Chương 37: Thiếu phu nhân,có phải phu nhân không thích tiểu nguyệt không?
Ở nhà họ Thái ba ngày, mỗi đêm Bạch Tấn Vân cứ không chịu ở phòng khách, lại cùng Thái Sinh chen chúc trên cái giường nhỏ, có lẽ là bởi vì giường rất, cho nên lúc hai người ngủ phải gắt gao dán cùng nhau.
Có lẽ ở chỗ này, sợ gây tiếng động quá lớn làm cho người ta phát hiện, cho nên ba ngày này Bạch Tấn Vân đều không có hành động quá lố với Thái Sinh, chẳng qua là ôm hắn, hôn môi hắn, cổ hắn, vuốt ve chỗ mẫn cảm trên người hắn, chỉ cần như thế này, cũng đã làm cho Thái Sinh không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ, mỗi khi như thế này, Bạch Tấn Vân sẽ xoay người, dùng cái miệng ngăn chặn môi của hắn, làm cho thanh âm của hắn không thể phát ra ngoài.
Ở nhà họ Thái ba ngày, cha Thái Sinh và mẹ Thái Sinh cung kính Bạch Tấn Vân tựa như cung kính tổ tông mình , điều này làm cho Thái Sinh vô cùng không thoải mái, Bạch Tấn Vân cũng nhìn ra Thái Sinh không được tự nhiên, vì thế ba ngày sau liền đưa Thái Sinh trở về Bạch phủ.
Trước khi đi, mẹ Thái Sinh lưu luyến không rời lôi kéo tay Thái Sinh, thật giống như đưa con mình đi chịu khổ.
“Thái Sinh a, mẹ thực xin lỗi con, mẹ vốn định hai năm sau sẽ kêu ba con tìm bà mối thảo luận chuyện hôn nhân, thành gia lập thất,ai ngời……” Mẹ Thái Sinh nhìn thấy bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ của Thái Sinh, trong lòng một trận khổ sở.Nếu không phải nha đầu ch.ết tiệt kia cố chấp không chịu gả cho Bạch Tấn Vân, thì làm sao ngay cả hương khói Thái gia đều bị mất a.
“Mẹ…… Mẹ đừng nói như vậy, tỷ tỷ, nhất định sẽ có hạnh phúc chính mình. Nói xong……” Thái Sinh dừng một chút, quay đầu lại nhìn nhìn Bạch Tấn Vân đứng một bên, cười nhạt rồi nhìn mẹ mình nói:“Nói sao đi nửa, đại thiếu gia đối với con cũng không tệ , rất nhiều việc hắn đều chống đỡ giúp con,cha mẹ cũng đừng quan tâm .”
Thời điểm hai người trở lại Bạch phủ, đã muốn giữa trưa.Tiểu Nguyệt cảm thấy nhàm chán ngồi ở cửa phòng hành lang dài chờ Bạch Tấn Vân và Thái Sinh trở về , gặp hai người đã trở lại, vội vui vẻ đứng lên.
“Đại thiếu gia, thiếu phu nhân hai người đã trở lại.” Tiểu Nguyệt cũng không biết vì sao, thời điểm thấy thiếu phu nhân trong lòng rất vui vẻ, có lẽ cô cảm thấy thiếu phu nhân tương đối hợp ý.
“Ha ha, Tiểu Nguyệt tại sao không đi nghỉ ngơi, tại sao đứng ở nơi này?” Trong lòng Thái Sinh cũng thích tiểu nha đầu lanh lợi này.Nếu nói căn nhà này lớn, người thật tình đối với mình tốt thì ngoại trừ Bạch Tấn Vân, chỉ sợ có một mình Tiểu Nguyệt.
“Người ta đang nghĩ thiếu phu nhân và đại thiếu gia về nhà mẹ đẻ lại không cho em theo.” Tiểu Nguyệt làm nũng lôi kéo tay Thái Sinh.
Tay nha đầu này không hề để ý kéo tay mình, làm cho tim Thái Sinh sinh một loại cảm giác khác thường, vội vàng rút tay về, cười nói với Tiểu Nguyệt:“Nha đầu kia, chúng ta không phải đã trở lại sao.”
“Đúng rồi, đại thiếu gia, buổi sáng lão phu nhân đã tới nói tìm ngài có việc, bảo ngài sau khi về đi tìm phu nhân.” Tiểu Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới đến lời của lão phu nhân.
Vừa nghe đến mẹ mình tìm hắn, Bạch Tấn Vân liền cảm thấy đau đầu, không cần đi hắn cũng biết, nhất định lại nói hắn bất hiếu, vô sau vi đại.
Bạch Tấn Vân xoay người đi rồi, còn lại Thái Sinh và Tiểu Nguyệt một trước một sau vào phòng.
“Thiếu phu nhân, mau thay đổi y phục, Tiểu Nguyệt phân phó người giặt sạch cho phu nhân.” Nói xong Tiểu Nguyệt từ ngăn tủ lấy ra một quần lụa mỏng màu trắng.Nàng cảm thấy thiếu phu nhân mặc xiêm y màu trắng nhất định rất đẹp.
“Ack…… Tiểu Nguyệt, để y phục ở đây được rồi, để ta tự mình đổi.” Thái Sinh làm sao có thể ở trước mặt Tiểu Nguyệt cỡi y phục nha .
Tiểu Nguyệt vốn đang vui vẻ , vừa nghe đến thiếu phu nhân nói, đột nhiên sửng sốt xoay người lại, nhìn chằm chằm Thái Sinh, sau một lúc lâu, phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Thái Sinh, nước mắt lập tức liền dũng mãnh tiến ra .
“Thiếu phu nhân người có phải không thích Tiểu Nguyệt hay không?” Tiểu Nguyệt bi thương nhìn Thái Sinh, nàng thích thiếu phu nhân cỡ nào a,bà nội a, hy vọng có thể hầu hạ cho người thật tốt, nhưng mà dù nàng tích cực cỡ nào , thiếu phu nhân luôn đẩy nàng xa ngàn dặm.
“Không có, ta nào có nói không thích Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt mau đứng lên.” Tiểu Nguyệt cứ quỳ, làm Thái Sinh hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đỡ nàng.
Tiểu Nguyệt chẳng qua không đứng dậy, vừa khóc vừa lau nước mắt,“Lần nào cũng như vậy, chuyện gì thiếu phu nhân cũng tự mình làm, tuyệt không để cho Tiểu Nguyệt gần người, mượn lần này nói đi thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ, lại không mang nha đầu bên người đi theo.Dù Tiểu Nguyệt cầu như thế nào, người và đại thiếu gia cũng không cho phép…… Tiểu Nguyệt có phải làm chuyện gì khiến cho thiếu phu nhân tức giận hay không?”
Nhìn Tiểu Nguyệt khóc tí tách, Thái Sinh bất đắc dĩ thở dài, hắn phải nói như thế nào nha, chẳng lẽ nói cho Tiểu Nguyệt nguyên nhân vì sao hắn không cho nàng đến gần là bởi vì chính mình là nam nhân sao?