Chương 7: Vẫn là nương tử nhạ họa

*“Kiều Ứng Trạch! Kiều Ứng Trạch ngươi tỉnh tỉnh, ngươi này cần uống dược gì không a? Ngươi nói một chút a!”*


*Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Trạch biết đau xoay mặt né tránh tay mình, liền cố sức ôm đầu của Y để Y dựa vào trong lòng mình, tay kia thì tiếp tục phủ ngực giúp Y thuận khí.*


*“……”*


*Kiều Ứng Trạch vừa rồi là nhất thời xấu hổ và giận dữ kích động, hơn nữa ngất tỉnh dậy, hiện tại tuy rằng tỉnh nhưng cả người như nhũn ra xuất không ra một chút sức nào, chỉ có thể tựa vào trong lòng Cung Trác Lương thở dốc, cũng không được tự nhiên quay đầu đi không thèm nhìn hắn.*


*Hiện tại trong đầu Kiều Ứng Trạch một mảnh hỗn loạn, cũng không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, bất quá tuy trong lòng buồn bực, nhưng Y thiên tính thiện lương nên không có ý nghĩ phát tác lên Cung Trác Lương, chỉ là khó có thể đối mặt với hắn mà thôi.*


*“Ngươi thật sự không có việc gì sao? Có cái gì cứ việc nói a.”*


available on google playdownload on app store


*Cung Trác Lương thấy Y hô hấp chậm rãi vững vàng, chính mình cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, thế này mới cảm giác được đau đớn trên đùi, liền một bên cau mày nhu chân, một bên không quá yên tâm truy vấn hai tiếng.*


*“……”*


*Kiều Ứng Trạch quay đầu quét qua chân Cung Trác Lương liếc mắt một cái, lại lập tức chuyển trở về, như trước mân môi không lên tiếng, an tĩnh làm cho người ta không biết Y suy nghĩ cái gì.*


*“Ngươi có hỏa cũng đừng hướng về ta phát a, này cũng không phải ta sai, ta cũng là người bị hại, bởi vì là thứ xuất, từ nhỏ ngay cả nô tài cũng không bằng, còn bị xem thành nữ nhân mà gả đi, ô……”*


*Thứ xuất: con của thiếp.*


*Thấy Kiều Ứng Trạch chỉ sinh hờn dỗi nhưng không có phát giận với mình, Cung Trác Lương thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên bản tính thiện lương, đơn giản tiên phát chế nhân giả vờ khóc, vì thế còn vụng trộm nhéo đùi mình một chút, hắn nhất thời đau mà nước mắt lưng tròng.*


*“Ngươi, ngươi đừng khóc a.”*


*Kiều Ứng Trạch bị nước mắt của Cung Trác Lương làm hoảng sợ, miễn cưỡng ngồi dậy không biết nên như thế nào ứng đối mới tốt, Y trong lòng cũng hiểu được lừa hôn là cung gia, tiểu nam hài trước mắt này là bị bọn họ đem ra làm vật hi sinh, cho nên cũng không có ý tứ ghi hận với hắn, chỉ là cảm thấy mình vừa rồi thực mất mặt đến cực điểm, mới có thể muốn thoát đi tránh hắn.*


*Nhưng hiện tại Cung Trác Lương vừa khóc đáng thương như vậy, Kiều Ứng Trạch lập tức mềm lòng, hơn nữa vừa rồi ấn tượng về hắn vô cùng tốt, cho nên trước mắt đúng là có chút tâm sinh thương tiếc trỗi lên.*


*“Bọn họ đối với ngươi tâm tồn bất lương, ta không muốn hại ngươi mới nói cho ngươi chân tướng, hiện tại ngươi muốn xử lý như thế nào ta cũng không xen vào, ngươi đã không lĩnh phân tình của ta, dù sao nhân sinh của ta đã bị hủy, lưu mệnh này cũng không có ý nghĩa gì, ngươi nếu thật hận ta liền bồi cho ngươi cũng được, ô ô……”*


*Kiều Ứng Trạch thái độ trở nên mềm nhũn, Cung Trác Lương thế nhưng càng dũng cảm giả bộ, thấy bộ dáng Kiều Ứng Trạch muốn đỡ bả vai mình lại không dám qua, Cung Trác Lương chủ động dựa vào trong lòng Y, ngoài miệng ủy ủy khuất khuất nghẹn ngào, trên mặt lại hiện lên một tia cười đắc ý, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn xứng thượng mười phần hương vị ngụy nương kia của hắn, thật là cảm giác có chút yêu nghiệt…… Đương nhiên,việc này từ Cung Trác Lương hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn sẽ nói đó là cơ trí a cơ trí!*


*“Không có, việc này không oán ngươi, đừng khóc, ta sẽ không thương tổn ngươi.”*


*Kiều Ứng Trạch nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ gầy của Cung Trác Lương, không khỏi nhớ tới hắn và mình đã bái đường, uống qua rượu giao bôi, hai người kết cùng một chỗ lại xảy ra chuyện như thế, hắn là vợ cả của mình được kiệu hoa đỏ thẫm nâng vào cửa, này đã là sự thật, mình lại há có thể nhẫn tâm giận mà không để ý hắn?*


*“Thật vậy chăng? Kia chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”*


*Có cam đoan của Kiều Ứng Trạch rồi Cung Trác Lương liền an tâm, hắn nhu dụi mắt làm cho chúng nó có thể càng hồng thêm một chút, sau đó ngẩng mặt ra vẻ bất an nhìn Y, tâm nghĩ thỉnh chỉ cần báo đáp cung gia thôi cũng được, về phần ta người qua đường giáp này liền rất dễ xử lý, tùy tiện ấn một cái ch.ết đột ngột sau đó tư thả ta đi là được rồi!*


*“Vừa rồi…… Ngươi thực khẩn trương bệnh tình của ta sao?”*


*Kiều Ứng Trạch cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Cung Trác Lương, chỉ là có chút đăm chiêu nhìn mặt hắn, một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên đùi đau của hắn mà xoa.*


*“Đương nhiên a.”*


*Lời này Cung Trác Lương nhưng là trả lời đúng lý hợp tình, vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng mau, Kiều Ứng Trạch một người suất như vậy không chừng còn phải bị thương như thế nào chứ, nhìn Y thật tốt a.*


*“Đây là thiên ý đi…… Một khi đã như vậy, ta đây vẫn là câu nói kia, nương tử, nếu ngươi trong lòng có ta, ta cuộc đời này liền quyết không phụ ngươi.”*


*Kiều Ứng Trạch im lặng nửa ngày, bỗng nhiên thật dài ra thở một hơi, giống như là đã nhìn ra cái gì đó, trên mặt lại nổi lên tiếu ý ôn nhu, vừa nói còn một bên sờ sờ mặt Cung Trác Lương.*


*Y chỉ là muốn có người bồi mình đi đoạn đường mà thôi, nếu lão thái gia an bài một người như vậy cho Y, như vậy Y liền thuận theo tự nhiên đi.*


*“…… Cáp?”*


*Cung Trác Lương vừa nghe lời này trợn tròn mắt, miệng giật giật chỉ phát ra một tiếng ngân chần chờ, có điểm theo không kịp ý nghĩ của vị trước mắt này, Y vì sao còn gọi mình là nương tử a?*


*“Ngươi ta đều đã bái thiên địa, chính là kiếp này hữu duyên, nay ván đã đóng thuyền, chúng ta liền hảo hảo làm một đôi vợ chồng đi.”*


*Kiều Ứng Trạch trong lòng đã muốn có quyết định, nhìn Cung Trác Lương liền không hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí so với lúc nãy còn thoải mái hơn.*


*“Vì cái gì a? Không phải, ý của ta là…… Ngươi một vị phiên giai công tử như vậy, muốn thân phận có thân phận muốn địa vị có địa vị, như thế nào có thể chịu thiệt cùng một nam nhân như ta vậy chứ? Gia tộc của ngươi muốn ngươi có tử tự thì làm sao bây giờ?”*


*Cung Trác Lương hoàn toàn không thể lý giải đầu óc của Kiều Ứng Trạch về phương diện này, biết rõ là sai muốn đâm tường, như thế nào còn muốn đi vào ngõ cụt chứ?*


*Nói cái gì mà ván đã đóng thuyền a, ngươi hoàn toàn có thể tháo ra đóng lại a, như thế nào không biết linh hoạt biến hóa như vậy chứ.*


*“Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, ta vốn không biết còn có thể sống bao lâu, nếu không phải tổ mẫu cố ý đính hôn, nói không chừng đã có thể ra đi vô khiên vô quải (*), nay cứng rắn chống đỡ đến bây giờ như vậy, là vì sợ hại cô nương nhà người ta, nghĩ ít nhất lưu lại cho nàng một hài tử nương tựa…… Nay thay đổi là ngươi, ta thật ra không có tầng băn khoăn này.”*


*(*) không vướng bận, không lo lắng*


*Đem tay Cung Trác Lương cầm trong tay chính mình, Kiều Ứng Trạch có chút thất thần kể ra, cũng không quản đối phương có thể nghe hiểu được hay không, Y đã nghẹn lâu lắm rồi, thầm nghĩ đem tâm sự hảo hảo cùng người nói nói, những lời này Y tuyệt đối không dám cùng người trong nhà nói ra, vốn là một con ma ốm chỉ biết gây hại, nay nếu còn một mình tự oán tự ngải chì càng làm cho người xem thường mà thôi.*


*“Theo tính toàn của ta đi, ngươi là nam nhân rời nhà này đi cũng có thể hảo hảo sinh hoạt, ta biết muốn ngươi ra vẻ nữ tử là ủy khuất ngươi, nhưng nghĩ đến ta cũng không còn bao nhiêu ngày, làm phiền ngươi vài năm, còn hơn là phá hủy cô nương nhà khác, xem như tích phúc cho ta, ta cũng tất sẽ không bạc đãi ngươi.”*


*“Ngươi đừng nói như vậy a, cái gì có đi hay không, đồng ngôn vô kỵ a, Cung gia hại ngươi như vậy, ngươi liền chấp nhận? để cho bọn họ chiếm tiện nghi?”*


*Cung Trác Lương bị Kiều Ứng Trạch nói cái mũi nổi lên cơn ê ẩm, tâm nói ngươi đừng học làm thánh mẫu gì đó a, cái kia cũng không nổi tiếng, ngươi ngày ngày chỉ nghĩ đến việc này, thân thể có thể không kém sao? Ta kính nhờ ngươi quỷ súc một chút đi, như thế nào có thể không công bị tính kế như vậy, ngươi nên nghĩ nhiều hơn như thế nào trả thù Cung gia cho hết giận, như thế nào lấy lại sân khấu mới đúng a.*


*“nếu không thì phải thế nào chứ? Nếu thật sự nháo ra, người đầu tiên hứng tai ương chính là ngươi, ta căn bản không có năng lực bảo trụ ngươi, còn nếu nói ra để trả thù, Cung gia suy tàn, ngươi thành tức phụ không có nhà mẹ đẻ che chở, tại trong cái nhà này chỉ sợ phải sống càng vất vả, còn không bằng trước giấu giếm như vậy, sau đó chúng ta lại suy tính ……”*


*Kiều Ứng Trạch trấn an sờ sờ tóc Cung Trác Lương, hướng hắn phân tích ra cái lợi cái hại, Y cũng không phải thật sự không giận Cung gia, nhưng trước mắt tối trọng yếu chính là bảo trụ tiểu tức phụ của Y, không nói đến khi cha mẹ Y biết việc này sẽ có cái phản ứng gì, riêng tổ mẫu kia của Y sẽ không bỏ qua, Kiều Ứng Trạch biết sự lợi hại của tổ mẫu, nàng quá yêu thương mình, nếu biết chân tướng, nhất định sẽ đánh ch.ết Cung Trác Lương để bảo oàn mặt mũi, sau đó hoàn toàn hủy diệt Cung gia nhằm hết giận, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra một chút phong thanh nào.*


*“Nhưng là ta…… Chỉ có thể như vậy sao?”*


*Bị Kiều Ứng Trạch nói lão thái thái lợi hại dọa sợ, Cung Trác Lương vẻ mặt buồn bực, nghĩ rằng không phải thật sự chủ nghĩa bá quyền như vậy đi, nói đánh ch.ết liền đánh ch.ết …… Chính mình còn chưa muốn thật sự ch.ết non a.*


*“Giả ch.ết thật sự có thể lừa được người, ngươi nếu thật sự không muốn, ta nghĩ biện pháp thả ngươi đi là được, nghĩ đến ta cũng……”*


*Nhìn đã hiểu Cung Trác Lương không muốn, Kiều Ứng Trạch muốn nói chính mình cũng không còn kéo dài được bao nhiêu ngày, nhưng nhất tưởng mình nói người ta cũng không để ở trong lòng, chỉ khiến người khinh thường mình, chán ghét phiền hà thêm thôi.*


*“Ta không phải…… ý của ta là…… A mặc kệ, ngươi nếu có thể chịu được cái kia, kia chúng ta trước hết như vậy qua đi!”


Cung Trác Lương thừa nhận mình bị Kiều Ứng Trạch dọa sợ, sau khi cân nhắc lợi hại, hắn cảm thấy tạm thời ở lại Kiều gia vẫn an toàn hơn, dù sao hắn sống lâu như vậy chưa thật sự thích qua người nào, đối đồng tính cũng không thực bài xích, tiểu mĩ nam trước mắt lại thật sự đẹp mắt……*


*Tìm vô số lý do, Cung Trác Lương rốt cục vượt qua cánh cửa của chính mình, quyết định nếm thử tư vị sống cùng một người nam nhân.*


*“Chịu được cái gì?”*


*Kiều Ứng Trạch nghe Cung Trác Lương trả lời mà tâm tình chuyển tốt, nhưng Y hàm hồ nghe không hiểu ý tứ trong lời vừa rồi, liền nghi hoặc truy vấn một câu.*


*“Chính là, chính là làm cái kia……”*


*Cung Trác Lương đối với phương pháp giải quyết này vẫn là có chút không tình nguyện, thấy Kiều Ứng Trạch vẻ mặt tiếu ý bộ dáng đơn thuần có điểm nghẹt thở, tâm nghĩ ta và ngươi đều là nam nhân vậy phải có người ở dưới, đơn giản khiến cho ngươi triệt để nằm dưới đi!*


*Nghĩ như vậy, Cung Trác Lương dưới cơn xúc động liền đẩy ngã Kiều Ứng Trạch, một tay xả hạ quần Y một tay đụng đến chỗ tư mật, quên việc còn phải bôi trơn chuẩn bị này kia liền thống hai ngón tay đi vào, cũng không ý thức được chính mình hiện tại đang để móng tay, cứ như vậy mà cứng rắn đi vào nên lập tức cào thương nơi đó.


Ngón tay cảm giác được một chút ẩm ướt, Cung Trác Lương chậm nửa nhịp mới ý thức được đây là xuất huyết, cũng lập tức hoảng thần, vội vàng dùng tay kia lấy qua khối khăn trắng bên cạnh vò thành đoàn, thời điểm rút ngón tay ra nhanh chóng áp lên cầm máu.*


*“Ân đau…… Ngươi……”*


*Kiều Ứng Trạch còn chưa có phản ứng lại đã bị bức xoay người nằm úp sấp xuống, ngay sau đó chính là một cỗ đau đớn khôn kể từ mặt dưới truyền đến, Cung Trác Lương hút một khẩu khí lạnh bắt chặt lấy sàng đan, thế này mới mờ mịt phản ứng lại đây là xảy ra cái gì, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể không tin được trừng mắt nhìn Cung Trác Lương, lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì.*


*“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta chưa làm qua, không phải, ta không phải cố ý, vậy phải làm sao bây giờ? Có Vân Nam bạch dược hay không, không phải, trong phòng có dược ngoại thương hay không a?”


Cung Trác Lương ảo não áy náy nói xin lỗi, lúc này thật sự là ngoài ý muốn a, hắn chỉ là hù dọa Kiều Ứng Trạch một chút, không muốn thương tổn Y a, chính là quên nam nhân trong chuyện kia phải làm những gì, hắn là thật sự không có khái niệm gì a.*


*“Bên kia ngăn tủ thứ hai ……”*


*Xụ mặt chỉ ngăn tủ cho hắn lấy thuốc, Kiều Ứng Trạch cũng là giận thực, tâm nghĩ người này như thế nào có thể làm việc thất lễ như vậy chứ, bất quá cơn tức của Kiều Ứng Trạch không duy trì bao lâu, sau khi nhìn thấy Cung Trác Lương lấy ra khối khăn trắng nhiễm huyết để một bên, mặt Kiều Ứng Trạch đỏ bừng lên, chỉ vào Cung Trác Lương nhưng cũng không nói được câu hoàn chỉnh.*


*“Làm sao vậy?”*


*Cung Trác Lương vừa rắc xong thuốc bột lại dùng khăn tay mới áp trụ chỗ kia, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy vẻ mặt Kiều Ứng Trạch đỏ bừng, gần như muốn khóc, vội vàng chột dạ đi qua lấy lòng ai kia hỏi, sau đó theo ánh mắt của Y nhìn nhìn khăn tay kia, không rõ có vấn đề gì.*


*“Cái kia là, đó là……”*


*Kiều Ứng Trạch thật sự khóc không ra nước mắt, cái kia là khăn tay dành cho tân nương tử tiếp lạc hồng a, như thế nào liền, như thế nào liền……*


*Hồng lạc: máu khi lần đầu tiên của con gái*


*Tác giả có lời muốn nói:[ ôm mặt ] đại Kiều đáng thương của ta a, gặp phải người nhà như vậy, sẽ chờ bị các loại ép buộc đi ~*






Truyện liên quan