Quyển 1 - Chương 23
Edit: Tiểu Bao tử
Đang lúc Lâm Trì hết sức phiền não, rốt cục Tri phủ Lưu thành cũng khoan thai đến nơi.
Lúc này, thân phận của Mạch Khinh Trần cũng xuất hiện điểm có lợi. Không đợi Lâm Trì nghĩ cách tiếp cận như thế nào, Lưu thành đã đặc biệt phái người gửi bái thiếp và thiệp mời cho Mạch Khinh Trần.
Thiệp mời là mời Mạch Khinh Trần tham gia tiệc rượu mừng quan Lưu thành mới nhậm chức.
Mạch Khinh Trần vốn không định tham gia, nhưng Lâm trì muốn đi, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt, chỉ là đối với thân phận xuất hiện của hai người khác nhau.
Lâm Trì định giả làm thị nữ đi theo, Mạch Khinh Trần thì có vẻ hi vọng lấy thận phận nữ nhân của hắn--- Bởi vì nếu như vậy hắn có thể luôn luôn ôm Lâm Trì.
Mạch Khinh Trần không định cãi nhau, đương nhiên cũng sẽ không tranh chấp với Lâm Trì, nhưng không ngờ hắn rất cố chấp, dưới ý kiến trái ngược nhau, hắn lặng lẽ lấy ra một cuốn văn thư mỏng manh.
Lâm trì cầm lấy nhìn, lập tức cứng lại.
Đây là... hôn thư, của nàng và Mạch Khinh Trần.
Đã qua quá lâu, nàng đã nhanh chóng quên mất thực ra nàng và Mạch Khinh Trần đã thành thân, thảo nào đối với hành vi bám dính lấy nàng mỗi ngày của Mạch Khinh Trần chưa từng có người cảm thấy có vấn đề...
Lâm Trì nắm lấy tờ hôn thư, thử thăm dò: "Cái này... có thể không tính không?"
Mạch Khinh Trần nháy mắt, ngón tay thon dài vuốt lông con mèo, dùng một loại ánh mắt "biết rõ rồi còn hỏi" nhìn về phía Lâm Trì.
Lâm Trì nhìn tờ hôn thư trong tay, chợt có một ý định giãy giụa... Nếu xé nó, nàng và Mạch Khinh Trần sẽ không có quan hệ gì phải không....
Mạch Khinh Trần tựa như hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, kéo ngăn tủ bên cạnh bàn ra, chỉ thấy trong ngăn tủ là một núi văn thư nhỏ giống nhau.
Con mèo Ba Tư lười biếng cọ xát trong lòng Mạch Khinh Trần, mắt Mạch Khinh Trần khẽ cong: "Ở đây còn có rất nhiều, ta sai bọn họ sao chép ra rất nhiều bản."
Lâm Trì: "....." == |||
....... Cái này cũng có thể sao chép ra nhiều bản hay sao!!
Cuối cùng vẫn là Lâm Trì phải thay đổi toàn thân, làm cho nàng rất không quen kéo chiếc váy dài quét đất. Vẫn giống như trước kia là Lăng Họa giúp nàng chuẩn bị trang điểm.
Sau khi cài một cây trâm khá đẹp, Lâm Trì loạng choạng đứng vững nói: "Cảm ơn."
Lăng Họa nhìn vào nữ tử đang nhăn mặt đủ để làm người ta kinh diễm trong gương đồng, giọng nói có phần trách móc: "Nếu muốn cảm ơn thì đối xử với công tử tốt một chút đi... Vì sao người lại không thích công tử chứ? Một người tốt như công tử...."
Lâm Trì không trả lời, Lăng Họa che gương đồng lại, lặng lẽ lui ra.
Có trì độn hơn nữa cũng có thể phát hiện ra, mấy ngày qua Lăng Thư Lăng Họa đối với nàng rất lạnh nhạt.
Bọn họ là vì Mạch Khinh Trần nên mới đối tốt với nàng, còn nàng không thích Mạch Khinh Trần cho nên họ không niềm nở nữa, thực ra thì rất bình thường, nhưng vẫn có một chút mất mát...
Ngồi trên xe ngựa, cảm giác mất mát này vẫn không thể hoàn toàn mất đi.
Mạch Khinh Trần sờ sờ đầu Lâm Trì, hỏi: "Không vui?"
Lâm Trì vội lắc đầu: "Không có!"
Mạch Khinh Trần rất tự nhiên kéo Lâm Trì vào trong ngực, ôm thật chặt, ngón tay xoa nhẹ trên người nàng, bộ dạng yêu thích không muốn rời tay: "Trở về ta làm món ăn ngon cho nàng."
Lâm Trì: "......."
Này, này... Cũng không phải nàng chỉ biết có ăn mà!
Vốn định vùng vẫy thoát ra, nhưng Mạch Khinh Trần ôm thực sự rất thoải mái.
Vừa ấm áp lại vừa thanh sạch, không hề ɖâʍ mị, lồng ngực rộng lớn cảm giác rất an toàn, làm cho người ra vô thức ngủ say.
Có lẽ nàng thực sự là một người ham muốn an nhàn.
Lâm Trì cắn môi dưới thở dài, thật không xong rồi....
******************************************************************************
Nơi Tri phủ nhậm chức, đương nhiên khách tựa Vân Lai, tiếng chúc mừng không dứt bên tai.
Tri phủ Lưu thành năm nay gần bốn mươi, vẻ mặt đau khổ ha ha đứng chờ ở cổng, với tư cách Tri phủ đại nhân, hắn vốn chỉ cần ngồi ở trong phủ chờ đợi lễ vật ở khắp nơi là được, ai mà biết vị Đại điện hạ khó hầu hạ nhất trong lịch sử lại thật sự muốn tới chứ!
Không phải hắn chưa bao giờ tiếp nhận lời mời, cũng không qua lại với quan viên sao!
Tại sao đột nhiên muốn tới thật!
Như thế này làm cho kẻ tiểu nhân chất phác như hắn rất sợ hãi!
Đang oán thầm trong lòng, đột nhiên bốn phía một tràng im lặng, Lưu thành chớp mắt một cái trông thấy đầu kia mái tóc bạc mang tính dấu hiệu và dung mạo khuynh quốc mù mắt người khác.
Lại chớp mắt, nhất thời Lưu thành có cảm giác khiếp sợ.
Nữ nhân!
Đại điện hạ vậy mà lại mang theo nữ nhân!
Ngay cả cái núi băng vạn năm, người lạ chớ gần hoàn toàn không hiểu phong tình _ Đại hoàng tử cũng bắt đầu tìm nữ nhân, không phải hắn đã già rồi chứ, không theo kịp thế giới này nữa...
Lưu thành mơ mơ hồ hồ dẫn Đại điện hạ lên chủ tọa, mơ mơ hồ hồ đi ra, lại mơ mơ hồ hồ bị người gọi lại.
"Cái đó, ngài chính là Lưu thành Lưu đại nhân?"
Nữ nhân cúi đầu, có vẻ lịch sự nhã nhặn mà ngượng ngùng.
Đây không phải là.... không phải là Mạch Khinh Trần vừa mang đến à...
Lưu thành lập tức tỉnh táo lại, ôm mười hai vạn phần cảnh giác gật đầu.
Chỉ nghe nàng hỏi: "Lưu đại nhân có nhớ ngài đã từng thẩm tr.a qua một vụ thảm án diệt môn không? Toàn gia mấy chục nhân khẩu bị giết hại trong một đêm, hầu như không còn một ai may mắn thoát khỏi... Ta điều tr.a qua hồ sơ ở Hình bộ, cũng không có ghi chép lại vụ án này, nếu như ngài nhớ rõ, có thể nói cho ta biết được không?"
Trong đầu Lưu thành lục lại một lượt liền nhớ tới vụ án này, đây là đại án đầu tiên qua tay hắn, làm sao có thể không nhớ rõ, chỉ là năm đó hắn chưa thẩm vấn hết thì vụ án này đã bị dìm xuống...
Nhưng mà người đến là nữ nhân của Đại điện hạ, hắn không rõ dụng ý, quyết không thể tùy tiện dây vào...
Lưu thành trầm ngâm một lát, nói: "Thật xin lỗi, kỳ thực đã qua lâu lắm rồi, ta không nhớ được."
"Hả?" Nữ tử dường như có chút vội vàng: "Nhờ ngài nghĩ kỹ lại."
Lưu thành vẫn lắc đầu.
Hình như nữ tử vô cùng thất vọng, gương mặt xinh đẹp lặng ngắt như tờ, nói cảm ơn rồi liền rời đi.
Lưu thành vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì thấy Đại điện hạ đứng ở chỗ ngoặt, con ngươi đen như mực u ám, lẳng lặng nhìn bọn họ. Lưu thành sợ hãi cả kinh, không hiểu sao có.... cảm giác nếu để nữ tử này thất vọng trở về nhất định hắn sẽ xui xẻo!
"Đợi một chút!" Bỗng nhiên mắt Lưu thành chuyển hướng: "Tuy là không nhớ rõ, nhưng mà ta biết Hình bộ có một hồ sơ thần bí không lộ ra được giấu ở Đại Lý Tự."
Nữ tử vui vẻ nói: "Đa tạ!"
Bên kia Đại điện hạ thoải mái ôm lấy nữ tử đó, đồng thời thản nhiên liếc nhìn hắn một cái.
Lưu thành đực mặt ra: "......." Thật đáng sợ.... Giống như dạo một vòng Quỷ Môn quan trở về vậy....
Đại Lý Tự... Kết quả lại phải quay về Dương Minh sao...
Lâm Trì khổ não nghĩ.
Mạch Khinh Trần nhét một miếng bánh Kim Ngân nhỏ vào miệng Lâm Trì, Lâm Trì vô thức dứt khoát ăn luôn, sau đó hắn lại đặt một miếng lên tay nàng.
Lâm Trì nhìn qua miếng bánh trong tay, rồi lại dứt khoát tự mình ăn hết.
Mạch Khinh Trần: "......."
.... Đây không phải là cho nàng ăn.
Lâm Trì mờ mịt: "Sao vậy?"
Mạch Khinh Trần nháy mắt hai cái, hơi có chút nản lòng nói: ".....Đút ta."
Còn chưa đút tới bên miệng, có người cắt ngang: "Tiểu... Trì."
Lâm Trì ngẩng đầu, khuôn mặt đen thui của Tác Đồng gần trong gang tấc.
Hơ!
Lâm Trì: "Làm sao ngươi lại ở đây?"
Tác Đồng túm lấy tay Lâm Trì, vừa kéo vừa nói: "Bọn ta theo Tĩnh vương thế tử đến, sư phụ người và sư tỷ đánh nhau."
Lâm Trì: "Hả?"
Nàng vừa định đi thì phát hiện cánh tay còn lại cũng bị người nắm lấy.
Tác Đồng nhìn Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần nhìn Tác Đồng, hai người giằng co...
Lâm Trì: "..... Các người có thể buông tay ra trước được không?"
Tác Đồng lạnh lùng nói: "Để hắn buông ra trước đã."
Mạch Khinh Trần nói ngắn gọn: "Không buông."
"Tại sao ngươi lại không buông?"
Mạch Khinh Trần thản nhiên nói: "Ta là phu quân của nàng."
Khuôn mặt Tác Đồng biến đổi, cắn răng nói: "Ta là phụ thân nàng."
Lâm Trì: "........"
Hai người các ngươi......
Cục diện khổ bức này mãi cho đến khi trông thấy sư tỷ và sư phụ thì lại càng thêm khổ bức.
"Đứng lại cho ta! Có bản lĩnh thì đừng có chạy!" Giọng của sư tỷ.
"Này, này! ngươi khi sư diệt tổ thì thôi đi, còn muốn giết ch.ết sư phụ sao! Dừng tay lại!" Giọng của sư phụ.
Mặt khác Tĩnh vương thế tử một thân hoa y đứng bên cạnh, hắn bất đắc dĩ khuyên can nói: "Đều là lỗi của tại hạ, Cừu Uyển, xin nàng đừng đánh nữa...."
Lâm Trì: "Sư phụ lại làm cái gì à?"
Tác Đồng giảng giải: "Là trước khi làm thì bị phát hiện rồi."
Lâm Trì: "Cái gì?"
Tác Đồng bình tĩnh nói: "Vì để không bị đuổi đi, ông ấy giúp Tĩnh vương thế tử bày mưu tính kế để theo đuổi sư tỷ người..."
Lâm Trì co rút khóe miệng: "Nói đúng ra là, cái việc tìm cô nương giả bộ thân thiết để kích động sư tỷ là chủ ý cùi bắp của sư phụ nghĩ ra."
Tác Đồng gật đầu, lại nói: "Vừa rồi lúc ông ấy tiếp tục nghĩ kế cho Tĩnh vương thế tử đúng lúc bị sư tỷ của người nghe thấy...."
Lâm Trì có chút tò mò: "Rốt cuộc sư phụ nghĩ ra cái chủ kiến gì mà bị sư tỷ làm thành thế này..."
"Bá vương ngạnh thượng cung (*)" Tác Đồng mặt than thuật lại: "Cho dù không có được tâm cũng phải chiếm được thân thể trước."
Lâm Trì lặng thinh.
Mạch Khinh Trần rất nhanh nắm lấy tay Lâm Trì, nói cực nhỏ vào tai Lâm Trì: "Thật xin lỗi."
Thời gian Lâm Trì trốn tránh hắn, bù lại hắn hiểu thêm về kiến thức tương quan, đại khái là biết việc bản thân làm với Lâm Trì nghiêm trọng cỡ nào.
Cũng đại khái hiểu được vì sao Lâm Trì có ch.ết cũng muốn trốn tránh hắn, không muốn nhìn thấy hắn, còn có chuyện bị cái hôn mang theo hơi thở ȶìиɦ ɖu͙ƈ của hắn làm cho ói ra.
Cho nên hắn ra sức kiềm chế, mặc dù rất muốn hôn nàng, rất muốn ôm nàng, rất muốn làm chuyện đó với nàng.... Nhưng nếu như Lâm Trì không muốn, không đồng ý, hắn sẽ không làm.
Nếu làm một lần nữa, Lâm Trì sẽ hoàn toàn chạy trốn không chịu để ý tới hắn nữa.
Nhưng mà cũng không hối hận, trong sách nói, một nam nhân làm chuyện này với một nữ nhân, như vậy... Nữ tử này bất luận như thế nào cũng chỉ có thể là của hắn.
Tay Lâm Trì cũng nắm chặt, sau đó chậm rãi buông ra.
Nàng nói: "Không cần nói xin lỗi, ta đã quên hết rồi."
Mạch Khinh Trần thăm dò hỏi: "Không ghét ta sao?"
Lâm Trì nhẹ nhàng lắc đầu: "Từ trước đến nay, ta.... chưa từng ghét huynh."
Chỉ là... không đồng nghĩa mới mức độ có thể tiếp nhận....
Mạch Khinh Trần dường như rất vui vẻ khi nhận được câu trả lời như thế, đôi mắt dài nhỏ cong cong, vài sợi tóc bạc rơi xuống đầu vai, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, rạng rỡ làm cho không ai dám nhìn thẳng.
Cuối cùng Cừu Uyển đuổi mệt rồi, hai tay chống thắt lưng không ngừng thở dốc.
Sư phụ đứng trên mái nhà, cũng thở hồng hộc.
Một cái khăn ướt đưa tới, Cừu Uyển không chút suy nghĩ cầm lấy lau mồ hôi, đảo mắt lại nhìn thấy Tĩnh vương thế tử.
Hắn cười khổ nói: "Đừng trách sư phụ nàng, là ta vô năng, không có cách nào làm nàng động tâm, ông ấy chỉ là muốn giúp ta."
Cừu Uyển cầm khăn ướt ném trở lại, không nhịn được nói: "Ngươi là đồ ngốc à! Rõ chính là ông ấy muốn đùa giỡn ngươi! Nếu như ngươi "Bá vương ngạnh thượng cung" với ta, chắc chắn đêm nay ta sẽ thiến ngươi!"
Tĩnh vương thế tử: "........"
Sư phụ bất mãn cãi lại: "Đừng dọa người ta nữa, người ta cũng là một tấm chân tình với ngươi, sư phụ cầm lòng không được mới...."
Cừu Uyển hung dữ: "Câm miệng!"
Sư phụ không hài lòng nói: ".....Hung ác như vậy, làm gì có người muốn ngươi."
Cừu Uyển vén tay áo lên định nhảy lên mái nhà, cánh tay bị kéo lại, nàng không khỏi quay đầu: "Ngươi muốn ngăn cản ta?"
Tĩnh vương thế tư: "Không phải." Dừng một chút: "Chuyện trèo lên mái nhà không thích hợp với nữ nhân, vẫn là để ta đi đi..."
Sau đó hắn tung người nhảy lên nóc nhà.
Sư phụ sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên mái nhà xuống, giận giữ hét: "Này, này, ngươi sao có thể thấy sắc quên nghĩa như vậy! Có người như thế này sao!"
Nào ngờ công tử luôn thẳng thắn, tao nhã, đoan chính như Tĩnh vương thế tử vậy mà cũng có võ công, hơn nữa nhìn khinh công này hẳn cũng không tệ lắm.
Lâm Trì tỏ ý ngạc nhiên, chỉ có điều...
"Sư tỷ, tại sao tỷ còn kinh ngạc hơn so với muội vậy...."
Cừu Uyển thu quai hàm vừa mới rớt ra của mình, lầm bầm: "Hắn chưa từng sử dụng võ công, làm sao ta biết... Nhưng mà, vừa nhìn thế này, nam nhân này cũng không phải tồi tệ lắm...
Lâm Trì: "....."
Sư tỷ, căn bản người ta là cực kỳ ưu tú được không!
(*) Bá vương ngạnh thượng cung 霸王硬上弓 (Theo điển cố Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, ngày xưa khi muốn giương cung thì phải cầm dây một đầu cung, dùng hai chân giữ lấy cánh cung rồi mới kéo căng dây cung làm cánh cung cong lại tạo lực đòn bẩy; nhưng Hạng Vũ thì chỉ cần dùng hai tay là có thể kéo cong chiếc cung, dùng lực mạnh để có thể giương cung). Cụm từ mang ý nghĩa mạnh mẽ, cưỡng chế khi làm một việc nào đó. Bên cạnh đó, theo điển cố, mũi tên được bắn ra mạnh như vậy gọi là "cường tiễn", đồng âm với "cưỡng gian" (cưỡng bức).