Chương 55: Ngoại truyện 3: Đăng ký kết hôn
Trong nhóm bạn bè cấp ba của Lâm Hữu, không ngờ người kết hôn sớm nhất lại là Bạch Lộ.
Khi xưa Bạch Lộ nhất quyết thi vào đại học A đã khiến họ thấy sai sai rồi, quả nhiên, Bạch Lộ vừa lên đại học đã vứt chuyện học hành sang một bên, điên cuồng theo đuổi Triệu Duẫn, khi đó mới đang học tiến sĩ.
Theo lời kể của Bạch Lộ, anh Triệu từng làm gia sư cho cô một thời gian ngắn hồi lớp mười, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng khiến Bạch Lộ mê mẩn. Tiếc là khi tỏ tình, Triệu Duẫn lại dịu dàng từ chối cô.
Lý do là Bạch Lộ còn nhỏ, khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá lớn, huông chi Triệu Duẫn còn là Beta.
Nhưng Bạch Lộ vẫn không thôi tà tâm, bị từ chối cũng không từ bỏ, cô vào đại học A theo đổi Triệu Duẫn, cuối cùng đến năm ba đã ôm được người đẹp về.
Thậm chí lúc này cô không kịp đợi tốt nghiệp, kỳ nghỉ đông năm tư vừa hết, cô đã vội vàng đăng ký kết hôn với Triệu Duẫn trước lễ tốt nghiệp. Đã vậy còn sáng tác mấy câu thơ tình sến súa, ghép chung với ảnh kết hôn rồi đăng lên WeChat và các nhóm bạn.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, nhóm chat của họ đã đổi thành “Liên minh thoát ế”, chứa định nguyện vọng tươi đẹp của đám cún cô đơn. Nhóm chat này đã trở thành nơi để những người bạn trời Nam đất Bắc ôn lại thời cấp ba.
Gần đây mọi người đều chuẩn bị cho mùa tốt nghiệp, mọi ngày đều bận rộn hơn, nhóm chat cũng không trong trạng thái 99+ như thường ngày, yên lặng hơn nhiều.
Nhưng khi Bạch Lộ ném ảnh kết hôn vào nhóm chat, tựa như một quả lựu đan, tất cả mọi người đều nổ tung, đến Thiệu Án đang ngủ đêm ở nước ngoài cũng bật dậy khỏi giường.
Thiệu Án điên cuồng “gọi hồn” Bạch Lộ: “Chuyện gì vậy chị Bạch, bà kết hôn rồi à!!! Với Triệu Duẫn?!”
Bạch Lộ cạn lời đáp: “Ông có ý gì thế, tôi không kết hôn với Triệu Duẫn chẳng lẽ kết hôn với ông?”
Mấy người khác cười ầm lên.
“Nếu không cho Bạch Lộ kết hôn với Triệu Duận, ngày mai Bạch Lộ sẽ nhảy lầu mất.”
“Chứ gì nữa, cậu ấy theo đuổi thầy Triệu sắp què tới nơi, anh em bọn tui cũng thấy đau lòng.”
Bạch Lộ gửi mấy meme khinh bỉ, “Các ông đang ghen tị thì có.”
Mấy người cười đùa một lát, nhao nhao gửi lì xì cho Bạch Lộ.
Bạch Lộ cũng không khách sáo, nhận hết từng cái, sau đó nói: “Một thời gian nữa đến hôn lễ của tôi đi, tất cả đều phải đến.”
Nhận lì xì xong vẫn chưa hết chuyện, cô kéo cả Lâm Hữu và Lục Thanh Nham vào, “Anh Lâm, anh Lục, bao giờ hai người mới đăng ký? Anh Lâm, không phải tôi nói chứ, hai người yêu nhau bốn năm rồi, cũng phải cho anh Lục một danh phận chứ.”
Lâm Hữu đang nằm sấp trên giường hóng hớt, bỗng nhiên bị gọi tên.
Cậu vô thức nhìn sang Lục Thanh Nham, Lục Thanh Nham cũng đang nhìn cậu.
Từ năm nhất họ đã dọn ra ngoài ở chung, hai người mua một căn hộ gần trường, bày trí đơn giản ấm áp. Lúc này hai người đã thay đồ ngủ, nằm trên giường hóng chuyện, trông thế nào cũng giống chồng chồng lâu năm.
Thật ra Lâm Hữu chưa từng nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn. Một là vì cậu luôn nghĩ mình vẫn nhỏ, nói ra thì xấu hổ, cậu vẫn nghĩ mình mới qua mười tám tuổi. Hai là cậu với Lục Thanh Nham thật sự rất thân mật, hai người cùng đi học, về nhà, nắm tay đi dạo, cuối tuần đi nghe hòa nhạc, xem triển lãm tranh, gần như không khác gì những người đã kết hôn.
Nhất là hai người đều đeo nhẫn đính hôn, đã đủ “dằn mặt” những Alpha và Omega muốn lại gần họ bất cứ lúc nào.
Nhưng dù gì cậu và Lục Thanh Nham cũng là đôi yêu nhau sớm nhất trong lứa bạn này, bây giờ Bạch Lộ đã đăng ký rồi, không phải cậu và Lục Thanh Nham đã tụt lại rồi sao?
Lâm Hữu giơ chân ngoắc cẳng chân Lục Thanh Nham, sau đó dịch sang, dính vào Lục Thanh Nham hỏi: “Anh có muốn em cho anh một danh phận không?”
Lục Thanh Nham giơ tay quấn quanh eo Lâm Hữu, ôm vào trong lòng.
Anh cười hỏi cậu: “Thấy Bạch Lộ đăng ký nên ngưỡng mộ à?”
Lâm Hữu khẽ cắn cằm anh, “Ai thèm ngưỡng mộ, em sợ anh buồn thôi. Anh theo em lâu vậy mà vẫn không danh không phận.”
Lục Thanh Nham cúi đầu hôn Lâm Hữu, môi cậu rất mềm, nhưng lúc nào cũng cứng miệng.
“Em muốn đi lúc nào?” Lục Thanh Nham hỏi rất thoải mái, giống như thảo luận lúc nào hai người đi ăn.
Dù sao sớm muộn gì anh và Lâm Hữu cũng sẽ kết hôn.
Lâm Hữu còn tùy tiện hơn anh, chẳng buồn xem ngày tháng.
“Mai đi, chiều mai em không có tiết.”
Vậy là chiều hôm sau, hai người có mặt tại cục dân chính để đăng ký.
Cũng không biết hôm nay có phải ngày đẹp không, cục dân chính rất đông người, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham phải xếp hàng hồi lâu.
Phần đông người đến đăng ký vẫn là các Beta, dù sao số lượng Beta cũng áp đảo Alpha và Omega, có điều Lâm Hữu vẫn thấy mấy đôi cũng là AO như họ.
Ngoại hình của cậu và Lục Thanh Nham bắt mắt, dù trong cục dân chính đâu đâu cũng là bong bóng màu hồng, người yêu nhau nhìn đối tượng của mình luôn mang theo “filter”, nhưng vẫn óc không ít người quan sát họ.
Lâm Hữu ngồi trên ghế, hôm nay nắng rất đẹp, người trong cục dân chính đi thành đôi, trên chiếc giá đối diện cậu còn có mấy cuốn sổ tay hôn nhân, cậu bỗng có cảm giác rất kỳ lạ.
Nếu quay ngược thời gian về năm năm trước, có đánh ch.ết cậu cũng không ngờ mình lại đăng ký kết hôn với Lục Thanh Nham. Nếu có người nói với cậu như vậy, chắc chắn cậu sẽ nghĩ người đó bị khùng, sau đó đưa người đến bệnh viện tâm thần luôn.
Nhưng cuộc đời thần kỳ vậy đó.
Cậu đột ngột phân hóa thành Omega, ngay sau đó Lục Thanh Nham cũng phân hóa thành Alpha.
Cậu huýnh đầu gối chạm vào chân Lục Thanh Nham, hỏi: “Lão Lục, nếu hai chúng ta không phân hóa, vẫn là Beta, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau chứ?”
“Ừ.” Lục Thanh Nham nói chắc nịch.
Anh nhìn Lâm Hữu, nắm lấy ngón tay trắng trẻo xinh đẹp của cậu, “Dù em là Beta hay Omega, thậm chí là Alpha, anh cũng không thoát khỏi tình yêu dành cho em.”
Lâm Hữu thấy lòng mình ngọt lịm, nhưng vẫn cố ý nói: “Em mà A thì thèm vào yêu anh, nếu em là A còn lâu em mới tìm anh.”
Lục Thanh Nham cũng không giận, chỉ cười nói: “Không, anh không cho phép em không yêu anh, anh sẽ dùng mọi cách để lừa được em.”
Lâm Hữu nghe mà ê răng.
Có ý gì? Hốt chắc cậu ấy hả? Chắc chắn cậu không thoát được Lục Thanh Nham?
Cậu đang định đấu võ mồm với Lục Thanh Nham tiếp, đã đến lượt họ đăng ký.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham ngồi vào bàn điền phiếu đăng ký, bỗng nhiên cậu cảm thấy Lục Thanh Nam nói vậy cũng phải.
Họ đã định chắc sẽ ở bên nhau.
Trúc mã thành đôi, bên nhau từ thuở nhỏ.
Tựa như cây liền cành, thoạt trông là hai gốc cây riêng biệt, nhưng gốc rễ đã quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời.
Thủ tục đăng ký rất suôn sẻ, khi chụp ảnh, thợ chụp ảnh còn khen họ là cặp đôi đẹp trai nhất anh ta từng gặp.
Nhận sổ đăng ký xong, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham rời khỏi cục dân chính, nhìn hai cuốn sổ màu đỏ, cậu lại thấy không được thự tế.
Cậu và Lục Thanh Nham đã thành bạn đời trên pháp luật rồi?
Cậu gãi đầu, hỏi Lục Thanh Nham: “Sao em cảm thấy chẳng có gì thay đổi nhỉ, ngọt ngào sau kết hôn đâu?”
Lục Thanh Nham nắm tay cậu, đi tới bãi đỗ xe, “Bởi vì ngày nào chúng ta cũng sống như chồng chồng rồi, đương nhiên em không thấy có gì khác biệt. Hay là nghĩ xem đi đâu đón tuần trăng mật?”
Lâm Hữu thấy cũng phải.
Hai người lên xe chạy đến chỗ ăn tối, trên đường đi, Lâm Hữu mới nhắn tin thông báo cho bố mẹ cậu và bố mẹ Lục Thanh Nham, nói mình và Lục Thanh Nham đã đăng ký kết hôn rồi.
Mười giây sau, mẹ cậu đã vội vàng gọi tới.
Lâm Hữu nghe máy, cậu nghe tiếng miss sư tử Hà Đông – Tưởng Niệm thét vào tai cậu: “Sao con lại im ỉm kéo Lục Thanh Nham đi đăng ký kết hôn? Cũng không thông báo cho bố mẹ một câu. Còn chưa bàn truyện hôn lê mà, cũng đã xem ngày lành đâu, sao còn tùy tiện thế hả! Con tưởng là ra chợ mua rau à!”
Lâm Hữu nghe cô gầm đau tai, bèn kéo điện thoại ra xa.
Cậu nói lại: “Có gì tùy tiện đâu, không phải bố mẹ đồng ý chuyện của bọn con từ lâu rồi sao. Anh ấy là người của con từ lâu rồi, con mà không cưới anh ấy, anh ấy còn không vui kìa. Với cả chỉ cần con với lão Lục ở bên nhau, ngày nào chả là ngày lành.”
Lục Thanh Nham cong môi cười.
Anh thích câu này của Lâm Hữu.
Chỉ cần họ ở bên nhau, ngày nào cũng là ngày lành tháng tốt.
Nói mãi Lâm Hữu mới dỗ được mẹ mình, cậu cũng gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn vào nhóm gia đình cho mọi người cùng xem.
Nhà cậu và nhà học Lục có một nhóm chung, khi cậu và anh cậu đều bị anh em nhà họ Lục lừa mất, nhóm này đã được sửa thành “Cả nhà thương nhau”.
Bố cậu đổi đó, đúng là quê muốn xỉu.
Các thành viên trong gia đình lần lượt phát biểu ý kiến.
Có điều sự nhiệt tình của mọi người đã đến giới hạn rồi, bởi vì Lâm Tư Dư và Lục Bắc Danh, thêm cả Lâm Tư Triết cũng kết hôn trước hai người họ, các cụ nói một tiếng lên tinh thần, hai tiếng giảm bớt ba tiếng hết hẳn là vậy đó. Đến lượt Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đăng ký, thái độ hai gia đình đã thành “sao cũng được”, cực kỳ quen tay bắt đầu bàn chuyện hôn lễ.
“Cứ làm đại là được rồi.” Tưởng Niệm đã không còn hào hứng với hôn lễ của con trai nhỏ như năm đó, đằng nào cũng mệt hết.”
Lâm Hữu bất mãn: “Sao, sao mẹ lại không có tâm gì hết vậy? Rõ ràng lúc anh con kết hôn mẹ khóc sưng cả mắt luôn á!”
Tưởng Niệm gửi meme trợn mắt cho cậu, “Bởi vì khóc hết cho anh con rồi nên không đến lượt con đó. Huống chi Bắc Danh với Tư Dư còn phải chuyển sang thành phố khác, con với Thanh Nham ở ngay đây, có gì phải lo.”
Lâm Hữu tổn thương sâu sắc, cậu hóa nỗi đau thành cơn đói, tức giận ăn sạch mấy đĩa thịt lớn, ăn đến khi cái bụng tròn vo mới đi dạo ven bờ sông với Lục Thanh Nham.
Quảng trường cạnh sông có rất nhiều tình nhân, có mấy đôi còn nhỏ, cũng có những ông bà đã tóc hoa râm, còn có không ít vợ chồng đưa con cái theo.
Có một cô bé tết tóc hai bên chạy tới chạy lui, đụng phải Lâm Hữu, cô bé vốn mếu máo định khóc, cuối cùng vừa nhìn thấy Lâm Hữu đã ngây người, nói: “Anh ơi, anh đẹp quá.”
Lâm Hữu bật cười, ngồi xổm xuống lấy thanh sô cô la trong túi áo ra đưa cô bé, “Vậy anh mời em ăn kẹo nhé.”
Cô bé há miệng, quên hẳn cái mũi còn đau, đợi Lâm Hữu đút kẹo cho.
Cô bé cắn miếng sô cô la, nhìn anh đẹp trai đang cười tít mắt trước mặt, càng nhìn càng thích. Cô bé nắm ngón tay Lâm Hữu không buông, trông thế nào cũng giống muốn đi theo Lâm Hữu.
Đến khi bố mẹ cô bé chạy đến, xách cô bé về, cô bé mới luyến tiếc buông tay, bịn rịn vẫy tay với Lâm Hữu.
Lâm Hữu cũng cười vẫy tay với cô bé, cậu nghĩ bé gái đáng yêu thật.
Dù đã đăng ký kết hôn, cũng đã gần viết xong luận văn tốt nghiệp, nhưng dù gì Lâm Hữu và Lục Thanh Nham vẫn chưa ra trường, sau cuối tuần vẫn phải đi học.
Từ khi vào đại học, hai người đã gây tiếng vang không nhỏ. Rất nhiều người đã chà tay định đập chậu cướp hoa, nhưng sau bốn năm nhìn họ khoe tình cảm một cách vô nhân đạo, những người theo đuổi họ trong trường đều đã bị đả kích đủ rồi.
Vậy nên dù chuyện Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đăng ký kết hôn lan truyền rất nhanh, cũng không gây xôn xao chút nào.
Mọi người đều nghĩ rất thoáng, đã hết hy vọng đập chậu từ lâu, trái lại còn hơi hơi hâm mộ.
Trúc mã thành đôi, bên nhau từ nhỏ.
Trong em có anh, trong anh có em.
Tình yêu thần tiên gì thế này?
Dù không có duyên có được mối tình học đường tươi đẹp với họ, nhưng được chứng kiến một tình yêu trọn vẹn thế này cũng đã rất tốt rồi.
Vậy nên vào buổi tiệc chia tay khi tốt nghiệp, một đàn em của Lâm Hữu vừa khóc vừa đặt tay cậu vào tay Lục Thanh Nham.
“Anh, anh phải chăm sóc cho đàn anh của em thật tốt.” Cô khóc thút thít, nước mắt chảy ướt mặt, “Em yêu thầm suốt ba năm có dễ gì đâu. Anh mà không tốt với đàn anh của em, ngày mai em sẽ đập chậu cướp hoa đấy.”
Lục Thanh Nham siết tay Lâm Hữu, hơi nhướng mày.
Anh không ngờ lại có người đơn phương Lâm Hữu ở cạnh cậu lâu như vậy.
Anh nắm tay Lâm Hữu, không hề khách sáo nói: “Em không có cơ hội đập chậu cướp hoa đâu, từ bỏ đi.”
Đàn em khóc òa lên, không biết nên vui hay nên buồn, đành phải sang bên cạnh uống rượu với các em trai.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham nói với giáo viên đôi câu rồi cùng nhau ra về.
Bên ngoài đang mưa, Lục Thanh Nham giơ cô, nghiêng về phía Lâm Hữu. Vóc dáng hai người đều rất đẹp, đều mặc vest đen được cắt may lịch sử dự lễ tốt nghiệp, bộ vest càng tôn thêm bờ vai rộng và đôi chân dài Lâm Hữu nghiêng đầu nói chuyện với Lục Thanh Nham, gương mặt dịu dàng mà đẹp đẽ, tựa như một bức tranh.
“Tuyệt vời quá.” Không biết là ai đang nói nhỏ, “Trông đàn anh Lâm thật sự rất vui.”