Chương 42

Trong lương đình ở Vĩnh Lạc cư. Phía dưới là một hồ hồ sen. Bây giờ còn chưa đến lúc nở hoa, những chiếc lá sen xanh đậm trong gió đêm nhẹ nhàng rung động, làm gợn lên từng làn sóng lăn tăn.


Cố Viễn, Thư Kỳ, Phùng Vũ cùng Tuệ Không bốn người ngồi vây quanh ở bên bàn đá. Trên bàn có bày một chút rượu cùng mứt. Thư Kỳ không nghĩ tới Cố Viễn cùng Phùng Vũ cư nhiên trò chuyện với nhau thật vui, hai người đều có chung sở thích, đó chính là du ngoạn núi sông. Điều này làm cho Thư Kỳ thực kinh ngạc, một người giống như Cố Viễn, làm việc tàn nhẫn nóng lòng hiệu quả và lợi ích làm sao có được tình cảm sơn thủy tiêu diêu tự tại?


Cố Viễn cùng Phùng Vũ nói về kinh nghiệm du sơn ngoạn thủy, các nơi phong thổ, cũng làm cho Thư Kỳ mở rộng tầm mắt.
Tuệ Không thân là người xuất gia, cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ trời nam biển bắc trò chuyện.


Bất giác đêm đã khuya, Cố Viễn cùng Thư Kỳ đứng dậy cáo từ, vẫn không nói lời nào, Tuệ Không vụng trộm đưa cho Thư Kỳ một tờ giấy.


Hắn có lời gì không thể nói trước mặt mọi người? Chẳng lẽ là Vân Phi có tin tức gì sao? Thư Kỳ nhanh chóng cất đi, lại nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái, hai tay của hắn tạo thành chữ thập, buông mi mắt xuống, biểu tình cũng không khác thường.


Thư Kỳ trở lại phòng mở tờ giấy liền thấy, mặt trên viết qua loa vài dòng: “Giờ hợi canh ba, Vĩnh Lạc cư.” Nàng nhìn đồng hồ nước, cách thời gian ước định còn khoảng một giờ. Muốn ngủ lại sợ ngủ quên, chỉ phải cố gắng tinh thần đi đến thư phòng cảu Cố Viện mượn quyển “Sơn Hải kinh”. Quyển này là bản gốc của câu chuyện, nàng đã xem một ít phiên bản hiện đại nhưng không có đầy đủ. Những câu chuyện thần thoại đã giúp nàng đuổi đi cơn buồn ngủ.


available on google playdownload on app store


Nàng không phát giác ngoài cửa sổ vẫn có một thân ảnh thon dài đang đứng đó.
Đã đến tời gian ước định. Thư Kỳ nhìn thoáng qua đồng hồ nước, thổi tắt đèn, rón rén ra khỏi phòng, nương theo ánh trăng sáng tỏ nhẹ nhàng xuyên qua hành lang quanh co, đến Vĩnh Lạc cư.


Nguyệt sắc tăng bào đứng yên ở ban công. Thiếu niên kia thần sắc bình tĩnh, giữa lông mày giống như không nhiễm trần tục. Gió nhẹ nhàng thổi bay tay áo rộng thùng thình của hắn, không khỏi làm cho Thư Kỳ ngơ ngẩn. Đứng dưới ánh trăng mông lung, càng tăng thêm khí chất thoát tục của hắn, phảng phất như thần tiên từ trên trời giáng xuống. Chính là nhìn kỹ ánh mắt của hắn, Thư Kỳ cảm thấy có điểm là lạ, không giống với ánh mắt sáng trong trẻo mà lần đầu tiên gặp hắn. .


“Để cho Tuệ Không sư phụ chờ lâu . Không biết ngài tới tìm ta có chuyện gì quan trọng?” Thư Kỳ tiến lên hỏi. Dù sao hơn nửa đêm , một hòa thượng cùng một cô nương lén lút cùng một chỗ khó tránh khỏi mọi người hoài nghi, cho dù hắn siêu trần thoát tục không cần thế tục, hay là nàng không bận tâm mình là cô nương.


Tuệ Không suy nghĩ một chút, nói : “Vị Cố công tử kia cốt cách thanh kỳ, khí độ bất phàm. Bất quá, bần tăng từng học qua tướng nhân thuật, trên người hắn có cổ yêu khí mà thường nhân không dễ dàng phát giác, chỉ sợ không phải là loài người chúng ta. Nữ thí chủ nên cẩn thận vẫn tốt hơn.”


Thư Kỳ ngẩn ra, nhớ tới chuyện đã xảy ra ở thành nam cùng với giấc mơ kỳ lạ mình đã trải qua. Hiện tại hòa thượng này cũng nói hắn không phải người thường, chẳng lẽ hắn thật sự cùng hồ ly có quan hệ? Hay là nói bản thân hắn là hồ yêu? Nếu không phải như vậy…,thì võ công của hắn cao không thể tưởng tượng được chứ?, ngay cả tiểu quỷ tằm tộc trong lòng cũng sợ hãi hắn ? Nếu hắn là yêu, vì sao lại có khí chất xuất trần như thế?


Nhìn thấy Thư Kỳ lâm vào suy tư, Tuệ Không lại nói: “Người và yêu không thể chung sống. Bần tăng tuy là người xuất gia, không nên nhúng tay vào chuyện của hồng trần, nhưng trảm yêu trừ ma cũng là lời dạy của Phật tổ. Bần tăng còn muốn thỉnh nữ thí chủ hỗ trợ cùng bần tăng tiêu trừ yêu quái, đừng để hắn gây họa nhân gian.”


Nguyên lai gọi nàng tới là muốn mời nàng cùng nhau đối phó Cố Viễn. Nhưng là đệ tử cửa Phật, không phải là nên có lòng từ bi sao? Nói như thế nào cũng phải là khuyên nhủ trước, giúp hắn hướng thiện, làm cho hắn khắc khổ tu hành sớm thành chính quả mà không phải động một chút là”Trảm yêu trừ ma” đi?


Nàng theo bản năng là không còn hảo cảm với Tuệ Không . Cố Viễn tuy rằng không phải là người tốt, cũng không có chính nghĩa, có khi làm việc thủ đoạn lại đặc biệt tàn nhẫn, nhưng sau khi mình đến nơi đây trên cơ bản giống như ký sinh trùng đi theo bên cạnh hắn ăn uống miễn phí. Nhưng hắn cung cấp áo cơm cho mình, là phiếu cơm dài hạn. Đối phó hắn, đem hắn hại ch.ết không phải là mình không qua được sao? Trong lòng rõ ràng là có cái gì đó trọng yếu hơn nguyên nhân này làm nàng không muốn thương tổn Cố Viễn, nhưng nàng cũng không muốn tìm hiểu đến cùng.


Thư Kỳ lắc đầu, nhíu mày từ chối nói : “Cố Viễn công lực của hắn thâm hậu, không phải thường nhân có thể đối phó được .”
Tuệ Không cư nhiên cười quỷ dị, làm cho Thư Kỳ cả người lạnh lẽo . Rõ ràng là một thiếu niên hiền lành, cười rộ lên lại giống như là một ác ma.


Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi hương thêu hoa, nói : “Cho nên mới cần nữ thí chủ giúp đỡ. Bần tăng nhìn ra được, hắn đối nữ thí chủ tình cảm sâu đậm, ngươi chỉ cần đem túi hương này đặt ở dưới gối của hắn, còn lại mọi việc để cho bần tăng lo liệu.”


Thư Kỳ nghi ngờ liếc mắt một cái, người xuất gia sao lại có túi hương của cô nương? Hắn tuyệt không giống với vị hòa thượng có tuệ căn mà lúc trước bọn họ nhìn thấy.


“Hay là nữ thí chủ không muốn?” Tuệ Không tiến lên từng bước, giận tái mặt hạ giọng cười nói, trong lời nói lại xen lẫn một chút uy hϊế͙p͙ đe dọa ý vị. Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là có tập võ . Nàng cũng không muốn ch.ết oan ch.ết uổng.


Thư Kỳ đành phải thay khuôn mặt tươi cười, nói : “Hảo, hảo, ta sẽ làm theo .” Nói xong, tiếp nhận túi hương cẩn thận cất đi.
Tuệ Không xoay người trước khi rời đi nở nụ cười một cách kỳ quái, còn lại Thư Kỳ ở đàng kia da đầu run lên.


“Điên rồi sao!” Thư Kỳ không chút do dự đem túi hương trong tay ném vào hồ sen . Chỉ nghe trong hồ “ầm” một tiếng, vật kia liền toát ra một đám khói trắng quỷ dị cùng mùi rất khó chịu.
Thứ này quả nhiên vô cùng độc. Dùng để hại người là tốt nhất .


Nàng vỗ vỗ tay chuẩn bị rời đi, lại thình lình bị Tuệ Không quay lại giữ cái cổ mảnh khảnh.
“Ngươi thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tuệ Không cười lạnh nói, trong mắt phát ra lục quang yêu dị.






Truyện liên quan