Chương 13: Ngày khai giảng (3)
Ể!? A Kha cũng đi á!? Có ổn ko vậy!?
Hạ kéo Ngọc Kha sang một góc, lo lắng hỏi chuyện. Nó biết cô bạn mình bị suyễn, ở chỗ đông người ko thích hợp, lo là phải thôi.
Nhỏ cười cười an ủi:
-Không sao đâu. Thời này quán trà sữa nào mà ko có máy lạnh. Ổn thôi mà!
-Ừm.....nếu A Kha đã nói vậy.....-Hạ cũng đành chấp nhận, trong lòng thì lôi hết 18 đời ông cố nội ngoại tới con pet nhà Thế Khang ra hỏi tội. Từ khi biết Kha có ý với tên đó, Hạ đã coi hắn như kẻ thù ko đội trời chung rồi. Đơn giản vì.......Thần tiên tỷ tỷ ko thể khinh nhờn!
Khụ....khụ....Vivio khuyên tỷ tỷ một câu. Có bạn như vầy thì tốt, nhưng nếu ko có Khang ca thì chắc tỷ cũng ế tới già với bà bạn này qué.
Hạ ôm chặt tay Ngọc Kha, vẻ mặt như lâm trận phóng con mắt như tia X chiếu vào từng đứa đực rựa của lớp đàn em. Bảo vệ Thần tiên tỷ tỷ là sứ mệnh của Hạ hiệp sĩ! Thằng cờ hó nào dám bén mảng tới.....CHỤY TRẢM!!!
Haiz, A Kha rất xinh, tuy mắt kính che bớt phần nào vẻ đẹp đó, nhưng lại thêm một phần nho nhã điềm đạm. Chỉ cần ko phải mắt mù với 3d, là dù trai hay gái cũng phải chú ý tới Kha. Cơ mà vì có Hạ hiệp sĩ lăm le như hổ rình mồi, nên ko ai dám liếc mắt nhỏ nhiều hơn 1 lần. Người ta có brocon, có siscon, Hạ nhà ta có.......friendcon:)))
Nhưng Ngọc Kha cũng mắt nhắm mắt mở để mặc cho Hạ muốn làm gì thì làm, muốn xử tử ai cứ xử tử. Tránh được ruồi bọ, nhỏ mừng còn ko kịp nói gì đến ngăn cản cô bạn.
Bỗng dưng mắt Hạ sáng quắc lên:
-A Kha, hướng 3h phát hiện một con dòi!
Dòi? Sao lại có dòi ở đây? Trong lòng tự hỏi, Ngọc Kha quay đầu lại nhìn, khóe miệng nhỏ giật giật bất đắc dĩ. Đúng là........dòi....Mặc dù trình độ Văn của Hạ ko tốt, nhưng A Kha phải khâm phục tài hình dung miêu tả của nó.
Trong tiềm thức của người ta, lớp chuyên toán ắt hẳn phải toàn đực rựa mọt sách là nhiều, hoặc chí ít cũng là thanh niên nghiêm túc. Nhưng 10 Toán năm nay lại có một nhân vật kì dị.
Minh Vân, có cha là chủ tịch một công ty dệt may cỡ nhỏ, kì thi vừa rồi kém những 3 điểm mới trúng tuyển, nhưng nhờ chạy chọt mà được vào. Mới mấy tuần đầu đi học đã thấy rõ, quần đồng phục thì thay bằng váy tennis ngắn cũn, đi học thì trang điểm lòe loẹt, tóc nhuộm đỏ rực uốn xoăn tít. Đứng gần nó thì có mà bị mùi son phấn với nước hoa nồng nặc sặc ch.ết! Miệng mồm vừa mở là văng tục, giọng lại the thé khó nghe, dáng đi đứng cứ dẹo dẹo như kẹo cao su. Ngay cả người điềm đạm như Ngọc Kha cũng nhìn ko nổi mà muốn vứt con dòi này vô thùng xi măng đông cứng lại. Hạ hình dung đúng là ko sai chút nào! (e hèm, Khang ca dạy hư vợ à nha!)
-------------------------------------
Vivio giải thích chút: Nội quy trường của A Kha rất lỏng lẻo chỗ tác phong đi học, bởi các học sinh đều ý thức được mình đang ở trường chuyên, đang ở trong một cộng đồng ko ngừng tranh đua tiến tới, nên rất ít trường hợp tác phong ko nghiêm túc, thành tích vẫn đều đều ổn định, nên nhà trường ko để ý lắm đến cái nội qui. Nếu ko thì con dòi đỏ chóe ở trên đã bị giám thị đuổi cổ rồi chứ đâu còn ở đây.
-------------------------------------
Khi không tự vạch áo cho người xem lưng, ai cũng biết Minh Vân ắt hẳn là mua điểm mới được vào trường, nhưng lớp toàn thanh niên nghiêm túc, chỉ chú ý học là chính nên triệt để bơ nó, coi như ko có sự hiện diện của con dòi kia.
Và hiện giờ, đối tượng bị dòi đeo bám ko ai khác chính là Khang ca nhà ta!