Chương 2: Là omega
Lục Thanh Nham đi cùng Lâm Hữu lên tầng ba bệnh viện, nơi này là chuyên khoa pheromone Omega. Khác với sảnh lớn bệnh viện chật ních là người, số người ở đây ít hơn nhiều, bầu không khí cũng khá yên tĩnh, có pheromone mùi dâu tây thoang thoảng trong không khí, không biết là lẻn lỏi ra từ căn phòng nào.
Lục Thanh Nham ngửi mùi hương này, anh nhíu mày, không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu, anh chỉ nghĩ mùi hương này còn không thơm bằng mùi hoa lan trong phòng Lâm Hữu.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Hữu tới đây, đáng lý ra thì một Beta như cậu còn không biết cửa vào chuyên khoa Omega kéo ra theo hướng nào. Vậy mà bây giờ cậu lại bị khiêng lên giường bệnh, chuẩn bị đẩy vào phòng thực hiện hàng loạt kiểm tr.a vô cùng kỹ càng, chỉ để kiểm tr.a cậu có thật sự là một Omega vừa phân hóa không.
Cậu vừa thầm nghĩ chuyện này chẳng khác nào cổ tích nghìn lẻ một đêm, nhất định là ông bác sĩ vừa nãy nhầm rồi, lại vừa không kìm được cảm giác bồn chồn, bất giác đảo mắt tìm kiếm Lục Thanh Nham.
Trong bệnh viện rộng lớn này, cậu chỉ quen Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham là anh em thân thiết nhất, trưởng thành cùng cậu từ nhỏ.
Lục Thanh Nham không kịp nói gì nhiều với cậu, anh chỉ có thể xoa nắn tay Lâm Hữu. Tay Lâm Hữu cũng rất nóng, dường như mùi hoa lan trên người cậu lại càng nồng hơn, dù là người chậm chạp như Lục Thanh Nham cũng láng máng nhận ra rằng đây không phải nước hoa mùi hoa lan gì hết, mà là pheromone của Lâm Hữu.
Ngọt mát dịu êm, tựa như chiếc móc xinh xinh khiến lòng người ngứa ngáy, khác hẳn với tính cách không sợ trời, không sợ đất của Lâm Hữu.
“Tôi chờ ông ở ngoài, đừng sợ.” Lục Thanh Nham nói nhỏ.
Sau đó anh buông tay Lâm Hữu, nhìn cậu được đẩy vào phòng kiểm tra.
–
Trong khi chờ đợi, Lục Thanh Nham ngồi một mình trên hàng ghế chờ bên ngoài.
Đây là lần đầu anh tới khoa Omega này, không hiểu sao lại thấy hơi gò bó. Hồi lâu sau, một y tá ra khỏi phòng khám, thấy Lục Thanh Nham ngồi đây một mình, cô bèn hỏi: “Anh là anh trai của Lâm Hữu đúng không? Vậy anh đã thông báo cho bố mẹ chưa, dù sao phân hóa giới tính cũng là chuyện quan trọng, tốt nhất là bố mẹ các anh cũng đến bệnh viện.”
Lúc này Lục Thanh Nham mới nhớ ra, anh quên nói chuyện này cho bố mẹ Lâm Hữu rồi.
“Vừa rồi bận quá nên quên mất, tôi sẽ thông báo cho họ ngay.” Lục Thanh Nham cười với y tá, “Nhưng hiện giờ bố mẹ Lâm Hữu đang đi công tác, anh chị cậu ấy cũng đang học đại học xa, có lẽ không kịp tới đây đâu, có chuyện gì bác sĩ nói trước cho tôi được không?”
Y tá quan sát Lục Thanh Nham, chàng trai này có sự trưởng thành và chững chạc vượt xa độ tuổi của mình, hoàn toàn không giống một cậu choai choai 17 tuổi.
“Tất nhiên, chúng tôi sẽ thông báo cho anh kết quả kiểm tr.a và những điều cần chú ý.” Y tá nói, rồi tò mò nhìn Lục Thanh Nham, “Nghe anh nói vậy, anh không phải anh ruột của Lâm Hữu à?”
“Tôi là hàng xóm của Lâm Hữu, từ nhỏ tôi với cậu ấy đã ở cạnh nhau rồi, cũng coi như anh trai cậu ấy.” Lục Thanh Nham thuận miệng đáp: “Hai chúng tôi chào đời cùng một bệnh viện, chưa từng rời khỏi nhau.”
Anh và Lâm Hữu chỉ chênh nhau bốn tháng tuổi, Lâm Hữu vừa chào đời không bao lâu đã được bế đến giường anh, hai người dựa đầu vào nhau ngủ. Sau này lên tiểu học, cấp hai, cấp ba, họ đều cùng lớp, hai người cùng tiến cùng lùi, không phải anh em ruột nhưng lại thân thiết hơn anh em ruột.
Có điều, anh vẫn luôn cho rằng người anh em này của mình là một Beta.
Bây giờ lại đột ngột biến thành Omega.
Lục Thanh Nham gãi cằm, tâm trạng bỗng hơi lộn xộn. Hai hôm trước anh còn thảo luận với Lâm Hữu trong khối có Omega nào xinh đẹp, Lâm Hữu còn nói như đinh đóng cột là phải tìm một cô nàng Omega dịu dàng đáng yêu làm bạn gái.
Giờ thì bạn gái Omega ra chuồng gà rồi, bạn gái Beta thì may ra có thể cố đấm ăn xôi được.
–
Ngồi thêm năm phút nữa, Lục Thanh Nham sắp xếp lại câu từ, bắt đầu gọi điện cho bố mẹ Lâm Hữu.
Bố mẹ Lâm Hữu đều là nhân viên cấp cao tại công ty đa quốc gia, quanh năm suốt tháng bận rộn tới không thấy người đâu, may mà họ thân thiết với bố mẹ Lục, hai nhà lại là hàng nhóm, đến một nửa thời gian của Lâm Hữu là được nhờ cậy gia đình Lục Thanh Nham chăm sóc.
Chẳng mấy chốc đã có người nghe máy, mẹ Lâm Hữu là Tưởng Niệm, cô vừa thấy cuộc gọi đến của Lục Thanh Nham đã biết chắc chắn là chuyện có liên quan đến con trai mình.
“Thanh Nham, có chuyện gì thế? Có phải Tiểu Hữu có chuyện gì rồi không?” Tưởng Niệm hỏi.
Lục Thanh Nham im lặng một chốc, không biết nên đặt vấn đề thế nào.
“Cô ạ, Lâm Hữu mới bị sốt, cháu đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Lục Thanh Nham ngó nhìn phòng kiểm tr.a kia, Lâm Hữu vẫn đang ở trong đó, “Nhưng bác sĩ nói có thể cậu ấy không hề bị sốt, mà là phân hóa. Có lẽ cậu ấy không phải Beta, mà là Omega, chỉ là phân hóa muộn quá thôi.”
Tưởng Niệm ngạc nhiên đến không thốt nên lời.
Cô là Omega, còn chồng cô là Alpha, vốn dĩ hai người kết hợp khả năng sinh ra A hoặc O khá cao, ngược lại tỷ lệ sinh ra Beta lại rất thấp. Vậy nên khi Lâm Hữu chào đời, hai người họ còn cảm thấy là lạ, vậy mà họ sinh ra một em bé là Beta.
Không ngờ bây giờ đứa con trai Beta này… lại có thể là phân hóa quá muộn?
“Thanh Nham, bác sĩ đã kiểm tr.a chắc chắn chưa?” Tưởng Niệm bình tĩnh lại, hỏi anh: “Lâm Hữu có khỏe không, thằng bé không sao chứ? 17 tuổi mới phân hóa có ảnh hưởng gì đến sức khỏe nó không?”
“Lâm Hữu vẫn đang kiểm tra, nhưng hiện giờ vẫn chưa có vấn đề gì. Cô đừng lo lắng quá, lát nữa cháu sẽ gọi bố mẹ cháu đến, cô chú không cần vội vã quay về đâu. Có chuyện gì cháu sẽ thông báo với cô chú ngay lập tức.”
Sự điềm tĩnh trong giọng nói của Lục Thanh Nham khiến Tưởng Niệm thấy yên tâm phần nào.
Cô và bố Lâm Hữu đều đang đi công tác xa nhà, dù bây giờ có chạy về luôn cũng cần đến bảy, tám tiếng đồng hồ.
“Vậy cô chú bàn giao lại công việc bên này xong sẽ về ngay. Thanh Nham, lần này lại nhờ cháu với bố mẹ cháu, cô cảm ơn gia đình trước. Lát nữa cô sẽ gọi điện cho bố mẹ cháu sau.”
“Cô không cần khách sáo với nhà cháu đâu, cháu ở lại đây trông nom Lâm Hữu. Có chuyện gì chúng ta liên lạc qua điện thoại.” Lục Thanh Nham nói thêm vài câu với Tưởng Niệm rồi mới ngắt điện thoại.
Sau đó, anh lại gọi điện thoại cho bố mẹ mình, giải thích tình hình, bảo họ nếu có rảnh thì nhanh chóng tới đây.
Sau khi thông báo cho từng người, anh mới ngồi lại vị trí của mình, thủ sẵn tại đó như một pho tượng, chờ Lâm Hữu ra ngoài.
Gạch lát trong bệnh viện là loại gạch trắng trong trẻo, Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn một hồi, anh bỗng nhớ lại vừa rồi khi mình ôm Lâm Hữu tới đây, hương hoa lan trên người Lâm Hữu lan tỏa khắp dọc đường. Lúc này Lâm Hữu đã vào phòng kiểm tra, nhưng mùi hương thoang thoảng kia vẫn còn phảng phất trong không khí.
–
Hơn một tiếng sau, Lâm Hữu mới hoàn thành các hạng mục kiểm tra.
Sau khi được điều trị cấp cứu, nhiệt độ trên mặt cậu mới hạ xuống, sắc mặt lại trắng nõn như bình thường, cậu được dán một miếng giấy trắng sau cổ, mùi hoa lan trên cơ thể cậu lập tức nhạt đi trông thấy. Sau khi thay quần áo bệnh nhân, bộ quần áo quá rộng khiến cậu càng có vẻ gầy gò. Lâm Hữu ngoan ngoãn ngồi trên giường, lại khiến cho tình yêu của các chị y tá tràn ra.
Cậu đần mặt nghe bác sĩ khẳng định cậu đúng là Omega, lại còn là loại pheromone dẫn dụ vô cùng hiếm gặp.
Lâm Hữu quay sang hỏi Lục Thanh Nham: “Lão Lục, pheromone dẫn dụ là cái gì?”
Lục Thanh Nham cũng không hiểu, “Sao tôi biết được?”
Hai người cùng nhìn sang bác sĩ, ánh mắt sáng trong veo, còn nghiêm túc hơn khi đi học.
Bác sĩ ho khan vài tiếng, rồi tận tụy giải thích cho họ nghe: “Mã pheromone của cậu là H8901, là một loại pheromone vô cùng mạnh mẽ. Nhưng cũng có nghĩa là pheromone của cậu có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ với Alpha, các Alpha sẽ vô thức muốn lại cần cậu, thậm chí là đánh dấu cậu. Thật ra lần này cậu rất may mắn, cậu chỉ mới phân hóa, nồng độ pheromone tăng cao, nhưng không đến thời kỳ phát tình, vậy nên pheromone của cậu vẫn chưa đến mức khiến các Alpha hoàn toàn đánh mất lý trí. Nếu như kỳ phân hóa và phát tình đến cùng một lúc, tôi thật sự không dám tưởng tượng.”
Nghe vậy, Lục Thanh Nham nhíu mày, “Nếu đến kỳ phát tình thì sao? Tôi nhớ bất kỳ Omega nào đến kỳ phát tình đều có sức hấp dẫn với Alpha.”
Bác sĩ nhìn anh qua lớp kính, “Đúng là Omega nào cũng có sức hấp dẫn với Alpha, nhưng sức hấp dẫn từ pheromone dẫn dụ vô cùng mạnh mẽ. Dù các Alpha có uống thuốc ức chế vẫn sẽ bất chấp tất cả khao khát đánh dấu cậu ấy. Có thể cậu là Beta nên không cảm nhận được, nhưng chỉ cần hiện giờ có Alpha ở đây, người đó ngửi mùi pheromone của Lâm Hữu sẽ cảm nhận được sự khác biệt.”
Lục Thanh Nham không đáp lại.
Anh đúng là một Beta, vậy nên anh mới có thể bình tĩnh ngồi bên cạnh Lâm Hữu, ngồi tại đây với tư thế bảo vệ này, nếu anh là một Alpha, có lẽ đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Quá bất ngờ, Lâm Hữu còn chưa thể chấp nhận sự thật mình trở thành một Omega, lại được bác sĩ “đánh úp”, giáng thêm một quả đạn pháo thế này nữa, ánh mắt cậu bỗng vô cùng hoang moang.
Cậu nhìn sang Lục Thanh Nham, rồi lại nhìn bác sĩ, cuối cùng mới lục lọi số kiến thức ít ỏi của mình nhớ ra trên thế giới này có hai loại phát minh là “thuốc ngăn trở” và “thuốc ức chế”.
“Tôi chỉ cần dán cái này hằng ngày hoặc phun thuốc ngăn cách thôi là được đúng không?” Lâm Hữu sờ gáy mình, có một miếng dán hình vuông màu trắng nho nhỏ được dán trên đó, ngay vị trí tuyến sinh dục của cậu, khiến pheromone mùi hoa lan của cậu lập tức nhạt bớt.
“Về lý thuyết là vậy, có điều tôi phải nhắc nhở cậu, thuốc ngăn cách không thể hoàn toàn che chắn pheromone dẫn dụ. Nhưng chút mùi hương còn sót lại sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu. Tôi đề nghị cậu dán thuốc ngăn cách mọi lúc mọi nơi.” Bác sĩ chân thành nói: “Sau đó là vấn đề về kỳ phát tình, cậu cũng biết kỳ phát tình của hầu hết Omega rơi vào từ 16 đến 18 đúng không?”
Lâm Hữu buồn bực gật đầu.
Cậu không có ý kiến gì với giới tính Omega này.
Nhưng cậu cực kỳ có ý kiến với ba chữ “kỳ phát tình”, mỗi lần bác sĩ nhắc đến chữ này, mặt cậu lại méo mó theo.
Không đợi bác sĩ lên tiếng, cậu đã giơ tay đặt câu hỏi trước, “Bác sĩ, có cách nào để không đến kỳ phát tình không?”
Bác sĩ lườm cậu một cái lạnh căm, “Hiện giờ, ngoài cắt bỏ tuyến sinh dục thì tạm thời chúng ta không có phương pháp khác bỏ hẳn kỳ phát tình, chỉ có cách ức chế phát tình thôi. Đó là tiêm thuốc ức chế, hoặc đến bệnh viện cách ly. Kỳ phát tình đầu tiên của loại phermone cao cấp như cậu sẽ khá mạnh mẽ, thuốc ức chế bình thường có thể sẽ không có tác dụng mạnh như vậy, nên cậu nhớ đến bệnh viện cách ly.”
Nghe bác sĩ nói xong, Lâm Hữu thật sự không thể tin nổi.
Cậu nghiêng người ngả lên người Lục Thanh Nham, nghiêm túc hỏi: “Lão Lục, ông nói xem, hay tôi cắt phăng tuyến sinh dục này đi, làm một Beta cũng tốt mà.”
Lục Thanh Nham tức giận ấn lên đầu cậu, “Đừng có mơ, việc này rất có hại cho sức khỏe.”
Lục Thanh Nham lại nhìn sang bác sĩ, “Cho hỏi có còn gì khác cần chú ý không? Có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cậu ấy không?”
“Không còn gì khác, cậu ấy không khác gì Omega bình thường hết. Vốn dĩ sức khỏe của cậu bạn Lâm Hữu này cũng khá tốt, nếu cậu là bạn học của cậu ấy thì chú ý đến cậu ấy nhiều một chút. Cậu ấy đã 17 tuổi rồi, lại còn phân hóa muộn như vậy, chắc chắn kỳ phát tình đầu tiên sẽ đến nhanh thôi. Một khi kỳ phát tình đến phải tới bệnh viện ngay lập tức.” Bác sĩ nghiêm túc nhấn mạnh thêm lần nữa, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Hữu, hỏi: “Cậu không muốn còn nhỏ đã bị người ta đánh dấu chứ?”
Lâm Hữu lắc đầu nguầy nguậy, “Không đâu, tôi vẫn muốn tìm bạn gái mà.”
Bác sĩ bật cười, “Cậu thích Alpha nữ à?”
“Không hề, tôi thích Omega nữ, Beta cũng được.” Lâm Hữu buồn bực trả lời.
–
Sau khi dặn dò thêm vài câu, bác sĩ chuẩn bị đi kiểm tr.a những phòng bệnh khác.
Trước khi đi, anh ta còn dặn dò Lâm Hữu: “Cậu nghỉ ngơi đi, nếu mai không có vấn đề gì thì có thể về nhà. Lúc nào bố mẹ cậu đến nhớ gọi tôi, tôi phải dặn dò lại những việc gần chú ý với bố mẹ cậu.”
Bác sĩ vữa ra khỏi phòng, căn phòng đã hoàn toàn im ắng.
Đây là phòng bệnh một người, trong phòng chỉ có Lâm Hữu và Lục Thanh Nham, hai người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu, không ai lên tiếng.
Lục Thanh Nham chăm chú nhìn Lâm Hữu.
Thật ra mặt mũi Lâm Hữu vẫn luôn xinh xẻo, thanh tú, làn da trắng sữa, đôi mắt đen láy, lông mi vừa dài vừa dày. Từ nhỏ cậu đã thường xuyên bị nhận nhầm thành Omega, nhưng cậu không khác gì Lục Thanh Nham, đánh nhau không ngán đứa nào, đánh quanh trường học không ai làm lại, ngoài hiền trong ác tiêu chuẩn. Dần dần cũng không còn ai nghi ngờ cậu có thể là Omega nữa, ngược lại còn kính trọng gọi cậu là “anh Lâm.”
Lục Thanh Nham thở dài, “Bây giờ ông thấy thế nào? Thật ra làm Omega cũng đâu có gì không tốt.”
“Tôi không nghĩ Omega không tốt.” Lâm Hữu nhíu mày, “Anh trai với mẹ tôi cũng là Omega mà, tôi không phân biệt giới tính đâu.”
Cậu gãi đầu, thở dài, “Tôi chỉ chưa quen thôi. Tôi vẫn luôn nghĩ mình là một Beta, giờ cũng đang làm Beta khá tốt, cuối cùng đùng cái đổi sang giới tính khác, chưa kịp thích ứng thôi.”
Lục Thanh Nham cũng hiểu ý cậu.
Nếu anh đột nhiên biến thành Omega, chắc chắn anh cũng sẽ đần mặt ngồi đây.
Những hiện giờ Lâm Hữu đã phân hóa, sự thật rành rành, không thể thay đổi.
Lục Thanh Nham không có gì để an ủi cậu, đành phải vỗ vai Lâm Hữu, “Dù ông là Beta hay Omega, ông vẫn là anh em của tôi.”
Lâm Hữu mỉm cười, cuối cùng không khí trong phòng bệnh cũng dịu đi.
Thật ra cậu cũng không thật sự để bụng chuyện giới tính thay đổi, ai quan tâm, không phải cũng đều là Lâm Hữu sao?
Nhưng nghĩ lại bác sĩ vừa nói pheromone này của cậu không khác nào “thợ săn trái tim”, Lâm Hữu kéo cổ áo mình xuống, sáp lại gần Lục Thanh Nham, “Thanh Nham, ông có ngửi thấy pheromone của tôi không, có thấy kích thích gì không?”
Lục Thanh Nham nhìn cần cổ trắng trẻo thon thả của Lâm Hữu, anh hơi sát lại gần.
Hương hoa lan nhàn nhạt chầm chậm tỏa ra từ sau gáy Lâm Hữu, nhưng nó tựa như đã được nước mưa pha loãng, chỉ có thể ngửi thấy chút hương thơm phảng phất.
“Vẫn ngửi được một chút, giống như mẹ tôi xịt nước hoa thôi, không có gì đặc biệt.” Lục Thanh Nham nhận xét.
Lâm Hữu thả cổ áo, yên tâm rồi.
“Xem ra tôi chỉ cần dán thuốc ức chế là không thành vấn đề.” Cậu nhìn Lục Thanh Nham, “May mà ông là Beta.”
Lục Thanh Nham búng trán cậu, “Dù tôi có là Alpha thì cũng không xúc động với ông đâu.” Anh nhìn sắc trời bên ngoài, đã gần đến giờ ăn tối rồi, “Nói đi, ông muốn ăn gì, tôi đi mua cho.”
“Mua cho tôi bát canh miến với bánh bao áp chảo nhân thịt đi, hôm nay tôi không muốn ăn gì hết.”
Lâm Hữu ngã mình xuống gối, sai bảo Lục Thanh Nham vô cùng quen miệng.
Lục Thanh Nham thầm nghĩ mình chẳng khác nào đang nuôi ông cố nội, cơ thể lại ngoan ngoãn đứng dậy, chuẩn bị xuống nhà ăn.
Khi vào thang máy, nhìn số tầng trong thang máy không ngừng giảm xuống, Lục Thanh Nham bỗng nghĩ lại vừa rồi, Lâm Hữu hỏi anh có thấy kích thích chút nào không.
Anh nói không.
Thật ra là nói dối.
Khi vừa mới ngửi thấy mùi pheromone của Lâm Hữu, tim anh đập nhanh hơn bình thường, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại. Sau đó khi tới bệnh viện, phát hiện những Alpha kia nhìn Lâm Hữu trong lòng mình với biểu cảm vừa đấu tranh vừa khao khát, lửa giận bỗng bốc lên trong lòng anh, anh muốn đuổi những tên Alpha đó đi, sau đó giấu Lâm Hữu thật kỹ, giấu ở nơi chỉ có mình anh biết.
Những có lẽ chỉ vì Lâm Hữu là cậu em trai đã trưởng thành cùng anh từ thuở bé.
Cứ nghĩ rằng có nhiều Alpha như vậy ngấp nghé em trai mình, anh lại muốn bảo vệ cậu như một bản năng.
Lục Thanh Nham nghĩ chắc như vậy, sau đó nhuần nhuyễn gọi món với bác gái trong nhà ăn, “Một suất canh miến một suất bánh bao nhân thịt áp chảo, canh miến không cho hành, thêm một thìa tương ớt.”