Quyển 2 - Chương 4: Tướng quân thỉnh xuống ngựa (4)
Tiêu Cùng nghe vậy cả người cứng đờ, thật lâu sau, hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà.
“Việc này, đều có Hoàng Thượng làm chủ.” Nói xong, bất động thanh sắc thả nàng xuống đất.
Câu trả lời không chút sai lệch, lại linh hoạt tránh đi vấn đề của nàng.
An Tình nhướng mày, cong môi: “Nếu ngươi không cưới ta, ta sẽ không đi.”
Bỗng nhiên, nàng lại phản công lần nữa, cánh tay vòng qua cổ hắn, lập tức lại nằm gọn trong ngực hắn.
Gương mặt nàng dán vào cổ hắn, có chút mềm, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ là nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, có một số binh lính bắt đầu đi đến giáo trường.
An Tình cong môi cười, thầm nghĩ nàng đã tính toán thời gian trước rồi mới tới đây., đương nhiên không thể để cho vị Tiêu tướng quân này dễ dàng chạy thoát.
Bên ngoài giáo trường dần dần ồn ào lên, cho dù là Tiêu Cùng, trên trán cũng toát ra một chút mồ hôi.
Nam nữ chưa cưới gả, để người ngoài nhìn thấy hai người bọn họ ở riêng, ít nhiều cũng sẽ có một chút nhàn ngôn toái ngữ.
“Tướng quân, ngươi có cưới ta hay không?” An Tình càng dán sát người vào hắn, gần như cả người đều dính lên thân hình cường tráng của hắn.
Tiêu Cùng rất muốn đẩy nữ nhân đang dính trên người mình ra.
Nhưng mà đối phương là công chúa yêu kiều yếu đuối, nếu hắn đẩy nàng ra, nàng lại nháo ra chuyện gì nữa?
An Tình cười tủm tỉm, cứ như vậy cùng hắn giằng co.
“Rầm” một tiếng, An Tình rất lâu cũng không nghe được câu trả lời, nguồn nhiệt cạnh người bỗng nhiên biến mất.
Nàng kinh ngạc ngoái đầu nhìn, ở đâu còn thấy bóng dáng Tiêu Cùng?
Bên tai chợt truyền đến tiếng hét chói tai.
“Tướng quân ngất xỉu!”
An Tình cúi đầu, lập tức nhìn thấy nam nhân cao lớn ngã trên mặt đất, không khống chế được há to miệng.
Một vị tướng quân như hắn, sao có thể yếu như vậy?
oOo
“Khi còn ở trên chiến trường, tướng quân bị trúng một tên bên ngực trái, lúc đó hôn mê một tháng, suýt chút nữa không cứu được.”
“Việc này chưa từng truyền ra ngoài, bây giờ sinh hoạt đã không đáng ngại, chỉ là vẫn cần hành động cẩn thận.”
Đợi thái y kéo quần áo trên người Tiêu Cùng xuống, lộ ra phía sau lưng, An Tình sợ đến hít một ngụm khí lạnh.”
Làn da gần như không có một cỗ hoàn chỉnh, vết sẹo lớn bé trải rộng, có sâu, có nông, hiển nhiên là vết thương mới, máu thấm ướt cả băng gạc.
“Khụ...” Lão thái y xấu hổ nhìn An Dương Công Chúa.
An Tình ngẩng đầu: “Như thế nào? Còn không mau trị! Nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
Lão thái y “...”
Một cô nương chưa lấy chồng, nhìn chằm chằm lưng trần của nam tử, như thế còn ra thể thống gì!
Nhưng mà những lời này vẫn bị lão nuốt vào trong bụng.
Bôi thuốc, đắp chăn mỏng lên, Tiêu Cùng lẳng lặng nhắm mắt.
Mọi người bị công chúa đuổi hết ra ngoài, nàng cúi người chống tay lên thành giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nam nhân, bĩu môi, thì thầm nói: “Ngây thơ!”
“Ngu ngốc!”
“Đầu gỗ!”
Đúng lúc nàng đang mắng hăng say, lại liếc mắt nhìn thấy lông mi người trên giường khẽ động.
Ngẩn người.
Một lúc sau, nàng nghiền ngẫm cong lên khóe môi, sẽ không là tỉnh lại rồi nhưng lại giả vờ ngủ đấy chứ?
An Tình bỗng nhiên vươn tay, thò vào trong y phục của hắn, động mạnh một cái, rồi lại đột nhiên dừng lại.
Tiếng hít thở bên tai trở nên nặng nề hơn một chút.
Trong lòng nàng ẩn ẩn nghẹn cười.
Hắn đây là có bao nhiêu “sợ” nàng?
Lại nhìn hắn trong chốc lát, thấy hắn giả bộ quá giỏi, cũng lười vạch trần.
Nàng chuyển đầu, lại gần khóe môi của hắn, hạ xuống một cái hôn nhẹ nhàng.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy ngươi, đi về trước.”
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, thật lâu sau, lông mi của người nằm trên giường khẽ run rẩy, chậm rãi mở hai mắt ra, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.
Bỗng nhiên, hắn giơ tay chạm vào khóe môi vừa được hôn.
Mềm mại, còn có chút lạnh lẽo.