Chương 87: Nam Phụ Tổng Giám Đốc (Phiên ngoại)
Edit: Ái - Beta: Há Cảo
"Không phải, vẫn là nhiệm vụ ba sao." Hệ thống lạnh lùng trả lời.
"Tại sao?" Vân Y kinh ngạc.
"Bởi vì cấp bậc của cô quá thấp, không đủ để thăng cấp lên làm nhiệm vụ ở vị diện trung cấp, vì vậy cô chỉ có thể ở lại vị diện cấp thấp, sau khi thăng cấp rồi mới có thể đến vị diện trung cấp." Hệ thống trả lời ngắn gọn đơn giản.
"Vậy khi nào tôi mới có thể thăng cấp đến vị diện trung cấp, làm nhiệm vụ 4 sao?" Cô nhíu mày lại.
"Khi cô lên cấp 1, tức là lúc cô được 1000 điểm." Hỏi gì đáp nấy, làm một cái hệ thống tốt.
Hai năm sau.
"Gọi mẹ nào." Em bé trắng trẻo mập mạp mặc yếm nhỏ, ʍút̼ ngón tay, hoàn toàn không để ý đến Vân Y.
"Gọi ba nào." Em bé trắng trẻo mập mạp bắt đầu gặm chân, không thèm để ý đến Viên Hàm Dục.
Hai vị vừa mới lên chức ba mẹ vô cùng phiền não về bé yêu nhà mình, có cô con gái nào không cho ba mẹ mặt mũi như thế không?
Qua một tuần sau, Vân Y vừa mới tan làm về nhà, Viên Hàm Dục ôm con gái San San ra đón.
"Bà xã, em đã về rồi?"
Viên San San: "Bà xã."
Tuy rằng phát âm không chuẩn, nhưng hai người nháy mắt đã hiểu.
Viên Hàm Dục đỏ mặt: "Không phải chỉ mới gọi bà xã vài lần thôi sao? Con gái chúng ta thật là thông minh."
Vân Y: ".... "
Năm năm sau.
Cô giáo mẫu giáo của Viên San San bỗng gọi điện về nhà, nói cô bé đánh nhau ở trường.
Vân Y và Viên Hàm Dục giật mình, con gái luôn khiến bọn họ phải á khẩu không trả lời được vậy mà lại đánh nhau, con bé không dùng ngôn ngữ phục người nữa mà chuyển sang dùng nắm đấm từ bao giờ thế này?
Đến trường mẫu giáo thì mới biết được, không phải đánh nhau, mà là bị đánh.
Viên Hàm Dục hỏi: "San San, tại sao con lại không đánh trả?"
Vân Y đau lòng nhìn cái gáy bị bầm của con gái, nghe vậy thì hơi bối rối, ai lại đi dạy con như vậy chứ.
"Đúng vậy, tại sao con lại không đánh trả?"
San San chớp chớp đôi mắt: "Theo đuổi bà xã, phải học ba ba."
Viên Hàm Dục: ".... Theo đuổi bà xã?"
Vân Y đen mặt: "Tình huống gì thế này?"
San San: "Hàng Hàng rất đẹp trai, con nói muốn bạn ấy làm bà xã, bạn ấy liền đánh con."
Hai người: "...."
San San: " Chỉ là tụi con đã nói, chỉ cần con không đánh trả, bạn ấy liền đồng ý."
Hai người: "........."
San San vẫy tay về phía xa, cười thật rạng rỡ: "Tạm biệt Hàng Hàng."
Vân Y quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé rất đẹp trai, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ, hai hàng nước mắt ròng ròng chạy về phía mẹ cậu bé.
Vân Y tỏ vẻ đồng tình cho cậu bé.
Mười năm sau.
Hôm sinh nhật San San, Vân Y và Viên Hàm Dục mời các bạn nhỏ tới dự tiệc.
Trong đó cũng có Hàng Hàng.
San San được mẹ trang điểm cho rất xinh đẹp, cô bé mặc một một chiếc váy nhỏ xinh xinh, được ba cầm tay cắt bánh kem.
San San lại lộ ra nụ cười tươi: " Hàng Hàng!"
Khuôn mặt Hàng Hàng khẽ vặn vẹo, giống như muốn bước tới nhưng lại không muốn tới, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới.
Vân Y để ý, mấy năm qua San San cũng không còn nhắc đến xưng hô bà xã nữa, cô cảm thấy sự kiện ấy đã là quá khứ rồi.
Ai ngờ sau đó cô lại phát hiện bản thân mình thật là ngây thơ.
Tối đến, lúc Viên Hàm Dục gọi Vân Y "bà xã bà xã", Viên San San ngồi bên cạnh liền thở dài.
Vân Y và Viên Hàm Dục giật nảy mình: "San San sao con thở dài?"
San San nói: "Con đang suy nghĩ tại sao con không thể nhanh chóng lớn lên được."
Hai người: "?"
San San: "Nhanh lớn lên mới có thể quang minh chính đại gọi bà xã nha."
Hai người: "...."