Chương 26
Bỗng dưng một tia sáng chói mắt lướt qua mặt tôi, là ánh đèn flash!
Tôi ngẩng đầu lên, thấy có bóng người cầm chiếc máy ảnh rất chuyên nghiệp chạy lướt qua, nhanh chóng biến mất trong biển người.
Tôi định tiếp tục tìm kiếm gã chụp ảnh đó, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một gã khác…
Một chiếc giá đỡ cao ba chân đang tìm kiếm góc đặt máy quay tốt nhất – đó chẳng phải là máy quay sao?
Không ngờ cuộc thi vì tôi mà xảy ra này lại náo nhiệt như vậy, ngay cả mấy gã làm ở nhà báo cũng phải tới đây. Xem ra họ đã huy động cả một đội ngũ làm việc rất chuyên nghiệp.
Máy ảnh, máy quay đều có đủ, hình như họ còn tiếc là không thể tường thuật trực tiếp cuộc so tài này! Tiếng tăm của cuộc thi này lớn như vậy khiến trong phút chốc, cả bể bơi bị đám khán giả điên cuồng vây chặt.
Mặc dù như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn thoáng chút lo lắng.
- Wa… cơ thể của An Vũ Phong quả là đẹp!
- Giống y như người mẫu vậy.
- A! Không xong rồi, bên kia có bạn nữ bị ngất rồi, mau chuẩn bị hô hấp nhân tạo.
Trong giây lát, đám con gái đang giương lá cờ có hình An Vũ Phong đột nhiên hét lên, cả khu bể bơi dấy lên một lớp sóng người. Thi thoảng lại có thêm một người bị ngất.
An Vũ Phong khi đó đã thay xong đồ bơi, trên mặt vẫn là nụ cười khiến người ta mê đắm, thong thả đi ra, thi thoảng vẫn vẫy tay về phía đám nữ sinh, dậy lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.
- Vô liêm sỉ!
Tôi **** thầm một câu, nguýt hắn một cái! Nào ngờ ánh mắt tôi bị giữ chặt lại tại đó, không thể chuyển động được nữa.
Cái gã này! Cơ thể hắn đẹp tới mức không còn gì để nói!
Cao lớn, lưng thẳng không nói làm gì, vai hắn vô cùng vững chắc, dưới vòm ngực rộng là cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện, hai chân cũng rất dài…
A a a… Tôi làm sao vậy?
Tại sao bỗng dưng tôi lại như sắp bị chảy máu cam thế này? Hắn là kẻ thù không đội trời chung của tôi cơ mà.
Tại sao tôi có thể si mê hắn vào cái lúc quan trọng như thế này chứ?
Bạch Tô Cơ, tỉnh táo lại nào!
Nhớ rõ! Hắn là một gã ******** thích trêu chọc con gái! Hắn chỉ là một gã mặt người dạ thú.
Lúc này, An Vũ Phong ung dung bước tới bên bể bơi, đột nhiên hắn đưa tay lên hất tóc về phía sau, để lộ ra một khuôn mặt hoàn mĩ, sau đó hắn bắt đầu nhàn nhã thực hiện các động tác khởi động.
Vặn lưng… Ưỡn ngực… Ép chân…
Thình thịch… thình thịch!
ch.ết rồi!
Vừa nhắc nhở mình như vậy mà hình như không hề có tác dụng gì.
Tại sao tôi nhìn An Vũ Phong mà lại có cảm giác đỏ mặt, tim đập mạnh như thế này? Hơn nữa, tim tôi lại càng lúc càng đập nhanh, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Tôi hoảng loạn lắc mạnh đầu, đúng vào lúc đó thì Kỷ Minh bước ra.
Khác với An Vũ Phong lúc nào cũng thích chứng tỏ mình, từ Kỷ Minh tỏa ra một cảm giác dịu dàng, điềm tĩnh, mái tóc màu vàng kim càng khiến anh trở nên đẹp hơn.
Mỗi bước đi của anh đều khiến người khác cảm thấy vui vẻ trong lòng.
- Trời ơi… Kỷ Minh! Đúng là người có khí chất…
- Nếu anh ấy là bạn trai của tớ thì có ch.ết cũng đáng.
- Flower, đây mới thực sự là người đàn ông đẹp.
Hừ! So với Kỷ Minh, An Vũ Phong chỉ là một gã triệu phú giàu sổi thô tục mà thôi.
Tôi nhìn Kỷ Minh, nhưng không tự chủ được lại liếc An Vũ Phong một cái. Hắn vẫn cười hi hi nhìn tôi, ánh mắt sắc như một lưỡi dao.
Xoẹt…
Ánh mắt của chúng tôi gặp nhau trong không trung, tôi ra sức “giết” ánh mắt ngạo mạn của hắn, nhưng cho dù tôi làm thế nào, hắn vẫn tỏ ra vô cùng ung dung, thoải mái!
Hu hu! Hu hu!
Cuối cùng tôi vẫn là người bại trận, vội vã thu ánh mắt của mình về, cố trấn tĩnh lại rồi quan sát xung quanh, không thèm để ý đến ánh mắt của hắn nữa.
Không biết có ai để ý rằng mặt tôi lúc nãy đã gần như bốc cháy!
Những tiếng hét ngày càng lớn hơn bắt đầu vang dội trong khu bể bơi.
Trời ơi, đám con gái điên cuồng đó đã chia thành hai đội rõ rệt, đám con gái ủng hộ An Vũ Phong thì ra sức hò hét, đám con gái cổ vũ cho Kỷ Minh thì nhảy múa điên cuồng, hình như bọn họ đã dồn hết sức lực của mình vào việc này.
- Cuộc thi lần này được mọi người vô cùng quan tâm. Xin hỏi, tại sao anh lại tiến hành cuộc thi này với Kỷ Minh? Nghe nói…
Một phóng viên vội vã chạy tới đặt chiếc micro trước mặt An Vũ Phong, thao thao bất tuyệt.
- Thi? Chính là vì muốn có người nào đó ngoan ngoãn nghe lời tôi.
An Vũ Phong khẽ nhún vai, liếc Kỷ Minh một lượt rồi cuối cùng dừng ánh mắt lại phía tôi, nụ cười trong không trung càng trở nên sâu hơn, tôi bỗng thấy nổi da gà.
- Vậy anh cảm thấy cơ hội thắng của mình như thế nào? - Phóng viên hỏi tiếp.
- Anh thấy sao? - An Vũ Phong nheo mắt nhìn phóng viên, rồi nhếch miệng lên cười không thành tiếng, cả người hắn lại toát lên vẻ cao quý khó ai sánh được.
- Ừm… - Phóng viên dường như không biết nói gì nữa, vội lấy micro lại, đi về phía Kỷ Minh. – Xin hỏi, là một học sinh trao đổi lần đầu tiên tới với Tinh Hoa, điều gì đã dẫn tới trận PK ngày hôm nay?
- Nguyên nhân… - Kỷ Minh cười nhạt, - chính là vì để bảo vệ Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch… của Bạch Tô Cơ.
Câu trả lời dứt khoát của Kỷ Minh khiến mọi người có mặt ở đó đều ồ lên.
Không ít cô gái nhìn Kỷ Minh bằng ánh mắt yêu thương, nhưng đa số đều quay lại nhìn tôi bằng “đôi mắt hình viên đạn”.
- Nhân vật nữ chính dẫn tới cuộc thi này cũng có mặt ở đây, từ lâu đã nghe nói Bạch Tô Cơ nổi tiếng là mỹ nữ “vạn người mê”, cuộc thi mà cô tạo nên quả nhiên cũng khác thường. Thưa bạn Bạch Tô Cơ, bạn nghĩ gì về sự kiện lần này?
Khi đó, không biết phóng viên đã có mặt bên cạnh tôi từ lúc nào, ra sức truy hỏi.
Đáng ch.ết, sao những lời gã này nói càng ngày càng kỳ lạ vậy?
Cũng ngay chính lúc đó, tôi bỗng cảm thấy có hai ánh mắt như cười như không từ hai bên chiếu về phía mình. An Vũ Phong vẫn cười hi hi, lông mày khẽ nhướng lên, giơ ngón tay cái về phía tôi!
- Không thể nói được.
Tôi chán nản trả lời, nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Kỷ Minh, dường như đang nói “Có mình ở đây, không phải sợ gì cả”…
Tôi ngẩn ngơ nhìn theo cái bóng cao lớn đó, trong đầu nhắc đi nhắc lại câu trả lời của anh vừa rồi.
Bây giờ, tôi không thể không nghĩ tới… Kỷ Minh giúp đỡ tôi như vậy có phải vì anh thích tôi không?
Nhưng cũng lạ thật, khi tôi nghĩ tới khả năng này, vốn là một “nữ hoàng tình yêu” nhưng tôi lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Lạ thật, vì sao lại thế?
Anh ấy là một chàng trai hoàn mĩ!
- Cuộc thi chính thức bắt đầu…
Mấy phút sau, tiếng còi của cuộc thi vang lên.
Tùm…
Cùng với hai đóa hoa được tung lên trời, hai cái bóng gần như cùng một lúc lao xuống nước! Một tràng pháo tay rộn rã vang lên, giống như một hồ nước lớn nhấn chìm tôi vào trong đó.
Tôi đứng nguyên tại chỗ cũ, bị đám con gái điên cuồng xung quanh chen lấn, nhưng ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi hai cái bóng khỏe mạnh dưới bể bơi.
Họ nhấp nhô trong làn nước xanh, những tia nước trong vắt như thủy tinh bắn lên khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm kỳ ảo.
Kỷ Minh ra sức quẫy mạnh hai tay, gương mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, đầu anh lúc thì chìm vào trong nước, lúc lại ngoi lên. Thi thoảng tôi còn nhìn thấy ánh mắt của anh…
Ánh mắt anh vẫn vô cùng kiên định, chỉ chăm chú nhìn vào đích đến.
Quả không hổ danh là Kỷ Minh, chỉ một lát sau đã bơi được rất xa, làn sóng nước nhấp nhô hắt lên tia sáng vô cùng đẹp!
Không khí của cả khu bể bơi cũng trở nên sôi sục hơn.
Trong chốc lát, tiếng hít thở, tiếng trầm trồ kinh ngạc… Hàng loạt âm thanh kỳ lạ không ngừng dội vào tai tôi.
Kỷ Minh, cố lên! Kỷ Minh, cố lên!