Quyển 4 - Chương 4: Tiên quân quá ôn nhu (4)
Hắn bỗng nhiên niệm khẩu quyết, đồ vật trên tay nháy mắt biến hóa khiến hai người thay đổi sắc mặt. Bất chấp mọi thứ, hai người nhanh chóng chạy theo hướng người làm vườn nãy đã đi xa.
___________
Tên người hầu kia hóa ra là tiểu yêu, trong miệng lẩm nhẩm, tay cũng không ngừng đánh vào gáy hắn. An Tình mím môi, nhìn tiểu yêu bị bó kín mít rồi đem tầm mắt nhìn tới Huyền Ngự, trong ánh mắt mang theo một tia trầm tư.
Hai người rảo bước vào trà lâu cạnh sơn trang.
"Chưởng quầy, ngươi có hay không biết người này?"
Yêu vật hóa thành người không phải không có nhưng có thể qua mắt được hai thượng tiên lại là điều không đơn giản.
Chưởng quầy trà lâu là một người trẻ tuổi có thân hình nhỏ nhắn, trong người hắn tựa hồ có bệnh. Hắn che lại khóe môi, khụ khụ lắc đầu.
Chợt nghĩ, An Tình liền tiến đến bên cạnh Huyền Ngự, "Lữ đồ (bằng hữu) mệt mỏi, không bằng ở chỗ này uống trà nghỉ ngơi một lát".
Huyền Ngự nhìn vào mắt đối phương, gật đầu đáp ứng.
Ngay lúc chưởng quầy vừa xoay người, hai người duỗi tay lấy ra pháp khí, khóa trấn yêu liền chặt chẽ buộc ở trên người hắn.
Người nọ hiển nhiên không nghĩ mình bại lộ nhanh như vậy, tạch một tiếng hóa thành nguồn sáng thoát ra khỏi pháp khí. Chống cự được vài chiêu, người nọ nhanh chóng suy yếu.
Thu hồi pháp khí, Huyền Ngự nâng môi cười, thân mình lại trong giây lát run rẩy, trong đầu truyền đến một trận choáng váng. Tâm bình tĩnh bỗng chốc đảo loạn, trước mắt một trận mơ hồ, sống lưng đổ từng tầng mồ hôi lạnh, hắn gian nan nâng mí mắt, đầu óc chợt nặng nề.
An Tình ngẫu nhiên quay đầu liền thấy Huyền Ngự ngày thường bất vi sở động nay đang khom người, cơ hồ nửa quỳ trên mặt đất. Nhíu mày, nàng chợt bước nhanh đến, duỗi tay đỡ hắn. "Ngươi làm sao vậy?"
Nghe được tiếng gọi nhẹ, Huyền Ngự mê mang nâng lên hai mắt, trước mắt chỉ cảm thấy một mảnh mơ hồ. Ánh mắt mênh mang như hồ nước mùa xuân, phần thanh tỉnh ngày thường sớm đã biến mất, mặt mày đôi chỗ mang theo tia ửng đỏ bất thường, nhè nhẹ câu nhân. Môi đỏ yêu diễm, hàm răng hắn giờ phút này cắn chặt môi mỏng, mảnh ửng hồng nổi bật trên gương mặt trắng nõn, thật sự đẹp khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Nhấc môi muốn nói, Huyền Ngự chỉ cảm thấy trong bụng truyền đến một cỗ nóng bỏng, lời nói tới bên môi lại hóa thành từng tiếng ngâm trầm thấp. Kia thanh âm ái muội đốt mặt An Tình phiếm hồng, ngón tay nàng hơi dừng lại.
Thân thể Huyền Ngự không chịu nổi khống chế liền hướng mặt đất ngất đi-—
Bỏ qua mọi việc, nàng gắt gao đỡ lấy hắn.