Chương 103: Tìm đường lui

Nam Hà đối với Đại sư huynh ngoài kính nể, cũng chỉ còn kính nể.
Đại sư huynh có lẽ ở phương diện khác còn có khiếm khuyết, nhưng trung thành với Lâm Hác Phong thì không thể chê trách.


“Đại sư huynh một bầu nhiệt huyết thật khiến sư đệ xấu hổ, sư đệ thân là một phần tử của Lâm Hác Phong, được tôn thượng ban ân lớn như vậy, sao có đạo lý rời đi một mình.


Nam Hà nguyện cùng Đại sư huynh, cùng tôn thượng đồng cam cộng khổ, cùng tiến thoái, đồng sinh cộng tử.” Nam Hà kiên quyết hô lên câu nói này, thậm chí lấy tên thật ra đảm bảo.


Chủ yếu là hắn cũng chẳng còn đường lui nào khác, Sở Tử Bách đối với hắn giữ gìn, người sáng suốt đều nhìn rõ.
Lâm Hác Phong nếu vong, Nam Hà thật sự đi nương nhờ Vương gia, người của Hải Châu Phong sẽ thu lưu hắn sao?


Đến lúc đó chẳng phải hoảng sợ như chó nhà có tang, sống không nổi một ngày.


Huống hồ hôm nay Nam Hà cùng Lý Tử Thành lúc tỷ thí, bất đắc dĩ trước mặt người ngoài thi triển linh thuật của Sở Tử Bách Lam Hải vô lượng, dù cho mình có nhảy ra nói Sở Tử Bách chỉ truyền cho mình hai đạo linh thuật, người khác cũng sẽ không tin.


Hắn còn không rõ Xích Hà Tôn Giả vì sao lại ngăn cản hắn nói ra câu nói kia, bất quá hắn tin Xích Hà Tôn Giả chắc chắn sẽ không hại mình, cứ nghe theo là được.


“Không hổ là muội muội ta coi trọng nam nhân, tâm ý của ngươi vi huynh tâm lĩnh. Bất quá lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt, ngươi cũng không cần nhúng tay vào, ngày mai ta sẽ vì hai người các ngươi trù bị việc hôn sự, sau bảy ngày chính thức kết làm đạo lữ.”


Từ Khôn đã quyết, bất quá nghe Nam Hà nói vậy, trong lòng cũng hơi động một chút, hắn không ngờ Nam Hà vẫn như trước, hiệp can nghĩa đảm đến thế.


Tại những thời điểm Lâm Hác Phong lâm vào nguy nan, Nam Hà đều đứng ra, đây là đảm đương của người đệ tử, càng là đảm đương của một gã nam nhân.
Như vậy là đã đủ rồi, hắn chỉ muốn nhìn thấy trái tim của Nam Hà có phải vì Lâm Hác Phong mà lập lòe hay không.


“Cái này, không tốt lắm đâu…” Nam Hà gãi đầu, xem ra cùng Từ Minh Sáng kết làm đạo lữ là không trốn thoát được rồi.
“Có gì không tốt. Ta là sư huynh của ngươi, muội muội ta là đạo lữ của ngươi, còn gì thích hợp hơn.”
Ai!


Nam Hà bỗng nhiên thở dài, khiến Từ Khôn sững sờ, không hiểu vì sao Nam Hà lại thở dài.
Chỉ thấy Nam Hà đứng dậy, tựa vào gốc đại thụ lớn bằng bắp đùi, hai đầu lông mày một mảnh u ám, tựa hồ đang ưu sầu chuyện gì.


Không đợi Từ Khôn chủ động hỏi, Nam Hà trực tiếp nói ra nỗi băn khoăn của mình.
“Không biết sư huynh có biết Vương Thiên Diễn người này, sư đệ trước kia tại ngoại giới, từng không cẩn thận đắc tội với hắn, cũng không biết phụ mẫu của mình có mạnh khỏe hay không.”


Nghe Nam Hà chủ động nhắc tới ngoại giới, ánh mắt Từ Khôn cũng lóe lên mấy đóa nước mắt, hắn cũng nhớ tới mái nhà xa xôi mấy chục năm chưa từng trở về.
Nhớ ngày đó, chính mình cầm bút khắc lên tường viện Từ phủ mười bốn chữ lớn: Hài nhi lập chí ra Hiên Viên, tu không thành tôn thề không về.


Bây giờ nghĩ lại, thật nực cười, Tôn Giả cảnh nào có dễ dàng đạt được như vậy?
Bất quá cái tên Vương Thiên Diễn này cũng có chút quen tai, dường như ở nhà từng nghe phụ thân nhắc qua.


Suy nghĩ một hồi, Đại sư huynh mới chậm rãi nói: “Vương Thiên Diễn hình như là thái giám chấp bút của tiên đế, bất quá sau khi tiên đế băng hà, tân hoàng phái hắn đi Bằng thành thủ Hoàng Lăng. Kẻ này trước mặt thì ngạo mạn, sau lưng thì nịnh nọt, cực kỳ có thù tất báo.


Thậm chí họa thủy đông lưu cũng là sở trường của hắn. Nghe phụ thân ta kể, Vương Thiên Diễn từng giúp thái hậu hiện tại tru sát Toàn Quý Phi, dùng chiêu râu ông nọ cắm cằm bà kia, vu hãm Toàn Quý Phi trộm cướp thượng phương bảo kiếm, cuối cùng Tiên Hoàng giận dữ chém Toàn Quý Phi.”


Từ miệng Đại sư huynh hiểu rõ thêm về Vương tổng quản Hoàng Lăng, Nam Hà cũng xiết chặt lòng, không biết nội tình cùng chân tướng của mình có bị Vương Thiên Diễn phát giác hay không.


Đối phương đã quyết tâm để mình mang cái tiếng trộm Hoàng Lăng, ắt sẽ không để mình sống, khẳng định sẽ tìm cách trảm thảo trừ căn, thậm chí uy hϊế͙p͙ người nhà mình.


Trước khi có đại biến này, Nam Hà dự định tu luyện đến dị tướng cảnh trong Ngũ Dương giáo rồi rời núi, có thực lực đối phó Vương Thiên Diễn, hỏi cho ra lẽ vì sao hắn hãm hại mình.


Nhưng bây giờ thấy tiếp tục ở lại Ngũ Dương giáo vô cùng nguy hiểm, tùy thời có thể bị người sờ gáy, dù cho ngoại giới không ít phong hiểm, thế nhưng phải nghĩ cách trở về ngoại giới.


Nếu không được, mình sẽ chạy tới hoàng triều đối diện Đại Vũ, tối thiểu sẽ không nhìn thấy văn thư truy nã của mình.
Ở lại Ngũ Dương giáo, Nam Hà cảm giác mình chắc chắn là thọ tinh ăn thạch tín chán sống.


“Theo lý thuyết, thân phận của ngươi hắn không thể đắc tội ngươi a. Danh ngạch Huyền Thạch Lộ cực kỳ hiếm hoi, người có thể đạt được ai mà chẳng hô phong hoán vũ ở Đại Vũ, ngươi lo lắng cho phụ mẫu làm gì?”


Từ Khôn có chút không hiểu, theo ký ức còn sót lại trong thức hải Từ Minh Sáng, Nam Hà thật sự có danh ngạch Huyền Thạch Lộ, người có thân phận như vậy Vương Thiên Diễn căn bản không thể đắc tội, vuốt mông ngựa còn không kịp.


Lúc trước không gian huyền thạch mở ra, danh ngạch Huyền Thạch Lộ trong nháy mắt đã hết sạch, ngay cả Từ Gia bọn họ cũng không cướp được một cái.
Thêm vào đó Nam Hà phá huyệt cảnh nắm giữ linh thuật Thái Cực băng, sao có thể là một tu sĩ bình thường.


Có thể là danh ngạch của hắn có được là do phụ thân Nam Hà dưới cơ duyên xảo hợp đạt được, sau đó mới cho Nam Hà.
Về phần Thái Cực băng, cũng chỉ là phần thưởng của Huyền Thạch Lộ.


Đại sư huynh hiểu biết về Nam Hà chỉ là nghe được từ miệng Từ Minh Lan, về phần xuất thân cùng cảnh ngộ của Nam Hà, hắn hoàn toàn không biết.
Bất quá Nam gia, hắn thật sự chưa từng nghe qua, chắc hẳn là một gia tộc ẩn thế nào đó trong Đại Vũ mà thôi.


Những gia tộc ẩn thế như vậy trong Đại Vũ không hề ít, một vài gia tộc trong đó so với Tam công Cửu khanh cũng không kém bao nhiêu.
“Sư đệ bây giờ gia đạo sa sút, sở dĩ phải đến Cấm Đoạn Sơn Mạch, cũng là vì nhà ta bị Vương Thiên Diễn hãm hại, vu hãm ta thành kẻ trộm Hoàng Lăng.


Bây giờ toàn bộ Đại Vũ dán văn thư truy nã ta, hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể đến Cấm Đoạn Sơn Mạch, vào Ngũ Dương giáo.”
Lời này của Nam Hà vừa nói ra, rất có cảm giác bị ép lên núi làm thổ phỉ.


Trộm Hoàng Lăng, đặt ở triều đại nào cũng là trọng tội, thậm chí còn có thể tru cửu tộc.
Nhẹ thì khinh nhờn uy nghiêm Hoàng gia. Nặng thì ảnh hưởng vận thế sau này của Hoàng gia.


Thì ra là thế, Từ Khôn giờ phút này cũng rốt cục bừng tỉnh hiểu ra, vì sao một tu sĩ có thiên phú như Nam Hà, lại dám coi trời bằng vung đến Cấm Đoạn Sơn Mạch.


“Ngươi lo lắng những điều này vô ích, căn bản không có cách rời khỏi Cấm Đoạn Sơn Mạch, ngay cả sư tôn cũng không được. Thay vì sầu não, không bằng cố gắng phấn đấu, tương lai tìm cơ hội đột phá gông cùm xiềng xích, xé rách không gian.”


Lời của Đại sư huynh không thể bảo là không có sức cuốn hút, suýt chút nữa đã khiến Nam Hà vỗ tay tán thưởng.






Truyện liên quan