Chương 47: Người lặng bước
*Mưa lại rơi nơi con phố anh chờ
Đợi 1 tình yêu của ngày tháng qua
Nhìn từng hạt mưa tuông rơi
Mà trong lòng anh nhớ em thêm nhiều hơn
Và giá như cơn mưa kia ngừng rơi
1 ngày vắng em tim anh đau lắm
Nơi Sài Thành không em ngỡ như mưa rơi nhiều hơn ....*
Ánh nắng nhạt xen lẫn vào các ngọn cây . Không gian im lặng bao trùm xung quanh .... Nó rất khó chịu !
_ _ _ _ _
Mưa phùn lắng dần khi trời tờ mờ tầm sáng . Những giọt nước mưa đang đọng lại ở những bụi cỏ , lá cây , giàn hoa mỗi nơi !
..
Trường học The Queen , nơi tập trung những đứa tâm thần nhất , còn hơn ở viện Biên Hòa nữa @@
Hôm nay thì cũng không ngoại lệ , vì trời còn se mát lạnh vì trận mưa kéo dài hôm qua , cổng trường hôm nay sao lại vắng tanh như thế này ! chắc là lũ học sinh ngại ra đứng vì sợ bẩn vì mưa quá rồi , phát mệt vì lũ này mất !
Một chiếc xe lamborghini màu bạc vội dừng lại trước cổng trường , loáng thoáng một vài học sinh bổng ngoảnh đầu lại nhìn .
Người tài xế bỗng đi xuống để mở cửa xe ..
*"Cạch"*_từ trong xe 1 cặp nam nữ bước xuống
Người ta bỗng giật mình vì đó chính là hắn và tiểu thư nhà họ Mạc . Mạc Vĩnh Kim !
Lúc này học sinh từ trên lầu ùa xuống để xem , từ đâu chui ra bu đông vây quanh ..Vẻ mặt của hắn lúc này đang cười vui vẻ với người con gái kia , hai tay khoác chặt lấy nhau .
*"Thôi mình vào nhe em"_hắn cười với Kim*
*"Dạ mình đi thôi anh"_Kim tiểu thư yểu điệu thục nữ cười lại*
*Yểu điệu thục nữ quân tử nhảy cầu ....*
Cả lũ học sinh ngớ người nhìn hắn và cô tiểu thư kia tình tứ bên nhau thế kia . Bọn học sinh phải nép thành 2 bên cho cặp đi vào trong trường . Họ chỉ biết im lặng nhìn , họ phải ngớ người .
*~ . ~ . ~ . ~*
Đẩy cửa cửa phòng hiệu trưởng đi vào , hắn và cô Kim đi vào gặp ông Khang !
*"A , con chào thầy"_hắn mỉm cười nhìn ông*
*"Ủa , Hàn đấy à"_ông Khang nhìn hắn*
*"A , bác Khang "_cô Kim cười réo lên*
*"Ủa , Kim tiểu thư"_ông Khang cười trừ nhìn*
*"Tac đã sắp xếp cho cháu học rồi nhé"..*
*"Dạ hi hi cháu cảm ơn "_*
Vâng , nãy giờ có người im nhất chính là nó .
Nó và ông Khang đang bàn chuyện thì hắn ta lại cầm cặp chung với con tắc kè bông này đi vào phá hỏng không khí , mới sáng sớm mà xuôi xẻo rồi .
Bỗng nhiên nó đứng dậy , định đi ra thì lại thấy hắn
*"Oh mình chào bạn"_Mạc tiểu thư chìa tay ra trước nó*
Nó nhìn tay cô ả xong bỏ đi luôn , không để ý cô ta luôn , thế là cô ta quê độn thổ luôn .
Nó bỏ đi ngang hắn hừ lạnh . Hắn lại bị nó chọc tức điên lần thứ 1- ngàn ngàn lần nữa rồi .
*"Xừ , làm như đẹp lắm vậy"_cô ả Kim trề môi nhìn nó*
Ánh mắt sắc lạnh từ mắt của nó bỗng xuất hiện sau câu nói kia , nhưng may cho cô ta là đây là trường học . Nó không muốn sáng sớm lại đổ máu rửa trường đón tết , dù gì đây cũng là trường của ba mình mà . Không nên làm điên , không nên ... @@
~.~ .. Bỏ mình đi ra ngoài vội ra căn teen ngồi xuống , rút lấy điên thoại trong túi áo khoát ra , hình như là gọi cho ai đó thì phải
*"Bảo đấy à ..."_Kèm theo đó là tiếng cúp máy cái rụp luôn ...*
Hại não đấy à !
1 phút sau , lập tức điện thoại nó lại có Email gửi đến ..
"Mạc Vĩnh Kim , tiểu thư thứ 2 của gia đình Vĩnh Trần . Cha là Vĩnh Trần Long , mẹ đã mất . Chi nhánh Vĩnh Trần là chi nhanh nhỏ của Tập đoàn họ Đà , tức là nhà nó . Cô tiểu thư nổi tiếng là chảnh chọe , khinh người , xài tiền ăn bám mà lại lên mặt cơ à . Chỉ là một chi nhanh nhỏ thôi mà ..."
*"Coi như cô xuôi"_nó vừa xem thông tin vừa lắc đầu mình*
Đụng vô ai , lại đi đụng trúng vô chén cơm của nhà mình , Mạc tiểu thư này chán ăn cơm rồi thì phải !
Hắn muốn chơi trò chọc tức nó đấy à . Cơ mà nó chả quan tâm đến mấy trò của hắn làm gì . Có là gì của nhau đâu mà phải chơi trò gà bắt chuột thế này .
Chuông vào học thì đã reo mà nó chả quan tâm làm gì , ngồi ở đây nghe nhạc lướt wed sướng hơn không .
*"Quê , này"_Cô từ xa đi lại cùng Vy phẫy phẫy tay réo lên*
*"Ủa tưởng không biết chứ"_nó nhìn 2 cô bạn mình*
*"Học chán lắm ra đây chơi"_Vy chán nãn lắc đầu*
*" mình giờ làm gì đây"_cô chu mỏ inh ỏi lên*
*"Im lặng cái nào"_nó lắc đầu với 2 nàng này luôn*
Thế là cô im như hến , Vy chán nãn u sầu thờ ơ , nó thì lướt điên thoại . Bỗng từ đâu chui ra giọng...
*"Oh xin chào lũ nhà quê"_Mạc tiểu thư từ xa đi lại chổ tụi nó*
Và kế bên không ai khác chính là nhỏ Mai và Quyên đi theo .
Vâng , 3 tụi nó nghe thấy đấy chứ nhưng vẫn lặng thin làm việc của mình , chinh là bấm điện thoại .
3 cô kia đi lại ngồi xuống chung bàn với tụi nó .
Nó lườm ánh mắt sắc lạnh qua cô và Vy , cả 2 người hiểu ý nó muốn gì , 3 ả kia thì ngồi nói nhảm gì đó không biết . Lũ điên cả mà ..
3 tụi nó đứng dậy bỏ đi qua bàn khác ngồi , 3 ả kia cũng đứng dậy đi theo*nhưng*...................
*"Áaaaaaa, cái gì thế này"___Ả Kim la réo lên*
*"Eo ôi , kinh úa này"_Mai cũng hét toáng lên*
*"Trời ơi kinh quá vậy nè"_Quyên nhăn nhó mặt mày mình*
Ha ha , hơi bất ngờ thì phải , lúc 3 nhỏ ngồi xuống ghế tụi nó thì vô tình ngồi lên chỗ có dính chất thí nghiệm Chất Nhày Ice-11 , một loại phát minh mới của Nhạc Tử . Nó đang thí nghiệm mà ai ngờ 3 nhỏ này dính chưởng luôn .
Chất Nhày Ice-11 là loại nước đặc khi chứa trong lọ nhưng khi ra ngoài là chất nhớt trong veo . Công dụng của nó rất là dễ thương đó là NGỨA , như mắt mèo vậy .
Chất này sau 1 tiếng sẽ ửng đó rất rát và sau cùng là ngứa . Cách trị là phải ngâm nước ấm có pha muối để trong nửa tiếng , sẽ khá hơn . !
Coi như 3 cô này xuôi rồi , tự mình hại mình
_ _
Bấy giờ lũ tụi nó vội mắc cười ở trong lòng mình , giả vờ như không biết gì hết nhưng trong đầu thì đang cười lộn ruột cả mình ra cơ đấy !
Nó vẫn giũ cái vẻ lạnh bức giá ấy , kiêu ngạo bỏ đi , hướng đi lên lớp học của mình , theo sau là cô và Vy . Để lại sau là 3 con tắc kè hoa kia đang lơ lửng giữa những thí nghiêm kia .
Nói là đi lên lớp nhưng thật chất là chỉ có cô và Vy thôi còn nó thì 36 kế CHUỒN là thượng sách .
Cô và Vy quay qua quay lại tìm nó thì nó đã đi đâu mất tiêu rồi . Người gì lúc nào cũng như ma ý , ẩn ẩn hiện , mất tích không lý do , không nói ai một tiếng .
..
Có vẻ hơi trùng hợp khi hiện giờ ở sau vườn hoa của trường là nó và hắn đang đứng nhìn nhau dưới bóng cây . Có duyên hay sao ý ?
Nó nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh , tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự khinh bỉ ở trong đó .
Hắn nhìn nó với anh mắt đầy sự hời hợt
Cứ như lặng thin họ chờ nhau lên tiếng trước
*"Tôi có chuyện muốn nói"_hắn buộc phải nói trước*
Nó không trả lời chỉ lặng thinh nhìn hắn
*"Sao em lại ghét tôi đến vậy"_hắn cụp mi mắt xuống*
Làn gió thoảng qua , len lỏi vào lọn tóc của nó
Chỉ đợi câu trả lời từ miệng của nó , nhưng sao lại chưa thấy chữ nào , không lẽ . . .
"Vì vốn dĩ tôi đã không thích anh".....
1 câu nói ngắn gọn đủ làm tim ai đau !