Chương 68: Gọi "chị" trong bộ đồ đôi hồng phấn
Editor: Nơ
#Minh Trầm cầu hôn#
#Nam Trầm Bắc U hợp tấu#
#Mặt trăng của em sẽ vĩnh viễn không rơi xuống#
#Ngôi sao của anh sẽ vĩnh viễn không rơi xuống#
Ngay sau khi video cầu hôn của Minh Trầm được tung ra, các chủ đề tìm kiếm hot trên các nền tảng khác nhau đã tăng lên chóng mặt, hầu như đều hiện diện trên màn hình. Đặc biệt là khi Minh Trầm quỳ một chân xuống và hôn lên ngón tay của Hình U, câu nói "Ngôi sao của anh sẽ vĩnh viễn không rơi xuống." đã trực tiếp đâm thẳng vào trái tim thiếu nữ của các cô gái.
Sau nhiều năm trôi qua, thì lúc họ được nhìn thấy cảnh tượng hợp tấu dương cầm và violin của "Nam Trầm Bắc U" một lần nữa lại là vào ngày cầu hôn.
Cho dù là chủ đề nào thì cũng khiến người ta phấn khích.
Sân khấu lộng lẫy, chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, nhân vật chính ăn mặc diễm lệ, thậm chí còn mời thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đến để ghi lại tất cả quá trình này, món quà bất ngờ mà Minh Trầm chuẩn bị cho Hình U gần như làm thỏa mãn cảm giác nghi thức mà tất cả các cô gái đều mong muốn.
[Mười lăm năm, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày Nam Trầm Bắc U công bố chính thức!]
[Chồng cầu hôn người ta, thanh xuân của tui kết thúc rồi]
[Huhuhuhu cảm động quá đi mất, ngôi sao và mặt trăng sẽ vĩnh viễn không rơi xuống]
Lễ phục mà Hình U mặc trong buổi hòa nhạc thoạt nhìn rất giống váy cưới trắng, thậm chí còn có người coi đây là khung cảnh "Kết hôn" và nhanh chóng chọn ra một bức ảnh chụp chính diện phù hợp từ những bức ảnh hàng ngày trên Weibo trước đó, sau đó làm thành giấy chứng nhận kết hôn.
Có hiện trường hôn lễ, có giấy chứng nhận kết hôn, hình như nên...
[Chắc sang năm là tui có thể nhìn thấy em bé gòi á?]
[Lót dép hóng ạ, chừng nào cục cưng ra đời thì hãy nhắn cho em một lời nhó]
[Làm lố vậy mấy má, chuyện chưa đâu vào đâu, kết hôn rồi ly hôn nhiều đầy ra đó, cầu hôn có tính là gì]
Đủ mọi thảo luận về chủ đề này, nhưng người trong cuộc không có thời gian quan tâm nó.
Màn cầu hôn bằng nhẫn kim cương khiến Hình U đắm chìm trong ngọt ngào, khi kết thúc cả hai đã ôm nhau rất lâu trên sân khấu, Khương Ngải Chanh hóng chuyện ở cửa phụ, định bụng lấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc đáng nhớ này cho hai người.
Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc áo hoodie màu xanh quân đội và quần jogger đen lướt qua trước mặt cô ấy, trực tiếp đi vào cửa phụ.
Dựa theo cách ăn mặc của người này, Khương Ngải Chanh nhìn sơ là đã nhận ra đó là người đàn ông vừa hỏi đường đến phòng hòa nhạc lúc nãy.
Không tìm được?
Đi nhầm phòng?
Sợ người này không biết gì xông vào phá hỏng cảnh cầu hôn của bạn thân, Khương Ngải Chanh bất chấp tất cả chạy đến nắm lấy cánh tay của người nọ: "Này..."
Nào ngờ, ngay giây phút cô đưa tay chạm vào, người đàn ông đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô rồi vặn ngược ra sau.
"A —"
Tiếng hét chói tai của Khương Ngải Chanh cắt ngang sự ái muội trên sân khấu.
Hình U buông tay ra, nhìn về phía cửa phụ với ánh mắt kinh ngạc. Cô và Minh Trầm liếc nhìn nhau rồi vội vã bước xuống bậc thềm của sân khấu.
"Anh hai!"
Một tiếng "Anh hai" của Hình U hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Khương Ngải Chanh nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt khó tin.
Anh hai?
Đây là Hình Nhận, anh trai của Hình U?
Cô và Hình U chơi thân với nhau, lúc nhỏ đã gặp qua Hình Nhận vài lần, chỉ nhớ đó là một người anh trai cao lớn, nhưng không nhớ rõ trông như thế nào. Bây giờ gặp lại, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh của người đàn ông khác hẳn với những ngôi sao mà cô thường tiếp xúc trong giới giải trí.
Cánh tay của anh mạnh mẽ và có lực, trước ngực có đeo một chiếc còi màu xám bạc, ngũ quan nghiêm nghị, mắt sáng mày kiếm, từ ngoại hình có thể nhìn ra được anh là một người rắn rỏi và có ý chí kiên cường.
Nhưng mà...
"Đau..." Khương Ngải Chanh lấy lại tinh thần trước "nam sắc", bảo vệ cánh tay sắp đứt rời của mình: "Đau quá."
Minh Trầm bảo thợ chụp ảnh tắt máy ảnh, Hình U vội vàng chạy tới đỡ cánh tay Khương Ngải Chanh: "Hiện tại cậu cảm thấy thế nào? Có nghiêm trọng lắm không? Có muốn đến bệnh viện không?"
Khương Ngải Chanh chỉ lo cảm nhận đau đớn, Hình Nhận nghiêm trang xen vào một câu: "Tay của em ấy không có bị gãy."
Giọng điệu không chút cẩu thả này quá mức vô tình, Hình U ngẩng đầu lên, hai chữ "Anh hai" phát ra từ kẽ răng.
Vốn dĩ, cô sẽ vui sướng đến mức nhảy cẫng lên vì khó khăn lắm mới được gặp anh trai. Nhưng hiện tại khương Ngải Chanh vô tội bị thương, làm sao cô có thể làm trò quấn lấy anh trai ở trước mặt "người bị thương" được chứ.
Hình U đang đỡ cánh tay cho Khương Ngải Chanh, Hình Nhận bị cô em gái nhà mình trừng mắt thì cũng biết vừa rồi mình sai nên chủ động tiến lên: "Anh đây."
Thân là anh em, nên vẫn phải có chút tín nhiệm, Hình U nhường vị trí cho anh trai mình, đổi thành Hình Nhận đỡ cổ tay của Khương Ngải Chanh.
Đương sự còn chưa kịp lên tiếng, bên tai đã nghe thấy một giọng nói: "Xin lỗi."
Hình Nhận đang xin lỗi cô ấy.
Một bên là bạn, một bên là anh trai của bạn, Khương Ngải Chanh hít sâu một hơi, thầm nghĩ tay vẫn chưa đứt nên cứ nhịn đi.
Hình Nhận không chỉ đỡ tay cô ấy mà còn xoa bóp một cách điêu luyện.
Khi anh ấy di chuyển, Khương Ngải Chanh hét lên vì đau đớn.
Nghe thấy tiếng la, Hình U ở bên cạnh lo lắng đề phòng, biết anh trai đang giúp Khương Ngải Chanh giảm đau nên cũng không làm phiền.
Minh Trầm lặng lẽ nắm tay cô, Hình U quay đầu mấp máy môi với anh.
Ngay khi Khương Ngải Chanh hét lên lần ba vì đau đớn, Hình Nhận đột nhiên mở miệng: "Tại sao muốn đánh lén từ phía sau?"
"Đánh lén cái gì chứ!" Tự nhiên quy chụp tội danh lên người cô, Khương Ngải Chanh hận không thể khoa tay múa chân phản bác, "Chỉ là em thấy anh đột nhiên xông vào, sợ anh làm phiền buổi cầu hôn của bạn em."
Kết quả thì sao? Cánh tay này suýt chút nữa bị người ta bẻ gãy luôn rồi.
Khương Ngải Chanh không ngừng chửi thề ở trong lòng, vừa mới ấp ủ xong, đã nghe thấy người nọ nói: "Được rồi."
Tất cả những lời chưa nói đều mắc kẹt trong cổ họng, Khương Ngải Chanh nhanh chóng phản ứng lại, hóa ra anh cố tình đánh lạc hướng để dời đi sự chú ý của cô.
"Thói quen huấn luyện, phản xạ có điều kiện, sau này đừng lặng lẽ đứng sau lưng anh." Lời giải thích của Hình Nhận càng giống như một lời dặn dò, không chỉ đối với Khương Ngải Chanh, mà còn với tất cả mọi người xung quanh.
Khương Ngải Chanh đã nghe Hình U nói qua, người anh Hình Nhận đã quyết tâm phục vụ đất nước từ khi còn nhỏ, là một anh hùng đáng ngưỡng mộ.
Huấn luyện quân nhân rất cực khổ, không dễ để hình thành phản xạ có điều kiện, cô là một thường dân được bảo vệ nên vẫn hiểu điều đó.
Khương Ngải Chanh thuyết phục bản thân không cần so đo.
Hiểu lầm được cởi bỏ, bầu không khí cũng hài hòa hơn rất nhiều, cuối cùng Hình U cũng có thể trò chuyện với anh trai mình mà không cần kiêng dè: "Anh hai, sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đây?"
Hình Nhận nghiêm túc: "Không phải em đã nói nếu hôm nay anh không xuất hiện ở trước mặt em thì em sẽ không gọi "Anh hai" nữa sao?"
Đây vốn dĩ chỉ là một lời nói đùa, nhưng khi được thốt ra từ miệng của Hình Nhận thì sự nghiêm túc tăng thêm vài phần, giống như rất coi trọng nó.
Trợ lý Ôn khẽ giơ ngón tay cái lên.
Trước đây, anh ta còn cho rằng Hình U buông lời cay đắng ngang ngửa bọn trẻ mẫu giáo, nhưng bây giờ anh ta đã hiểu, nắm được điểm yếu mới là điều quan trọng.
Khương Ngải Chanh cũng nhớ tới vừa rồi, người này hỏi cô ấy phòng hòa nhạc ở đâu, đoán chừng là chạy đến tìm em gái.
Minh Trầm cũng gọi "Anh hai", Hình Nhận gật đầu.
Hình U và Minh Trầm đều là em trai em gái mà anh ấy chứng kiến quá trình trưởng thành, hiện tại hai người tiến đến hôn nhân, Hình Nhận cũng cảm thấy vui mừng cho họ.
"Chúc mừng hai đứa." Hình Nhận lấy hai bao lì xì ra khỏi túi, mỗi người một bao.
Khương Ngải Chanh ở bên cạnh ngây người, đã lâu rồi cô ấy không nhìn thấy một món quà đơn giản và không cầu kỳ như vậy. Vì đã quen với việc chuyển khoản, nên khi nhìn thấy bao lì xì đỏ đựng tiền mặt thì thật sự có chút đặc biệt.
Vài người thảo luận cho kế hoạch tiếp theo trong phòng triển lãm, Hình Nhận vội vã đến đây, Hình U định mời mọi người đi ăn tối cùng nhau.
Khương Ngải Chanh vỗ vỗ bả vai cô, kéo cô sang một bên, nói nhỏ: "Anh em mấy cậu đoàn tụ, đừng tính mình vào."
Hình U chớp mắt, trở tay giữ chặt cô ấy: "Còn có Minh Trầm mà."
"Minh Trầm cũng quen với anh hai của cậu, lát nữa mình ở đó cũng không biết nói gì, ngại lắm." Ngay từ đầu, Khương Ngải Chanh đã không có ý định can thiệp vào khoảng thời gian sau khi cầu hôn, "Mình về khách sạn trước, hôm nay xin đoàn phim nghỉ một ngày, ngày mai phải đi quay rồi."
Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, Khương Ngải Chanh lại tiếp tục đứng dậy đi đóng phim cổ trang, vì để thử thách bản thân, cô ấy đã chọn một vai nữ phụ độc ác, cho nên khoảng thời gian này vô cùng bận rộn.
Nhắc đến công việc, Hình U không ngăn cản nữa: "Vậy được rồi, hôm nay cậu cứ về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi...Thôi bỏ đi, chúng ta không thể đi chung."
Đối với họ mà nói, mục tiêu cùng đến sân bay là quá lớn.
Khương Ngải Chanh nâng cánh tay lên, dùng khuỷu tay huých vào người cô, "Chuyện nhỏ ấy mà, sau này mình được cầu hôn thì cậu cũng phải tới quay video cho mình."
Hình U cong mắt cười.
Thật tốt khi Khương Ngải Chanh vẫn có thể nghĩ đến chuyện cầu hôn trong tương lai.
Trên đường đi, Hình U nóng lòng muốn hỏi anh trai về những chuyện mà anh ấy đã trải qua ở bên ngoài trong hai năm qua.
Hình Nhận cũng không giỏi nói chuyện, mỗi một câu đều rất chân thật, tóm lại chính là huấn luyện ngày qua ngày, gặp khó khăn cũng không từ bỏ nhiệm vụ.
Cô em gái được anh ấy cưng chiều từ nhỏ, trong thế giới chỉ có hoa tươi và tiếng vỗ tay, không nên bị máu tanh vấy bẩn.
Hình U không gặng hỏi đến cùng, trò chuyện một lúc thì nhắc đến ông nội: "Anh hai, em nghe ông nội nói, nhà họ Tần có một cô cháu ngoại có bằng tiến sĩ, dự định sẽ giới thiệu cho anh làm quen đó."
Hình Nhận: "..."
Hình U liếc nhìn anh trai một cái, thấy anh ấy không thay đổi sắc mặt thì nói tiếp: "Ông nội còn nói, cho dù là nhốt anh thì cũng phải nhốt được năm phút đồng hồ."
Hình Nhận: "..."
Hình Nhận cho cậu em rể đang thảnh thơi xem kịch hay ở bên cạnh một ánh mắt.
Minh Trầm nhướng mày, đưa tay ôm lấy bả vai vị hôn thê rồi kéo đến bên cạnh mình: "Còn nói thêm gì nữa thì anh trai thân yêu của em sẽ không dám về nhà mất."
"Chậc." Hình U thèm vào mà tin, "Anh hai của em không phải là người nhát gan."
Vừa dứt lời, Hình Nhận đã ném ra một câu: "Về nhà anh sẽ cân nhắc một chút."
Hình U tự giác khóa miệng.
Hai anh em đã lâu không gặp nhau, Hình U vẫn còn muốn nói chuyện nhiều hơn với anh trai mình, đành phải đổi chủ đề, "Anh hai, cái còi trên cổ anh đẹp thật đó, là trong quân đội phát cho anh sao?"
Hình Nhận cúi đầu, chiếc còi màu xám bạc thu vào trong mắt, anh ấy trầm giọng nói: "Đây là, thứ có thể cứu mạng."
Hình U lùi lại hai bước, khẽ ghé vào tai Minh Trầm: "Em đã cố gắng hết sức, nhưng không bắt chuyện nổi nữa."
"Tình cảm giữa em và anh hai không phải do nói nhiều mà ra."
"Cũng đúng."
Nghĩ đến đây, Hình U cảm thấy nhẹ nhõm.
Thật ra, trò chuyện nhiều hay không không quan trọng, điều quan trọng chính là cuối cùng anh trai của cô đã bình an trở về.
Tin tức cầu hôn lan truyền nhanh chóng, Hình U lần lượt gọi điện cho ông nội và ba mẹ, lúc nào Minh Trầm cũng có mặt để phối hợp.
Toàn bộ người nhà cô đều đã biết, chú của Minh Trầm cũng gọi điện đến chúc mừng hai đứa cháu.
Hình U chợt nhớ ra người nhà thân thiết nhất của Minh Trầm đều không ở bên cạnh anh, "Anh có muốn báo tin vui này cho bác gái không?"
Người đàn ông do dự một lúc, sau đó khẽ "Ừm" một tiếng.
Nhưng đó là chuyện sau khi trở về Ninh Thành.
Trước khi rời Cảnh Thành, Hình U ghé qua thăm thầy cô Mẫn, nào ngờ gặp được Hứa Hàn Thiên.
Hai ngày trước, tin tức về Kinh tế và Tài chính đưa tin Hứa Hàn Thiên đã ký hợp đồng thu mua công ty nào đó, chớp mắt đã trở về Cảnh Thành, đúng là trùng hợp.
Hình U có chuẩn bị quà cho hai vị trưởng bối.
Hứa Hàn Thiên đi đến chỗ cô, đột nhiên nói với cô: "Cây bút máy đó, dùng rất tốt."
Hình U nhanh chóng phản ứng lại.
Trong dịp năm mới, cô đã lấy danh nghĩa tặng quà cho thầy để chuẩn bị thêm cho Hứa Hàn Thiên một phần, coi như đáp lại chiếc kẹp tóc hoa hướng dương mà anh ta đã tặng.
Quá trình chọn quà cũng rất khó khăn, dường như tặng đồ cho đàn ông đều mang hàm ý, đứng trước bình giấm chua, những ví dụ mà cô đưa ra đều bị bác bỏ, cuối cùng dứt khoát nói: "Chẳng phải anh vừa làm đại ngôn cho đồng hồ đó sao, nên tặng cái đó cũng được mà?"
Minh Trầm không hề do dự: "Không được."
"Tại sao?" Ngay cả tặng đồ mà anh làm đại ngôn cũng không được luôn sao?
Bình dấm chua rất bá đạo: "Đồng hồ mang ý nghĩa tỏ tình, có thể tặng cho anh, nhưng người khác thì không được."
Cuối cùng là chọn một cây bút máy màu đen bạc, rất hợp với khí chất lạnh lùng và nghiêm túc của Hứa Hàn Thiên.
"Anh thích là tốt rồi." Có lẽ là vì tâm trạng hai ngày nay của cô quá tốt, nên lúc nói chuyện cũng thay đổi khá nhiều, biết Hứa Hàn Thiên không giỏi ăn nói nên cô đã chủ động mở miệng: "Mấy hôm trước tôi có nhìn thấy tin tức về anh, chắc hẳn công việc rất bận phải không?"
Hứa Hàn Thiên hơi ngập ngừng, sau đó nói: "Ừm."
Hình U mỉm cười thân thiện: "Tình cảm giữa anh và thầy cô Mẫn thật tốt."
Cho dù bận rộn như vậy, nhưng vẫn trở về Cảnh Thành thăm cậu mợ.
Nắng tháng 4 ấm áp và ôn hòa, chiếu rọi lên cơ thể, nhưng Hứa Hàn Thiên lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Sau khi ký kết hợp đồng thì anh ta ngồi máy bay trở về ngay lập tức, chỉ để kịp tham gia buổi biểu diễn tối qua. Chỉ tiếc là, Hình U không nhìn thấy nơi anh ta đứng.
Chiếc nhẫn kim cương mà Minh Trầm cầu hôn quá bắt mắt nên Hình U không đeo, nhưng giữa ngón tay cô lại là một chiếc nhẫn bạc trơn, rất giống với cái mà anh ta đã từng nhìn thấy trong cửa hàng DIY trang sức bạc.
Buổi chiều, Minh Trầm đích thân đến đón cô, Hứa Hàn Thiên đứng bên cửa sổ ở trên lầu nhìn theo hai bóng người tay trong tay rời đi.
Anh ta vĩnh viễn đứng ở một nơi mà Hình U không thể nhìn thấy.
*
Sau khi trở về Ninh Thành, Minh Trầm xin nghỉ hai ngày để cùng Hình U dọn dẹp phòng ốc.
Từ khi Hình U chuyển đến, những thứ thuộc về cô trong căn phòng cứ tăng dần lên, sau đó nữa, Claire gửi tất cả quà và thiệp chúc mừng từ nước ngoài về cho cô, tất cả đều chất thành đống trong phòng của Hình U.
Theo như cách nói của Minh Trầm, cô cứ chuyển thẳng đến phòng ngủ chính, không cần về phòng mình nữa.
Vì thế, những món quà đó được bày biện ở trên bàn, những tấm thiệp viết tay thì nằm trong ngăn kéo.
Hiếm khi Hình U có thời gian rảnh rỗi, vì vậy cô đã dành hẳn một ngày để luyện đàn, trước khi trời chập tối mới bắt đầu sắp xếp bàn làm việc và tủ quần áo.
Mùa xuân đến, quần áo mùa đông hoàn toàn có thể được cất gọn.
Minh Trầm cân nhắc, có thể bắt đầu mua quần áo mùa hè cho Tiểu Khổng Tước xinh đẹp yêu dấu của anh rồi.
Hình U lôi ra một bộ áo thun hồng phấn từ trong tủ, vội vàng gọi Minh Trầm: "Anh nhìn này!"
Đây là đồ đôi mà họ đã giành được trong show tình yêu năm ngoái.
Lần trước Minh Trầm đã mặc hồng phấn cả ngày, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy kích động, chỉ tiếc là Minh Trầm vẫn không gọi cô là "Chị", làm cô nhớ thương mãi không thôi.
Đồ đôi gợi lên suy nghĩ của Hình U một lần nữa, cô bắt đầu năn nỉ ỉ ôi anh mặc lại.
Minh Trầm biết tâm tư của Hình U, nhưng anh vẫn từ chối: "Màu này không thể hiện được khí chất của anh."
Hình U ôm quần áo bắt đầu lên án: "Anh không muốn mặc đồ đôi với em sao? Anh không yêu em."
Minh Trầm: ?
Anh nào gánh nổi tội danh này, anh thuận tay cầm lấy áo thun hồng phấn, sau đó cởi áo hoodie trên người ra.
Kể từ khi hình xăm dưới xương quai xanh bị lộ, Minh Trầm càng ngày càng suồng sã ở trước mặt cô, loại chuyện cởi đồ ngay trước mặt một cách thuần thục này như thể không nhìn thấy cô vậy.
Thay sang hồng phấn, toàn bộ khí chất trên người cũng thay đổi theo, Hình U kiễng chân chạm vào đầu anh, nhưng Minh Trầm đã tránh được.
"Đừng tưởng anh không biết trong lòng em đang có ý đồ gì, không có khả năng, từ bỏ đi."
Không có khả năng anh sẽ gọi "chị Hình U".
Hình U bĩu môi, thở phì phò hai tiếng.
"Nhìn đủ rồi chứ?" Minh Trầm im lặng đếm ngược một phút, ngón tay kề sát cúc áo, "Anh cởi ra đấy."
Hình U vội vàng đè tay anh lại: "Này, đừng vội mà, em vẫn chưa thay đồ."
Cô cũng muốn thay?
Đầu óc xoay chuyển, khóe môi Minh Trầm cong lên, anh khoanh tay: "Được rồi, em thay đồ đi."
Thấy anh vẫn đứng đó không chớp mắt, Hình U giơ tay ra hiệu: "Anh xoay người sang hướng khác đi chứ."
Người nọ mà nổi máu lưu manh thì không biết xấu hổ là gì: "Toàn bộ cơ thể của em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy qua?"
Hình U trừng mắt nhìn anh, lúc này Minh Trầm mới rề rà xoay người.
Cái của cô là áo thun rộng rãi, thay rất nhanh, nhưng nó không hợp với quần mà cô đang mặc ở nhà.
Minh Trầm đi đến trước tủ quần áo của cô, lấy ra chiếc váy xếp ly đưa cho cô: "Đổi đi."
Trong lòng cả hai đều có ý đồ riêng, chỉ là không biết cuối cùng ai sẽ đầu hàng trước.
Hình U mặc áo hồng váy trắng, khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm, nói cô là sinh viên đại học, thậm chí là hoa khôi của trường thì cũng không có ai nghi ngờ.
Thấy phong cách kẹo ngọt của cô, Minh Trầm sờ cằm gật đầu: "Không tệ."
Hình U đứng nghiêng người trước tấm gương soi toàn thân, cô quay đầu hỏi: "Lẽ nào anh thích mấy cô em trẻ tuổi?"
Chủ đề ch.ết chóc.
Nếu bình thường nghe thấy như vậy thì anh sẽ biết mình nên dỗ dành, nhưng hôm nay Minh Trầm lại bình tĩnh ném ngược vấn đề trở lại cho cô: "Vậy em bảo anh gọi em là chị là có ý gì?"
Hình U: "..."
Ngọn lửa đột nhiên lan sang người mình.
Còn có thể có ý gì nữa, đương nhiên là kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ, thỏa mãn nội tâm.
Sự im lặng của Hình U chính là thời điểm tốt nhất để Minh Trầm tấn công, anh tiến lên hai bước, đặt đôi tay lên vai cô rồi xoay người cô đối diện với mình: "Rồi, nói đi, nếu anh nghe hợp lý thì cũng không phải không gọi được."
Hợp lý? Vậy đương nhiên là không có nguyên nhân đặc biệt nào hợp lý rồi.
Hình U vòng hai tay qua cổ anh: "Em muốn nghe."
Cảm giác đó có lẽ cũng giống như việc Minh Trầm thích nghe cô gọi hai tiếng "Anh trai".
Minh Trầm đưa tay ôm cô, kéo người vào trong ngực mình, cúi đầu hít hà mùi thơm thuộc về cô, "Tiểu Khổng Tước, em đang dụ dỗ anh đấy."
Hình U không phản bác, ngón tay chạm vào nơi có hình xăm, xoay nhẹ một vòng: "Vậy anh còn không mau đeo bao 🇨ao su vào?"
Bàn tay nhỏ bé không an phận bị bắt lấy, Minh Trầm trả lời cô bằng hành động: "Em có thể thử xem."
Ngay tại khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, nhiệt độ từ bụng truyền đến lòng bàn tay anh, Hình U không khỏi rùng mình.
Làn váy trắng như tuyết chiếm giữ toàn bộ ánh mắt của Minh Trầm, hai người vốn đã quen thuộc cơ thể của nhau, cũng biết chỗ nào nhạy cảm nhất, chạm vào là phát nổ. Giống như sự ăn ý trong hợp tấu, bọn họ phối hợp với nhau, cùng nhau tận hưởng niềm sung sướng.
Cô gần như không thể đứng vững, dựa vào gương soi toàn thân, ngón tay xuyên qua mái tóc dày của Minh Trầm.
Tấm gương trong suốt phản chiếu hai bóng người màu hồng, tiếng va chạm trên gương giống như âm điệu trầm bổng, tiết tấu phát ra âm thanh dễ nghe, Hình U khiến anh suýt chút nữa phải tước vũ khí đầu hàng.
Ánh mắt Minh Trầm kích động, sẵn sàng bộc phát: "Tinh Tinh, thả lỏng đi em."
Hình U mở mắt ra, hơi nước như sương mù giăng đầy mắt, một dáng vẻ dễ bắt nạt.
Nhưng bàn tay cô lại nắm chặt nơi đó của Minh Trầm, giọng nói yêu kiều mềm mại mang theo chút bướng bỉnh: "Gọi, chị, đi."