Chương 35
” Tránh ra , tránh ra !”. Hai tên hầu vội vã chạy tới , thô lỗ đẩy người qua đường , cấp bách mở rộng đường cho xe ngựa đi qua.
Xe ngựa kia nhìn qua đã biết đắt tiền , thân xe được khắc tinh tế , chế tạo vật liệu gỗ rắn chắc , có thể chống đỡ đao kiếm tập kích.
” Xe ngựa của ai đây?”. Thư Kỳ nhìn một vị đại thẩm hỏi.
Đại thẩm vừa mới vào thành , dùng ánh mắt hèn mọn đánh giá nàng , mới nói :” đây là xe ngựa của thái hậu. Ngươi không biết sao?”
Không phải Thái Hậu chỉ ở trong cung sao? Thư Kỳ tiếp tục chỉ ” Thật ngốc thật khờ ” , hỏi :” Tại sao Thái Hậu lại ra khỏi cung?”
” Ngươi tự đi mà hỏi gia nhân của Thái Hậu.” Đại thẩm không kiên nhẫn liếc mắt nàng một cái.
Nàng nhất thời im miệng.
” Dẹp một bên , dẹp một bên.” Một tên lính khoẻ mạnh tiến thẳng , đẩy nàng một cái , đem nàng ngã vào chốn thanh lâu.
Thân thể mất cân bằng , chính mắt mình thấy đang bị ngã , còn không kịp có phản ứng gì.
” Cô nương , cẩn thận!”
Thanh âm nam tử vừa phát ra , nàng nghiêng người dĩ nhiên dựa vào trong ngực ấm áp của ai đó. Một bàn tay cầm thắt lừng của nàng , đỡ lấy nàng.
” Cô nương có sao không?”
Thư Kỳ giữ trọng tâm , xoay người vừa thấy , đứng trước mặt mình chính là bị nam nhân trẻ tuổi ngũ quan cân đối , mặt mày anh tuấn , khuôn mặt tuấn tú lộ ra một cỗ khí chất , xiêm y rộng thùng thình , quần áo lộn xộn , đẹp đẽ lạ thường . Hẳn là người có thân phận cao quý.
” Đa tạ công tử cứu giúp.” Thư Kỳ cúi đầu , thi lễ
” Không cần khách khí.” Nam tử trẻ tuổi kì dị cười :” Công nương chính là muốn tới Ỷ Hồng Lâu này để mưu sinh?”
” Không , không.” Thư Kỳ sợ tới mức vội vàng xua tay , lui về phía sau :” Công tử hiểu lầm ….. xin cáo từ.”
Nam tử trẻ tuổi có ý tứ thích thú cười , nhìn theo bóng dáng của nàng đi xa.
Thư Kỳ đi rất xa mới dám quay đầu lại.
Ỷ Hồng Lâu kia phát ra mùi lẳng lơ sôi nổi làm phố xá tăng thêm vài phần loè loẹt.
Nàng không phải khinh thường nữ tử phong trần này , nàng cũng biết nếu không phải hết đường sống thì ai muốn tiếng rẻ tiếng cười , cung cấp niềm vui cho người khác.
Khả dĩ nàng chán ghét nơi này vì đây là nam nhân lợi dụng có nhiều tiền tài đến *** áp bách nữ tử dơ bẩn.
Lang thang đường phố không có mục đích . Nàng không biết chính mình nên đi đâu.
Nàng sờ khắp người , chỉ mang theo khối ngọc tuỳ thân đeo trên cổ.
Ngọc bội có hình tiểu hồ lô màu xanh biếc , cuống hồ lô một bên khắc hai phiến lá , một bên khắc con chuột nhỏ.
Đây cũng không phải ngọc quý gì , ngọc được làm bằng chất liệu bình thường , người sáng suốt nhìn kĩ , còn có thể phát hiện bên trong có chút vảy cá ( Như Ảnh :chẳng biết đấy là cái gì +_+ ) . Thợ làm cũng không tinh xảo. Nhưng nàng vẫn luôn mang theo bên người. Bởi vì khi còn học đại học lần đầu tiên nàng mua thứ này bằng tiền của mình làm ra , bây giờ nàng vẫn còn tinh tường nhớ rõ lúc đấy lấy được lương rất hứng phấn. Mua được khối ngọc , nàng càng tự khích lệ mình.
Trơ mắt không có biện pháp khác , đành phải dùng nó để giải quyết nhu cầu trước mắt.
Thư Kỳ gỡ ngọc bội xuống , đến hiệu cầm đồ.
Một thương nhân trung niên nam tử chào , một bên là tiểu nhị được phân phó mang trà đến điềm đạm đứng một bên mời Thư Kỳ ngồi hỏi :” Cô nương cần gì ?”
Thư Kỳ mở bàn tay ra , lộ ra ngọc bội , nói :” Chưởng quầy nhìn xem này.”
Trung niên nam tử cẩn thận xem xét ngọc bội cầm lấy , hai mắt trầm ngâm .
Một hồi lâu , hắn mới mở miệng , mặt do dự , lắc đầu nói :” Cô nương , không nói dối cô , ngọc này được làm bằng chất liệu thường , không có giá trị cũng không có chỗ đặc biệt gì.”
Sự thật rõ ràng , nhưng trơ mắt không biết làm thế nào , chỉ kiên trì đến cùng , mang theo vài phần uể oải có ý tứ hàm xúc hỏi :” Chưởng quầy , ngài trả bao nhiêu?”
” Không biết cô nương bán luôn hay muốn chuộc lại?”
” Bán luôn.” Thư Kỳ cũng không cho rằng mình có cơ hội sẽ chuộc lại.
Trung niên nam tử trầm ngân một hồi , đang định mở miệng ra giá . Trong quán có tiểu nhị vội vàng chạy tới , ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Thư Kỳ tò mò quan sát bọn họ.
Vừa mới bắt đầu trên mặt chủ quán rõ ràng có chút nghi hoặc , nhưng mà lập tức lại bình tĩnh , vẻ mặt kinh sợ , cuối cùng thoải mái.
Hắn quay đầu với Thư Kỳ , cười nói :” Tôi giả 120 hoàng kim , cô nương thấy thế nào?”
” 120 hoàng kim.?” Thư Kỳ cứng họng.
Tuy rằng thời đại này nàng không xác định được giá trị , nhưng 120 hoàng kim ở thời đại này chắc cũng không nhỏ.
Không phải nói không đáng giá , sao lại trả 120 hoàng kim ? Trong lòng nàng đâm ra tự đặt dấu chấm hỏi.
Chủ quán cười , nói :” Quán nhỏ của tôi luôn giúp người cấp bách. Cô nương có muốn viết khế ước không?”
Dứt lời , Tiểu nhị đã dâng bút mực.
Thư Kỳ tuy không biết rõ vì sao chường quầy như thế nào lại biến sắc , nhưng mua bán có hoá đơn. Vì thế nhắc tới bút mực , viết xong khế ước liền ấn tay xuống điểm chỉ.
Tiểu nhị trong quán mang mười thỏi vàng đến , đưa cho Thư Kỳ. Đối với một việc tốt như vậy , Thư Kỳ cầm lấy vàng vẫn có điểm lo lắng , dùng sức cắn một phát , rất cứng . Đây quả thật là vàng.
Nghĩ đến tiền không thể lộ , Thư Kỳ nhờ chưởng quầy đổi một ít bạc vụn , mới cảm thấy mỹ mãn chạy lấy người.
Chưởng quầy trong quán xoay người đi vào trong phòng , hướng bóng người cung kính cúi đầu bẩm báo :” Tất cả đều nhờ ngài phân phó.”
” Tiểu nhân ….” Chưởng quầy giương mắt nhìn bóng dáng người nọ , muốn nói lại thôi , giống như lấy lại dũng khí , nói tiếp :” Tiểu nhân khônbg rõ vì sao ngài lại để làm ăn lỗ vốn?”
Người nọ nghiêng người , không hờn giận liếc mắt nhìn hắn , chậm rãi mở miệng , ngữ khí hơi có chút uy thế :” Việc các ngươi làm chính là …”
Trung niên nam tử không dám nói nhiều , trên mặt mang theo thần sắc kính cẩn , biết điều khom người đi ra