Chương 46: Làm bộ nghe không thấy
Thái Sinh cũng không biết vì sao lúc nói ra những lời này, khóe mắt lại có nước mắt chảy ra.
Hắn khóc.
Là luyến tiếc sao?
Vì sao luyến tiếc, hai nam nhân cùng một chỗ vốn rất kỳ quái, huống chi là trong tình huống lừa gạt mọi người, tách ra mới là lựa chọn tốt nhất.
Phía sau không có đáp lại, chỉ có hô hấp vững vàng của Bạch Tấn Vân, hắn hẳn là quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi……
Thái Sinh nghĩ như vậy vì thế ôm chăn, cũng nhắm hai mắt lại, sau đó từ lông mi thật dài chảy xuống một hàng nước mắt.
Mà Bạch Tấn Vân đang ở sau lưng lườm mắt nhìn thân thể yếu ớt của hắn, nghe âm thanh nén khóc ra tiếng của hắn.
Hưu hắn!
Hắn tại sao nói như vậy nha?
Chẳng lẽ hắn cảm thấy mình đối với hắn không tốt sao? Hay là có nguyên nhân khác?
Có liên quan đến chuyện Đường Hiền Nhạc hôm nay sao?
Có chuyện gì khó xử sao?
Tại sao không nói cho hắn biết!
Tại sao không thương lượng với hắn lại tự động ra quyết định kia?!
Vật nhỏ này!
Bạch Tấn Vân nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có chút tức giận, nhưng mà hắn không có cách khác chỉ đành làm bộ như không có nghe thấy, vì thế hắn buộc chặt hai cánh tay để cho than thể mảnh mai kia gắt gao dán chính mình.
Chỉ có như vậy Bạch Tấn Vân mới có thể cảm giác được hắn, mới có thể cảm thấy được chính mình còn có được hắn.
Hắn hy vọng cứ như vậy ôm vật nhỏ cả đời,cho đến một trong hai người có một người ch.ết trước mới thôi.
Tiến vào giấc mộng,sau đó giống như trong nháy mắt liền nghênh đón sáng sớm.
Khi Thái Sinh tỉnh lại đã thấy Bạch tấn vân đã mặc y phục chỉnh tề, hắn ngồi dậy làm tấm chăn đơn bạc từ trên thân rơi xuống, Thái Sinh lập tức đưa tay đem chăn che lại thân mình, hắn vẫn không quen trần như nhộng đối mặt với Bạch Tấn Vân.
“Mặc y phục vào, hôm nay huynh đưa đệ đi dạo tiền trang .” Bạch Tấn Vân mới vừa rồi lựa chọn y phục đẹp đưa qua cho hắn, Thái Sinh đưa tay tiếp nhận lấy, nhìn những bộ xiêm y hoa lệ, xem ra tối hôm qua hắn đúng là đang ngủ, cho nên mình nói gì hắn cũng không có nghe thấy, như vậy hôm nay hắn sẽ tìm cơ hội nhắc lại một lần nửa.
Hai người đi đến tiền trang, một tiểu lão đầu nói năng khôn héo đi ra nghênh đón hai người.
“Đây là Hà Bá,là đại quản sự của tiền trang này, lúc ta không có ở đây bình thường đều do Hà Bá giúp đỡ để ý mọi việc .” Bạch Tấn Vân mỉm cười nhìn Thái Sinh giới thiệu Hà Bá.
Hà Bá thấy Thái Sinh liền cười tươi khom người nói:“Hôm qua đại thiếu gia đã nói hôm nay muốn đưa thiếu phu nhân đến đây, tiểu nhân đã chuẩn bị trà thượng đẳng và chút ít điểm tâm.”
“Hà Bá không cần đa lễ.” Thái Sinh vội vàng đưa tay nâng Hà Bá lên.
“Hà Bá ông đi đi, ta đưa phu nhân đi dạo chung quanh.” Bạch Tấn Vân đuổi Hà Bá đi, sau đó đưa Thái Sinh đi dạo chung quanh.
Mỗi lần Thái Sinh muốn mở miệng nói chuyện hưu thư đã bị Bạch Tấn Vân cắt đứt lời, cho nên vẫn chưa nói ra miệng.
Lúc giữa trưa, hai người ngay tại hậu viện tiền trang đơn giản ăn chút đồ ăn.
“Đại thiếu gia, ta vẫn muốn với huynh một chuyện,đã suy nghĩ thật lâu…..Huynh…….. Huynh hưu đệ đi……”Giọng Thái Sinh rất nhỏ nhưng hắn tin tưởng,một bàn hai người có thể hoàn toàn nghe rõ.
“Ăn thử món này đi, đừng nhìn nó tầm thường nhưng là món ta thích ăn nhất.” Bạch Tấn Vân không có phản ứng gì, chỉ lo thức ăn cho Thái Sinh.
Thái Sinh lại lâm vào trầm mặc.
Cả một ngày hắn nói ra vô số lần nhưng mà mỗi lần Bạch Tấn Vân giống như không có nghe thấy, dùng đề tài khác để chuyển đề tài nói.
Thẳng đến buổi tối hai người trở về phòng.
Nhẹ nhàng đóng cửa cửa phòng, Thái Sinh hít sâu một hơi,xoay người lại, nhìn thẳng vào Bạch Tấn Vân nói:“Đại thiếu gia,huynh hưu đệ đi.”
Lúc này đây,Bạch Tấn Vân không nói gì chỉ yên lặng nhìn Thái Sinh mà không nói chữ nào. Nhưng mà sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên khó coi .
Thái Sinh biết Bạch Tấn Vân tức giận, hắn cúi đầu hai tay nắm chặt một góc y phục, nhẹ nhàng cắn môi, sau một lúc lâu vẫn nhẹ giọng nói thêm,“Đại thiếu gia, huynh hưu đệ đi.”
“Rầm” một tiếng,Bạch Tấn Vân mạnh tay đánh lên trên mặt bàn, chén trà trên bàn cũng chấn động theo .
“Đệ có biết bắt đầu từ đêm qua, mỗi một lần đệ nói ta đều phải chịu đựng lửa giận trong lòng làm bộ như cái gì cũng khôngnghe thấy, ta nghĩ đệ nói vài lần ta không trả lời đệ sẽ bỏ qua, không nghĩ tới đệ thật đúng là cố chấp!”
Bạch Tấn Vân nói xong sau đó đứng lên đi đến trước mặt Thái Sinh,từ trên cao nhìn xuống hắn, từng câu từng chữ nói:“Thái Sinh,đệ nghe huynh nói đây, ta mặc kệ đệ xuất phát từ lý do gì,nhưng từ lúc đệ gả cho ta Bạch Tấn Vân thời khắc đó đệ đã là người của Bạch Tấn Vân , cả đời phải ở bên cạnh ta cho nên đệ đừng hy vọng xa vời rời khỏi ta!” Nói xong, nhấc chân một cước đá văng cửa phòng sau lưng Thái Sinh, thở hắt ra rời đi.
Trong lòng Thái Sinh cả kinh, quay đầu lại nhìn bóng dáng Bạch Tấn Vân, trong lòng một mảnh ảm đạm.
Đại thiếu gia!Thật ra Thái Sinh cũng không muốn rời khỏi huynh……