Chương 6: Chiếc mũ
Một ngày chủ nhật nắng ấm đẹp zời, Thế Khang nướng tới 10h mới chịu lê cái thân xuống nhà, và dĩ nhiên là nhận một trận mưa phùn nước bọt từ mẫu hậu thân iu:
-Đàn ông con trai, lười như mày thì chó nó mới thèm gả!!!! Có con nào chịu làm vợ mày chắc tao đi tu cảm tạ trời phật!!!!
Sặc! Đường đường là nam thần của trường, con gái đi theo xếp từ âm phủ lên tầng ozon còn chưa hết, mà lại ăn cái câu chửi huyền thoại này. Người khác mà thấy thì nhục mặt ch.ết!
Vốn là sẽ mở cửa ra ngoài lượn một vòng cho tươi tỉnh, cơ mà.......lại là mớ thùng các tông này!!!!
Thế Khang chạy xồng xộc vào bếp, bất mãn chỉ ra ngoài cửa:
-Mẹ lại mua mấy thứ vớ vẩn linh tinh nữa hả!? Con đã nói ko cần rồi mà!!!
Mẹ Huỳnh gõ gõ đũa, vẻ mặt thâm sâu triết lí giảng đạo cho thằng con:
-Ai nói là linh tinh! Mẹ mua đều có chỗ cho mày xài. Nhưng mà mày ko thèm ngó tới đó thôi!
"Đã biết là không thèm ngó mà còn mua!!!" Đương nhiên câu này chỉ nói trong lòng thôi, phọt ra ngoài miệng là bị dí chạy tập thể dục buổi trưa quanh nhà luôn á.
Mẹ Huỳnh có sở thích mua sắm, à mà đây cũng là sở thích chung của mấy bà, mấy dì thôi. Cứ mỗi tuần lại rước không biết bao nhiêu thứ đồ lạ lùng về. Thế Khang nhớ một lần năm lớp 6, mẹ mua cho hắn một cái mũ lưỡi trai........trông nó ra sao thì lâu quá rồi hắn cũng ko nhớ, nhưng nhớ hồi ấy hắn chê cái mũ vừa trông ẻo lả vừa rộng rinh, mà mẹ còn thêu hoa hè lá hẹ cái tên anh hùng mạnh mẽ của hắn trong mũ nữa, rồi sau đó hắn làm mất ở đâu rồi, Mẹ Huỳnh biết chuyện ăn vạ Ba Huỳnh, hại hắn bị thuyết giáo một trận về đạo làm con, nhân sinh quan, thế giới quan. Chỉ là cái mũ thôi mà? Có cần quá đáng vậy hông?
Cũng hông hiểu sao Ba hắn lại chiều Mẹ như vậy. Mặc dù nhà cũng giàu nhưng với cái tiến độ mua sắm này của mẹ thì chắc mạt sớm quá! Crush ơi, bà có giống mẹ tui ko?
(Đôi lời au: "cũng giàu" trong miệng Thế Khang là Tập Đoàn Tài Chính-Tin Học qui mô quái vật ếu có bềnh thường. Nói chung là.......Khang ca nhà ta khiêm tốn:)
Đang ngồi nghịch di động, bỗng nhận được ib từ Hạ:
-Ê mày, tao lập nick cho A Kha rùi. Kết bạn hem?-Hạ
Tay Thế Khang run lên. Đcm con crush kia, cuối cùng nhỏ cũng giao tiếp với thế giới loài người rồi!!!
-Cùng lớp hết mờ! Ko kết coi sao đc!-Mặc dù trong lòng nhảy nhót tưng bừng nhưng trả lời phải sang choảnh, phải quí"s tộc.
-Xì! Thích thấy mọe còn làm màu! *icon khinh thường*
-Việc gì tao phải thích?*icon ko hiểu*-Chẳng lẽ con Hạ biết mình thích Ngọc Kha?
-Ko có giề! Tao hỏi vậy thôi! Bye!-Nhắn xong một chuỗi rồi tự động off luôn.
Thế Khang vẫn nửa mê nửa tỉnh. Vậy là sao? Ngọc Kha đã quái dị, bạn của nhỏ đúng là cũng chả có bềnh thường!
Nhà của Hạ.
Hạ nhăn nhó mặt mày, bất bình giùm cho cô bạn của mình:
-Tui thấy nó bơ bơ sao ế! Hình như hông để ý lắm tới bà đây. Phũ vậy bà còn thích được à!?
Ngọc Kha cứ vẻ mặt trầm tĩnh ngoan ngoãn đó, mãi mãi ko đoán ra cảm xúc của nhỏ là gì:
-Thì thích mà. Phải chấp nhận thôi!
Hạ thở dài thườn thượt:
-Ai dà, thôi thôi tui ko thèm để tâm nữa. Chuyện của Thần tiên tỷ tỷ như bà, dân nữ phàm tục này hổng dám xía vô!
Kha nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hơi liếc qua chiếc mũ treo trên giá, ánh mắt xẹt qua một tia gì đó......hoài niệm.