Chương 39

Mây trắng mỉm cười lững lờ trôi nhè nhẹ bay theo gió, 1 ngày nắng đẹp bắt đầu.
Nỗi nhớ 1 người cứ miên man trong đầu T.Anh, những bước đi nặng nhọc chứa đựng biết bao buồn tủi cô đơn, ko gian yên bình nhưng trong lòng cô thì như rối tung lên. Những cảm giác lẫn lộn đan xen nhau, những cảm giác ko mấy tốt đẹp


Phù....
1 chiếc xe máy phóng qua người cô 1 cách nhanh chóng và dừng lại ngay bước chân cô, T.Anh giật mình và sợ hãi, lùi lại vài bước, khoảnh khắc đó tim cô như muốn nhảy ra ngoài, đến khi chiếc xe máy đó dừng hẳn cô vẫn còn thấy run sợ


Bước từ trên xe máy xuống là 1 chàng trai quyến rũ và thu hút, anh xuất hiện như tô điểm thêm cho bức tranh mà chính anh đã trở thành nhân vật chính, so với anh, mọi thứ xung quanh quả thật quá bình thường
- Anh ko ngờ là em nhát gan đến thế? - Hoàng cười nhẹ, trong anh có điều j đó bí ẩn, ấm áp lạ kì


- Em...sợ xe máy - T.Anh thú thật, nhìn xe máy của anh là cô đã sợ phát khiếp rồi
- Em đùa chứ, giờ còn ai sợ xe máy đâu? - Hoàng cười thật tươi, nhìn cô thật đáng yêu, anh ko nghĩ cô lại ngốc nghếch đến nỗi xe máy cũng sợ chứ anh đâu nghĩ cô có quá khứ rất đáng yêu với chiếc xe máy đâu


- Còn em..- T.Anh hơi xụ mặt, cô định chào anh rồi bước đi tiếp, anh đưa tay ra hiệu là dừng lại
- Hôm nay được nghỉ học phải ko? Anh muốn vào chơi nhà em ! - Hoàng đưa ra đề nghị
- Em ko quen cho người lạ vào nhà - T.Anh vu vơ nói, cô ko nghĩ đến cảm giác trong anh khi nghe thấy từ người lạ "" nó ra sao


- Em vẫn coi anh là người lạ? - Anh lạnh lùng nhưng trong lời nói có j đó trách móc và giận dỗi, tính anh có phải thế đâu, chưa bao giờ anh đem lòng trách móc hay giận dỗi 1 người nào đó, riêng anh chỉ có lạnh lùng, ko quan tâm và căm thù thôi


available on google playdownload on app store


- Ko, ý em là em muốn vào nhà anh trước - T.Anh kiếm cớ, cô chợt nhận ra lời nói vừa nãy cô ko cố ý nói vậy, cô quá lời chăng?
- Vậy được - Anh đồng ý luôn ko cần suy nghĩ - Anh ở nhà cùng thằng bạn, nếu em ko phiền thì mình đi luôn - Anh nói tiếp, trong anh bỗng nhiên vui lạ thường


- Bạn á, vậy thôi em ngại ch.ết - Cô khẽ nhướn mày
- Chắc em cũng quen người đó mà, em là bạn thân Đường Vy mà, đúng chứ?
- Ơ...sao anh biết?


- Biết là biết chứ còn sao nữa - Anh đùa. cô bĩu môi nhìn anh, bất giác anh đưa tay nhoé má cô làm cô hơi xấu hổ những rồi cũng cười tươi nhìn anh. Vậy cô muốn biết lý do anh biết cô và Đường Vy là bạn thân và còn muốn biết cái người mà anh bảo cô cũng quen thật ra là ai?


- Thế nào? Đi về nhà anh hay nhà em trước đây? - Hoàng hỏi
- Nhà anh trước đi ! - Cô khẽ nở nụ cười
- Vậy lên xe đi !


- Ko, em sẽ đi taxi theo sau anh - Cô cười gượng gạo và trả lời 1 cách miễn cưỡng, cô thầm nghĩ tại sao hôm nay anh lại đi xe máy mà ko đi ô tô chứ Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến K.Anh, nhớ đến cái lần anh cho cô đi vào trong địa ngục 1 quãng đường dài, cô ko hiểu anh có nghĩ đến cảm giác của cô lúc đó ko? sợ ch.ết đi được, cô sợ cái quá khứ đó và sợ cả xe máy luôn, nhưng anh vẫn lôi bằng được cô lên xe máy khiến cô suýt chút nữa ngất ra đấy..lòng thầm trách anh nhưng lúc ngồi cạnh anh, được anh che chở cô lại thấy ấm áp và bình yên lạ thường, người lái xe lúc đó mà ko phải anh chắc cô nhảy xuống xe lâu rồi?


- Vậy anh đi cùng em - giọng nói của Hoàng cất lên nhanh chóng làm cô dứt khỏi dòng suy nghĩ, cô hơi e ngại khi làm phiền anh như vậy
- Còn xe anh để đâu?
- Anh gọi người đến mang về !
- Có được ko ạ?


Anh ko nói nữa, anh chỉ cười và gật đầu, anh thấy rất vui khi nói chuyện cùng cô bé này, cảm giác trong anh là j đây, như muốn vỡ tung ra, anh thật sự thấy cô rất đáng yêu có chút j đó ngốc nghếch, khờ khạo


Đi taxi cùng anh 1 chặng đường ko xa, xe rẽ vào 1 con đường có lẽ cũng rất quen thuộc với cô, quen lắm, ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy và có điều j đó bí ẩn lạ lùng mà cô đã từng vào đây rất nhiều, ko lẽ nào...ko thể trùng hợp như thế được chứ? Cô hơi quay sang nhìn anh với vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, anh ko hiểu cái nhìn đó là j, anh chỉ cười rồi chỉ tay vào biệt thự đang xuất hiện to hơn trước mặt hai người


- Đến nơi rồi, em xuống xe đi - Hoàng cười rồi leo qua mở cửa cho cô, cô ái ngại, cô có phải con nít đâu mà anh luôn giúp cô từng việc nhỏ như thế?
Sau 1 lúc tranh giành giả tiền taxi, cô lúng túng khi anh cứ đòi trả cho cô, mà cô lại là người đề nghị đi taxi, cô có hơi ngại


Cô vẫn ko tin là anh ở trong biệt thự đó, cô ko tin là anh lại ở của K.Anh, cô tò mò hỏi
- Nhà anh ở gần biệt thự kia đó hả?
- Cũng gần - Anh mỉm cười gật đầu và dẫn cô đến gần biệt thự đó
Cái từ cũng gần của anh làm cô hiểu lầm, cô cứ ngỡ anh ở gần đó thật


Đến nơi mới giật mình
- Sao anh lại đưa em vào nhà của người ta?
- Người ta là ai ở đây chứ? Anh sống ở đây mà?
- Đâu ạ, mọi khi em vào làm j thấy anh đâu?


- Á, thì ra em quen thằng K.Anh thật à?, anh đoán cũng chuẩn ghê nhỉ? - anh cười làm cô bối rối, ko biết có lên vào ko, cô vẫn chưa dám gặp anh vì câu chuyện vớ vẩn của hai nguời tối hôm qua
- Anh là j của anh ấy ạ?


- Là bạn, bạn thân rồi, anh mới về Việt Nam và ở nhờ nhà nó nè? - anh thân thiện đáp, bạn thân? hai từ làm cô hơi sock
Gương mặt của cô có chút thay đổi, sao cô hay động chạm vào họ hàng nhà K.Anh thế nhỉ?
- Hay thôi về nhà em trước đi - Cô e thẹn đưa ra ý kiến


- Đến nơi rồi thì vào đây trước đi, dù j hai người cũng quen nhau lên anh cũng đỡ phải giới thiệu, thôi vào trong đi, anh mệt rồi
Cô ko muốn phiền anh hết lần này đến lần khác , vả lại trong giọng nói của anh cũng có đôi chút mệt mỏi, là vì anh ko quen đi taxi sao
- Vâng.
Cô đáp nhẹ rồi theo anh vào trong


Bước vào bên trong, 1 mùi lạnh lùng bốc lên y như chủ nhân của nó vậy?
Nhưng chủ nhân của nó đâu?
- Em vào ghế ngồi đi, anh lên xem K.Anh đâu
- Vâng.
Cô đáp gọn rồi mau chóng lại gần ghế sofa rộng ở phòng khách
- Kh.Anh vừa ra ngoài rồi, mà mày đưa ai đến thế?


Một giọng nam cất lên, T.Anh cũng nghe thấy và chợt khựng lại 5s để cố nhớ lại cái giọng đó vì cô thấy nó rất quen thuộc
- Anh Nam - Cô thốt lên với vẻ bàng hoàng
Nghe theo tiếng gọi, Nam ngoảnh mặt ra thì thấy T.Anh, Nam cười


- Thiên Em, lâu ngày ko gặp. Em thế nào rồi? - Anh tế nhị nhưng cái cách gọi Thiên Anh bằng T.Em của anh vẫn ko đổi, có vẻ là anh trầm đi, điều này T.anh phát hiện được trong lời nói của anh
- Em vẫn thế, nhưng anh....
- Anh thì sao?
- Ko có j ạ?
- Hai người quen nhau sao? - Hoàng chen vào


- Quen chứ? - Nam cười rồi từ từ đi lại chỗ T.Anh, theo sau là Hoàng, Hoàng cũng cười
Lâu ko được nhìn Nam cười, T.Anh thấy nụ cười đó vẫn đẹp 1 cách hoàn hảo
- Em với K.Anh dạo này tiến triển j chưa? - Nam ngồi xuống chêu T.Anh
- Dạ - T.Anh hơi giật mình, dạ là câu hỏi ngắn gọn nhất thể hiện sự ngạc nhiên


- T.Anh với K.Anh là j của nhau cơ mà tiến triển - Hoàng hơi bất ngờ trước câu hỏi đó, trong anh như có lửa đốt khi suy nghĩ của anh là...
- Là người yêu - Nam cười
Mặt Hoàng tối sầm lại, đau? Cảm giác j thế này?
- Anh Nam chêu em, em với anh ấy làm j phải đâu? - Cô hơi bối rối
- Ko tin cứ hỏi K.Anh mà xem - Nam lại cười


Trong lòng Hoàng có j đó thật khó chịu, ko thể tả được
- Anh ra ngoài chút - Hoàng bật dậy
- Vâng - Cô cười
Nam chăm chú nhìn theo Hoàng, Nam cảm nhận được có j đó trong Hoàng, thái độ của Hoàng vừa nãy khi nghe Nam nói vậy là sao
...


T.Anh và Nam ngồi nói chuyện với nhau suốt, có chuyện vui khiến 2 người phải cười nắc nẻ nhưng có chuyện buồn khiến T.Anh xót xa, Nam thì đau nhói ko nói lên lời...
- Chị ấy rất yêu anh ! - T.Anh chốt lại câu nói cuối


- Ừ - Nam hơi gật đầu, anh buồn lắm, giá mà lúc đó anh ở bên Tử Tuyết thì đến giờ anh đâu có ngồi đây nhớ cô ấy thế này.
..
Ko gian như nặng nề, T.Anh muốn né tránh sự nặng nề đó, cô kiếm cớ ra ngoài
- Ha, anh Hoàng đi đâu lâu quá, em ra ngoài xem ảnh làm j nha
- Ừ em !


T.Anh chạy ra ngoài. Đến chỗ cửa, cô ko cần để ý j mà mở cửa luôn, cánh cửa mở ra là tiếng rầm của 1 vật thể nặng, cô méo xệch mặt khi biết mình vừa gây ra 1 chuyện tày đình, trời ơi ! cái vật thể đó đang nằm ở dưới hiên vì bị cô đẩy cửa đến ngã, cô đẩy mạnh quá mà Cô bối rối, lo lắng khi biết cái người mà bị cô làm ngã đó ko ai khác mà chính là K.Anh...thế mới đau


- Anh...Khánh... - Cô hơi bất ngờ chạy đến định đỡ K.Anh dậy nhưng cô bất cẩn đến nỗi chưa kịp gọi hết tên anh thì....


- Ôi chúa, đừng....- t.Anh ko la hét mà than cầu, cô trượt chân bậc thềm rồi cũng ngã xuống. Cứ ngỡ rằng sẽ rất đau nhưng sao cô lại thấy ko đau chút nào, có j đó rất êm ở phía dưới. Cô cúi mặt nhìn xuống thì...


Khuôn mặt lạnh hơi nhăn lại của K.Anh nhìn cô, thì ra cô đè lên người anh, cô cảm thấy xấu hổ tột cùng, mặt đỏ lựng


- Á..Thiên Em nặng đến nỗi K.Anh nhà mình cũng bị đè ra thế kia ? - Nam chạy đến chêu, T.Anh đã xấu hổ rồi nghe xong câu nói đó còn xấu hổ hơn. Cô bật dậy khỏi lòng K.Anh và cũng hơi cúi xuống định đỡ K.Anh dậy nhưng anh còn dậy nhanh hơn cả cô


- Hoàng đâu? - K.Anh hỏi để lơ đi mọi chuyện, nhưng trong anh có j đó vui vui, anh bất giác mỉm cười trong lòng, anh thấy mình thay đổi rồi, thay đổi nhiều nhưng vì 1 lý do j đó...anh ko thể !
- Hoàng đây, có chuyện j ko?


- Sắp được nghỉ lễ cuối năm, mọi người cùng đến Mỹ 1 chuyến - K.Anh vừa nói vừa bước vào trong nhà. Mọi người cũng lần lượt theo sau


Hoàng gật đầu hưởng ứng, Nam vẫn đang rất buồn nên anh ko có tâm trạng đi đâu cả. mà chính cái nước Mĩ, nơi anh vội vàng đến đó mà đã đánh mất người anh yêu


- Nam? - K.Anh nhắc tên Nam vì ko thấy anh phản ứng j như là đồng ý hoặc ko đồng ý, đang suy nghĩ mông lung chuyện j đó, Nam bị đánh thức, anh hơi nhún vai rồi gật đầu
- Vui lên đi, sẽ có bất ngờ cho mày đó, Nam - K.Anh vỗ nhẹ vai Nam, Nam ko hiểu K.Anh có bất ngờ j dành cho anh nhưng trong anh cảm nhận được đó sẽ là 1 niềm vui.


- Bất ngờ? - Nam thắc mắc nhưng K.Anh tỏ vẻ lạnh lùng, anh ko nói thêm về chuyện đó, anh nói như 1 mệnh lệnh
- Mày hoặc Hoàng báo cho Minh biết để đi cùng nhé, chắc chỉ 2 ngày nữa là xuất phát thôi !
- Lần này là đi du lịch đấy hả? Vậy thì cả Thiên Em với Vy cũng đi luôn cho đông đủ


Nãy giờ Thiên Anh đứng lặng im nghe họ nói chuyện, cô như thể bị tách lập ra khỏi cuộc nói chuyện ấy, ko ai quan tâm đến cô, cô tủi thân nhưng ko trách họ, cô định chào mọi người rồi về chứ cô ko thể để mọi người ném cô sang 1 bên như ko có mặt của cô vậy nhưng nghe Nam nói đến tên cô, cô hơi ngạc nhiên


- Em...
T.Anh chưa kịp ra ý kiến thì Hoàng cười và mở lời
- Thiên Anh. Em đi chứ?


Nụ cười của Hoàng vô cùng ấm áp và thuyết phục, T.Anh cũng muốn đến Mỹ lắm nhưng đó chỉ là trong mơ thôi, ngược lại từ khi biết Thiên Kỳ muốn đưa cô sang nước ngoài sống thì cô lại cạch mấy cái nước đặc biệt là Mỹ, vì Mỹ là nước anh Kỳ rất thích, có thể anh sẽ đưa cô đến đó sống? Cô nghĩ vậy


- Thôi em ko đi đâu?


Cô ái ngại nhìn nét mặt của K.Anh, anh vẫn lạnh tanh ko chút biểu cảm, cô sợ làm phiền đến anh và tất cả mọi người nên quyết định cô là muốn ở lại, cô biết ở đây toàn công tử nhà giàu, ăn chơi đến xa đoạ, còn cô, cô ko dám như họ, cô sợ đi cùng họ, cô như là 1 người thừa hoặc là 1 osin. Nghĩ đến đây, cô như nhớ ra 1 điều j đó, cha cô, đúng rồi, cha cô làm giám đốc c.ty bất động sản bên Mỹ, đến lúc rồi, cô muốn gặp cha cô quá, cô nhớ ông, thật sự là rất nhớ. Ko biết bây giờ ông sống thế nào rồi, ông có nhớ đến cô, đến anh Kỳ ko? Cô tự hỏi lòng.


- Ko, em nên đi, anh nghĩ em chưa đến Mỹ bao giờ nhỉ? - Hoàng thuyết phục cô, có vẻ anh rất muốn đi cùng cô


- Em được đi cùng mọi người cơ à? - T.Anh hơi ngốc nghếch khi hỏi 1 câu như vậy. Câu hỏi này ko có hàm ý hay mỉa mai j cả, mà cô đang muốn hỏi thật, cô buộc miệng hỏi như vậy cô cũng thấy hơi ngu Tất nhiên cô sẽ được đi cùng mọi người chứ? Có cả Đường Vy nữa mà, K.Anh có 1 thứ j đó rất đặc biệt đối với cô, Nam thì rất quý cô, Minh thì rất quý cô đã thế anh còn là bạn trai thậm chí là chồng sắp cưới của Vy bạn thân cô nữa, còn Hoàng...dường như thứ tình cảm của anh vẫn đang rất hỗn độn...thích, quý hay là...anh đã yêu cô rồi. Vậy thì để thời gian trả lời tất cả


- Ô.,em hỏi câu này hay lắm, tất nhiên em được đi chứ? - Hoàng cười nham nhở vì câu hỏi của cô, anh còn dùng trò dụ dỗ trẻ con, xoa đầu rối tung cả tóc của T.Anh lên. anh cười, cả Nam cũng cười, gương mặt lạnh lùng của K.Anh bỗng chốc dãn ra lạ thường. buồn cười đến thế sao?


- Thôi được rồi, tôi nghĩ em nên đi - K.Anh lên tiếng


Gì thế này? Anh mở lời với cô sao? Sao tim cô bỗng đập mạnh thế này, cô hơi bất ngờ nhưng cũng rất vui. Thật sự là rất vui, bây giờ cô khỏi từ chối nữa, ánh mắt của anh nhìn cô hơi khác,.ánh mắt chứa đựng thứ j đó bí ẩn lắm., cô nhìn nhưng ko thể đoán ra, và cả ánh mắt của Hoàng khi thấy cô đồng ý đi nữa, ánh mắt đó cũng có chút lạ thường, ấm áp và dễ chịu.


- Cả em đi nữa !
Giọng nữ vang lên, từ ngoài chạy vào là Thiên Anh( Yun). cô nàng háo hức ra mặt, cô đến đúng lúc lắm ấy chứ


- Cả em sao? - Hoàng hơi khó chịu vì trong anh có điều j đó ko ưa cô em gái này cho lắm,.vì chính anh biết bộ mặt thật của Yun như thế nào? Ham danh lợi, tham vọng và luôn muốn có những j mình muốn và tất nhiên chính anh cũng từng bị Yun làm cho sock đến nỗi rời khỏi Việt Nam luôn.


- Vâng, anh hai ko muốn cho em đi chứ j? - Yun nói với giọng có chút mỉa mai, có nhiều thứ để hai anh em nhà này ko ưa nhau 1 tẹo nào
- Tuỳ em gái thôi mà. Anh trai nào lại ko muốn - Hoàng cũng nói mỉa lại. Yun ko nói với Hoàng nữa mà quay sang Nam rồi đến K.Anh
- Anh Nam em được đi chứ hả? Anh K.Anh cho em đi với nha


Nam chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng tình còn K.Anh ko biểu lộ cảm xúc j, Yun có phần hụt hẫng nhưng ngược lại Thiên Anh có j đó vui vui nhưng điều đó cô vẫn ko thể phủ định được K.Anh với Yun có quan hệ j với nhau..


Thấy Nam đồng ý nên Yun cũng vui ra mặt, Yun bắt đầu liếc nhìn sự có mặt của Thiên Anh, Yun hơi khó chịu khi thấy cô luôn xuất hiện cùng mấy người này và đặc biệt cô còn đang đứng gần K.Anh nữa chứ. Đến giờ T.Anh mới chợt nhận ra mình đang đứng gần K.Anh, cô vội lùi sang mấy bước đứng cạnh Hoàng.


- Gặp mặt cậu cũng nhiều rồi nhưng tôi chưa biết tên cậu? - Yun nói với vẻ mặt tươi tỉnh, cái giọng điệu chanh chua ngày nào giờ thay đổi hẳn trước mặt mọi người, T.Anh thấy ghê sợ vì giọng điệu của Yun thay đổi quá nhanh, cô còn nhớ hôm ở c.ty Anh Vương, cái giọng điệu đanh đá, ghê gớm và có j đó thật độc ác, cay nghiền đuổi cô ra khỏi c.ty, thế mà bây giờ...ngọt như đường


- Mình là....
- Em ấy là Thiên Anh ! - Hoàng xen vào.
Thái độ của Hoàng kì kì sao ấy khiến tất cả ở đây đều nghi ngờ
- Gì chứ? Thiên Anh, vậy cậu cùng tên với tôi rồi - Yun cười
- Bạn cũng tên Thiên Anh sao? - T.Anh hơi bất ngờ
- Ừ, tôi là Vương Thiên Anh...
- Ừ..


- Thôi cứ vậy đi, ai muốn đi thì đi, trước 11h tối ngày kia phải có mặt ở đây - K.Anh đứng dậy nói rồi anh bước ra ngoài luôn, cái bóng dáng kiêu ngạo ấy của anh làm cho hai cô gái tên Thiên Anh cùng phải xao xuyến. Anh càng lạnh lùng, kiêu ngạo bao nhiêu thì Yun càng yêu anh bấy nhiêu, ko lạnh lùng, ko kiêu ngạo thì ko phải là anh, còn Thiên Anh, cô ko biết anh đang ở vị trí nào trong tim mình nhưng cô khẳng định được rằng, anh chiếm vị trí rất quan trọng trong tim cô, cô muốn nói lời yêu anh trước mặt anh, muốn công khai tình cảm của mình dành cho anh nhưng cô lại sợ một lời từ chối, lúc đó cô còn đau khổ hơn là yêu thầm như thế này.






Truyện liên quan