảng tên nhân viên viết tên “Lucy”.
Hạ Vy nhìn Lucy đến ngây người. Lucy quả thực như lời đồn, gương mặt có nét lai Tây, cao ráo xinh đẹp, ba vòng hoàn hảo. Hạ Vy đoán chừng Lucy phải cao đến một mét bảy mươi. Vì cô cao một mét sáu hai mang một đôi giày đế bằng, chỉ đứng ngang vai của Lucy. Và muốn nhìn dung nhan của Lucy, cô phải ngước đến mỏi cổ.
Nhân viên trong phòng thiết kế khi thấy Lucy đi vào, ai nấy đều đưa mắt nhìn theo. Đâu đó vang lên tiếng xầm xì, khen chê, phán xét.
Lucy theo lệnh của Huy đem tập hồ sơ đến phòng thiết kế, sau đó rời khỏi. Bước chân ung dung giẫm giày cao gót, thẳng một đường đi ra bên ngoài, không quan tâm đến những ánh mắt nhìn mình dò xét.
Cô theo lời của Huy ra ngoài mua một phần kem đem lên phòng cho cậu bé.
Lúc cô đặt phần kem trước mặt cậu bé, nhẹ giọng nói với nó.
- Cậu bé, kem của cháu đây!
Nhóc con nghe có người gọi mình, nhanh chóng đặt quyển báo xuống, cầm lấy ly kem, lễ phép nói một câu.
- Cảm ơn cô!
Mắt nhóc con đảo nhanh từ gương mặt của Lucy xuống bảng tên đeo trước ngực, nở nụ cười.
- Cô tên Lu ki sao? Con chó nhà hàng xóm cháu cũng tên Lu ki đấy! (Lucy mà cậu bé đọc thành Luki ^^)
Lucy giật giật khóe môi, không nói nên lời. Nhóc con này đem tên cô so với tên một con chó. Nhưng cô không hề mắng nhóc con. Ngược lại cô bật cười một tiếng, xoa đầu nó, định lên tiếng giải thích.
- Thiên Hải! Con vừa nói gì đó?-Giọng Bảo trầm thấp vang lên, ánh mắt hung dữ nhìn về phía nhóc con.
Sau khi nghe Bảo nói, nhóc con run người một cái, khẽ cúi đầu, che dấu ánh mắt xuống ly kem, cầm muỗng lên, ngoan ngoãn ăn kem. Nó lén nhìn Bảo, thấy ba nó không còn nhìn nó nữa, mới yên tâm nhìn về phía Lucy, thì thầm.
- Cô cũng đừng sợ, ba của cháu thực sự không hung dữ đâu. Chắc vì thiếu mẹ nên ba có chút nóng nảy thôi.
- À...-Lucy nghe nhóc con nói xong, cô mỉm cười. Nhóc con này ranh ma quá đi, lại còn biết nói xấu ba của nó cơ đấy. Lucy ban nãy chỉ muốn đến đưa kem rồi đi làm việc của mình, nhưng thấy nhóc con này có vẻ thú vị, nên cô ngồi lại, nói chuyện thêm với nó-Vậy mẹ cháu đâu rồi?
- Cháu không biết! Ba nói hôm nay dẫn cháu đi gặp mẹ.
Nghe đến đó, Lucy tắt xuống nụ cười, chỉ cứng nhắc cười gượng. Đưa tay xoa xoa đầu nhóc con, nhẹ giọng nói với nó.
- Cháu từ từ ăn, cô đi làm việc.
Nhóc con gật đầu đồng ý, vừa ngậm thìa kem vừa cười tít mắt. Lucy không muốn nán lại đối diện với nhóc con này thêm giây nào nữa, cô quay đầu, nhanh chóng giẫm gót giày bước đi.
Lúc đi ngang qua chỗ Bảo và Huy đang ngồi.
- Thiên Hải lúc nãy không có ý gì đâu, cô đừng để ý-Giọng Bảo từ sau lưng Lucy vang lên.
- Không sao-Nói rồi Lucy bước nhanh ra bên ngoài.
Huy nãy giờ vẫn luôn quan sát Lucy, cảm thấy cô gái này quả nhiên có điểm đáng ngờ.
Bảo ngồi nói chuyện khoảng chừng một giờ đồng hồ, sau đó dẫn nhóc con kia đi về.
Lúc đi ngang qua hành lang, Bảo có đi qua một cô gái.
Không biết vì cảm giác gì, bước chân cậu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô gái đó. Gương mặt giống như đã từng lưu lại trong trí nhớ của cậu, vóc người cũng vừa vặn giống người cậu đang tìm kiếm, cậu nhìn đến khi nhóc con giật giật cánh tay mình.
- Ba, có chuyện gì sao?
Bảo thu hồi tầm mắt, không trả lời câu hỏi của nhóc con, dắt tay nó tiếp tục cất bước.
- Ba... chúng ta không đi gặp mẹ sao?-Nhóc con e dè cất tiếng.
- Mẹ con tạm thời chúng ta không gặp.
Nhóc con mím môi, nó muốn nói gì đó, nhưng nó thấy ba ba nó không được vui, sợ nói nhiều sẽ làm ba ba nổi giận. Ngoan ngoãn cùng ba ba đi khỏi công ty.
“Pie! Em không trở về bên Huy sao? Ruốt cuộc em đang ở đâu?”
......................
Ngày hôm sau...
Huy lại tiếp đón một vị khách đặc biệt khác, Hime.
- Chủ tịch Hime, không biết ngọn gió nào mang cô đến đây?
- Tôi đến đây tìm người-Hime lạnh lùng nhìn. Ánh mắt cao ngạo vẫn giữ nguyên vẹn.
- Không biết người cô muốn tìm là ai?
Hime thông thả uống tách trà trên bàn, không nhanh không chậm mở miệng.
- Lê Diệu Anh.
Huy nghe đến cái tên này, động tác cầm ly trà của cậu hơi dừng lại một chút, sau đó làm như không có chuyện gì lớn, gương mặt bình thản nhìn Hime.
- Chỗ tôi người tên Lê Diệu Anh rất nhiều, cô có thể nói rõ hơn không?
- Trợ lý của anh, Lucy!
Theo yêu cầu của Hime, Huy gọi Lucy ngay lập tức được gọi đến phòng mình, để tham dự cuộc nói chuyện đặc biệt.
- Cô là Lucy?
- Chào cô! Tôi là Lucy, trợ lý kiêm phiên dịch viên của giám đốc Vĩnh Huy, cô muốn gặp tôi có chuyện gì?-Lucy duy trì bộ mặt thân thiện, nhìn Hime.
- Cô còn có tên là Lê Diệu Anh?
- Đúng vậy! Lê Diệu Anh là tên trong giấy tờ lúc nhỏ, tôi sang Mỹ nên lấy tên là Lucy.
- Cô sống ở Mỹ bao lâu?
- Hơn mười năm.
Huy đứng ngoài xem cuộc đối đáp của hai người. Cậu biết Hime đến đây hỏi Lê Diệu Anh là có ý gì. Cậu đoán Hime nhất định là đã cho người điều tra, hễ người nào có điểm giống Pie, cô ta đều không bỏ qua.
Giống như hôm nay, chỉ vì Lucy có tên Lê Diệu Anh và Lucy hiện tại là người thân cận với cậu, nên cô ta đến đây hỏi han cặn kẽ. Hime càng làm như vậy, cậu càng tin chắc rằng, Hime nhất định có liên quan đến việc Pie mất tích.
- Hime, đừng nói với tôi vì Lucy cùng tên Lê Diệu Anh với Pie, nên cô chạy đến đây truy xét cô ấy?-Huy bước lại gần Hime, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hime, tiếp tục hỏi-Còn nữa? Nhân viên của tôi, ngoại trừ tôi thì chỉ có hội đồng tuyển dụng mới biết Lucy có tên Lê Diệu Anh. Cô làm sao mà biết cô ấy tên Lê Diệu Anh? Cô ruốt cuộc nghe ai nói? Hay cô cho người điều tra?
Trước những câu hỏi dồn dập của Huy, Hime vẫn cố tỏ ra vẻ mặt bình thản, đứng dậy, giẫm gót giày đi đến trước mặt Huy.
- Tôi tò mò, không được hay sao?
- Cô tò mò hơi quá rồi đấy!-Huy cũng bình thản đáp trả.
Hime nhếch môi, không nói gì.
Lúc Hime quay người rời đi, giọng Huy từ sau vang lên.
- Lucy, cô tiễn Hime ra về giúp tôi.
Lucy đi bên cạnh Hime, bước chân Lucy có dẫn trước một chút.
Hime từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát Lucy. Cô ta nhìn từ vóc dáng đến bước đi của Lucy, không nhìn thấy nửa nét nào giống Pie.
Điểm chốt cuối cùng là Lucy rõ ràng cao hơn cô rất nhiều. Cô cao chừng một mét sáu ba, còn Lucy cũng phải cao đến gần một mét bảy. Nếu Hime nhớ không lầm thì Pie cùng cô là song sinh, chiều cao gần như ngang bằng.
Nghi ngờ ban đầu của cô về Lucy cứ như thế bị dập tắt đi.
................
Hạ Vy đi công việc trở lại. Vừa vào đến thang máy, cô đụng mặt Hime cùng Lucy, bước chân cô khự lại. Theo phép lịch sự, cô cúi người chào Hime.
Hime một thân cao ngạo, mặt nhìn thẳng bước ra khỏi thang máy. Khi thấy Hạ Vy, ấn đường Hime khẽ nhíu lại, nhìn về phía Hạ Vy, cất tiếng hỏi.
- Tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải?
- Là ở buổi tiệc của C.A-Hạ Vy nhanh chóng trả lời, tay nắm tập hồ sơ của cô trở nên khẩn trương hơn-Tôi va phải cô ở gần cửa của nhà hàng.
- À...-Hime đơn giản thốt lên một câu, tiếp tục giẫm gót giày bước đi.
Lucy đưa mắt nhìn Hạ Vy một chút, rồi nhanh chóng xoay người đi cùng Hime.
Hạ Vy chạy vào thang máy. Tim cô đập nhanh hơn, tất cả những hồi hộp lo sợ khi đối mặt với Hime bây giờ mới giải phóng ra. Cô đứng định thần lại hồi lâu mới bấm thang máy đi lên.
“Hai ngày liên tiếp, hết Bảo rồi đến Hime... ruốt cuộc các người đến đây để làm gì chứ?”
Tiếp...