Chương 8
- Xin anh đừng bỏ rơi em! Cứ cho là anh thương hại em cũng được.
- Tránh ra! Tuần sau tôi còn phải tham gia kỳ thi toàn quốc, bận lắm. Không có thời gian!
Câu nói của tôi còn chưa dứt đã nghe thấy giọng nói khẩn cầu của một cô gái và tiếng từ chối lạnh lùng của cậu con trai.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên thân hình cao to đang giằng mạnh cánh tay khiến cô gái bị đẩy ngã dúi dụi xuống đất.
Đáng ghét! Đồ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển! Dám đối xử với con gái như thế sao?
Tôi giận dữ cắn môi, hận là không thể đánh cho gã đàn ông kia một trận. Đúng lúc đó…
- Thưa anh, em đã thích anh từ lâu lắm rồi. Xin anh hãy nhận bức thư tình này của em.
- Đây cũng là lời mà em muốn nói với anh, xin anh bớt chút thời gian để đọc thư của em.
Mấy cô gái chen nhau giơ cao thư của mình lên cho một chàng trai thân hình thấp bé, gầy khô như một quả đậu bên cạnh, nhưng người con trai đó vừa đi vừa đọc:
- Tình hình phát triển của thế giới hiện đại…
Nhìn những cô gái đó, chàng trai lãnh đạm nhận mấy bức thư, khuôn mặt của các cô gái lập tức trở nên hân hoan, vui vẻ.
Nhưng ai biết được rằng gã đó vừa nhận mấy bức thư xong đã vò nát chúng thành giấy vụn.
Rồi hắn vung tay lên, những cục giấy bay lên vẽ thành một đường vòng cung nhỏ ở trên trời rồi rơi vào thùng rác.
Đáng ghét. Bọn đàn ông này thật quá đáng! Sao có thể đối xử với con gái như vậy chứ?
Há hốc mồm nhìn hai màn “bi kịch tỏ tình” của trường Tinh Hoa, tôi chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như sôi lên sùng sục, bất giác nắm chặt tay lại.
- Cũng không phải đâu, Tô Cơ, cậu không biết đó thôi, hai người này đều là những nam sinh ưu tú của trường! Người thứ nhất là anh Lâm, từng được “giải an ủi” trong cuộc thi thể dục thể thao ở trường năm ngoái. Anh ấy lợi hại lắm nhé! Có thể dùng tay không đấm thủng một thùng nước 10 lít! Người còn lại là anh Trần, suýt nữa thì được vào vòng chung kết cuộc thi diễn thuyết năm ngoái, từng liên tiếp mấy kỳ thi…
Ma Thu Thu nhìn vào bóng của hai gã vừa bước đi, thao thao giới thiệu.
Tôi có nghe sai không vậy?
Loại đàn ông này mà cũng được bọn con gái bu quanh sao?
Tôi kinh ngạc nhìn vào đôi mắt sùng bái của Ma Thu Thu, lửa giận trong đầu bốc lên.
Không! Tôi tuyệt đối không cho phép đám con trai cưỡi lên đầu con gái mà vẫn ra vẻ như mình đang ban phước cho họ!
- Hừ, chỉ dựa vào đám đàn ông thối này mà cũng muốn đối xử với con gái chúng ta như vậy sao? Thu Thu, cậu chờ đấy, chắc chắn tớ sẽ đòi lại công bằng cho các cậu!
- Tô Cơ, cậu định làm gì… Không sao chứ… – Ma Thu Thu bán tín bán nghi nhìn tôi, thì thầm hỏi.
Tôi tự tin nhìn cô, cười tươi rói, sau đó xách va li hành lý cố ý đi thật chậm ở giữa đường.
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến tà váy của tôi khẽ bay lên, trông như một làn sóng, còn mái tóc của tôi cũng tung bay theo gió, khiến “làn sóng” đó càng khiến người ta phải “hồn xiêu phách lạc”.
Đương nhiên, điều khiến người ta khó có thể chống cự lại nhất vẫn là “nụ cười tiêu chuẩn” tuyệt đẹp của tôi.
Sha la la la…
Dường như có một vầng hào quang vây xung quanh tôi.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên, lau giọt mồ hôi vừa lăn xuống trán, cố ý tỏ ra yếu đuối:
- Ôi, lẽ nào ở đây không có người nào ga lăng cả sao?
- Bạn này, chắc là va li của bạn nặng lắm, để tôi giúp bạn nhé!
- Bạn ở ký túc xá nào thế? Nếu không phiền thì tôi đưa bạn qua đó!
- Bạn là học sinh mới sao? Để tôi xách hành lý cho bạn, chờ lát nữa sẽ đưa bạn đi thăm xung quanh trường…
…
Trong phút chốc, một đám đàn ông từ khắp nơi đổ đến quanh tôi!
Bọn họ không hẹn mà cùng đưa tay về phía tôi, những khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại đang nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi, nhìn họ giống như những chú hề đang chờ được nữ hoàng ban phát ân sủng!
- Ha ha ha…
Tôi khẽ cười thầm trong bụng, chu môi lại một cách dễ thương, hất mấy lọn tóc dài về phía sau rồi chầm chậm đi qua những người mắt cận, mũi tẹt đang đứng chờ, vừa đi vừa vẫy tay với hai gã điên cuồng vừa nãy.
- Xin lỗi, bây giờ bổn tiểu thư không cần nữa.
Lời nói của tôi vừa thốt ra, ở cổng trường vang tới một tiếng động rất mạnh!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu ra.
Chỉ nhìn thấy một nam sinh đạp xe đạp, không biết đâm đầu vào cổng trường từ lúc nào. Cả người và xe đều bị kẹt vào giữa hai thanh sắt của cổng, trên mặt vẫn còn hai vệt nhọ màu đen chạy dài!
Mặc dù như thế, nhưng đôi mắt của anh ta vẫn sáng lấp lánh, khó nhọc quay đầu về phía tôi, vẻ mặt say mê, đắm đuối.
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả một người có kiến thức rộng rãi như tôi cũng không chịu nổi, mồ hôi toát ra ướt áo, những ngón tay đang xách va li bỗng trở nên cứng đờ.
- Tô Cơ, cậu lợi hại thật!
Ma Thu Thu nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
- Ha ha, Thu Thu, lẽ nào Hựu Tuệ không nói cho cậu biết sao? – Tôi chớp mắt nhìn Ma Thu Thu, – Bạch Tô Cơ tớ là chuyên gia tình yêu đấy.
- Chuyên gia tình yêu?