Chương 19: Bữa cơm gia đình
Nếu trên đời này có giải Gia đình văn hóa nhất thế giới, thì nhà A Kha nắm chắc trong tay.
Và với 1 gia đình best văn hóa, best ăn ở, thì việc anh chàng nào đó ăn như ch.ết đói 8 năm ko bằng trên bàn cơm, là đối tượng của mọi sự chú ý.
-Anh ko ngờ bên đó mi kham khổ tới vậy luôn đấy?-Tam ca vẻ mặt đồng tình thương hại thằng em trai.
-Bát ca, ko ai dành với anh đâu.-Ngọc Kha có chút xấu hổ quay đầu đi. Bây giờ nhỏ mới biết thất bại của tạo hóa là gì. Hạo Minh sống ở đây đến 10 tuổi mới ra nước ngoài, phép tắc bàn ăn của gia đình cơ bản đã biết hết rồi, nhưng sống pha trộn ở ngoại quốc 9 năm thành ra nửa nạc nửa mỡ. Chân gác lên ghế, miệng nhai nhồm nhoàm trong khi cái tay rất chi kiêu cmn sa gắp đồ ăn, vừa nhìn đã thấy nét quí"s tộc mới lưu lạc từ cái bang về. Gia đình ai nấy đều đen mặt, thằng này là ai? Bọn tui ko biết nó! Đá phăng nó đi đi!!
Hạ Tiểu muội nổi máu đùa dai, ánh mắt đảo qua đảo lại gian xảo, rồi vu vơ nói: "Ai mà chịu lấy Bát ca chắc cũng là người hiền nhứt thế giới!"
Bỗng nhiên, "PHỤT!!!" Hạo Minh đang uống chén canh ngon lành lập tức lun thẳng vào mặt Tam ca Hạo Chính. Tội nghiệp chàng bác sĩ đẹp zai tài giỏi lắm cô theo, hình tượng nam thần nay còn đâu? Thiên lí ở where!?
Ờ thì đúng là gia đình văn hóa, nhưng chơi lầy như vầy thì ếu cmn hóa nổi nữa! Chính ca cầm khăn giấy A Kha đưa qua, rất chi tinh tế sang choảnh lau cái mặt "có vẻ sạch", rồi đứng phắt dậy, đôi bay cơ bắp đã hiện hiện lên gân xanh, các đốt xương kêu rôm rốp, anh nở nụ cười ấm áp như Diana cool fresh: "Ra đây anh mát xa cho mày! Tài nghệ anh mày khỏi phải lo! Không cần cảm ơn!!!!!"
Hạo Minh xanh mặt chạy trốn: "Thôi khỏi! Em cảm ơn lòng tốt của anh! Nhưng đợi mùa quýt năm sau đi!!!"
"Tài đấm bóp kéo xương của anh mày tốt lắm! Anh làm ko tính tiền mày còn than cái đếu!!!"
"Em đủ cao đủ đẹp zai rồi! Ếu muốn kéo giò!!!"
"Đê mờ thằng khốn nạn! Anh ko chỉnh mày gãy vài khúc xương anh ko phải Lâm Hạo Chính!!!!"
"Help me!!!!"
Cả nhờ trực tiếp lờ đi 2 con người kia, vui vẻ rôm rả mà trò chuyện:
"Bát nhi về làm nhà mình có không khí hơn nhỉ?" Tiểu di (dì út)
"Không khí gì chứ! Thêm một thằng con trai càng rầu thêm chứ được gì!" Lục di (Dì sáu)
"Haiz, 10 thằng mà chưa có thằng nào chịu dắt bạn gái về nhà! Tụi bây định lên chùa tu hết hả!?" Đại di (Dì cả)
Nhị ca, con trai Đại di bĩu môi bất mãn: "Mẹ à, bạn gái đâu phải rau ngoài chợ, vớ cái là có đâu. Duyên phải chờ mới tới chớ!"
Cửu ca, con trai Lục di bỗng sáng mắt lên, phán một câu mà hội phụ nữ ai nấy cũng muốn cầm dép lên phang: "Hay Yêu Yêu làm gương trước đi. Gương mặt đại diện của thế hệ bọn con nè!"
Hạ tiểu muội là người tiên phong đi đầu, đầu đội mái nhà, chân mang dép tổ ong, tay cầm vợt đập ruồi có hình bàn tay: "Cửu ca!!! Nhận lấy Như Lai Thần Chưởng!!!!"
"Đậu đen rau muống! Cho nhập hội với Bát ca ới!!!!"
"Đáng đời!" Mọi người đồng loạt than nhẹ, bọn con trai thì yêu đương gì đó cả nhà ko thèm để ý, nhưng con gái ko thể tùy tiện được, lại là A Kha cưng như vàng như ngọc nữa chứ.
"Yêu Yêu, con đang nghĩ gì vậy?" Bà Hồng Liên gõ gõ bàn kêu lại sự chú ý của Kha. Tâm hồn ngơ ngác của nhỏ sực tỉnh lại, nhỏ bình tĩnh giải thích:
"Ah, con nhớ hồi nãy trông Bát ca kích động vậy. Có lẽ nào.........."
Nói tới đây là cả nhà đã đủ hiểu tình hình, bao nhiêu con mắt sáng quắc lên chằm chằm Hạo Minh như sói rình mồi, như ɖâʍ tặc thấy gái đẹp......khụ.....khụ....hơi lố, nói chung là đầy hy vọng chờ mong. Thằng này coi vậy mà được! Có triển vọng! Nên từ từ bồi dưỡng!
Minh ca tội nghiệp, vì một phút kích động mà anh đã thành ngôi sao sáng của cả nhà. Cuộc đời anh chính thức R.I.P từ đây!
Ngọc Kha đảo mắt nghĩ ngợi. Không biết cô gái đó ra sao nhỉ? Có thể chịu nổi Bát ca thì chắc như Tiểu muội nói, hẳn là rất hiền lành đây. Mong chờ thật!
Tại 1 ngôi nhà nào đó.
"Ắt xì!" Cô gái xoa xoa mũi, nhíu mày khó chịu: "Đê mờ, đứa chó nào nói xấu bà. Bà mà biết thì coi chừng bị phanh thây 8 mảnh!"
Xem ra câu chuyện của chúng ta còn chặng đường dài lắm. Tương lai phía trước sẽ có điều bất ngờ gì đây!? Không thể nói trước được điều gì nha!