Chương 31: Mặt Khâu Thiên nghiêm lại, “Rốt cuộc là bị sao?”
Lý luận làm thủ môn của Khâu Thiên khiến trái tim Kim Đa Bảo như con hươu chạy loạn, cảm xúc dâng trào, máu trong toàn thân vọt lên, cuối cùng giống như đã tìm được cửa cống tháo nước, phá vòng vây trào ra ngoài… Kinh nguyệt của cô đã tới.
Khâu Thiên thấy cô ngồi bật dậy, sau đó có chút không yên dịch dịch người, màn hình điện thoại có hạn, anh tò mò hỏi, “Em đang làm gì thế?”
“Em, em, không có gì!” Mặt Kim Đa Bảo đỏ lên, “Cái đó, em muốn đi ngủ, tắt trước nhé!”
“Này!” Làm gì vừa nói chuyện một chút đã đột ngột buồn ngủ, mặt Khâu Thiên nghiêm lại, “Rốt cuộc là bị sao?”
“Em mắc vệ sinh…”
“Anh chờ em quay lại.” Khâu Thiên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, “Mau đi đi.”
Kim Đa Bảo không có thời gian rề rà với anh, ném điện thoại lên giường rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh. Khâu Thiên nhìn ánh xanh mờ nhạt hắt ra từ chiếc gối trên màn hình, mặt đờ ra, cố nghĩ xem Kim Đa Bảo đang có chuyện gì.
Qua một lúc lâu, Kim Đa Bảo mới quay lại, nằm sấp chui vào ổ chăn, nhưng mặt không hồng hào như lúc đầu, thần sắc trông có vẻ hơi uể oải. Anh hỏi lần nữa, “Tiêu chảy?”
“Không phải…” Kim Đa Bảo lắc đầu, nhỏ giọng đáp, “Đau sinh lí.”
“À.” Khâu Thiên cố nhớ lại những từ ngữ mà mình được biết về chuyện này, “Uống nước nóng chưa?”
“Còn phải xuống dưới nấu nước, nhưng mà ngủ dậy sẽ hết đau.” Kim Đa Bảo cảm thấy phản ứng của mình rất sát phong cảnh, cố gắng bù đắp, “Khung thành mà anh nói… là em đúng không?”
“Không phải à?” Khâu Thiên nhíu mày, “Chẳng lẽ anh đi trông chừng vợ của Tùy Mẫn?”
Kim Đa Bảo úp mặt vào gối, cố nén nụ cười, làm mặt có chút mất tự nhiên, “Anh không cần trông chừng em, em là khung thành chạy bằng điện, banh tới sẽ tự chạy.”
Không hiểu sao trong đầu Khâu Thiên chợt hiện lên cảnh tượng Kim Đa Bảo quấn tầng tầng lớp lớp áo bông, đứng phía sau anh chạy tới chạy lui như con cua. Anh bật cười khúc khích, sau đó sờ sờ gương mặt trên màn hình của cô, “Cục cưng nhỏ.”
Cách gọi này ngọt quá đi mất… Cô rất thích, hì hì…
Hai người trên màn hình đều cười, cười một hồi Kim Đa Bảo lại cảm thấy đau bụng, nhíu mày, “Em phải ngủ đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ, ngủ đi, anh nhìn em ngủ.” Khâu Thiên dựa vào đầu giường, đặt máy tính trên đùi, tuy hơi mệt nhưng rất thoải mái, “Nhắm mắt.”
Kim Đa Bảo nghe lời nhắm mắt lại, nhắm một hồi lại mở hi hí, thấy Khâu Thiên vẫn đang nhìn cô như trước, bèn oán trách, “Anh nhìn em như vậy làm em ngủ không được.”
“Vậy em ráng chịu đựng đi.” Vẻ lạnh lùng nghiêm nghị lúc đá bóng của Khâu Thiên đã được sự dịu dàng thay thế, “Nửa tháng nay anh không ngủ ngon, mỗi ngày đều nhớ em.”
“Ừm.” Kim Đa Bảo thành thật nhắm mắt chịu đựng, chịu đựng một lúc lại mở mắt nhìn anh, sau đó lại tiếp tục chịu đựng, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc đến sáng sớm, cầm điện thoại lên xem, quả nhiên đã hết pin. Bụng cô vẫn hơi khó chịu, gương mặt trắng bệch, chậm chạp mặc quần áo, mặc xong thấy điện thoại đã sạc được chút pin, cô bèn khởi động nguồn, nhắn tin cho Khâu Thiên, “Em vừa thức dậy đã nghĩ đến anh.”
Nhưng không có hồi âm.
Cũng đúng, có lẽ anh đang ngủ. Chậc, lúc anh ngủ trông cũng rất đẹp trai.
Ngày cuối cùng ở nhà, mẹ Kim và Kim Đa Bảo bỗng cảm thấy hơi luyến tiếc nhau, chuyện cãi vã không vui vì lần xem mắt trước đều được quét sạch. Ở nhà không có chuyện gì làm, mẹ Kim định bụng làm chút bánh quy cho Kim Đa Bảo mang về ăn, loay hoay dưới bếp chuẩn bị nguyên liệu. Kim Đa Bảo đi vào, muốn giúp một tay.
Mẹ Kim buồn bực, “Không phải con không thích vào nhà bếp sao?”
“Học để biết thêm này nọ thì tốt hơn…” Học xong có thể làm cho Khâu Thiên ăn!
Mẹ Kim lùi ra, nhường chỗ cho cô làm, còn mình đứng phía sau chỉ huy. Nhưng nhìn động tác vụng về của cô, đến máy đánh trứng còn không biết dùng, khuấy bột thì không có sức, nặn bột càng không được, bà hết nhịn nổi, thay cô tự vào sân.
Làm bánh quy vị gừng đường, món này có thể giữ được lâu, hơn nữa Kim Đa Bảo đang kì hành kinh, ăn cái này uống chút nước nóng sẽ rất dễ chịu.
Kim Đa Bảo nhìn mẹ Kim nhào nặn rồi cán bột một cách thành thạo, xấu hổ nghĩ, hay là bây giờ làm nhiều một chút, sau đó mang cho Khâu Thiên ăn là được, cô vốn chẳng làm được những món phức tạp như vậy… Nhưng tốt xấu gì cũng có tham gia, cô dùng khuôn ép bột thành hình miếng gừng, cảm thấy mình cũng làm được rất nhiều thành phẩm, nhất là sau khi lấy bánh quy từ lò nướng ra, nhiệm vụ phủ đường và vẽ sô cô la đều giao hết cho cô.
Cô dùng toàn tâm vẽ hình một nam một nữ nho nhỏ trước, sau đó cẩn thận bỏ vào bao nhỏ, rồi đóng trong túi lớn để giữ lâu.
Vừa khai trương năm mới, công ty đã hạ xuống không ít chính sách, điều thứ nhất là phải thành lập một tổ hạng mục, mở vốn phát triển tập san mới. Kim Đa Bảo được phân đến tổ hạng mục mới này, sách đảm nhiệm trong tay vốn đã sắp kết thúc, nhưng còn chưa bắt đầu làm đã bị chuyển giao cho biên tập viên khác. Sau đó phải quay lại từ đầu, tìm bản thảo xuất bản sách phù hợp với phong cách của tập san mới.
Vừa kịp quen với bộ sách trước, bây giờ phải bắt đầu công việc mới một lần nữa, Kim Đa Bảo có chút không thích ứng được. Cô phồng má, nhìn màn hình máy tính, lúc đầu thấy hơi ão não, sau đó lại cấp tốc lên tinh thần. Nói thế nào cô cũng là người mới, được thách thức chuyện mới cũng khá thú vị đấy chứ!
Nâng cao tinh thần xong sẽ cố gắng phấn đấu, dù sao để chuẩn bị hạng mục, việc đầu tiên cần làm là tiến hành khảo sát thị trường, cô và tổ viên phân công công việc, mỗi người tự lên đường đến đô thị sách để khảo sát các bộ sách bán chạy, loại nào hợp xu hướng nhất.
Mà chẳng biết khéo thế nào, tất cả mọi người đều nghĩ Kim Đa Bảo rất thân thiết với cao ốc sách hợp tác lần trước, quyết định giao địa điểm này cho cô. Kim Đa Bảo khóc không ra nước mắt, nhớ lại cơn giông tố của phần trà bánh chiều lúc trước, có lẽ cô sẽ không tránh khỏi chuyện gặp phải Thẩm Tùng Nguyên, nhưng trong công việc không thể lén mang tình cảm cá nhân vào, lãnh đạo đã phân phó như vậy, cô cũng không dám nói là không đi, chỉ thầm cầu khẩn, Thẩm tổng quý nhân bận rộn nhiều việc, đừng đụng phải anh ta là được.
Nhưng sợ chuyện gì sẽ gặp ngay chuyện đó, hàng sách bán chạy còn chưa xem được phân nửa, cô đã nhận được điện thoại của Thẩm Tùng Nguyên, anh ta không chắc lắm, hỏi, “Hình như tôi thấy cô?”
Kim Đa Bảo nhìn bốn phía, “Tôi không thấy ngài.”
“Ở trên lầu.” Thẩm Tùng Nguyên tò mò hỏi, “Tới mua sách à?”
“Làm khảo sát ạ, công ty chúng tôi đang mở hạng mục mới.” Kim Đa Bảo nói về công việc chính đáng.
“Ồ, là “Hạt Cổ” đúng không?” Hình như Thẩm Tùng Nguyên có vẻ hiểu rất rõ, “Cô đến phòng làm việc của tôi đi, tôi gọi người đem toa trong kho cho cô xem.”
Có thể như vậy sao?
Kim Đa Bảo rất hoảng sợ, đấu tranh trong lòng, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Được, tôi sẽ qua ngay.”
Lúc lên thang máy, Kim Đa Bảo bỗng có cảm giác hổ thẹn như đang bán quốc cầu vinh, nếu Thẩm tổng thật sự vì thích cô nên mới giúp đỡ cô như thế, cô lại không thể đáp lại được gì, còn hưởng thụ sự giúp đỡ của anh ta, vậy có phải hơi quá đáng không?
Bước vào phòng làm việc, Thẩm Tùng Nguyên dựa ghế chủ tọa, bảo cô ngồi xuống, trong phòng không có người khác, nhưng anh ta vẫn mặc tây trang rất nghiêm chỉnh, lần này là màu xám bạc. Anh ta tháo kính xuống, “Lát nữa toa sẽ được gửi lên. Tôi cũng biết hạng mục đó của các cô, là hạng mục trọng điểm trong năm nay, công ty đã mượn một khu vực bên này của Hữu Đồ để làm phòng khách văn hóa trong thời gian dài, dự tính sẽ cho những thành viên cấp cao đi con đường hợp tác.”
Kim Đa Bảo chỉ biết đầu năm nay công ty đã bắt đầu hợp tác toàn diện với Hữu Đồ, nhưng cô chỉ nghĩ là hợp tác ở mảng thị trường kia, một bên bán sách với giá thấp, một bên tiêu thụ với số lượng lớn. Nhưng không ngờ ngay cả chuyện công ty các cô muốn mở hạng mục gì anh ta cũng biết.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, thư kí Giang mang toa hàng mà Thẩm Tùng Nguyên muốn tới, Thẩm Tủng Nguyền hất đầu về phía Kim Đa Bảo, thư kí Giang liền đưa trực tiếp cho cô.
“Cảm ơn cô đã giúp tôi đặt trà bánh.” Dù hơi xấu hổ, Kim Đa Bảo vẫn vội cảm ơn.
“Không có gì, dù sao cũng tính bằng tiền của Thẩm tổng.” Thư kí Giang nháy nháy mắt với Kim Đa Bảo, lúc ông chủ bảo cô tặng một phiếu mua sách cho cô bé uống say lần trước, cô đã cảm thấy ông chủ quá khô khan, nào có ai theo đuổi con gái lại tặng quà như vậy. Dù bận suy nghĩ, nhưng cô cũng không nán lại làm phiềm hai người, tinh ý rời khỏi phòng làm việc thật nhanh.
“Xem năm trang trước là được, những trang phân loại phía sau không liên quan đến tổ hạng mục của các cô.” Thấy Kim Đa Bảo lật các trang phía sau, Thẩm Tùng Nguyên nhắc nhở, “Đừng chụp ảnh, lấy bút ghi lại cũng không sao.”
“Cảm ơn Thẩm tổng!” Kim Đa Bảo lấy vở ghi lại thật nhanh, vui vẻ như nhặt được vàng trên đường. Chuyện quan trọng đã được đơn giản hóa, Thẩm Tùng Nguyên tiếp tục thảo luận về gu đọc sách gần đây của độc giả, về một vài ngôi sao đóng vai chính trong các phim điện ảnh và truyền hình với cô, dự đoán về xu hướng thị trường năm nay một chút, lời ít mà ý nhiều, nhưng từng điểm đều có thể lấy về để nghiên cứu tỉ mỉ.
Kim Đa Bảo bỗng nhớ tới ông chủ công ty sách báo mà cô đi xem mắt lúc về nhà, lại nhìn người đàn ông lịch sự trước mặt, thật sự cảm thấy khác nhau một trời một vực. Người so với người, đúng là tức ch.ết người khác, cho dù Thẩm Tùng Nguyên có hỏi xin người nhà hơn hai trăm vạn, cô vẫn cảm thấy Thẩm Tùng Nguyên rất lợi hại.
Cũng chỉ giới hạn ở chuyện nghĩ anh ta lợi hại mà thôi, cô cũng không muốn gì khác, cũng không muốn so sánh anh ta với bạn trai mình. Lúc thỉnh giáo thì cảm thấy rất tự nhiên, nhưng nói xong công việc lại có chút xấu hổ.
Thẩm Tùng Nguyên thấy cô gái nhỏ để lộ vẻ mặt không biết nói gì thêm một cách lộ liễu, nên không làm khó cô nữa, “Cô tới đây thế nào?”
“Lái xe tới.” Kim Đa Bảo nói dối.
“Ồ, lấy được bằng lái rồi à?” Thẩm Tùng Nguyên nhớ mang máng, hình như cô thi thực hành không qua.
“Thi đậu rồi…” Kim Đa Bảo nghĩ, nếu như anh ta nói muốn cùng dùng cơm hay gì đó, cho dù đột ngột thế nào, cô cũng phải nói mình đã có bạn trai.
Thẩm Tùng Nguyên đeo kính, “Vậy về sớm một chút, mau tan ca, tôi ở đây cũng còn nhiều việc bận.”
Hả? Chỉ như vậy sao?
Kim Đa Bảo vội đứng lên, cúi chào cảm ơn Thẩm Tùng Nguyên, sau đó dùng dáng vẻ tự cho là ung dung nhất, đẩy cửa ra ngoài.
Thẩm Tùng Nguyên nhìn bóng lưng hiện lên vẻ hoảng hốt rõ ràng của cô, cười bất đắc dĩ, thư kí Giang tự quyết định chuyện đặt trà bánh buổi chiều, làm cô nương nhà người ta bị dọa sợ một phen.
Vì được Thẩm Tùng Nguyên giúp đỡ, nên cuộc khảo sát vốn dự tính trong cả buổi chiều đã thuận lợi trôi qua trong hai tiếng. Ở thời điểm bây giờ, đi qua đi lại trên đường, về tới được công ty cũng đã đến giờ tan ca, không bằng cứ về thẳng nhà. Nhưng nghĩ lại một chút, như vậy có tính là về sớm bỏ bê công việc không nhỉ? Cuối cùng cô bấm bụng quyết định, dù phải đi tới đi lui, cũng nên về công ty một chuyến.
Chặng đường buồn chán, cô bèn dùng để suy nghĩ vài chuyện, chuyến đi của Khâu Thiên đã sắp kết thúc, tối hai ngày nay Khâu Thiên đều gọi video cho cô, còn nói cô biết trên internet bảo đau bụng kinh là do quá gầy, phải ăn nhiều một chút. Anh nói gì, cô cũng “được được được”, cảm giác như đang nhai miếng kẹo dẻo mềm mềm ngọt ngọt, lúc tan ra ngọt lịm, khi nhớ lại, trong miệng dường như vẫn mang theo xúc cảm mềm mại.
Lúc đến được công ty, quả nhiên đã sắp tới giờ tan ca. Ở tổ hạng mục mới chỉ còn lại một biên tập viên, thấy cô đến liền kéo cô qua để than thở, “Cô xem chút đi, sao đầu năm nay loại người gửi bản thảo nào cũng có, loại hình mà chúng ta cần đã viết rõ trên đầu hộp thư, vậy mà vẫn có người mù quáng thế này.”
Kim Đa Bảo vừa mở máy tính tr.a thư điện tử, vừa nghe đồng nghiệp nói, “Truyện bắt đầu tại một trang web dài kì, còn 130 vạn chữ, dự tính 200 vạn sẽ kết thúc. Tôi cứ tưởng là khoa học viễn tưởng đồ sộ này nọ, kết quả toàn là chiến tranh của mẹ chồng nàng dâu, một trận đánh hơn trăm hiệp, còn bao gồm các trận đấu với tiểu tam, tình tiết tranh gia tài máu chó, thật sự suýt chút nữa tôi đã phun một búng máu lên màn hình.”
“A haha…” Kim Đa Bảo cười hùa gượng gạo, tr.a thư điện tử, không có thông báo của công ty. Cô tiện tay mở một bản thảo, nhìn đồng nghiệp an ủi, “Bên của tôi cũng chỉ có bản thảo không hợp yêu cầu thôi, cô xem cái này đi, giọng văn thanh xuân đau đớn. Số từ kết thúc: chưa biết. Tiêu đề: Tạm thời không có. Chà, bản quyền lại thuộc cả về tác giả này.”
Kim Đa Bảo dùng bộ dạng lúc đọc bản thảo, đọc to lên: “Thời gian trôi đi vĩnh viễn không thể trở lại, chuyện cũ cũng chỉ có thể trở về chốn cũ. Ôi, vẫn còn những lời ca cho khúc dạo đầu.”
“Có vài kí ức, nếu tôi không đề cập tới, em sẽ chẳng nhớ được gì. Tôi muốn nói, nhưng lại sợ không thể diễn tả hoàn toàn những điều tốt đẹp năm đó.
Đôi lúc muốn em nhớ lại, đôi lúc lại cảm thấy không bằng cứ dứt khoát quên đi, để tất cả đều là mới mẻ, tôi là sự mới mẻ đó, bây giờ em đã thích tôi.
Có phải nên nhắc lại một lần với em không?
Tôi vẫn chưa muốn.
Từng lần một đều làm tôi bối rối, cố chấp để bản thân vờ như đã tràn ngập trong cuộc sống của em rất nhiều năm, để tôi như đã tham dự vào cuộc sống ấy quá nhiều.
Trong đêm mưa đầu thu hôm đó, vẻ mặt em hốt hoảng, đôi mắt rưng rưng, dáng vẻ vừa bất lực vừa đáng thương, hỏi tôi có thể giúp em gọi một cú điện thoại?
Lúc đó tôi đang nghe nhạc, nội dung lời ca là gì đã không nhớ rõ, chỉ còn nhớ lúc gặp em, tim bỗng đập liên hồi, thế giới đều trở nên yên tĩnh. Tôi tháo tai nghe, không nghe thấy em nói gì, nhưng vẫn đưa điện thoại cho em.
Sau đó rất nhiều năm, tôi đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của em nữa, nhưng vẫn còn nhớ, trong cơn mưa phùn, dưới ánh đèn đường, em bung chiếc dù đen, cô đơn đi trước mặt tôi, con đường kia chỉ còn lại mình em, còn có một thiếu niên đã thầm thương trộm nhớ.”
Đồng nghiệp đuổi kịp, cùng đọc với cô, “Tạm được, dù hơi màu mè một chút, sau đó truyện này viết thế nào… Hả? Tới đó là kết thúc? Không đầu không đuôi, câu đề từ quái quỷ gì đây? ‘Ngày mai gặp nha, Chó Bảo’? Chó Bảo là cái gì?”
Chó Bảo vội vàng tắt trang web, gương mặt chôn trong tay dở khóc dở cười. Cái tên điên này! Viết thư tình thì gửi vào hộp bản thảo làm gì!