Chương 59

Không ngờ người con trai đó lại là Kỷ Minh!
Kỷ Minh khẽ gật đầu với tôi, khóe miệng nở một nụ cười, hình như đang nói “Yên tâm đi, có mình ở đây!”.
Kỷ Minh vừa cử động bước chân một cách nho nhã, thi thoảng lại nháy mắt với tôi, tay giơ lên thành biểu tượng chữ “V”.


Trái tim tôi lại như có dòng nước nóng tuôn trào.
- Bạch Tô Cơ, chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành điệu nhảy vui vẻ này!
Kỷ Minh…


Tôi bỗng hiểu ra tất cả! Chắc chắn là Kỷ Minh! Chắc chắn là anh đã kêu gọi bạn bè lên sân khấu giúp đỡ tôi! Chả trách vừa nãy không nhìn thấy anh đâu, chắc là anh đã tính tới tình huống vừa rồi nên đi gọi mọi người! Kỷ Minh, bạn lúc nào cũng xuất hiện vào lúc quan trọng nhất, luôn giống như một thiên thần giúp mình giải quyết mọi khó khăn. Cảm ơn! Cảm ơn!


Trái tim tôi cảm động và ấm áp lạ thường, tôi đưa tay ra, nắm nhẹ bàn tay to lớn của Kỷ Minh! Trong tiếng nhạc sôi động, trong tiếng hoan hô của bạn bè xung quanh, hai người chúng tôi xoay tròn… xoay tròn.
* * *


Đoạn nhạc sôi động nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là phần kết hợp tự do. Kỷ Minh gật đầu cổ vũ tôi, trong nháy mắt, hai chúng tôi quay tròn ra hướng khác.


Tôi vui vẻ nhảy nhót không ngừng, hình như đã dồn toàn bộ sức lực của mình vào việc này nên cảm thấy vô cùng vui vẻ, một lát sau, tôi đã tới bên cạnh Ma Thu Thu!


available on google playdownload on app store


- Ha ha! Thu Thu, tớ vui quá! Cậu biết không? Vừa nãy suýt nữa thì một mình tớ đứng bẽ mặt trên sân khấu, chính Kỷ Minh đã giúp tớ gọi mọi người lên đấy! – Tôi vừa thở hổn hển, vừa vui vẻ nói với Ma Thu Thu.


- Kỷ Minh? – Nhưng Ma Thu Thu lại khựng lại, mặt tỏ ra hoang mang, bỗng dưng cô đưa tay ra, chỉ vào những cái bóng đang khiêu vũ trên sân khấu. – Tô Cơ, cậu lẫn rồi hả? Cậu nhìn xem, những người đó đều mặc quần áo của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim.


Tôi nhìn theo hướng chỉ của Ma Thu Thu, một khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo hiện lên trong mắt.
Đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sáng sớm nhìn tôi không chớp, hàng lông mày uy nghi, ngạo mạn, khóe môi như một cánh hoa khẽ nhếch lên kiêu ngạo. An Vũ Phong?


Ù ù ù… Dường như có một trận sấm sét đổ lên đầu tôi! Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không dám tin vào mắt mình!
Sao có thể như vậy? Người giúp đỡ tôi lại là An Vũ Phong sao?
Tang tang tang! Tang tang tang!


Đúng vào lúc tôi đang không biết phải bộc lộ tâm trạng của mình như thế nào, bỗng dưng tiếng nhạc lại thêm dồn dập! Hả? Đã tới phần cuối cùng rồi – trao đổi bạn nhảy!
Tôi chỉ cảm thấy sau lưng mình rất nhiều người chen lên, trong phút chốc, tôi lạc mất khỏi Ma Thu Thu!


Khó khăn lắm tôi mới đứng vững được nhưng lại phát hiện ra hình như mọi người đêu đã bắt đầu xoay tròn với người bạn nhảy mới, nhưng trước mặt tôi vẫn trống không, thì ra là thiếu một người con trai, tôi bị lẻ ra rồi!


Tiếng âm nhạc sôi động với tôi lúc này mà nói hình như có chút gì châm biếm, tôi hoang mang đứng giữa sân khấu, cô đơn nhìn những chàng trai cô gái đang say trong tiếng nhạc, còn bản thân mình chỉ như một luồng không khí lướt qua! Thật xấu hổ, thật mất mặt!


Đúng vào lúc tôi cảm thấy bất lực với bản thân thì bỗng dưng một mái tóc đen mượt lướt qua mắt, không biết từ lúc nào, An Vũ
Phong từ nãy vẫn đứng trong đám đông mỉm cười, nay đã nhảy lên sân khấu ngay cạnh tôi!
- Đẹp trai quá. – Mấy tiếng nói ngưỡng mộ dưới sân khấu vang lên.


- Ha ha, thế nào, không đủ người phải không? – Trong nháy mắt, giọng nói dịu dàng nhưng châm biếm lại vang lên bên tai tôi. – Đã nói với cô là đừng đấu với tôi mà.


- Không cần anh lo! Cho dù có không đủ người thì tôi cũng sẽ kiên trì tới cùng. – Mặc dù tôi biết bây giờ không thể nhảy một mình như vừa nãy được nữa, nhưng miệng tôi vẫn bướng bỉnh, cố ý quay mắt đi, không thèm nhìn vẻ mặt đểu cáng của An Vũ Phong nữa. – Đừng tưởng rằng anh giả vờ gọi mọi người lên sân khấu thì tôi sẽ nơi lỏng cảnh giác với anh, đây chỉ là một âm mưu mới của anh mà thôi!


- Âm mưu? Ha ha, Bạch Tô Cơ, xem ra cô vẫn còn thông minh hơn tưởng tượng của tôi một chút. Cứ cho là âm mưu, bây giờ cũng chỉ có tôi mới cứu được cô thôi! Hãy nhớ tới công ơn của tôi đấy nhé!


Trong đôi mắt của An Vũ Phong lại sáng lên tia nhìn mà tôi không dám nhìn, hắn cười lớn, tôi chỉ cảm thấy bàn tay mình nóng hơn! Cúi đầu xuống mới phát hiện ra tay hắn đã nắm lấy tay tôi từ lúc nào!


- Anh… – Tôi khựng lại, định nói gì nữa nhưng lời nói như bị chặn lại ở yết hầu, im lặng đúng hai giây tôi mới tỉnh lại, ra sức giằng co. – Buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra!


- Lại chơi trò này! Cô kém cỏi quá đấy! – An Vũ Phong nhướng lông mày lên, đôi môi mỏng màu hồng khẽ cong về hai bên như vầng trăng mới mọc, nở một nụ cười khiến tôi điên đảo! Đôi mắt sâu thẳm của hắn như một hồ nước nhìn không thấy đáy, phát ra thứ ánh sáng như thôi miên, hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, vô cùng ngang ngược, nhưng lại không dễ dàng phản kháng! Mái tóc dài đen mượt sáng lên như một dòng sông màu bạc. – Đứa con gái bướng như trâu như cô mà sao lại có số phận may mắn thế? Được khiêu vũ với tôi là cơ hội ngàn năm có một đấy!


Trâu? Tôi đang định nổi giận thì bỗc sực tỉnh. Trời ơi! Hắn đang mời tôi khiêu vũ sao?
Tôi vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt lại một lần nữa chạm phải đôi mắt sâu hun hút của hắn, không biết vì sao, tôi không còn sức lực để giằng co với hắn nữa.
Xoay tròn… xoay tròn…


Không biết từ lúc nào âm nhạc đã chuyển sang ca khúc “Dòng sông màu xanh” du dương, như một ánh trăng màu bạc, vô hình bao bọc tất cả mọi người, tỏa ra không khí lãng mạn, dịu dàng, làm say đắm một người, hai người, ba người… vô số người…


Không biết ai bật công tắc điều khiển sân khấu, máy tạo khói bắt đầu phả ra những làn khói trắng khiến cả sân khấu trở nên mơ hồ như mộng như thực! Ánh đèn mờ ảo, không biết từ lúc nào, từng nhóm học sinh xoay tròn bên nhau, như những bông hoa mặt trời đang nở rộ, nhảy múa trên sân khấu! Không gian vô cùng lãng mạn và ngọt ngào.


Thi thoảng lại có những tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên.
- Mỹ Kiều, xin lỗi vì vừa nãy giẫm lên trên bạn, mình thề mình chỉ muốn được ở gần hơn bạn một chút, không có ý gì hơn!
- Không sao đâu, nếu có thể, mình sẵn sàng để bạn giẫm lên cả đời…


- Tiểu Luân, lần trước chẳng phải anh nói sẽ đưa em đi ăn kem và ngắm trăng sao?
- Anh… Anh rất muốn, nhưng chẳng phải em nói để cho em thêm thời gian còn gì?
- Anh đúng là đồ ngốc!

Cùng khiêu vũ trong không gian ngọt ngào này, tôi và An Vũ Phong cũng ôm nhau cùng lướt đi, thi thoảng lại xoay tròn giữa sân khấu.


Khuôn mặt An Vũ Phong từ đầu tới cuối vẫn nở một nụ cười nhiều ý nghĩa, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt tôi. Mỗi lần xoay tròn, ánh mắt hắn đều lướt qua mắt tôi và dừng lại đôi chút, khi đó tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở của hắn.


- Bạch Tô Cơ, hình như cô say rồi thì phải? – An Vũ Phong từ nãy tới giờ vẫn im lặng, đột nhiên nhếch miệng lên nói thầm vào tai tôi.
- Hả… Cái gì? – Tôi bị tiếng nói đột ngột làm cho giật mình, bỗng dưng người hơi nghiêng đi, bụp! Chân phải của tôi giẫm đúng vào chân trái của An Vũ Phong!


ch.ết rồi! Nhìn sắc mặt thay đổi của An Vũ Phong, đôi lông mày của hắn nheo lại, tim tôi đập mạnh, xấu hổ nhấc chân của mình lên, lùi về sau một bước, đang định mở miệng xin lỗi hắn.
- Xin…


- Phù… – Nhưng An Vũ Phong chỉ thở nhẹ một hơi, lông mày lại quay trở lại vị trí ban đầu. Trên mặt hắn nở nụ cười như có như không – Bạch Tô Cơ, cô còn nói mình là vạn người mê, phải giảm cân đi thôi, nếu không tôi phải gọi cô là “Sắc đẹp ngàn cân” mất!
- Anh…


Cái gã này, hắn tưởng mình là ai hả? Dám nói tôi là “Sắc đẹp ngàn cân”? Ngay cả mẹ tôi cũng không dám nói hai từ “giảm cân” trước mặt tôi! Tôi bực bội mở to mắt, tức giận định quát cho hắn một trận, nhưng chẳng hiểu sao lời nói đã trôi đến miệng lại bị tôi nuốt vào!


Lại là đôi mắt sáng lấp lánh khiến tôi không dám nhìn thẳng!
Thật đáng ghét, tại sao hắn luôn nhìn tôi như thế, khiến tim tôi đập nhanh hơn?


- Bạch Tô Cơ, cô nói trong buổi vũ hội hôm nay, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim, bên nào thắng? – An Vũ Phong bỗng thay đổi chủ đề, nheo mắt lại nhìn tôi.
- Đương nhiên là… – Lời nói của tôi còn chưa ra đến miệng đã bị hắn nói tranh.


- Đương nhiên là Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch! – Hắn bình tĩnh nói, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, một hồi lâu không nói gì.
- Cái gì? – Tôi há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn hắn.
- Bởi vì… Tôi thừa nhận… Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của tôi thua rồi.






Truyện liên quan