Chương 3
Kỳ 3. NGUYÊN-KHÔNG ĐƯỢC NGOẲNH LẠITrong ngày, thời khắc đáng căm thù nhất đối với tôi rơi vào buổi sáng, lúc thay đổi trang phục chuẩn bị rời nhà, tới công ty làm việc. Gương mặt đối diện trong gương khủng khiếp, hoàn toàn thuộc về một kẻ khác, ngoài tôi. Mái tóc cắt ngắn gần sát da đầu. Vầng trán cao in mờ vết nhăn. Tia sáng mờ nhạt hắt ra từ hốc mắt u tối. Tôi bôi lớp kem bọt tràn kín nửa dưới gương mặt. Hệt như tôi đang chìm trong làn nước biển nặng trĩu sủi bọt trắng. Chiếc dao cạo lia đi. Một tôi khác dần dần hiện ra. Tôi của những cuộc điện thoại từ Việt Nam tới các cấp trên ở trụ sở chính, trung tâm Melburne. Tôi của những cuộc đấu trí căng thẳng với khách hàng, của mối quan hệ thường nhật với các nhân viên Red Sun. Tôi của vô số cuộc gặp gỡ chớp nhoáng với các cô gái trẻ, đến rồi đi, lướt qua như những viên bi sặc sỡ, lăn qua các khối vuông trong trò chơi thư giãn... Mọi thứ đều vận hành ổn thoả. Chẳng có gì đáng phàn nàn. Thậm chí khối kẻ còn cho rằng tôi là gã trai trẻ thành công, một gã có bàn tay Midas, chạm vào thứ gì cũng hoá thành vàng. So sánh hàm chứa ngợi khen ấy chỉ khiến tôi ghê tởm. Tất cả hình ảnh trong gương kia, cái bộ cánh trị giá bạc triệu là ủi thẳng nếp được chuẩn bị sẵn tôi sắp khoác lên người kia thật ra chỉ là một lớp vỏ bọc mà tôi phải mang trên người, ngày này sang ngày khác. Ừ, tôi cũng không cần phải nguyền rủa bản thân làm gì. Đó là lựa chọn của tôi. Chính tôi, chứ chẳng ai khác đồng ý ký vào bản hợp đồng ấy. Một khi đã đồng ý bước vào con đường, dù biết mình đã sai lầm, dù cay đắng đến mấy, tốt nhất là cố gắng thực hiện những nhiệm vụ mỗi ngày một cách hoàn hảo, không để cho bất cứ sai lầm nào khác có thể xảy ra.
Năm nay tôi 29 tuổi. Khá trẻ để đứng đầu một công ty như Red Sun - nhận xét cửa miệng của hầu hết những kẻ tiếp xúc với tôi lần đầu. Nhưng, nếu đặt mình vào vị trí này, hay chính xác hơn là nhấn chìm bản thân vào khối lượng công việc cần phải đảm trách, bất kỳ ai cũng sẽ phát hiện ra vấn đề tuổi tác chỉ là một khái niệm ngớ ngẩn, một thứ rào cản người ta vẫn tự đặt ra cho chính mình và mọi người chung quanh. Thực tế, điều này liên quan rất ít đến chất lượng những gì tôi làm được. Công việc có thể biến đổi con người ta, trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Làm sao ngờ nổi chưa đầy 7 năm trước, tôi còn là anh chàng phóng túng, tóc dài, chạy một chiếc xe phân khối lớn có tiếng nổ khôi hài. Như tất cả những sinh viên kiến trúc, tôi mê heavy metal, đọc sách có mùi vị triết lý của Hesmann Hesse hay Kenzaburo Oe, ngồi trong ciné cả ngày để xem một bộ phim ưa thích đến bốn lần chẳng biết chán. Tương lai được hoạch định rõ ràng: Tốt nghiệp, đi làm công ty, thu hoạch kinh nghiệm, một ngày đẹp trời nào đó sẽ mở văn phòng kiến trúc, thực hiện các đồ án hấp dẫn và đáng giá tạo nên danh tiếng cho chính mình. Một kế hoạch không tệ chút nào, phải không?
Khi tôi nhận tấm bằng tốt nghiệp, bất ngờ, gia đình đề nghị tôi thu xếp đi du học thêm hai năm. Tất nhiên, chẳng có lý do để từ chối. Giai đoạn đó, được ra nước ngoài học hỏi vẫn còn là chuyện đáng để ước mơ. Tôi chuyển sang ngành học thiết kế, theo yêu cầu của cha tôi. Đồng thời, trong thời gian du học tại Úc, tôi đăng ký học thêm chương trình Truyền thông, một ngành học hấp dẫn và lạ lẫm với một tên ngơ ngẩn như tôi thời bấy giờ. Tôi vững tin mình sẽ khá hơn nếu có nhiều hiểu biết mới mẻ. Tôi vẫn xác định kiến trúc là mục tiêu lớn nhất, cơ hội học tập bên ngoài chỉ trang bị thêm những kiến thức bổ trợ mà thôi. Thời gian tôi kết thúc các chương trình học, đột ngột cha tôi xuất hiện tại Úc. Những cuộc gặp gỡ dồn dập. Các điều khoản được ký kết. Các dự án lớn lao đầy choáng váng. Cùng với cha, tôi dự các cuộc họp hội đồng quản trị. Trong 6 tháng, tôi tham dự các khoá làm việc theo hình thức internship tại tổng hành dinh của Red Sun. Quá nhiều thứ phải đương đầu và học hỏi. Quá nhiều kế hoạch cần tính toán và theo đuổi. Guồng máy cuốn đi, không cho phép tôi một giây dừng lại để suy nghĩ. Trở về nước, cùng với cha và Peter Yeo, một gã chuyên viên dân Úc gốc Macau, tôi thiết lập được chi nhánh của Red Sun ở Việt Nam. Tiếp đó, lại tiếp tục hàng trăm, hàng ngàn các dự án lớn nhỏ. Thoạt đầu, khi công việc đang trong giai đoạn khởi sự, toàn tâm toàn ý với công việc, tôi không nghĩ ngợi nhiều. Gặp những người bạn cũ thời đại học, quả là tôi đã từng đôi chút tự hào. Trong khi họ còn vất vả, bươn chải với những công việc bé mọn, tôi được quyền triển khai những hoạch định lớn, được thử thách đầu óc với những cạnh tranh khắc nghiệt. Tôi không một mình làm nên thành công vượt trội của Red Sun. Nhưng nếu thiếu đi óc liều lĩnh, thậm chí sự can đảm thực hiện các thủ đoạn cần thiết mà chính tôi vạch ra, chắc chắn Red Sun đã chẳng tìm thấy vị trí hôm nay. Cho tới một ngày, nhìn vào gương, thình lình tôi ch.ết lặng. Không chỉ hình dáng, cách thức ăn mặc bên ngoài. Mà cả thần thái, ánh nhìn, khoé miệng. Tất cả toát ra vẻ lạnh lẽo, tham lam và đầy mỉa mai. Tôi choáng váng. Hệt như tôi đang đối diện một kẻ khác. Là tôi. Một chân dung nằm ngoài dự định. Khi chạy đuổi trên từng chặng công việc, tôi đã biến hình mà chẳng thể nhận ra. Tôi đã bơi qua dòng sông rộng. Không thể quay trở về bờ cũ được nữa. Chưa bao giờ tôi rơi vào trạng thái tồi tệ như cái buổi chiều khốn kiếp ấy. Tôi không thể nói hay cười mà không tính toán. Trong tôi không còn chỗ cho các cảm xúc bột phát tự nhiên. Nghe có vẻ hay đấy chứ. Sâu xa, vì kiểm soát mình quá chặt chẽ, tôi đã mất khả năng phản ứng, cảm nhận đời sống một cách bình thường. Đó cũng là giai đoạn các cô gái bắt đầu đổ xô vào tôi. Nghe có vẻ ngạo mạn và rởm đời khi tuyên bố như thế. Nhưng sự thật là vậy.
Cách đây ba năm, một cô gái trẻ đến với tôi. Không ai hay biết mối quan hệ này vì giấu kỹ. Tôi tin đó là tình yêu. Thế rồi mọi việc cứ dần dần hỏng hóc. Những ảo giác ban đầu bay biến, thay thế vào là những dằn vặt quái gở. Hẹn hò trở nên uể oải. Cảm xúc say mê mất sạch. Hệt như rượu vang để ngỏ dưới gió và ánh sáng. Thời gian lê dài sau đó khác nào đôi chân buộc chặt một quả tạ xích, thật mệt mỏi. Sau khi chia tay, tôi nhận ra không nên đặt hy vọng vào mối liên hệ tốt đẹp dài lâu với các cô gái trẻ. Họ chỉ là một phần rất nhỏ của cuộc sống. Có thể gia tăng đôi chút hương vị. Nhưng hãy giữ khoảng cách an toàn. Để khi cần, ta bước đi, không vướng bận. Các mối quan hệ của tôi sau đó dễ dàng và chóng vánh. Đôi khi, tôi cũng thoáng gặp một bóng dáng nào đó, gợi nhớ xúc cảm nào đó đã chôn vùi. Thật kỳ quặc, Peter Yeo thường xuyên có mặt bên tôi vào những thời điểm đặc biệt này. Không, anh ta luôn giữ đúng chừng mực trong quan hệ giữa sếp và trợ lý. Chẳng nói gì. Nhưng đôi mắt sau cặp kính trắng ánh lên, tia nhìn nhắc nhở lạnh lẽo nguy hiểm.
Tuần vừa rồi, do mở rộng hoạt động, tôi tuyển thêm nhân viên cho các phòng ban trong Red Sun. Cuối cùng tôi cũng lựa chọn được các nhân viên mới, thật sự có khả năng. Một số ứng viên bị trượt rất thất vọng. Cuộc sống là vậy, phải biết chấp nhận thất bại. Tuy nhiên, một trong số các ứng viên, cô ta thi vào bộ phận thiết kế, hoàn toàn không có một mảy may ý nịêm về điều ấy. Lim, cái cô gái quái vật đã tông xe vào ô tô của tôi, nhất định không chấp nhận việc bị loại. Tôi không hề thành kiến. Thật sự, việc cô ta lao vào xe tôi sáng sớm hôm đó không hề tác động đến quyết định lựa chọn. Cô ta bị loại vì cô ta hoàn toàn thiếu kinh nghiệm. Red Sun cần người có khả năng làm việc lẫn tinh thần phối hợp. Cô ta mới chỉ là sinh viên năm ba. Bản vẽ phác thảo của cô ta ý tưởng cũng được đấy. Nhưng kỹ thuật chưa cao. Rõ ràng cô nhóc đầy ảo tưởng về bản thân. Đó là chưa kể cá tính quái vật, luôn luôn tranh cãi của cô ta sẽ phá nát bầu không khí hợp tác cần thiết giữa các designer. Buổi trưa hôm đó, khi tôi rời văn phòng, cô nhóc bám sát gót, tuôn ra hàng đống hứa hẹn về những khả năng tiềm ẩn, xin tôi cho cơ hội bộc lộ. Thật khôi hài. Không bao giờ tôi thay đổi quyết định. Dù sao, cái vẻ mặt kinh hoàng nhận ra tôi là nạn nhân trong vụ tông xe, đôi mắt tròn đen cụp xuống buồn so khi biết mình bị loại, dáng đi tiu nghỉu chạy theo cũng làm tôi tội nghiệp chút đỉnh. Nhưng lòng thương hại thì chẳng có hiệu lực gì ở đây.
Hôm nay, sau khi ghé văn phòng và xem qua một vài hợp đồng với một công ty thực phẩm, tôi phải ghé qua show room trưng bày trang thiết bị in màu mới nhập về. Sắp bước vào thang máy, cảm thấy khát, tôi tấp sang phòng nước, tự pha một tách cà phê cho tỉnh táo. Trong phòng, có một bóng người. Một cô gái lạ mặt, cao dong dỏng, hơi gầy gò, ăn mặc giản dị. Mái tóc cô ta mềm và thẳng, buông đều trên hai bờ vai. Thấy tôi, cô ta giật mình, hơi lùi lại. Đôi mắt to dịu dàng. Quầng mắt xanh xao.
- Chào anh! - Cô gái lạ lên tiếng.
- Cô là ai nhỉ? - Tôi tò mò.
- Em là nhân viên mới, tập sự ở phòng Sales. Tên là Hoàng Anh. - Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mềm yếu quỵ luỵ, chỉ có ở vài mẫu người đặc biệt.
- Hy vọng cô làm việc tốt với chị Bảo. Chị ta là trưởng phòng giỏi! - Tôi uống nhanh ngụm cà phê và bước ra khỏi phòng nước.
Thang máy xuống thẳng tầng hầm cao ốc, nơi tôi để xe. Tôi cho tay vào túi áo. Ồ, sáng nay lơ đễnh, tôi quên không rút khoá. Chìa vẫn còn nguyên trong xe. Tôi ngồi vào ghế, mở máy lái đi. Lúc ra cổng, tín hiệu camera chớp đỏ, nhấp nháy. Đường phố qua giờ cao điểm rộng thênh. Có thể nhìn thấy các trận gió qua các vệt lá khô chạy dọc theo vỉa hè. Tôi với tay bật một đĩa nhạc. Thình lình, tôi ch.ết sững. Tay lái loạng choạng. Trong kính chiếu hậu, là một gương mặt kinh hoàng: Vầng trán trắng bệch. Đôi mắt nhìn tôi đăm đăm vằn lên tia sáng xanh biếc lạnh cóng, đầy đe doạ...