Quyển 6 - Chương 9: Vai ác ngụy bạch liên hoa (9)
An Tình vốn dĩ cho rằng hôm qua Cố Trạch Thần đã tới chung cư thì hôm nay sẽ không tới. Nhưng mà cô hiển nhiên đã đoán sai người nào đó quá tích cực.
Chuông cửa ngoài ý muốn lần nữa lại vang lên ——
"A, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn?"
Cô kinh ngạc, nghĩ nghĩ lại nói cự tuyệt: "Nếu như bị chụp thì sao?"
Khó có dịp Cố Trạch Thần tâm tình thật tốt vì đối phương rất ít khi biểu lộ, dù hắn không nói nhưng cô vẫn cảm thấy hắn đang vui vẻ.
"Làm sao vậy?"
Nghĩ nghĩ, không nhịn được cong khóe môi, cô hỏi.
Cố Trạch Thần gợi lên khóe môi, lộ ra một nụ cười, vừa định nói lại dừng lại, nhìn An Tình lắc đầu, "Không có gì."
Là một người mới, vốn dĩ cơ hội cũng không nhiều lắm, bản điện ảnh lần trước cũng bị đổi đi liền đánh mất một cơ hội tốt, người đại diện của hắn cũng thực tiếc hận...
Nhưng cũng may đạo diễn lại đổi ý, bản điện ảnh lần này tuy chỉ đóng vai nhân vật phụ không quan trọng nhưng đối với hắn, đây cũng là một cơ hội khó có được. Vừa nghĩ, hắn lại hỏi cô: "Em có muốn vật gì không?"
Lúc trước mới gia nhập làng điện ảnh, trong tay quả thực không có mấy nhưng hiện tại cũng được coi là khá tốt.
An Tình khép tạp chí, đi tới bên cạnh hắn, nhướng mày hỏi: "Anh có việc gì à?"
Cố Trạch Thần không có nói, vẫn như cũ cười: "Không có gì, chỉ là tâm tình anh đang tốt."
Khẽ cong môi, An Tình lựa chọn không tiếp tục hỏi: "Tùy anh thôi". Nói xong liền nhấc môi cười.
Hai người ăn qua loa bữa tối, An Tình tùy tiện thay quần áo vào phòng tắm, ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, nhìn đến Cố Trạch Thần đang không nháy mắt chăm chú nhìn cô.
Mím môi, bỗng cảm thấy thú vị, cô nghiêng đầu hỏi: "Anh muốn tắm chung sao?"
Hắn nghe vậy sửng sốt, thân thể tức khắc cứng đờ, tim đập dường như lỡ một nhịp.
Đối phương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng dài, cổ áo mở hai nút trên cùng lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng cùng xương quai xanh mê người, hai chân trần thon dài lộ trong không khí.
Hầu kết nhịn không được giật giật, hắn bỗng nhiên cảm miệng đắng lưỡi khô, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
An Tình cười ra tiếng, nhướng mày, "Đùa thôi, anh nghĩ thật sao?"
Đang nói cô lại nghĩ tới chuyện gì. Bước nhanh tới phòng khách, từ trong túi xách lấy ra một chồng kịch bản thật dày, đưa hắn.
"Kịch bản này cho anh".
"Đạo diễn bảo em đề cử một người, em liền nghĩ tới anh".
"Kịch bản này cũng không phải bản chế tác gì lớn, nhưng cũng là một bộ phim có danh tiếng tốt."
Cố Trạch Thần tiếp nhận kịch bản, tay cũng không ngừng lật xem, gợi lên khóe môi, trong mắt nhiễm hai phần ý cười nhìn cô, "Cảm ơn em."
An Tình cười cười, "Không có gì."
Âm thầm đánh giá đối phương, mím môi cười, cũng không xen vào lúc hắn đang suy nghĩ.
Nói xong, cô lưu loát xoay người vào phòng tắm.
Cố Trạch Thần đứng tại chỗ phát ngốc, thật lâu sau bỗng nhiên thở hắt ra, ngón tay xoa xoa trán.
Một lát, hắn lần nữa ngồi xuống, đem kịch bản mở ra, tinh tế nhìn một lần.
Thật lâu sau, hắn dựa vào sofa, thở ra một hơi dài. Nghiêng đầu nhìn kịch bản trong tay, sau một lúc lâu liền nhẹ cong khóe môi.
......
"Cảm ơn ngài, Giang đạo diễn."
Kịch bản lần trước Cố Trạch Thần bị đổi đi là dành cho người mới tốt nghiệp từ Học viện Điện Ảnh nổi danh. Hắn là học trò của đạo diễn quốc tế nổi tiếng, tuy không phải con trai của gia đình giàu có nhưng không ngờ lại có một cơ hội tốt đến như vậy.