Chương 13: Tính công kích
Lục Thanh Nham mở đèn.
Ánh đèn màu trắng sáng bừng, sáng đến chói mắt.
Lâm Hữu nằm cuộn tròn trên giường như một chú tôm nhỏ, áo choàng tắm rộng rãi xõa tung, phơi bày làn da vừa hồng vừa trắng, lại ửng màu đào mật, mồ hôi lấm tấm trên da cậu, thấm ướt cả áo choàng, cơ thể như vừa được vớt ra từ trong nước.
Dường như cậu khó chịu vì đèn quá chói, tiếng rên rỉ mơ hồ rỉ ra từ cổ họng, nhưng ngay sau đó, khi làn da cọ lên ga giường, cậu tựa như bị giật điện, cơ thể khẽ run lên, tiếng rên cũng lập tức trở nên mềm mỏng, quyến rũ.
Lục Thanh Nham không thể không ngưng thở, tim anh đập quá nhanh, nhanh đến mức khiến anh giật mình.
Từ lần trước anh đã phát hiện, rõ ràng anh là Beta, nhưng vẫn bị ảnh hưởng trước pheromone của Lâm Hữu.
Có kinh nghiệm đưa Lâm Hữu đến bệnh viện lần trước, Lục Thanh Nham cũng không luống cuống, anh bước nhanh đến cạnh giường, anh nhớ Lâm Hữu để thuốc ức chế trong tủ đầu giường.
Tìm thấy thuốc ức chế, Lục Thanh Nham định bụng sẽ bế Lưu Hữu qua đây tiêm thuốc cho cậu.
Nhưng ngay khi bàn tay anh chạm vào da Lâm Hữu, cơ thể cậu bỗng run lên bần bật.
Hoàn toàn không cần anh ra tay, Lâm Hữu đã tự động lăn vào trong lòng anh.
Cơ thể thiếu niên nóng rực, non nớt, thon dài và rắn chắc mang theo mùi hoa lan nồng nàn, lăn vào lòng anh.
Tựa như một chú mèo đến kỳ động dục, cậu cong lưng, cọ tới cọ lui trên người Lục Thanh Nhan.
Anh không kịp đề phòng, cơ thể anh cứng đờ, bàn tay đang cầm thuốc ức chế cũng khựng lại giữa không trung.
Nhưng Lâm Hữu vẫn chưa thỏa mãn.
Cả cơ thể cậu dán chặt lên người Lục Thanh Nham, áo choáng tắm khoác trên mình đã hoàn toàn mở rộng, phơi bày da thịt toàn thân, cậu bám chặt lên người Lục Thanh Nham.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy không đủ.
Cơn đau sau gáy làm cậu nóng rát, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang cầu xin pheromone của Alpha vỗ về, nhưng cậu không thể cảm nhận được pheromone từ trên người Lục Thanh Nham.
Cậu nóng lòng ngẩng đầu lên, ɭϊếʍƈ môi Lục Thanh Nham.
Bờ môi cậu rất nóng, cũng rất mềm, cậu cuống cuồng dán lên môi Lục Thanh Nham, đầu lưỡi nhỏ vừa ướt vừa mềm, vụng về muốn cạy mở khớp hàm của anh, hơi thở nóng rực phả lên mặt Lục Thanh Nham.
Tay Lục Thanh Nham vô thức giam chặt vòng eo Lâm Hữu.
Ôm chặt không buông.
Ông tiêm chứa thuốc ức chế kia trượt khỏi tay anh, rơi xuống sàn, tạo ra tiếng va chạm nặng nề.
Anh chưa từng nghĩ rằng, sẽ có ngày mình với và Lâm Hữu lại có một nụ hôn không hề trong sáng như vậy.
Dù đây chỉ là ngoài ý muốn.
Môi Lâm Hữu ngọt và ấm.
Lục Thanh Nham siết chặt vạt áo choàng tắm của Lâm Hữu, eo Lâm Hữu đang ở ngay dưới tay anh…
Nhưng anh buộc bản thân mình phải đẩy Lâm Hữu ra.
Anh dùng một tay cản Lâm Hữu lại, tay còn lại nhặt ống thuốc ức chế dưới đất lên, bóc vỏ ống kiêm, nhanh nhẹn cắm ống tiêm lên cánh tay Lâm Hữu.
Chẳng mấy chốc, ống thuốc ức chế màu xanh nhạt đã thấy đáy.
Lâm Hữu rên lên một tiếng.
Lục Thanh Nham cấp tốc kéo vạt áo choàng tắm trên người Lâm Hữu, mặc lại cho cậu. Mặc dù Lâm Hữu đã được tiêm thuốc ức chế, nhưng rõ ràng cậu vẫn đang chịu ảnh hưởng từ kỳ phát tình, cậu vẫn luôn vùng vẫy muốn dính lên người anh, thậm chí còn giương đôi mắt sũng nước của cậu cầu xin Lục Thanh Nham.
Nhưng anh đành phải bất chấp, bạo lực trói hai tay Lâm Hữu lại bằng thắt lưng, sau đó anh quấn Lâm Hữu vào trong chăn, bế ngang cậu lên ôm trong người.
Ít nhất ba phút thuốc ức chế mới có tác dụng.
Ba phút này với cả Lục Thanh Nham và Lâm Hữu đều rất dằn vặt, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nền, cùng với âm thanh phát ra khi Lâm Hữu cựa quậy, không chịu nằm yên.
Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của Lâm Hữu.
Khuôn mặt xinh đẹp, nóng bỏng này đủ để lay động trái tim của bất cứ người nào, dù là Alpha hay Beta.
Thậm chí Lục Thanh Nham đã nghĩ, nếu anh là một Alpha chứ không phải Beta, có lẽ lúc này anh đã không thể kiềm chế muốn đánh dấu Lâm Hữu.
Ánh mắt Lục Thanh Nham hơi trầm xuống, anh nghĩ đến ánh mắt của những Alpha vẫn luôn quanh quẩn bên Lâm Hữu từ ngày cậu phân hóa thành Omega.
Nếu hôm nay Lâm Hữu không có anh bên cạnh, không mang theo thuốc ức chế.
Có lẽ Lâm Hữu sẽ bị một tên Alpha nào đó không biết chui từ đâu ra đánh dấu, không chút phản kháng, chỉ biết cúi đầu trước bản năng đánh dấu của AO, ngoan ngoãn trở thành vật sở hữu của Alpha khác.
“Đến lúc tỉnh táo lại ông sẽ biết thế nào là hối hận.” Lục Thanh Nham chăm chú nhìn cậu, nghiên răng nghiến lợi nói.
Lâm Hữu mơ màng nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
Ba phút trôi qua, thuốc ức chế bắt đầu có tác dụng.
Tin tức tố tản ra từ cơ thể Lâm Hữu yếu đi rõ ràng, cánh tay vẫn không chịu để yên cũng dần dần mềm nhũn.
Lục Thanh Nham bế Lâm Hữu ra phòng khách, anh không dám buông Lâm Hữu một giây nào, sợ rằng cậu sẽ làm gì đó bất ngờ, đành phải vừa ôm Lâm Hữu, vừa chật vật rút điện thoại ra khỏi túi, gọi cho Lục Bắc Danh.
–
Lục Bắc Danh đang ngủ ngon giấc lại đột nhiên bị đánh thức.
Hắn vừa thấy tên hiển thị trên điện thoại là thằng ranh Lục Thanh Nham đã tức đến mức muốn chửi thề.
Nhưng ngay khi nhận điện thoại, Lục Thanh Nham đã thông báo ngắn ngọn cho hắn: “Dậy đi, kỳ phát tình của Tiểu Hữu đến rồi, tình hình bây giờ không ổn lắm. Anh lái xe đến dưới khu B đón bọn em, em đưa Lâm Hữu xuống bằng thang máy.”
Lục Thanh Nham nói xong bèn ngắt điện thoại cái rụp, không có lấy một câu thừa thãi.
Lục Bắc Danh sững sờ, vội vàng đứng lên.
Anh cũng biết Omega sẽ như thế nào trong kỳ phát tình, Lâm Hữu lại là người có sức hút cao với Alpha, số lượng Alpha trong làng du lịch này không hề ít, nếu có Alpha vào bị pheromone của Lâm Hữu dẫn dụ đến, chắc chắn sẽ gây ra tai nạn đáng sợ.
Tiếng động khi hắn xuống giường đã đánh thức Lâm Tư Dư.
Lâm Tư Dư gắng gượng mở mắt, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn: “Anh làm gì thế, nửa đêm nửa hôm…”
Lục Bắc Danh ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn nói thật, “Tiểu Hữu đến kỳ phát tình rồi, anh chạy qua đó đưa cậu ấy vào viện.”
Lâm Tư Dư lập tức tỉnh ngủ, anh trố mắt, sau đó lập tức nhảy xuống giường, động tác còn nhanh nhẹn hơn Lục Bắc Danh.
–
Lục Thanh Nham tỉnh nhẩm thời gian Lục Bắc Danh đến đây, chuẩn bị bế Lâm Hữu ra ngoài.
Lâm Hữu không còn gây rối nữa, giống như những Omega khác sau khi tiêm thuốc ức chế, triệu chứng của kỳ phát tình sẽ biến mất. Nhưng tình hình phân hóa của cậu vốn đặc biệt, lại là loại pheromone H8901, kỳ phát tình đầu tiên sẽ vô cùng mạnh mẽ, thuốc ức chế chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, cần phải đưa vào viện để cách ly.
Lúc này cơ thể Lâm Hữu đã mất hết sức lực, cậu nằm gọn trong lòng Lục Thanh Nham, mắt vẫn đang mở, nhưng có thể thấy được cậu đang không tỉnh táo.
Lục Thanh Nham nghi ngờ rằng chắc chắn kiếp trước mình đã nợ Lâm Hữu rất nhiều tiền, nên kiếp này mới phải làm trâu làm ngựa cho Lâm Hữu.
Anh vẫn bọc Lâm Hữu trong chăn, bế ngang cậu lên, sau đó mở cửa phòng.
Lúc này đã là đêm muộn, hầu hết mọi người trong khách sạn đã ngủ say, thang may ở ngay lối rẽ cách chỗ này không xa, chỉ cần họ nhanh chóng vào thang máy đi xuống, gặp Lục Bắc Danh thì sẽ không có chuyện gì.
Nhưng khi Lục Thanh Nham mở cửa, vừa mới đi được hai bước đã khựng lại.
Tầng của họ có rất ít người ở, khách nghỉ ở khách sạn, dù có gặp nhau cũng sẽ không chào hỏi.
Vậy nên Lục Thanh Nham không hề biết người ở hai bên phòng mình là nam hay nữ, là A hay O, hay là Beta.
Nhưng giờ anh đã biết rồi.
Người ở phòng trên trái họ là một Alpha, gã rất cao, một gã đàn ông trưởng thành với cơ thể cường tráng, một luồng pheromone bức bách tản ra từ nơi gã đứng. Gã mặc áo ngủ màu đen, sắc đỏ tươi âm ỷ trong đôi mắt gã, gã chòng chọc nhìn Lâm Hữu đang nằm trong lòng Lục Thanh Nham.
Một cánh tay của Lâm Hữu hở ra ngoài lớp chăn.
Thon dài, trắng trẻo, đến móng tay cũng có màu hồng.
Không biết tên Alpha này đã uống thuốc ức chế chưa.
Pheromone tràn ra từ phòng Lục Thanh Nham dẫn dụ gã, gã mở cửa phòng mình, chặn đường Lục Thanh Nham.
Khung cảnh này rất giống trong mấy bộ phim xác sống, một giờ đêm, một gã đàn ông cao lớn với sắc mặt u ám đối mặt với hai chàng trai trẻ tuổi trên một hành lang không dài. Đèn trong hành lang rất tối, chiếu lên khuôn mặt âm u của gã đàn ông này, khiến người ta sợ hãi.
Nhưng gã không lao ngay về phía họ mà vẫn đang nắm tay vịn trên cửa, siết chặt.
Mùi hoa lan trên cơ thể Lâm Hữu đã rất nhạt, phần nhiều là mùi hương tràn ra từ trong phòng họ.
Lục Thanh Nham nghiến răng, anh sai rồi, hẳn phải bảo Lục Bắc Danh lên đây đón mới phải.
Anh không ngờ lại có một Alpha ở ngay bên cạnh họ, vừa rồi pheromone của Lâm Hữu bộc phát rất mạnh, tràn ra bên ngoài như nước giội, tên Alpha này ở gần họ như vậy, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Anh không kịp chờ Lục Bắc Danh lên đây, Lục Thanh Nham nghĩ.
Anh quan sát Alpha đứng trước mặt mình, mặc dù gã đàn ông này cao to, nhưng gã vẫn chưa phải đối thủ của anh. Song lúc này anh còn đang bế Lâm Hữu, e là nếu anh thật sự đánh nhau với Alpha này, kéo thêm người khác đến lại càng phiền.
Hiển nhiên, gã Alpha này cũng đang mất dần đi sự kiên nhẫn.
Thật ra gã đã thuốc uống ức chế, nhưng pheromone của Lâm Hữu quá mê hoặc, sự mê hoặc này khiến gã dần không thể khống chế được tư duy, không thể tự chủ mà bước về phía trước.
Nhưng ngay khi gã vừa mới bước lên.
Chàng trai trẻ tuổi ôm Omega xinh đẹp kia đã nhìn gã, cậu ta híp mắt lại tựa một con rắn lục đang chực tấn công, cậu ta nhìn gã bằng ánh mắt đầy áp bức và đe dọa.
“Cút.”
Hắn nghe giọng nói của chàng trai này cất lên lạnh lùng,như thể ngay sau đó cậu ta sẽ lao lên bóp nát gã, tàn bạo và đáng sợ.
Chàng trai này còn rất trẻ, lại là một Beta.
Nhưng cơ thể cậu ta đã có sự mạnh mẽ rắn rỏi của người trưởng thành, mỗi đường cơ bắp trên cơ thể đều đang chứng tỏ sức mạnh đó.
Mà quan trọng nhất là…
Rõ ràng người trước mặt gã là một Beta, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, gã lại cảm nhận được tính công kích từ pheromone của Alpha.
Giữa những Alpha có tồn tại sự chèn ép bằng pheromone, pheromone cấp bậc càng cao, càng có thể gây ra sự áp bức, thậm chí là đe dọa Alpha khác một cách tự nhiên.
Lúc này, gã đối mặt với một cậu Beta trẻ tuổi, nhưng cơ thể lại bất giác run lên, dường như người trước mặt gã là một Alpha mạnh mẽ hơn gã rất nhiều, đang ra oai với gã, đuổi gã rời khỏi lãnh địa của mình.
Gã khựng lại.
Sự công kích đáng sợ mà rõ rệt này khiến ý thức đang bị mê hoặc của gã lập tức tỉnh táo lại, gã nhìn thấy rất rõ, Omega thu hút hắn kia là một chàng trai trẻ tuổi, trong sáng xinh đẹp tựa đóa hoa lan.
Cậu không nên bị bất kỳ một Alpha nào chiếm đoạt trái phép.
Gân xanh nổi kính cánh tay gã, sau đó, gã nhanh chóng buộc mình quay lại phòng, đóng cửa, khóa trái.
Gã lẳng lặng nhường đường cho họ.
Lục Thanh Nham trầm mặt nhìn cánh cửa đã khép chặt, rồi bế Lâm Hữu nhanh chóng đi về phía thang máy.