Chương 67: 67: Đi Đêm Lắm Có Ngày Gặp Ma 1
Trong phòng có mùi thuốc lá, được gió đưa từ sân thượng vào.
Não bộ Đồng Duyệt trì trệ một giây rồi cô bất giác chau mày, miễn cưỡng mở mắt.
Trời vẫn chưa sáng hẳn và dù rèm cửa đã kéo rất kín nhưng ánh nắng nhạt màu sáng sớm vẫn chiếu vào qua bức cửa kính ngăn cách với sân thượng.
Đây là buổi sáng ở Bắc Kinh, không khí rét buốt khiến cô không khỏi co mình vào chăn ấm.
Cô không hay trằn trọc khi ngủ nên tấm ga trải giường bên cạnh vẫn phẳng phiu, chăn gối vẫn gọn gàng chứng tỏ tối qua không ai nằm lên vị trí đó.
Bóng người cao ráo soi bóng trên cửa kính, người đó đứng ngược sáng, không thấy được rõ ràng.
Cô ngủ rất ngon.
Từ sau khi Diệp Thiếu Ninh đi Bắc Kinh, cô chưa tìm được cách để có một giấc ngủ ngon.
Không hẳn vì cô chưa quen với việc thiếu đi một người trên giường, mặc dù thật lòng cũng có phần chưa quen.
Mặc dù không nói chuyện nhưng nếu có một người nằm cạnh, bạn sẽ không còn sợ bóng tối, cũng không sợ một mình thiếu an toàn.
Đêm dậy đi vệ sinh, nghe được tiếng ngáy khe khẽ của anh, cảm giác yên tâm vô cùng.
Sáng dậy thấy những sợi râu mới mọc trên cằm anh sẽ cảm nhận được sự gắn kết giữa hai con người.
Vậy nên cuộc sống hôn nhân dù có muôn vàn gian truân thì vẫn luôn luôn cố gắng tiến về phía trước, từng bước, từng bước…
Ban ngày đi dạy thì thấy chẳng sao vì bận rộn nên cũng không còn sức nghĩ đến những chuyện khác.
Nhưng tối về đến nhà, khi chỉ có một mình vò võ, không hiểu sao lại nghĩ đi nghĩ lại những lời anh nói trước khi đi.
Dường như đáp án không quá khó tìm nhưng cô lại cảm thấy cũng chẳng dễ hiểu, thời điểm này hai người tôn trọng nhau như khách, lịch sự quá thành ra xa cách.
Anh thật xấu xa, đặt ra câu hỏi nhưng không cho cô chút manh mối nào.
Có tới hay không, cô được phép lựa chọn nhưng cũng phải tự gánh vác hậu quả.
Dường như xuất hiện ở đây nghĩa là cô quan tâm anh, nắm lấy tay anh bảo vệ cuộc hôn nhân vững vàng như bàn thạch của họ trước mặt mọi người.
Nếu không đến nghĩa là để mặc anh đi, chẳng quan tâm anh đi cùng ai, điều này cũng chứng tỏ rằng đối với cô, cuộc hôn nhân giữa họ đã không còn ý nghĩa nào nữa.
Nhưng nếu cô diễn cảnh "ngàn dặm tìm chồng", liệu có khiến khán giả sợ ch.ết khiếp không?
Có khiến khán giả sợ ch.ết khiếp cũng chẳng sao, chỉ cần cúi đầu xuống sân khấu là được.
Hay là hiểu nhầm ý anh?
Cũng được, qua đó có thể thấy rõ nhiều điều.
Cô tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác rồi cuối cùng lên chuyến bay tới Bắc Kinh vào chập tối thứ sáu.
Sân bay thủ đô quá rộng lớn, quay đi quay lại rất lâu, phải hỏi vài người mới tìm được chuyến xe bus đi vào nội thành, mở cánh cửa khách sạn, đến hỏi quầy lễ tân rồi lặng lẽ ngồi đó chờ đợi.
Lúc anh đón lấy va ly hành lý trên tay cô, cô cảm thấy mình đến đây là đúng.
Sao cô lại không quan tâm anh kia chứ? Sao cô có thể không màng đến cuộc hôn nhân của họ?
Cô không nhìn nét mặt của Nhạc Tĩnh Phân và Xa Hoan Hoan, cũng không có cảm giác đắc ý của kẻ thắng cuộc.
Cô chỉ cảm thấy mình hơi may mắn, những lời Xa Hoan Hoan đã nói, những việc cô ta đã làm trước đây, những nỗi đau và cảm giác xót xa anh khiến cô phải nếm trải, cô đều không muốn truy cứu.
Quan trọng nhất lúc này là trong thâm tâm, anh cũng không muốn cô rời xa mình! Anh muốn cô tới đây, muốn tay trong tay cô để người khác trông thấy họ là vợ chồng yêu thương nhau, là một cặp đôi rất tình cảm.
Cho dù bây giờ chỉ là bề ngoài nhưng sau này họ chắc chắn, chắc chắn sẽ tốt hơn bề ngoài rất nhiều.
Hôn nhân là thứ không thể tính toán quá nhiều, nó cần tới sự nhanh nhạy và thông tuệ, phải có sự thỏa hiệp và chóng quên hợp lý, quan trọng nhất là… phải tin tưởng trong những lúc tuyệt vọng nhất.
Anh ở trong phòng chưa đầy năm phút, cô rửa mặt xong thì lên giường luôn, anh tắt đèn cho cô, cô ngửi thấy mùi hương của anh trong chăn nên chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Cô không hề biết anh về phòng lúc nào, sáng nay hay vừa mới?
Cửa kính được đẩy nhẹ vào bên trong, một luồng gió sáng theo đó lùa vào, cô vội nhắm mắt lại, nín thở.
Cảm giác anh ngồi xuống mép giường một lúc, sau đó là tiếng ngòi bút chạy trên giấy sột soạt, tiếp nữa anh ra ngoài, căn phòng trở nên đìu hiu vắng vẻ.
Cô đợi thêm một lúc mới ngồi dậy, mặc thêm áo rồi bước xuống.
Có một tờ giấy nhớ đặt trên tủ đầu giường: Đồng Duyệt, khách sạn chuẩn bị bữa sáng kiểu châu Âu, em không thích ăn nên bọn mình sang quán Ngự Diện Đường bên cạnh ăn sáng nhé, không cần phải vội, anh sẽ đợi em.
Thiếu Ninh!
Cô tắm nước ấm rồi sấy tóc cho thật khô, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ đồ ấm áp, nhìn kim đồng hồ chỉ tới số tám mới ra khỏi phòng, đi xuống dưới.
Như cô nữ sinh trong lần đầu hẹn hò, trái tim đập thật lạ.
Cô gặp trợ lý La đi ra thang máy, anh ta đang ngoác miệng ra ngáp, thấy cô liền ngậm lại.
"Chào buổi sáng cô giáo Đồng, chị xuống nhà ăn sáng ạ?"
"Chào anh, anh ăn sáng chưa?" Cô mỉm cười gật đầu.
"Chưa ạ, tôi mới từ sân bay về tới đây." Mắt trợ lý La đầy tơ máu như người thiếu ngủ lâu ngày.
"Anh đi đón ai à?" Đây không phải câu hỏi, chỉ là lời đáp xã giao.
"Không, cô Xa thấy không khỏe nên chủ tịch Nhạc đưa con gái về Thanh Đài.
Tôi đưa họ ra sân bay."
Cô thoáng ngạc nhiên, "Có ốm nặng lắm không?"
"Trông thì có vẻ cũng nặng, sắc mặt chủ tịch Nhạc vẫn bình thường nhưng cô Xa thì khóc lóc sưng vù mắt, chỉ mong cô ấy mau khỏe, nếu không chúng tôi khó được ngày nào bình yên lắm.
Chủ tịch Nhạc mà nổi giận thì hậu quả nghiêm trọng cực kỳ!" Trợ lý La cười bảo.
Cô gật đầu rồi đi vào thang máy.
Thật ngưỡng mộ những người chỉ hắt hơi một cái đã được cả thiên hạ quan tâm.
Còn cô có đau thấu xương cũng không dám thể hiện ra ngoài, dù bị ấm ức đến mấy cũng phải giả bộ như không có chuyện gì.
Cô thể hiện cho ai xem?
Người ta có thể bộc lộ cảm xúc thật của mình vì biết đằng sau có người chạy theo dỗ dành, thương xót, yêu chiều.
Quán mì Ngự Diện Đường cách khách sạn khoảng năm mươi mét, nơi đây có món mì đặc sản ở tất cả các nơi trên cả nước.
Phòng ăn được bài trí theo kiểu cổ kính, bàn gỗ lim, nền nhà ốp gạch vuông xanh, bước chân vào không gian này con người ta sẽ có cảm giác thời gian quay ngược về quá khứ.
Diệp Thiếu Ninh ngồi ngay gần đó, trước mặt là cốc trà xanh, một tờ Bắc Kinh buổi chiều, anh đang đọc chuyên mục Bất động sản.
"Sao anh không gọi em dậy, em ngủ say quá!" Cô vén tóc ra sau tai, cởi áo khoác rồi ngồi xuống vị trí đối diện anh.
Quầng mắt anh hơi đậm màu nhưng sắc mặt thoạt nhìn không tệ lắm, "Hiếm khi em ngủ ngon vậy mà" rồi vẫy tay ra hiệu cho nhân viên.
"Anh đã gọi món chưa?" Cô cúi xuống xem thực đơn.
"Đến Bắc Kinh tất nhiên phải ăn mì tương, cửa hàng phục vụ mì hương vị chuẩn lắm, canh cũng ngon.
Ăn xong bọn mình đi tham quan Vạn Lý Trường Thành, chiều nay thì đi Cố Cung nhé."
"Còn triển lãm của anh?"
"Đã có trợ lý La và mọi người rồi, hôm nay cũng không còn nhiều khách tham quan nữa, không sao đâu.
Sáng mai họ về Thanh Đài, anh ở lại thêm một ngày đi mua sắm tham quan cùng em."
Cô không tỏ ra vui mừng quá đỗi nhưng gương mặt rạng rỡ vẫn biểu đạt tâm trạng vui vẻ của Đồng Duyệt.
"Nước canh ngon không?" Sau khi món mì được dọn lên, anh thấy cô ăn một thìa nước canh bèn hỏi.
Cô ngước mắt lên, chớp chớp hàng mi, "Ngon." Ngon mà không quá nhiều dầu mỡ, hòa với mì tương rất vừa vặn.
"Có giống hương vị em nấu chút nào không?" Anh cười, "Tối đầu tiên đến Bắc Kinh anh đã ăn mì này, vừa thử canh này đã thấy thơm lừng, mấy ngày nay hôm nào anh cũng phải đến đây ăn một bữa."
Cô đặt đũa xuống, nói: "Ở đây làm sao ngon bằng em nấu, món canh của em…"
"Về Thanh Đài em phải nấu cho anh đấy nhé!" Anh xòe tay nắm lấy tay cô.
"Vâng." Giọng cô bất giác run rẩy.
"Ít nhất hai lần một tuần."
"Vâng." Tầm mắt như mờ đi, chất giọng ấm áp của anh khiến cô không thể khước từ.
Thanh toán xong đi ra, cô khoác tay anh rất tự nhiên.
"Phải thế này mới đúng!" Anh lấy cánh tay cô ra khỏi tay mình rồi vòng tay ôm eo cô từ phía sau, "Để anh đi kiếm chiếc xe, thế tiện hơn."
Điện thoại anh cứ đổ chuông mãi, anh lấy ra xem nhưng không nghe cũng không gác máy.
"Mấy việc ở triển lãm để họ tự quyết định là được." Anh ném điện thoại vào góc mà tầm mắt cô không trông thấy.
Cô quay mặt ra ngoài cửa xe ngắm cảnh, bầu trời ngày càng thênh thang.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, trời tiết lại không ấm áp nên khách du lịch ở Trường Thành rất thưa thớt.
Trong mắt mọi người, họ là cặp vợ chồng mới cưới tới đây du lịch.
Gió ở Trường Thành thổi vù vù, cây cỏ dưới chân núi chưa xanh, khắp nơi đều là cảnh tượng quạnh quẽ.
Đi được một đoạn cô đã phải bám vào tường nghỉ ngơi một lúc, há miệng thở hổn hển.
"Bọn mình chụp với nhau bức ảnh nhé!" Hình như trước nay họ chưa chụp ảnh với nhau bao giờ.
"Không có máy ảnh." Cô đáp.
Anh đưa điện thoại cho một cậu trai trẻ có vẻ vẫn còn là sinh viên.
Cậu chàng nhận lời, ra hiệu cho hai người đứng bên nhau, vai kề vai.
Anh mỉm cười rồi vòng tay ôm eo cô từ phía sau, hai tay vòng quanh người cô, đầu ngả sát vào tai Đồng Duyệt.
Cô đỏ mặt còn cậu sinh viên thì bối rối vội chuyển tầm mắt láo liên nhìn xung quanh.
Điện thoại cao cấp nên chụp ảnh rất đẹp.
Anh chụp cho riêng cô một tấm rồi đặt làm hình nền điện thoại.
Trong Cố Cung có trò chơi nâng kiệu đón dâu, hai người đứng xem một lúc rồi bị ai đó chạy tới mời chào chơi thử, thấy vậy cô liền kéo anh rời khỏi.
Không khí tham quan Cố Cung thực sự trầm lắng, vì đây là lịch sử nên dĩ nhiên bầu không khí không tránh khỏi nặng nề.
Đằng sau là công viên Bắc Hải, có những cây đã chớm nở vài bông hoa.
Trước đó cô uống một ly nước nóng, đi bộ lâu, nên lúc này không khỏi láo liên tìm nhà vệ sinh.
Anh chờ ở ngoài cầm túi xách cho cô, nhắc cô chú ý đường trơn.
Anh vừa thấy một công nhân vệ sinh mới đi từ nhà vệ sinh ra.
Không biết có phải vì cốc nước nóng hay không mà bụng dạ cô sôi sùng sục, lúc đi vào nhà vệ sinh Đồng Duyệt bất giác ngoái đầu nhìn lại.
Anh đã quay người về hướng khác, cuống quýt lấy điện thoại trong túi đưa lên tai.
"Á!" Một cô gái rửa tay xong đang định quay ra, không để ý nước trên nền nhà nên bị trượt chân, thất thanh kêu lên.
Đồng Duyệt nhìn về phía đó theo bản năng rồi cô ngỡ ngàng trợn trừng mắt: "Lăng Linh?"
Cô gái ngước lên, đầu tiên là ngạc nhiên rồi bổ nhào về phía này, "Sao cậu lại ở đây?"
Đồng Duyệt mỉm cười gỡ móng vuốt của cô nàng ra khỏi người mình, "Để tớ giải quyết cái đã, cậu ra ngoài đợi nhé."
Lăng Linh mỉm cười gật đầu.
Rửa tay xong đi ra, Đồng Duyệt thấy Lăng Linh và Diệp Thiếu Ninh đang đối diện nhau, gương mặt Diệp Thiếu Ninh lộ rõ vẻ dửng dưng, Lăng Linh thì đầy bối rối.
"Ngoài kia có quán nước, mình ra đó ngồi." Diệp Thiếu Ninh lên tiếng.
Đồng Duyệt và Lăng Linh đi sau, Lăng Linh nhìn bóng dáng Diệp Thiếu Ninh với ánh mắt ngưỡng mộ, khẽ đẩy nhẹ Đồng Duyệt: "Cậu có phước thật, anh ấy tốt với cậu quá đi!"
Đồng Duyệt cười, "Mau nói về cậu đi, sao lại tới Bắc Kinh?"
Lăng Linh nhún vai, "Tớ có chuyện gì để nói đâu, được một người bạn giới thiệu nên đến đây.
Bây giờ tớ dạy tiếng Anh ở một trung tâm tư nhân, cố gắng mà sống qua ngày."
Cô và Lăng Linh ngồi với nhau còn Diệp Thiếu Ninh biết ý ngồi bàn khác, để hai cô gái tự nhiên tâm sự.
"Thực ra cậu không cần thiết phải rời khỏi Thực Trung, Mạnh…"
Lăng Linh bịt miệng cô, khẽ lắc đầu: "Đừng nhắc lại những chuyện và những người trước đây nữa, bây giờ tớ là người không có quá khứ gì hết.
Nếu cứ nhớ mãi về ngày xưa, tớ không thể sống tiếp được!"
Đồng Duyệt thở dài, "Bây giờ đã có ai chưa?"
Lăng Linh gượng cười, "Trước mắt tớ vẫn chưa có ý định gì về chuyện tình cảm, để vài năm nữa rồi tính, dù sao cũng già rồi, thêm mấy năm cũng chẳng sao.
Còn cậu, đã có em bé chưa?" Cô nhìn xuống bụng Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt lườm bạn, "Tớ không vội."
"Đừng nghĩ lung tung nữa, nếu được thì sinh sớm đi, bây giờ tớ hối hận ngày xưa…" Đôi mắt Lăng Linh ánh lên vẻ đau xót rồi cô nàng lắc đầu: "Không nói nữa, tối nay tụi mình đi ăn nhé?"
Đồng Duyệt áy náy cười, "Để lần sau vậy!" Cô thấy Diệp Thiếu Ninh đang nhắn tin, vì anh không thuộc bàn phím nên động tác hơi vụng về.
Lăng Linh tỏ vẻ chê bai nhưng không nài nỉ thêm, hai người cho nhau số điện thoại rồi chào tạm biệt ở đó.
Lăng Linh nhận ra Diệp Thiếu Ninh cũng không thích bị mình quấy rầy..