Chương 7

Tất nhiên là đồng ý!
Tất nhiên là đồng ý!
Tất nhiên là đồng ý!
Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.
An Thanh thầm nghĩ trong sung sướng, đâu phải ai cũng may mắn như cô, được cờ zút đáp lại tình cảm, lại còn thích cô trước chứ!


Cô ngấu nghiến ăn để lấp đầy sự thỏa mãn trong lòng. Cô nói: “Thì ra trong cuộc sống, có bạn trai thật là hay ho. Anh có nhìn thấy em vui tới mức ăn cũng vẫn cười được không Ha ha ha ha. Thế mà từ trước tới nay em cứ sợ”
Đức Quân chưa ăn mà gắp thức ăn cho cô, hỏi: “Em sợ cái gì?”


- “Em là người theo chủ nghĩa an toàn. Em chưa yêu ai thật sự nghiêm túc ngoài anh, vì lo sợ họ phản bội, cắm sừng mình. Bố em lúc còn sống, thấy em có bạn trai, bảo là, mày yêu ai thì yêu, nhưng lúc nào cũng phải yêu bản thân mình nhất, trừ gia đình ra, mày chẳng nên tin bố con thằng nào. Nhưng mà em lại cứ tin anh, thế nên lúc em nhận ra là em tin anh, ỷ lại vào anh nhiều thì em sợ lắm, vì sợ tin anh quá thì quên đi lời bố nói.”


Anh nghe xong, gật gù: “Ừ. Thực ra bố em nói cũng rất đúng, anh có con gái, anh cũng mong nó như vậy. Em làm bạn gái của anh rồi, nhưng anh vẫn ủng hộ em yêu bản thân mình trước. Vậy anh mới yên tâm”
Xong lại thấy thiếu thiếu, nói thêm: “À nhưng vẫn chưa được, phải yêu anh bằng đó nữa!”


Bạn nhỏ bật cười, sờ hai tay lên má anh xoa xoa: “Anh cute quá Thế mà từ trước tới giờ cứ giữ cái hình tượng ông già chững chạc khó tính làm gì chứ!!!”
Bạn lớn thật thà trình bày: “Tại anh thấy con gái thích đàn ông trầm tính hơn”


- “Họ khác, em khác! Anh chỉ cần là Phan Đức Quân là đã đủ để bảo vệ em rồi, em cần anh cute như vừa xong, thế mới vui!”
Đức Quân đang vui vẻ, sực nhớ ra một điều, nghiêm mặt lại: “Tên bạn trai cũ của em là gì? Ở đâu? Yêu lúc nào?”
Ồ!
Đang có người ghen kìa!


available on google playdownload on app store


An Thanh xun xoe, rời khỏi chỗ ngồi, xê dịch cái ghế ra cạnh anh: “Đỗ Thành Nam, bằng tuổi em. Cậu ta tán em gần một năm, yêu chính thức được 8 tháng sau đó em về Hà Nội với anh chị thì ngừng. Vì anh biết rồi đấy, em muốn an toàn, nên là không đồng ý yêu xa, cậu ta cũng đồng ý chia tay luôn lúc ấy, thế nên em lúc nào cũng nghĩ là cậu ta cắm sừng em rồi! Nhưng mà có khi chỉ là mới thích thôi, không lưu luyến lắm, em đi xuống Hà Nội hơn ba tháng đã chẳng còn thích cậu ấy nữa.”


Vuốt vuốt cằm: “Kể ra thì 8 tháng cũng vui phết. Mọi người gọi là cái gì ấy nhỉ? Ừm...là mối tình lúc 17 tuổi! Mà mới chỉ nắm tay nắm chân chứ chưa làm gì xa hơn cả!”


Anh nghe xong một hồi, nghĩ khoảng ba giây, hôn má cô: “Anh biết ghen đấy, nhưng anh chẳng để ý quá khứ đâu, vì bây giờ bạn nhỏ của anh ở bên cạnh anh rồi cơ mà! Mối tình đầu kia của em, kệ đi!”


Cô nheo mắt, hỉ hả cười chọc anh: “Anh già đáng yêu của em đang ghen với tình cũ kìa! Ù woaaaa! Lúc ghen trông cũng đẹp trai thật đấy!”
Và ai cũng thích khen, đó là sự thật!


Anh bắt đầu gắp thức ăn vào bát, vừa ăn vừa cười. Mấy khi được khen đẹp trai chứ?! Bình thường anh toàn bị gọi là anh già đó thôi!
- “Lâu lắm không ăn ở đây mà vẫn ngon như trước nhỉ?”
- “Ừ!”
- “Anh ăn nhiều vào đi! Sườn rim ở đây ngon dã man!”
- “Ừ! Anh đang ăn mà”


- “Sao anh cứ ừ ừ thế Em đang nói chuyện với anh đấy!”
- “Ừ!”
- “Cua được em rồi thì chán đúng không?”
- “Em để yên cho anh ăn đi chứ!!!”
__________________


9h tối đi ăn xong, đưa cô về nhà, anh đi thẳng tới nhà chính (tức là nhà bố mẹ anh ở, không phải căn hộ riêng của anh), anh muốn thông báo với họ.
Bà Mai ra mở cửa, ông Tiến vui mừng.
- “Con chào bố mẹ”
Mẹ anh chạy vào bếp gọt nhanh hoa quả, bê ra, hỏi: “Con vừa đi đâu về à?”


- “Bố, mẹ, con có bạn gái rồi!”
Bà Mai nhìn anh chốc lát: “Con bé Thanh hả con?”
- “Sao mẹ biết? – Đức Quân hơi bất ngờ.






Truyện liên quan