Chương 37: Khâu Thiên lấy di động ra nhìn một chút, “Được một phút rồi, mình làm hòa đi.”
Kim Đa Bảo trồng chuối gần hai phút, bất mãn hỏi anh chàng Khâu Thiên đang ngồi xổm bên cạnh mình, “Sao anh không hôn em?”
“Trông em khó coi muốn ch.ết, không hôn.” Khâu Thiên vươn tay chạm nhẹ vào khóe mắt cô, vẽ một đường, “Bọng mắt lớn quá này.”
“Không phải bọng mắt, là bầu mắt dưới! Con gái đẹp mới có!” Đầu Kim Đa Bảo vốn đã sung huyết, bây giờ sốt ruột càng cảm thấy choáng váng hơn, “Anh không hôn thật à, vậy em đứng lên đó.”
“Không hôn.” Khâu Thiên cao lãnh lui ra sau hai bước, đổi thành nửa quỳ nửa ngồi, đưa tay ra, sợ lúc cô lật người sẽ rớt xuống giường.
“Không hôn thì thôi.” Kim Đa Bảo từ từ hạ chân xuống, vừa vặn lăn vào lòng Khâu Thiên, cô quay đầu nhìn người đang cởi trần phía sau, “Không phải đang lạnh à, chui vào chăn đi.”
“Ừ.” Khâu Thiên nằm xuống, hỏi cô bằng vẻ mặt thỉnh giáo, “Em đọc nhiều sách như vậy, trong sách có viết giai đoạn sau này của chúng ta phải phát triển thế nào không?”
“Là sao? Giai đoạn gì?”
“Yêu nhau mấy tháng, tay cũng nắm rồi, môi cũng hôn rồi, còn sờ cả… Ô.” Kim Đa Bảo bịt miệng Khâu Thiên, làm chữ cuối bị nghẹn trở lại.
“Không phát triển, cứ như vậy thôi.”
“Cứ như vậy? Yêu đương mà vẫn cứ như vậy sao?”
Kim Đa Bảo nhìn Khâu Thiên sâu xa, điểm vào mũi anh một cái, “Không phải à? Chứ anh muốn thế nào? Bây giờ kiểm định nghiêm ngặc, không được miêu tả từ phần cổ đi xuống, cái em được xem cũng chỉ là hôn môi thôi.”
“Phần trên cổ?” Khâu Thiên dùng tay xoẹt một đường ngang cổ Kim Đa Bảo, “Vậy cả ngày anh nói chuyện yêu đương với một cái đầu là được rồi.”
Vừa làm vừa nói như vậy rất kinh dị, Kim Đa Bảo sợ run cả người, “Sao em chẳng thấy buồn ngủ thế nhỉ, hay chúng ta xem phim chút đi.”
“Anh lấy USB nhé?”
“…” Kim Đa Bảo giơ tay tìm điện thoại di động, “Em muốn xem hoạt hình.”
“Trong USB của anh cũng có hoạt hình.”
“Thứ đó còn có hoạt hình à?”
“‘Thứ đó’? Anh đang nói tới Chú bọt biển tinh nghịch mà.” Khâu Thiên cười bỉ ổi, xuống giường lấy máy tính bảng về, mở thư mục ra, thật sự có hơn mười tập phim Chú bọt biển tinh nghịch bên trong.
Kim Đa Bảo cảm thấy hình như anh chỉ đang trêu mình, khẽ thở phào một cái, rúc trong ngực anh cùng xem phim hoạt hình. Mới xem vài tập đã cảm thấy buồn ngủ, hai mí mắt đập vào nhau, cơ thể cũng từ từ tuột xuống.
Khâu Thiên nhìn người trong ngực, đóng máy tính bảng để một bên, nhẹ nhàng đặt Kim Đa Bảo xuống giường.
Tắt đèn, đi ngủ.
Kim Đa Bảo thức dậy trong mùi thơm ngào ngạt, mở mắt thích ứng với cảnh tượng không mấy quen thuộc một chút, khi ý thức trở lại mới vội nhìn đồng hồ, so với bình thường còn dậy sớm hơn mười phút. Cô thở phào, mặc áo ngủ vào toilet rửa mặt, sau đó chạy tới phòng tếp tìm Khâu Thiên.
Cô rất thích ôm lấy Khâu Thiên từ phía sau khi anh đang làm việc, khẽ dịch ra một chút, kéo chiếc áo thun màu đen dài của anh, “Sao anh không cởi trần, mặc một chiếc quần soóc để làm thôi, đàn ông nấu cơm trên tạp chí đều tạo dáng như vậy.”
Khâu Thiên lùi ra sau hai bước, đẩy Kim Đa Bảo tránh ra, “Tại lạnh lắm.”
“Lạnh thì sợ gì, như vậy mới gợi cảm.”
Khâu Thiên bật cười, gắp xúc xích bạch tuộc* đã chiên xong vào dĩa, “Ngốc quá, dầu bắn lên người bây giờ.”
*Xúc xích bạch tuộc:
“Chúng ta mới yêu nhau chưa đến nửa năm, anh đừng dùng giọng điệu như vợ chồng già nói chuyện với em được không.” Kim Đa Bảo đấm anh chàng chẳng có tí lãng mạn kia một cái, bưng dĩa lên bàn ăn.
Vẫn là hai phần ăn sáng không giống nhau, Kim Đa Bảo nhìn bột uống dinh dưỡng của Khâu Thiên, sau đó nhìn xúc xích, trứng gà và bánh mì phô mai của mình, thật sự thấy xót ruột vì anh.
Ăn sáng xong, thay quần áo từ toilet đi ra, thấy Khâu Thiên vẫn chưa rửa chén, còn ăn mặc tươm tất, đứng cạnh tủ giày chờ cô. Cô hoài nghi hỏi, “Chi vậy?”
“Đưa em đi làm.”
“Hỏng rồi, em đi tàu điện.”
“Ồ, vậy anh cũng ngồi tàu điện với em.”
“Phí sức lắm.” Ngoài miệng thì Kim Đa Bảo nói vậy, nhưng mặt đã tươi như hoa, lúc tới mang giày còn vịn một tay vào cánh tay Khâu Thiên.
Hai người chẳng ngại sến sẩm, cùng thân mật chen chúc trên tàu điện đến công ty, sau đó hẹn tối tới đón cô tan ca, trông cứ như đôi vợ chồng trẻ mới cưới.
Nhưng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua trong tích tắc, lúc Tiểu Văn ăn chực đến ngày thứ tư, ba mẹ Khâu vẫn chưa về, Khâu Thiên đã nhận được thông báo phải về đội sớm. Kim Đa Bảo giúp anh thu dọn hành lý, mắt cay cay, lời anh nói cô chẳng nghe được mấy, chỉ lo xếp đồ vào từng vị trí.
Khâu Thiên ngồi xuống cạnh cô, “Qua một hôm là lộn xộn ngay, không cần xếp ngay ngắn như vậy đâu.”
Kim Đa Bảo nhìn anh, “Nếu không thì em chẳng còn chuyện để làm.”
“Sao lại không có chuyện để làm, tụi mình có thể xem phim hoạt hình.” Bọn họ đã xem được ba tập Chú bọt biển tinh nghịch.
“Uhm.” Kim Đa Bảo đóng khóa vali, ngồi lên ghế sa lon, “Anh lấy máy tính bảng tới đi.”
“Máy tính bảng? Không phải ở đây à.”
“Ở đâu?”
“Trên sa lon đó.”
Kim Đa Bảo cúi đầu tìm nửa ngày cũng không thấy, ngẩng đầu bắt gặp nụ cười của anh, bỗng hiểu ra anh đang nói cô là “máy tính bảng”, cô thở phì phò, khoanh hai tay, “Là máy tính bảng mà hôm qua anh sờ hăng say như vậy hả!”
“Qủa nhiên là em giả bộ ngủ.”
“…” Mặt Kim Đa Bảo nóng lên, đứng phắt dậy, lướt qua anh chạy vào phòng ngủ. Khâu Thiên sãi bước đuổi theo sau, suýt nữa đã bị cửa kẹp chân, gắng gượng dùng đầu gối giữ cửa mở.
“Em định nhốt anh ở ngoài hả?”
“Anh biết em giả bộ ngủ mà còn nói ra, thật quá đáng, em muốn chiến tranh lạnh năm phút với anh.”
“Lâu quá.” Khâu Thiên lấy di động ra nhìn một chút, “Được một phút rồi, mình làm hòa đi.”
Kim Đa Bảo ngồi trên giường giận dỗi, thật sự cô cũng không biết mình dỗi vì việc gì, có lẽ còn thêm chút tủi thân, nghĩ đến chuyện lâu lắm cũng không được gặp anh, cô tủi thân đến mức không khống chế được tâm trạng của mình.
Khâu Thiên kéo tay cô, luồn từ dưới áo vào trong, đặt lên ngực mình xoa xoa, “Cho em sờ lại nè, đừng giận nữa.”
Dưới tay là cơ ngực nở nang, so với lí trí, tay của Kim Đa Bảo lại cảm nhận một cách thành thật hơn, sờ soạng một hồi bỗng thấy rầu rĩ, “Anh tự mà sờ đi, không thích máy tính bảng thì đừng sờ nữa.”
“…” Khâu Thiên đã bán rẻ sắc đẹp, lại không thể dỗ bạn gái vui lên, so với cô anh còn rầu hơn, “Anh chỉ nói đùa thôi, sao lại không thích? Không thích thì hơn nửa đêm anh bò dậy tim đập thình thịch sờ em làm gì?”
Tiếng nói của anh nhỏ dần, anh cũng cảm thấy có chút tủi thân, nằm sấp lên giường, úp mặt vào gối nói lẩm bẩm, “Chó Bảo đổ oan cho anh, anh không sống nổi nữa.”
Kim Đa Bảo trợn mắt, há miệng nhìn anh chàng đang nằm trên giường, anh đang làm nũng?
Ôi trời ~ sao lại đáng yêu thế chứ!
Cô cũng nằm sấp một bên, đẩy mặt anh ra khỏi gối, xáp tới hôn một cái, “Anh dễ thương quá đó.”
“Làm hòa nha?” Khâu Thiên quệt miệng.
Kim Đa Bảo lại hôn thêm một cái, “Ừm!”
Khâu Thiên liền nở nụ cười thấp thoáng, “Anh cho em xem một bảo bối.”
“Anh tính nói gì bậy bạ đúng không?” Kim Đa Bảo híp mắt.
“Đâu có.” Khâu Thiên nhảy xuống giường, tìm một cây bút màu đen, “Em nhắm mắt đi.”
“Anh muốn vẽ đồng hồ cho em à?” Kim Đa Bảo suy nghĩ một chút, “Vẽ nhẫn?”
“Hừm! Nhắm mắt.” Khâu Thiên kéo tay cô, ra lệnh.
Kim Đa Bảo nghe lời nhắm mắt, cảm thấy ngón giữa hơi nhột một chút, ngòi bút lăn qua lăn lại, rõ ràng là đang vẽ nhẫn! Cô nhịn không được, hí mắt nhìn, Khâu Thiên mới vẽ xong một đường màu đen rất đậm.
“Nhắm mắt lại!” Khâu Thiên phát hiện cô đang nhìn lén, nói lại lần nữa.
Xì, làm gì mà không cho xem, anh đang ngượng chứ gì?
“Được rồi.” Sau khi Khâu Thiên hoàn thành tác phẩm lớn, cô có thể mở mắt, anh giơ tay cô lên trước mắt cho cô xem, “Đẹp không?”
Kim Đa Bảo nghiên cứu tỉ mỉ, “Đây là viên kẹo hả?”
“Mắt bị gì thế, nhìn lại đi.”
“A, là khúc xương!”
“…” Khâu Thiên tự đi qua, kề đầu nhìn cùng cô, sau đó chỉ chỉ Kim Đa Bảo, “Bộ vẽ không giống sao, là con cá, cá Đa Bảo.”
“Hả?” Kim Đa Bảo nhìn kĩ lại, “Ồ, giống thật, là con cá!”
Khâu Thiên nhíu mày, “Để anh sửa lại, em nhắm mắt đi, do em nhìn lén mới ảnh hưởng tới tác phẩm của anh đó.”
“Được thôi.” Lần này Kim Đa Bảo không quấy rầy quá trình phát huy nghệ thuật của bạn trai nữa, cô nhắm chặt mắt, mãi đến khi thấy tay mát lạnh, nghe Khâu Thiên cho phép mới mở ra xem.
Trên ngón tay có một chiếc nhẫn sáng bóng, hình dáng của nó chính là con cá nhỏ mà Khâu Thiên vừa vẽ, dưới nhẫn còn lộ ra mép vẽ màu đen.
“Bây giờ giống chưa?” Khâu Thiên đắc ý hỏi cô.
“Oa.” Kim Đa Bảo xoay qua xoay lại, thưởng thức chiếc nhẫn, “Đây là bạch kim hay bạc thế?”
“Inox.” Khâu Thiên trêu cô.
“Em sẽ đeo mỗi ngày! Tắm cũng không tháo ra!”
“Tắm thì mang theo làm gì, đâu thể giúp em kì lưng.” Khâu Thiên chỉ chỉ mình, “Mang anh theo hữu dụng hơn.”
Kim Đa Bảo ưỡn thẳng lưng, “Em phẳng lắm, chẳng có gì đẹp để xem.”
“Lại nữa, không phải nói làm hòa rồi sao?”
“Ai bảo anh cứ nói như vậy.” Kim Đa Bảo nhìn chiếc nhẫn trên tay, tâm trạng tốt vô cùng, “Quên đi, không so đo với anh nữa.”
Khâu Thiên đột nghiên nghiêm mặt, “Em biết tại sao anh luôn chê cười em không?”
“Tại sao?”
“Vì anh rất tự ti.” Khâu Thiên ngồi xổm xuống cạnh Kim Đa Bảo, dường như rất thống khổ, lại như rất muốn bày tỏ với người khác, khiến Kim Đa Bảo sợ hết hồn, “Vì anh quá ngắn, một chút tôn nghiêm của đàn ông cũng không có, anh sợ em ghét bỏ anh, cho nên mới giả vờ ghét bỏ em trước.”
Mặt Kim Đa Bảo trắng bệch, ngẫm lại mấy đêm nay, mặc dù Khâu Thiên thích gần gũi sờ soạng cô, nhưng không làm ra chuyện gì quá trớn, cô vốn nghĩ do anh rất biết kiềm chế, bây giờ nghe anh nói như vậy, là bởi vì tự ti?
Nhất thời cô chẳng biết nói gì, cười khan hai tiếng, “Thật hay giả thế? Đừng gạt em.”
Khâu Thiên cúi đầu, “Anh vẫn luôn không dám có bạn gái, cũng vì nguyên nhân này. Quyết định quen em là vì quá thích em, nhưng sau khi mình bên cạnh nhau, anh luôn thấy có lỗi với em. Nếu như em không chấp nhận được, có thể rời khỏi anh, dù sao, sau này anh cũng không ở bên ai khác nữa…”
“Này, này, anh đừng giỡn nữa, không mắc cười đâu.” Kim Đa Bảo càng lúc càng hoảng, kéo tay anh lắc lắc, “Anh đi bệnh viện kiểm tr.a chưa? Đôi khi, có thể là do vấn đề tâm lí hay gì đó, hẳn là chữa trị được đúng không? Này, anh đừng làm em sợ.”
Khâu Thiên lắc đầu, “Không trị được, lúc nào cũng mềm oặt, xem phim Vàng cũng không có phản ứng.”
Anh cầm ngược lại tay cô, kéo quần thể thao rộng thùng thình ra, nhanh chóng để cô cảm nhận một chút, “Chính là như vậy, em có thể chấp nhận không?”
…
Như vậy cái con khỉ! Mềm oặt cái con khỉ! Rõ ràng đang ngỏng đầu khỏe như vâm thế mà! Tuy cô không có khái niệm rõ ràng, nhưng cũng biết nó chẳng nhỏ chút nào!
Còn nữa, anh bị bệnh thần kinh à, tại sao không mặc qυầи ɭót!!!
Kim Đa Bảo kéo chăn trùm lên đầu anh, vừa đấm vừa đá, “Đồ lưu manh!”