Chương 102: Bước ngoặt (1)
“Chà chà.” Leo khen, “Tôi phát hiện ra, Hàn Yên Yên cô a, luôn thích thăm dò giới hạn của người khác, thích khám phá nguy hiểm sát bờ vực, không ngã sợ gãy chân à. Cô tưởng tôi là Nghiêu Sâm sao? Tỉnh lại đi.”
“Nghiêu Sâm là nhân vật có tính cách do chính tay cô định hình, cho nên cô có thăm dò thế nào, miễn không nguy hiểm tới tính mạng, anh ta vẫn có thể bao dung cho cô. Quen làm nữ chính rồi nên cô thật sự coi mình là nữ chính luôn à!”
“Phạm pháp? Phạm pháp thì thế nào? Có chuyện nào ta làm mà không phạm luật, a a a, rồi cô làm gì được ta? Đừng quên cái mạng nhỏ của cô còn nằm trong tay ta đây!”
“Lại muốn bàn điều kiện với ta chứ gì? Ta nói cho mà biết! Đừng có mơ! Rốt cuộc cô có hiểu tình trạng hiện tại của mình không, có biết thân phận của mình là gì không!”
Hàn Yên Yên nhìn chăm chú vào không gian trắng xóa, cô đã hiểu.
Thế giới của Leo có pháp luật rõ ràng, bất kỳ nơi nào có luật pháp cũng cần có người nắm quyền. Nhưng mà cô là ngoại lệ, sinh mạng của cô nằm trong tay người khác, tùy người khác nắn bóp, không thể tự do, không thể liên lạc với bên ngoài, không thể cầu cứu.
Cô là nô lệ bị Leo bắt cóc.
Cô lặng lẽ đổi giọng: “Không, chỉ là tôi tò mò thôi, rốt cuộc anh muốn dùng loại công nghệ phạm pháp này để làm gì? Anh có thù với Nghiêu à?”
“Ô hô, sao tôi có thể kết thù với nhân vật tầm cỡ ăn no chờ ch.ết như thế.” Leo nói, “Khách hàng đưa tiền làm việc mà thôi.”
Một chân tướng bất ngờ khác hoàn toàn dự đoán. Thì ra là thế.
“Người tên Nghiêu này gặp vấn đề gì? Hôn mê? Người thực vật? Cần tỉnh lại sao?” Hàn Yên Yên hỏi.
“Không.” Leo nói, “Anh ta ch.ết rồi.”
Hàn Yên Yên nhớ tới quãng thời gian bùng nổ bên Đinh Nghiêu, cùng những khoảnh khắc thân mật bên Nghiêu Sâm, trong nháy mắt thân thể cứng đờ, dựng hết tóc gáy.
“Ha ha ha ha!” Leo thấy rõ ràng phản ứng của cô, ngay cả cánh tay nổi bao nhiêu da gà da vịt đều biết hết, gã bậc cười đặc biệt lớn.
“Anh gạt tôi?” Hàn Yên Yên thở hắt ra.
“Má ơi cười ch.ết mất!” Leo nói, “Nhìn cảm xúc của cô như thế, thôi thì để ta phổ cập khoa học cho cô một chút.”
“Y học tiên tiến phán định con người có ba loại hình thức tử vong, ch.ết thân thể, ch.ết não và ch.ết tinh thần lực.” Gã nói, “Vị kia thuộc về loại cuối cùng, thân thể lẫn cơ năng đều còn hoạt động tốt, so với cô còn khỏe mạnh hơn hẳn, thế nào, thấy dễ chịu hơn chưa?”
“Cơ thể còn sống, vậy tại sao lại phán định anh ta đã ch.ết?” Hàn Yên Yên truy hỏi.
“Thể xác ch.ết đi, dù hỏa táng cơ thể, tinh thần lực nguyên vẫn tiếp tục tồn tại. Chỉ cần bảo tồn tốt, thậm chí có thể tồn tại vĩnh viễn. Chỉ có điều khác với khi còn sống, tinh thần lực nguyên của người ch.ết sẽ đóng lại.” Leo nói, “Tình huống khác, nếu thân thể hay khả năng của não không có vấn đề gì, tinh thần lực nguyên vì nguyên nhân nào đó bị đóng kín, trên căn bản sẽ không còn khả năng thức tỉnh. Cho nên ch.ết tinh thần lực cũng là một dạng tử vong. Chỉ là, người trong gia tộc của những người bị ch.ết não hoặc tinh thần lực nguyên bị đóng kín thường không tiếp nhận được sự thật này, vẫn sẽ cho rằng người thân của mình còn sống….”
“Cho nên anh dùng loại công nghệ bị cấm này, kích động tinh thần lực nguyên của người ch.ết để họ sống lại một lần nữa?” Hàn Yên Yên hỏi.
“Xác suất người ch.ết sống lại không cao, công việc ta nhận thường là để người mất mở miệng.”
“Người mất, người ch.ết….” Hàn Yên Yên đắm chìm vào kiến thức mới, “Khác nhau chỗ nào?”
“Người ch.ết cơ thể còn tồn tại, còn thở, tính năng của cơ thể còn vận hành. Người mất không còn cơ thể, tinh thần lực nguyên sử dụng kỹ thuật đặc thù để bảo tồn riêng biệt.”
“Vậy người tên Nghiêu kia…”
“Là người ch.ết, còn thở.”
Nghe được Nghiêu là người còn đang thở, Hàn Yên Yên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô hỏi tiếp: “Chuyện gì xảy ra với Kiều Văn Hưng? Anh ta là ai?”
“Anh ta? Ta với cô từng nói chuyện rồi, chỉ là cô không có nhớ. Anh ta cũng là người ch.ết.” Leo nói, “Anh ấy không khác mấy với hình tượng nhân vật cô xây dựng, cũng là một đại thiếu gia có tiền. Đại thiếu gia này đi thích một cô gái nghèo khổ, dành trọn một tấm chân tình. Ai mà ngờ cô gái nghèo kia cầm tiền chia tay của bố mẹ anh ta rồi chạy trốn. Đại thiếu gia không chịu nổi đả kích, tự sát tinh thần lực.”
Gã nói: “Mà anh ta thành công sống lại rồi. Loại tinh thần lực nhỏ yếu, tâm chí không kiên định này, xác suất thành công là cao nhất. Tôi biết cô có thể giải quyết anh ta. Ha ha.”
“Kiếm hộ anh không ít ha?” Hàn Yên Yên hỏi.
Leo hừ một tiếng.
“Anh ta có thể sống lại, vì sao Nghiêu mãi không thành công?” Hàn Yên Yên lại hỏi.
Khóe miệng Leo giật nhẹ: “Một đại thiếu gia yếu đuối được nuôi dạy trong lồng kính sao có thể sánh được với vị kia?”
“Vị kia mang trong mình dòng máu chính thống của hoàng tộc Á Di Kim, là thế tôn của Ares đại đế thứ mười lăm, là hoàng tộc của đế quốc, người kế thừa danh chính ngôn thuận cho hoàng vị thứ mười một, là cường giả tinh thần lực cấp SS. Từ khi sinh ra đã nắm giữ khối tài sản cả đời xài không hết, lãnh địa cũng anh ta còn lớn hơn diện tích một tiểu quốc!”
Một đoạn miêu tả dài như vậy khiến Hàn Yên Yên cũng muốn khen một câu “Giỏi ghê”. Nhưng mà cô cần nhiều tin tức hơn nữa, đành phải cắn môi nhịn xuống.