Chương 16
" Cốc cốc." Ta hồi hộp gõ cửa, ta tính là đễ khi về thành sẽ lập kế hoạch đầy đủ hơn, nhưng giờ thời cơ đễ hành động đã đến. Đành liều một phen, tinh thần chiến đấu được bơm đầy, làm ta tự tin hơn, ưỡn ngực, thẵng lưng, bày ra vẽ mặt cười ôn hòa đúng chuẫn.
" Mời vào." Người bên trong lạnh nhạt nói. Ta mở cửa bước vô thấy Phạm Tĩnh đang lười biếng ngồi trên ghế, chống tay nhìn ra cửa sổ. Ta mãi mê ngắm nhìn quên cả chính sự cấp bách.
Chỉ đến khi Phạm Tĩnh không hiên nhẫn hỏi thỳ ta mới thu hồi con sói trong lòng và bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói:" Có một đám người đến đòi nợ đang làm loạn ngoài phủ, ta lo lắng Phạm Tùy biểu ca trẻ người non dạ sẽ bị người ta khi dễ, mất luôn cả phủ đệ này. Công tử thông minh hơn người, nếu công tử ra mặt chắc sẽ áp chế được đám người hung dữ này."
" Tuy biểu ca gặp chuyện biểu đệ là ta phải nên giúp nhưng người ta đến đòi nợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi bảo ta ra là để trả nợ thay biểu ca ư, không ngờ mới có hai ngày mà quan hệ của hai người đã thân thiết như vậy a." Phạm Tĩnh biểu tình âm u nói.
Ây da, chỉ muốn dụ người ra ngoài thôi mà, sao lại đi xa quá vậy. Nghĩ thỳ nghĩ nhưng ta vẫn nghiêm túc nói:" Biểu ca là người hiền lành nên ta mới quan tâm giúp đỡ và quan trọng nhất vì Phạm Tùy là biểu ca của công tử, ta nghĩ Phạm Tùy biểu ca gặp chuyện thỳ công tử cũng không vui vẽ gì nên mới bạo gan xen vào chuyện này, không ngờ lại khiến công tử không vui. Ta xin cáo từ."
Một, hai, ba..." Khoan đã." Haha biết ngay mà. Quay mặt lại nhưng vẫn tỏ vẻ u buồn ta hỏi:" Không biết công tử còn có chuyện gì?"
" Theo ta ra ngoài xem biểu ca, rồi giải quyết mấy người rắc rối bên ngoài luôn." Phạm Tĩnh đứng lên bước đi nói.
" Ta có thể mượn hai nam tỳ của công tử được chứ, ta có chuyện cần nhờ, công tử cứ ra trước, ta giải quyết xong công việc rất nhanh sẽ ra theo." Ta hỏi trong lòng thỳ lo lắng rên rĩ mong người đối diện gật đầu đồng ý. Không chịu ra một mình là hỏng bét.
"Tiểu Xuyến, tiểu Ninh ta cho ngươi mượn một lúc, bổn công tử ra trước, nếu ngươi dám để ta đợi lâu thỳ đừng trách ta." Phạm Tĩnh nói xong cũng không nhìn Trần Dương mà bước đi luôn.
Ta thở phào một hơi, rồi lại hít vô ra lệnh nói:" Tiểu Xuyến kiếm cho ta con con dao nhỏ, tiểu Ninh ra vườn hái thật nhanh hết đống hoa nhỏ sau đó kiếm cái thang leo lên nóc cửa phủ. Nhớ là nhanh lên đó."
Ta thấy mình sao giống cáo mượn oai hùm, hách dịch áp bức sức lao động vậy nhờ, thôi lương tâm bây giờ cho qua. Giờ thỳ ôn lại một đống lời tỏ tềnh coi nào. Cơ mà có vấn đề lớn rồi, trời đất ơi, chả lẽ nói em yêu anh, không dược, tỷ yêu đệ, càng không được, Dương yêu Tĩnh, ôi vãi. Hãm với nữ tôn quốc này.
Trong lúc ta đang đau khổ vò đầu bứt ta thỳ một tin dữ lại đến.
"Chủ cô, trong phủ không có dao nhỏ chỉ có duy nhất con dao phay này thôi." Tiểu Xuyến mồ hôi nhễ nhại nói.
Mẹ nó, dao phay thỳ dao phay. Ta nói:" Đưa dao cho ta, tiểu Ninh xong chưa?" Ta vừa dứt lời thỳ tiểu Ninh cũng xong nhiệm vụ, ta dặn hai người leo lên mái nhà, chờ ám hiệu của ta thỳ rắc hoa xuống, hai nam tỳ vội rời đi chuẩn bị. Ta thỳ hít sâu nhìn con dao phay to rồi cũng cầm dao đi tìm Phạm Tĩnh.