Chương 41: Khâu Thiên nhéo nhéo cô, “Không được nói dối.”
Để chừa thời gian cho Kim Đa Bảo kịp trang điểm thay quần áo, Khâu Thiên không về nhà ngay, mà tìm một quán internet gần trường học chơi game.
Lúc Kim Đa Bảo về đến nhà, Tiểu Vân đang bận xoa bóp cánh tay và bắp chân, “Ai tặng đồ ăn cho cậu đó, mang hai cái thùng lớn lên mệt muốn ch.ết. Tớ có xem thử, một thùng là rau tươi, một thùng là đồ chua, đồ chua tớ để trong tủ lạnh rồi.”
Kim Đa Bảo mở cửa phòng ngủ, nghe Tiểu Vân nói không dứt miệng, cô cởi áo len và quần jean ra, thay một bộ váy yếm kẻ sọc và áo sơ mi, “Lãnh đạo cho, cậu xem làm gì ăn đi, lát nữa tớ qua nhà đối diện.”
“Oa! Gặp phụ huynh hả! Lợi hại quá nha!” Tiểu Vân vào phòng cho cô ý kiến, “Tớ thấy hình như dì Thẩm rất thích mấy màu đơn giản, mấy lần tớ mặc đồ đen bà ấy đều khen tớ đẹp.”
“Thật sao?” Kim Đa Bảo nghe thế bèn cởi chiếc váy kẻ ca rô ra, thay váy bút chì màu đen, “Vậy hả?”
“Không đúng không đúng.” Tiểu Vân sờ cằm, “Cậu vốn lớn hơn Khâu Thiên, mặc vậy quá già dặn, bằng không hay là cậu thử phong cách thể thao trẻ trung đi?”
“Như vậy không thích hợp lắm nhỉ?”
“Tớ nghĩ bộ đồ lúc cậu mới về cũng đẹp lắm, cậu mặc giống thế là được rồi.”
Kim Đa Bảo rầu rĩ, nâng má, “Vậy mặc áo len với quần thường à?”
“Tớ nghĩ dì Thẩm là người ôn hòa, bình thường ra hành lang thấy tớ đều chào hỏi trước, còn dặn tớ ăn nhiều mì ăn liền thì không tốt cho sức khỏe này nọ.” Tiểu Vân vỗ vỗ vai Kim Đa Bảo, “Mặc cái gì cũng không quan trọng, biểu hiện tốt một chút mới là trọng yếu.”
Kim Đa Bảo càng thấp thỏm hơn, thay một chiếc áo len lông mịn màu hồng nhạt, phối với quần kẻ sọc màu xanh đậm, cẩn thận rửa mặt thoa kem dưỡng, chỉnh lông mày, bôi chút son nước, sau đó gọi điện hỏi Khâu Thiên đã về chưa.
“Tới dưới lầu rồi, xuống đón anh đi.”
“… Ở dưới lầu thì đón làm gì, mau lên đây.” Kim Đa Bảo lấy chai rượu đế đã mua từ trước, cầm thêm chiếc áo choàng hàng hiệu nhờ người khác mang về, “Em chuẩn bị xong hết rồi!”
“Chuẩn bị xong còn nói chuyện gặp sui gia chi nữa, trực tiếp đưa vào động phòng là được rồi.” Khâu Thiên bắt đầu ba hoa, lúc cô sắp nổi giận thì cười khẽ, cố ý bước mạnh hơn, “Ra đi, anh tới rồi.”
Kim Đa Bảo cúp điện thoại, quả thật nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, cô tự cổ vũ động viên mình, hai tay cầm quà biếu ra ngoài.
Khâu Thiên đứng trước cửa, đưa mắt nhìn những thứ trong tay cô, anh gõ cửa nhà mình, nghe bên trong có tiếng hỏi thì đáp: “Con.”
Câu nói này vừa vang lên, tim Kim Đa Bảo đã bắt đầu đập loạn xạ, đến khi cửa được mở ra, hai bác hàng xóm đã gặp thoáng qua rất nhiều lần bỗng lấy thân phận ba mẹ của bạn trai xuất hiện trước mặt, Kim Đa Bảo còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ hết lên.
Thật ra mẹ Khâu cũng không khá hơn Kim Đa Bảo bao nhiêu, bà cũng hồi hộp muốn ch.ết, Kim Đa Bảo chào hỏi xong, bà dẫn cô vào nhà ngồi, sau đó trốn trong phòng bếp làm đồ ăn.
Ba Khâu tự lo liệu toàn cục, ngồi trên sa lon hỏi thăm Kim Đa Bảo như lúc nói chuyện với học sinh, hỏi nhà cô ở đâu, đang làm việc gì, bình thường thích làm gì, có thích chơi thể thao không.
Khâu Thiên ngồi một bên lột quýt, gọt táo, cắt chuối tiêu, làm một dĩa trái cây đem vào phòng bếp, trộn với sốt chấm salad. Trong phòng khách chỉ còn ba Khâu và Kim Đa Bảo, hai người đều nở nụ cười, tuy hơi khách sáo nhưng cũng không đến mức xấu hổ.
“Cháu cũng không cần áp lực quá, đây là lần đầu Tiểu Thiên dẫn bạn gái về nhà, tuy không biết trước đây từng có người yêu chưa, nhưng nếu đã dắt cháu về thì chắc chắn nó rất nghiêm túc, Tiểu Thiên làm gì cũng để tâm, nhưng với nghề này của nó, có lẽ cả ngày cũng không ở nhà được, đôi lúc tình cảm có chút vấn đề nhỏ, cháu nên rộng lượng bỏ qua một tí.” Ba Khâu chân thành nói giúp con trai, đến khi Khâu Thiên từ phòng bếp đi ra thì không nói những chuyện này nữa, mà kể lại những chuyện dở khóc dở cười lúc bé của anh, còn có những danh hiệu mà anh đạt được, rất lấy làm tự hào.
Lúc ăn cơm, Kim Đa Bảo không nếm ra thức ăn được làm từ hương liệu gì, nhưng cảm thấy tất cả đều rất ngon, mẹ Khâu cũng không gắp thức ăn này nọ cho cô quá nhiệt tình, nên lúc ăn cũng khá thoải mái, món nào thích thì ăn thêm một chút, món ăn không quen thì cũng gắp hai đũa.
Mẹ Khâu luôn im lặng quan sát Kim Đa Bảo, vì lúc trước đều dồn toàn lực chú ý lên người Vương Tiểu Vân, nên lúc gặp Kim Đa Bảo, bà lại không nhịn được so sánh này kia. Tuy bình thường con bé Tiểu Vân hay ồn ào, điên điên khùng khùng, nhưng là người nhiệt tình, thích cười nói, còn Tiểu Kim hình như hơi hướng nội, hỏi cái gì nói cái đó, không lắm lời nhiều chuyện. Tiểu Vân nhìn hơi béo một chút, nhưng con bé này lại quá ốm yếu, trông không rắn chắc như Tiểu Vân.
Lúc trước vẫn xoi mói Vương Tiểu Vân có chỗ nào không tốt, bây giờ khi đổi sang Kim Đa Bảo, mẹ Khâu lại đột nhiên nghĩ Tiểu Vân rất tốt, bà cảm thấy hình như mình rất có tiềm chất để làm mẹ chồng ác độc, thấy con dâu nào cũng phải bắt bẻ. Bà nhanh chóng bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, ăn cơm xong thì vui vẻ nhận lấy áo choàng mà Kim Đa Bảo tặng, khen ngợi đôi câu.
Khâu Thiên nhìn đồng hồ, thấy cũng đã lâu, sợ Kim Đa Bảo ở thêm sẽ xấu hổ, bèn nói ba mẹ để mình đưa cô về, sau đó cùng cô đi ra ngoài.
“Có hai bước chân, đưa làm gì…” Kim Đa Bảo lấy chìa khóa mở cửa, nhỏ giọng lầu bầu.
Khâu Thiên không để ý đến cô bạn gái nói một đường nghĩ một nẻo của mình, chờ cửa mở rồi cùng cô vào nhà, “Có cảm giác bây giờ em rất bối rối, đang cần tìm một người để phụ đạo tâm lí.”
Đúng là rất bối rối…
Kim Đa Bảo hỏi anh, “Anh nghĩ ba mẹ anh có hài lòng với em không?”
“Rất tốt mà.” Khâu Thiên nghiêm túc nhớ lại, “Không phải khen em suốt sao?”
“Đó chỉ là khách sáo thôi, sao có thể nói những chuyện không tốt trước mặt em chứ.”
“Uhm, dù sao không nói gì trước mặt em là được rồi, trong lòng người khác nghĩ sao em đâu thể quản được.” Khâu Thiên nhéo mũi cô, “Nếu em thấy họ không được nhiệt tình lắm, là do tính cách họ vốn như vậy, hơn nữa có lẽ ba mẹ anh nghĩ chúng ta còn trẻ, nhiều chuyện vẫn chưa chắc chắn, sợ quá nhiệt tình sẽ làm em sợ.”
Nghe anh nói có lý như thế, Kim Đa Bảo đã bị thuyết phục phần nào, “Em hết hồi hộp rồi, anh về nhà đi.”
“Cứ thế này đi, tối về cũng được.” Khâu Thiên nằm phịch xuống giường cô, “Chiều nay em muốn ra ngoài chơi hay ở nhà? Muốn xem phim không?”
Thực sự anh cũng không biết có thể đi đâu chơi, nói thật thì anh thích nằm ở nhà nghỉ ngơi hơn.
“Tụi mình ngủ một giấc trước đi, thấy hơi nhức đầu.” Kim Đa Bảo xếp áo khoác mỏng của hai người đặt lên ghế, ngồi xuống mép giường, chỉ cổ mình, “Anh xoa bóp giúp em đi, dạo này ngồi mãi, thấy xương cổ không tốt lắm.”
Khâu Thiên ngồi dậy xoa giúp cô, xoa xong lại đè cô xuống, mặt đối mặt, tay nắm lấy gáy cô, “Tụi mình lên giường nhiều lần như vậy rồi, sau đó vẫn chưa làm thật.”
“Uhm.” Kim Đa Bảo không biết tiếp lời thế nào.
“Kinh nghiệm lý luận của em không đủ sử dụng đúng không? Muốn thử với anh một chút chứ?” Anh bóp cổ cô hơi mạnh, giống như chó sói đang ngọam chặt xương sườn của con mồi, làm cô không thể nhúc nhích.
“Em muốn ngủ…” Kim Đa Bảo trốn tránh ánh mắt anh, “Em… Uhm, hình như em tới tháng rồi!”
“Hừm.” Khâu Thiên nhéo nhéo cô, “Không được nói dối.”
Hôm qua hai người họ ngủ chung, cô chỉ mặc qυầи ɭót và áo thun ôm, tuy không phải anh cố ý nhìn, nhưng có liếc qua mông cô vài lần, nếu tới tháng thật thì sao qυầи ɭót lại bằng phẳng như vậy.
Kim Đa Bảo nghe anh phân tích xong thì bật cười khúc khích, “Anh không biết ngoài băng vệ sinh còn có mấy loại khác gọi là nút vệ sinh hay que bông* à.”
*Lo ạ i b ă ng v ệ sinh hi ệ n đạ i, t ê n ti ế ng Anh l à “tampon”, b ạ n n à o mu ố n bi ế t r õ c ó th ể tr.a google, m ì nh xin kh ô ng n ó i g ì th ê m…
Cô nói không ngừng, kèm theo động tác để diễn tả cách dùng và trường hợp áp dụng cho anh hiểu, giải thích xong thì phản bác, “Cho nên nếu dùng que bông thì qυầи ɭót cũng rất phẳng!”
“Vậy hả.” Khâu Thiên dùng một tay cởi nút quần của cô, kéo dây kéo xuống, “Mấy cái em nói anh chưa hiểu lắm, để anh tham quan học tập một chút, xem que bông trông thế nào.”
Kim Đa Bảo cảm thấy máu trong toàn thân bỗng phun trào, vừa nóng vừa ngứa, sau đó cảm giác quen thuộc thật sự xông tới, cô ngồi bật dậy, đẩy Khâu Thiên ra, đạp dép chạy vào buồng vệ sinh, lúc trở lại, vẻ mặt không rõ là thích thú hay buồn rầu, nằm xuống cạnh Khâu Thiên, “Tới tháng rồi, lần này là thật.”
“…” Khâu Thiên xác nhận thêm lần nữa, thấy cô không giống đang nói dối, thì “Hừ” một tiếng, “Mồm miệng em giỏi thật, muốn cái gì là tới cái đó.”
Kim Đa Bảo cầm tay anh, ngọt ngào làm nũng, nhắm mắt chu miệng lên, “Muốn Khâu Thiên hôn.”
“Hôn tới hưng phấn cũng không làm được gì, hôn cái gì mà hôn.” Khâu Thiên nói thế nhưng vẫn cúi đầu hôn “bẹp” lên miệng cô một cái.
Sau khi “Một ngày yêu thương gia đình” ngắn ngủi của Khâu Thiên kết thúc, anh lại phải về đội. Trong đợt huấn luyện, Tùy Mẫn bị chấn thương, nên không thể tham gia trận đấu cuối giữa đội tuyển quốc gia và Hàn Quốc, Khâu Thiên đã được gọi lên thay thế vị trí của Tùy Mẫn.
Lúc anh đến, Tùy Mẫn đang được người nhà đưa về. Vẻ mặt Tùy Mẫn có chút cô đơn, có lẽ anh biết tuổi mình đã lớn, vị trí của anh cuối cùng sẽ bị những thanh niên trẻ tuổi thay thế, cuộc đời bóng đá vinh quang phồn hoa cũng sắp kết thúc, chấn thương lần lượt tái phát, cơ thể anh đã không còn chịu được cường độ thi đấu dày đặc, đây là thời điểm để nhường đường cho những người trẻ tuổi.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhìn thấy Khâu Thiên lại không nói được gì, chỉ vỗ vai Khâu Thiên cổ vũ, “Bóng đá Trung Quốc phải dựa vào thanh niên các cậu, cố gắng lên.”
Khâu Thiên bỗng có cảm giác đồng cảm, cơm vận động viên ăn chính là tuổi trẻ, đến lúc anh đến độ tuổi như Tùy Mẫn, có lẽ cũng không tốt hơn là bao. Đây từng là bạn cùng phòng, là một người anh hiền lạnh dạy anh kĩ năng thực chiến, khi anh mất phương hướng, đã khích lệ anh, cảnh tỉnh anh, nói anh biết không phải ai cũng đá bóng vì danh lợi, để anh thấy cho dù Quốc Túc có suy đồi, thì vẫn còn rất nhiều người mang giấc mơ chiến đấu.
Khâu Thiên cũng vỗ vai Tùy Mẫn, “Mau dưỡng thương cho tốt, về tiếp tục đá.”
Trong trận đấu với đội tuyển Hàn Quốc, có lẽ vì chiếm ưu thế chủ nhà, hoặc có lẽ là nếu thua cũng sẽ không còn chuyện gì tệ hơn nữa, nên dù phải đối mặt với kình địch lợi hại của Châu Á, huấn luyện viên mới vẫn dẫn dắt đội bóng trẻ tuổi đá với phong cách rất hăng hái và dũng mãnh, hiệp đầu tiên dốc toàn lực tấn công, ghi được một quả, hiệp sau thay đổi chiến thuật, toàn đội lui về sau, để duy trì ưu thế dẫn trước một bàn nên phải tích cực phòng thủ.
Đây là lần đầu tiên Khâu Thiên nằm trong đội hình thi đấu chính thức của đội tuyển quốc gia, nên khá được bình luận viên quan tâm.
“Chúng ta có thể thấy số 17 – Khâu Thiên đang cúi đầu quan sát tình hình thảm cỏ, thảm cỏ có vấn đề gì sao? Khâu Thiên đang dùng chân tìm gì đó trong bãi cỏ…”
“Đến thời điểm hiện tại của trận đấu, thể lực của cầu thủ hai bên đều đã tiêu hao rất lớn, hiện nay đội Trung Quốc vẫn vượt lên dẫn trước một bàn. Ô, Khâu Thiên lại dùng chân vạch bãi cỏ, đây là dụng ý của huấn luyện viên ư, chiến thuật kéo dài thời gian của đối phương? Hay lắm, cầu thủ Phác Lý Tề của đội Hàn Quốc đã cướp được bóng, phát động tấn công về phía khung thành, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của đội Hàn Quốc, không biết những cầu thủ trẻ tuổi đội Trung Quốc có thể chặn lại hay không?”
“Khâu Thiên! Khâu Thiên đã cắt bóng thành công, ngăn cản đợt tấn công này! Chúng ta có thể thấy hình như lúc anh ấy đứng lên vẫn tiếp tục vạch bãi cỏ? Vậy là, tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài đã vang lên, dù thành thích còn nhỏ lẻ, nhưng những gương mặt mới toanh của đội tuyển Trung Quốc đều đã góp phần mang đến một trận đấu rất hấp dẫn. Tiếp sau đây, mời quý vị cùng đến buổi họp báo sau trận đấu.”
Trong đợt phỏng vấn sau thi đấu, quả nhiên phóng viên liền hỏi tại sao Khâu Thiên có vẻ chú ý bãi cỏ kia như vậy, có phải khoảng sân đó có vấn đề gì không.
“À, có một lùm cỏ hình như bị xới lên, cao hơn mấy chỗ khác, tôi đi ngang qua luôn thấy không được tự nhiên, nên đạp cho phẳng lại.” Khâu Thiên mỉm cười trả lời xong câu hỏi này, nhìn những đồng đội ở phía xa, “Thật ngại quá, huấn luyện viên gọi tập hợp, tôi đi trước.”
Anh thoát khỏi nhóm phóng viên, bước nhanh về phòng thay quần áo, nắm chặt nửa chiếc nhẫn trong tay, quyết định lát trở về sẽ gọi điện lên án Kim Đa Bảo, tại sao cô lại mua đồ dỏm như vậy!