Chương 63: 63: Trăng Quầng Nổi Gió 3
Và cuối cùng sức khỏe vẫn không đủ.
Mới chạy một vòng cô đã mệt đến muốn tắt thở, hai chân bải hoải.
Cô chạy không nhanh làm cả lớp chọn cũng phải chậm lại theo.
Khoảng cách lớp 12A16 chạy phía trước bỏ xa họ đã tương đối lớn.
Trịnh Trị không thể im lặng được nữa bèn vẫy tay ra hiệu cho Triệu Thanh vào thay vị trí của Đồng Duyệt.
"Cô giáo Đồng, mới đi du lịch về mà sức khỏe yếu thế?" Lúc ngang qua nhau, Triệu Thanh cười khúc khích hỏi.
Kiều Khả Hân tiếp lời: "Chắc không nỡ ra ngoài nên ngày nào cũng trốn trong phòng đó mà."
Những người khác đang nở nụ cười đùa giỡn, vừa nghe thấy câu này liền ngẩng hết mặt lên trời, không ai dám đối diện với cô.
Cô và Tô Mạch rời khỏi đội giữa chừng, không cần các giáo viên khác phải nói ra, cô hiểu họ đang nghĩ thế nào về quan hệ của cô và cục trưởng Tô.
Nhịp tim gấp gáp của Đồng Duyệt từ từ bình thường trở lại, cô không giải thích.
Một mình Mạnh Ngu đứng ở một góc sân khác.
Giáo viên dạy thay cho Lăng Linh hôm nay đã xuất hiện, cũng là một cô giáo, tên đầy đủ là Dương Dương, gương mặt trong sáng rạng rỡ, luôn tươi cười.
Vừa xuất hiện được mấy giờ đồng hồ, cô nàng đã trở thành đối tượng được các thầy giáo độc thân để mắt nhưng Dương Dương lại chẳng đặc biệt thân thiết với ai, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng đưa về phía Mạnh Ngu.
Mạnh Ngu lặng im như tờ, anh hút rất nhiều thuốc.
Đứng chỗ nào là chỗ đó đầy đầu lọc thuốc lá.
Không còn ai nhắc tới Lăng Linh, như thể cô ấy chưa bao giờ tồn tại ở đây.
Chương trình lớp 12 đã kết thúc từ lâu, học kỳ này chủ yếu dành cho ôn tập và thi thử với cường độ cao.
Trịnh Trị rất thích trò tấn công bất ngờ, ông ta không hề báo trước mà bố trí thi thử vào ngay ngày đầu tiên đi học trở lại, điều này khiến các học sinh vẫn đang trong tâm trạng nghỉ ngơi ngày lễ không thể không đối diện với sự thật tàn khốc.
Quy mô cuộc thi thử lần này không lớn lắm vì không tổ chức chia phòng mà thi ngay tại lớp.
Tuy nói nàng xuân đã giáng trần nhưng ngoài trời lại không mảy may có dấu hiệu gì của mùa xuân.
Đồng Duyệt sợ rét nên không khỏi đi lại liên tục trong lúc coi thi.
Cô còn nhớ Diệp Thiếu Ninh đã bế cô lên cầu thang trong lần coi thi cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết.
Thực ra khi đó thiên hạ không được thái bình cho lắm nhưng bề ngoài mọi chuyện vẫn đâu vào đó.
Bây giờ thì không cần phải giả vờ nữa, sự nồng nhiệt chỉ kéo dài trong ba phút mà thôi.
Thời gian luôn khiến con người ta thua trong thế tâm phục khẩu phục.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, lớp trưởng tự giác đứng dậy thu bài.
Chẳng mấy người căng thẳng, đám nữ sinh hí hửng lao nhanh tới bàn của Tạ Ngữ: "Mau, mau, cho tớ xem mau lên!" Có vẻ vội vã lắm.
Đồng Duyệt ngước lên mới nhận ra Tạ Ngữ qua tết có vẻ thùy mị hơn, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, những thứ phụ kiện toàn đinh tán trên người trước đây đã biến mất, cô bé cười mỉm, vừa xinh đẹp lại nhu mì.
"Các bạn đang xem gì thế kia?" Mấy đứa tranh nhau cái điện thoại.
Lớp trưởng trả lời: "Bạn của Tạ Ngữ đi Vân Nam về gửi ảnh cho Tạ Ngữ xem, chiếc điện thoại đó cậu ấy cũng được bạn tặng.
Tạ Ngữ đang khoe thôi ạ!"
Đồng Duyệt hơi giật mình: "Bạn ở Vân Nam à?"
"Chắc không phải đâu ạ."
"Bạn nam hay bạn nữ?"
Lớp trưởng nhắm mắt lại, nét mặt như muốn nói: Cô hỏi nhiều quá!
Mạnh Ngu có nói với cô, tuy Tạ Ngữ không quá tập trung vào kỳ thi đại học nhưng văn con bé viết khá tốt.
Con gái viết văn hay hầu hết đều đa sầu đa cảm, nhìn nụ cười ngọt như đường của Tạ Ngữ, cô không khỏi thầm suy đoán có lẽ con bé đang rơi vào lưới tình mất rồi.
Thời điểm này có vẻ không phù hợp lắm.
Tô Mạch đưa các cán bộ lãnh đạo trên Cục xuống trường chúc Tết giáo viên, đây là tục lệ hàng năm nên chẳng có gì bất ngờ.
Đồng Duyệt gặp họ trên đường đi nộp bài thi, bèn lễ phép dừng bước chờ họ đi qua.
"Ổn chứ cô giáo Đồng?" Tô Mạch hỏi.
"Tôi đang cố làm quen ạ." Cô kính cẩn đáp lời.
Trước mặt nhiều người, cô chỉ có thể nói đến thế, cô biết anh rình rang tới đây chúc tết cũng chỉ để gặp mình mà thôi.
Cô tìm kiếm đáp án trên mặt Tô Mạch bằng ánh mắt đầy mong mỏi, rõ ràng vẫn chưa có tin gì từ phía Thượng Hải.
Tối đó, cô lên lớp đúng giờ.
Học sinh làm bài còn cô chấm bài.
Chấm được vài bài đã lạnh cóng tay, đành đưa lên miệng hà hơi cho ấm.
Hết tiết tự học đầu tiên, cô xuống văn phòng rót chén trà, đến lúc về lớp thì thấy số bài thi đã vơi đi một nửa, thì ra lớp trưởng và Lý Tưởng đang bận tới mức không ngước được lên.
Cô khẽ thở dài, hai cậu nhóc này lớn lên thế nào cũng trở thành những người rất xuất sắc đây.
Thái Hoa vẫn chưa đi làm trở lại nhưng ngày nào Diệp Thiếu Ninh cũng ra ngoài, chỉ là anh không về muộn như trước đây nữa, hôm nào cũng về sau giờ cơm tối.
Cô không hỏi anh đã ăn tối chưa, đồng thời tự giác bỏ luôn bữa khuya.
Những ngày sau đó thời tiết dần ấm hơn, nếu không ăn uống điều độ rất dễ mặc không vừa quần áo nữa.
Trước khi về nhà họ Đồng, cô gọi điện thì ông Đồng Đại Binh nghe máy, ông nói bà Tiền Yến hôm nay trực đêm, cô liền mua vài món thức ăn sẵn mang về nhà ăn cùng ông.
"Sao Thiếu Ninh không đến?" Sắp được tháo bột, da dẻ ông Đồng Đại Binh hồng hào, dường như tâm trạng khá tốt.
"Tối nay anh ấy đi tiếp khách ạ."
Mũi cô cay cay lúc mở cửa phòng Ngạn Kiệt, "Bố, Tết năm nay anh có gọi điện cho mẹ không ạ?"
"Không, hôm nọ mẹ con than thở chuyện này đấy, bà ấy kêu nhớ nó.
Chắc nó đổi số điện thoại rồi, số cũ không liên lạc được."
"Chắc vậy ạ!"
"Chắc Rằm tháng Giêng nó sẽ gọi về thôi, trước kia nó có quên bao giờ đâu."
Trái tim cô rơi xuống vực sâu không kịp giữ lại.
Triệu Thanh mua một chiếc xe đạp để đỡ phải đi bộ, anh ta nói đây là cách tập thể hình kinh tế nhất, còn nói ở cửa hàng trưng bày mấy chiếc xe đạp cho nữ rất bắt mắt.
Vài đồng nghiệp nghe anh ta nói thế liền đi mua.
Khoảng cách từ Thư Hương Hoa Viên đến Thực Trung đi xe đạp là hợp lý nhất nên Đồng Duyệt cũng mua một chiếc, xe của cô màu xanh nhạt, đằng trước có giỏ xe bằng mây tre đan, để sách vở rất tiện.
Cô mang chiếc Buick đỏ đi tân trang rồi để nó trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chuyển sang đạp xe đi làm.
Hôm sau cô đi từ trường về, lúc khóa xe đạp ở cầu thang thì thấy một chiếc ô tô đỗ chậm lại bên ngoài thang máy.
"Anh Diệp, hôm nay em đi tốt hơn hôm qua đúng không?"
"Cũng thế thôi."
"Anh là đồ nhỏ mọn, chỉ khích lệ người ta một chút cũng không chịu, sớm biết thế này em đã chẳng đưa anh về."
"Em nghĩ anh ngồi xe em là an toàn hả? Lái xe không có bằng, lần sau anh bảo trợ lý La lái, em ngoan ngoãn ngồi đằng sau đi!"
"Vâng, em biết rồi, nói nhiều quá!"
"Anh nói nhiều một câu nữa, mai tập đoàn họp đấy, em không được tới muộn nhé!"
"Nếu em không đến muộn, anh có phần thưởng gì không?"
"Xem em thể hiện sao đã."
Đèn cầu thang kiểu cảm ứng tự động tắt khi không có tiếng động.
Cô cầm cặp sách đứng trong bóng tối nghe tiếng ô tô chạy xa dần, đến khi cửa thang máy không còn tiếng bước chân nữa mới đi ra.
Cô mở cửa nhà lúc anh đang cởi áo khoác, trên người thoang thoảng mùi rượu, hôm nay là ngày anh chính thức đi làm trở lại.
"Em không thích chiếc Buick kia à?" Anh khoan thai hỏi.
Thời gian trở lại đây hai người rất ít nói chuyện, căn bếp không hề sáng lửa, thỉnh thoảng cùng ở nhà một lúc thì cảm giác xa lạ hiện lên rất rõ.
"Không phải.
Em thấy mình ốm yếu quá nên đi xe đạp tập thể dục thôi." Cô mang cặp sách vào phòng làm việc.
Khi nãy anh đã trông thấy cô.
Căn nhà bỗng chốc trở nên im lặng, không ai lên tiếng.
Cuối cùng cô là người phá tan sự yên tĩnh đó: "Thiếu Ninh, anh có bạn tên là Hoa Diệp đúng không?" Cứ hỏi thăm Tô Mạch mãi cô cũng ngại nên muốn nhờ Diệp Thiếu Ninh gọi điện hỏi giúp xem sao.
Diệp Thiếu Ninh bình thản nhìn cô vài giây, "Đồng Duyệt, có gì em cứ nói thẳng ra, hà tất phải nói bóng nói gió chứ! Hỏi Hoa Diệp vì em muốn biết chuyện ngày xưa của anh với Đào Đào phải không, rồi em sẽ mượn nó để nói tới chuyện của mình chăng?"
"Hoa Diệp liên quan gì đến Đào Đào?" Cô không hiểu anh đang nói gì nữa.
Anh cười khẩy, "Em đã biết Hoa Diệp mà lại không biết cậu ấy và Đào Đào có quan hệ gì, câu nói dối này vụng về quá.
Vậy để anh cho em biết, Hoa Diệp chính là chồng trước của Đào Đào."
Vẻ ngạc nhiên tột cùng của cô làm anh phát cáu, "Em muốn nhắc nhở anh từng bại trong tay cậu ấy phải không? Sau đó anh lại thua Tả Tu Nhiên.
Còn em, có phải em cũng muốn để anh thất bại thêm lần nữa không?"
Cô vốn định nói chuyện tử tế với anh nhưng anh lại nói ra những lời khó hiểu như vậy, trái tim phải chịu quá nhiều sức ép của Đồng Duyệt bỗng mất kiểm soát: "Có phải anh đề cao em quá không? Em không xinh đẹp như Đào Đào mà khiến ai gặp cũng phải xao xuyến, cũng chẳng có bố làm to, em lấy gì để đàn ông gục ngã dưới váy mình chứ?"
"Tất nhiên em không sánh được với Đào Đào, nhưng em có khả năng của mình!" Anh thản nhiên nói một câu.
"Diệp Thiếu Ninh, anh đang hối hận chăng? Đào Đào bây giờ sống rất hạnh phúc với Tả Tu Nhiên, anh không còn cơ hội nên mới đi tìm một người giống cô ấy để giảm tối đa sự tiếc nuối à?"
"Đây mới là những lời thật lòng em muốn nói đúng không? Anh có thấy tiếc không là việc riêng của anh, em muốn gì thì cứ nói ra, đừng kéo những người không liên quan vào!"
Nói đoạn, anh vơ lấy chiếc áo bành tô vừa cởi ra, mở cửa nhà rồi đóng sầm lại.
Đêm hôm đó, Diệp Thiếu Ninh không trở về Thư Hương Hoa Viên nữa..