Chương 1: Thế Khang / Ngọc Kha
Lại một năm học mới bắt đầu, Thế Khang cùng đám bạn "chắc thân" (bạn bè toàn ăn rồi chơi chó chứ thân nỗi gì) đi lại nói chuyện cùng nhau. Một đám tụi nó hút hết biết bao nhiêu ánh mắt con gái trong trường. Thực ra chỉ có mình thằng Khang là hot boy thôi, mấy anh còn lại được cái độc, lạ, tưng tưng. Người ta ko hiểu nổi tại sao cái tổ hợp quái dị này lại đi cùng nhau nên dòm ý mà.
Minh Tùng, đầu sỏ mấy phi vụ trốn học chơi game huých Khang một cái, nó hất hất cằm nhìn đểu ko thể tả:
-Dòm em xinh tươi nào đó mày? Chỉ tao với!
Hắn nheo mắt lườm nó muốn cháy da, cười khẩy đầy vẻ vua chúa cao sang quí"s tộc nhìn xuống thằng dân đen vừa hôi vừa rách:
-Tao thấy có con dog đi qua quen quen. Ah, thì ra là họ hàng nhà mày!
-HAHAHAHA!!-Lũ còn lại ôm bụng cười như vớ được vàng, hiệu suất ánh nhìn cho tụi nó tăng thêm mấy chục phần trăm, khiến chủ mưu là Thế Khang cũng phải lui ra xa làm ra vẻ "Tao ko quen lũ trốn trại đó".
-Lớp trưởng!-Bỗng dưng ai đó gọi bên tai, hắn giật mình quay đầu, vẻ mặt quái dị, hơi gượng gạo cười:
-Ngọc....Ngọc Kha....có gì hông?
Kha đưa ngón tay chỉ về phòng giáo viên, một mặt vẫn cái biểu cảm đơ đơ ngàn năm không đổi đó:
-Cô kêu ông.
-Hả.....à ờ.....-Khang máy móc gật đầu, trong lòng đã la hét chửi rủa tưng bừng. Ê con kia, khinh người vừa vừa chớ! Bộ ko hé răng thêm chữ nào cho nhẹ nhàng lịch sự à!!
Đối với người khác Thế Khang sẽ ko để tâm như vậy đâu. Nhưng Ngọc Kha thì khác, cô bé là người Khang mến 5 năm rồi. Hắn thầm thích người ta, lặng lẽ đến mức ko có đứa bạn nào nhìn ra, riết rồi ai cũng nghĩ hắn là hot boy cao lãnh khó gần.
-Lớp trưởng!-Nhỏ lại gọi.
-Sao?-Hắn phản xạ nhanh chóng đáp lại.
Ngọc Kha lắc lắc đầu, đưa mắt ý chỉ đám bạn "chắc thân" của hắn, miệng cong lên nụ cười vui vẻ:
-Tém tém lại chút. Tụi nhỏ lớp 10 thấy là mất hình tượng ch.ết!
Thế Khang triệt để......hóa đá. Tâm trí bây giờ hoàn toàn là tù nhân của nụ cười kia. 5 năm qua hắn luôn âm thầm quan sát nhỏ, nhỏ có cười, nhưng chưa bao giờ giành cho hắn. Hỏi vì sao Khang ko dám làm quen? Bởi 1 lần hắn nghe Hạ-bạn thân của nhỏ nói:
-A Kha từ nhỏ đã bị gia đình xào nấu rồi, nó sống cứng nhắc phong kiến lắm, cứ như mấy ông bà già hồi xưa ế. Nhà nó theo mẫu hệ, lại có mỗi nó là con gái độc nhứt, nên mấy thằng con trai đừng hòng dây vô, ăn bơ, ăn phũ sml đừng hỏi tại sao ko nói trước!
Đã nhiều lần Khang muốn từ bỏ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Ngọc Kha là tim ko kìm được nhảy nhót lên. Hắn đã lụn sâu quá rồi!
Lúc này Thế Khang chỉ muốn hét thẳng vào mặt nhỏ thôi. Đừng có làm tui thích bà nữa được ko!!
Thấy Hạ từ xa vẫy tay, Ngọc Kha giơ tay tạm biệt cho có lệ rồi chạy đi. Khang vẫn ngơ ngác nhìn, hắn cảm thấy mình phận đời lênh đênh cmnr. Giữ ko được, bỏ lại càng không. Rốt cuộc hắn phải làm gì đây!?
Lâm Ngọc Kha, cháu gái độc nhất của bà Lâm Hồng Liên, nữ bác sĩ Trung y có tiếng cả nước. Trước nhỏ có đến hơn 10 ông anh cả ruột lẫn họ, nhưng bà Liên ko vừa mắt nổi ông nào, chỉ có nó là được xào nấu hun đúc ngay từ khi nhỏ xíu. Thành ra cái tính cách vô dục vô cầu, lạc quan tới mức lạnh lùng. Nói nhẹ nhàng là ngây thơ, nói theo cách chỉ trích thì là vô tâm. Nhưng tâm của Ngọc Kha mềm như đậu hũ vậy, dịu dàng, ngọt ngào, ấm áp, như muốn tan chảy vạn vật xung quanh. Chỉ có ai tiếp cận, mới hiểu rõ điều này!