Chương 49: Không ngờ Khâu Thiên lại mắc cỡ, “Đột nhiên muốn thấy em mặc cái này.”
“Anh muốn chụp hình áo cưới với em hả?” Mặt Kim Đa Bảo tỏ ra nghi hoặc, có vẻ không hiểu lắm.
“Em chụp.” Không ngờ Khâu Thiên lại mắc cỡ, “Đột nhiên muốn thấy em mặc cái này.”
Kim Đa Bảo cũng xấu hổ theo, đỏ mặt, ngay sau đó, tầm mắt đã bị cuốn hút bởi vài kiểu áo cưới cách tân treo trên giá do nhân viên cửa hàng đẩy ra, những kiểu váy này khá phá cách, nhưng tất cả đều rất rực rỡ, làm người ta nhìn tới ngẩn ngơ. Kim Đa Bảo bỗng cảm thấy mình quá sơ sài, muốn trốn đi, cô lắc lắc cánh tay Khâu Thiên, “Em chưa trang điểm.”
“Để vậy đi, đẹp rồi.” Khâu Thiên đẩy lưng cô một cái, “Đi thử chút đi.”
Tuy đôi tình nhân này thoạt nhìn còn rất trẻ, chẳng hề giống khách hàng trong mục tiêu, nhưng nhân viên cửa hàng vẫn rất niềm nở, giới thiệu bộ ảnh cưới chụp ngoài trời của bọn họ cho Khâu Thiên đang ngồi chờ trên sa lon xem, sau đó đề cử vài bộ âu phục cho anh. Khâu Thiên không có hứng nghe, não bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà, nhân viên thấy anh ngẩn người, nên không tiếp tục làm phiền anh nữa, rót cho anh li nước rồi rời đi.
Trong căn phòng yên tĩnh, Kim Đa Bảo khẽ gọi, “Em đi ra nhé?”
Khâu Thiên ngẩng đầu nhìn tấm rèm, “Ừ” một tiếng.
Tấm rèm từ từ mở ra, Kim Đa Bảo lộ đầu ra trước, cơ thể bị cô lấy rèm che lại, cô cười gượng với Khâu Thiên, “Thấy kì lắm.”
Khâu Thiên đứng lên, “Ra đây xem thử.”
Nghe lời anh nói, Kim Đa Bảo từ từ thả rèm ra, bước lên đứng trên tấm bục hình tròn, xoay một vòng, “Đẹp không?”
Khâu Thiên không nói gì, chỉ là khóe môi đã hiện lên nụ cười mà chính anh cũng chẳng biết.
Kim Đa Bảo nhìn nụ cười của anh, bản thân cũng cười theo, “Đẹp chứ?”
“Ừm, đẹp.” Khâu Thiên gật đầu.
“Giày hơi cao, em mang không quen.”
“Đổi sang đôi em hay mang đi.” Khâu Thiên đỡ cô bước xuống bục, dẫn cô ra sau rèm thay giày.
Cô mặc chiếc váy trắng kéo dài trên đất, phía trước lộ ra bắp chân trắng mịn nhỏ nhắn, mái tóc rủ qua vai, toàn thân lọt trong cổ áo, cúi đầu đổi giày. Đèn trong phòng thử quần áo rất đẹp, Khâu Thiên mở camera điện thoại, chụp lại góc nghiêng lúc đổi giày của cô, anh tự ngắm nghía một lúc lâu, sau đó đổi tấm ảnh hài hước lúc đạp xe trong gió lạnh của màn hình khóa.
Kim Đa Bảo đã thay đôi giày cao gót thấp hơn một chút của mình, biểu diễn cho Khâu Thiên xem, “Như vầy đẹp không?”
“Đẹp.” Dường như ngoài từ này, Khâu Thiên không thể nghĩ ra từ gì khác để hình dung được, anh chỉ có thể dùng nụ cười trên mặt mình để bày tỏ là anh thật sự rất thích.
“Em thử cái khác nữa nhé?” Kim Đa Bảo hăng hái hỏi.
“Được.” Khâu Thiên kéo rèm giúp cô, ngồi trên ghế sa lon, tiếp tục chống má chờ.
Cô thử tổng cộng năm bộ, mỗi lần thay đều rất lâu, Khâu Thiên vừa chơi bài cào trong điện thoại vừa ngồi chờ, tuy những bộ lúc sau cũng khá đẹp, nhưng khắc sâu ấn tượng với Khâu Thiên chỉ có bộ thứ nhất, giống như được thấy cô trong hôn lễ thực sự. Anh gọi nhân viên cửa hàng tới, nói muốn mua bộ váy thứ nhất.
“Thưa tiên sinh, đây là mẫu thiết kế của nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng xứ Hương Cảng – Jenny, vừa được nhập vào tiệm chúng tôi hôm trước, giá hơi cao so với những bộ khác.”
“Được, lấy cái đó đi, giặt sạch rồi chuyển đến nhà giúp tôi.” Khâu Thiên lấy ví tiền trong túi quần, rút thẻ theo nhân viên đi thanh toán.
Cô nhân viên rất kinh ngạc, nhưng đã kịp kiểm soát tốt biểu cảm, nở nụ cười mời Khâu Thiên đi đăng kí.
Kim Đa Bảo thử xong hết áo cưới, thay đồ của mình rồi ra ngoài, nhưng không tìm được Khâu Thiên. Cô đi xuống lầu, chạm mặt Khâu Thiên vừa làm xong thủ tục, cũng đang bước lên, cô bị anh nắm tay dắt ra khỏi cửa, bèn nghi ngờ hỏi, “Đi luôn hả?”
“Chẳng phải thử hết rồi sao? Còn muốn thử nữa à?”
Kim Đa Bảo mờ mịt, “Tụi mình chỉ tới thử đồ thôi ư? Không chụp ảnh sao?” Cô cứ tưởng anh dẫn cô đến đây để chụp ảnh chân dung.
“Anh chụp cho em rồi.” Khâu Thiên lấy điện thoại cho cô xem tấm ảnh mình tự chụp lúc nãy.
Trông rất đẹp, nhưng không thể tôn nhan sắc của cô thêm một chút sao… Không đúng, đây không phải là trọng điểm, “Tụi mình thử xong rồi đi như thế, cũng không chịu chi tiền, người trong studio có khó chịu không nhỉ?”
“Chi rồi.” Khâu Thiên nhìn cô, “Mua bộ váy em thử đầu tiên đó.”
“Mua, mua?” Kim Đa Bảo ngơ ngác, hỏi, “Mua cái đó làm gì? Bình thường đâu mặc được, chẳng thực dụng gì cả.”
“Không mặc thì treo trong tủ làm kỉ niệm.” Tai Khâu Thiên bỗng đỏ ửng, hét lên với cô, “Còn không em lấy ga giường của anh treo lên làm kỉ niệm đi!”
Mỗi lần anh vừa xấu hổ vừa không muốn nói lí, đều sẽ rống lên với cô, cô im lặng nhìn anh, chợt hiểu “kỉ niệm” mà anh nói tới là gì, cô bĩu môi, nói thầm, “Sao anh hung dữ thế.”
“Có dữ đâu.” Khâu Thiên vội cất giấu cảm xúc, mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái phụ, “Để anh dẫn em đi ăn gì ngon ngon.”
Chờ anh cũng ngồi xong, Kim Đa Bảo bỗng hỏi một vấn đề rất thực tế, “Bộ váy bao nhiêu tiền?”
“Ba vạn sáu.”
“Ba vạn sáu?” Kim Đa Bảo kinh ngạc thêm lần nữa, “Anh không bị hố chứ? Bạn em kết hôn mua áo cưới đắt tiền cũng chỉ tầm mấy nghìn thôi, đâu có khoa trương như thế! Họ có cho anh xem bảng giá không, là giá niêm yết hay do nhân viên cửa hàng bịa ra, có lẽ bọn họ thấy anh không biết nên nâng giá lên đó, tiền lãi sẽ bỏ vào túi riêng.”
“Mẫu thiết kế của nhà thiết kế Hương Cảng…” Khâu Thiên nhớ lại lời ca tụng mà cô nhân viên dành cho chiếc váy kia, nhưng nhớ không rõ lắm, bèn nói cho qua chuyện, “Dù sao cũng tốt mà, em mặc đẹp quá trời, vả lại mua cũng mua rồi, chỉ bằng số lẻ của chiếc xe này thôi, lúc mua xe em đâu có làm quá lên như vậy.”
“Người đứng tên xe là anh, xe là của anh, đương nhiên em không thể nói gì rồi.”
“Váy cũng là do anh mua, đăng kí bằng tên của anh, em đừng nói gì nữa nhé.” Khâu Thiên không nghe càm ràm nổi.
“…” Kim Đa Bảo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Của anh vậy anh tự mặc đi!”
Lúc cô khuyên anh thì anh thấy phiền, nhưng khi cô giận anh lại bán rẻ bản thân, xít tới lấy lòng, “Nếu em không sợ váy bị anh phá hư thì anh sẽ mặc cho em xem.”
“Nói thật đi, anh đam mê phương diện này rồi đúng không?” Kim Đa Bảo dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ lên mặt anh, “Mặc đồ con gái này nọ.”
“…” Khâu Thiên thắng kít xe vào bên đường, ánh mắt có vẻ nguy hiểm, nhìn cô, “Tụi mình mới làm cái gì, em quên rồi hả?”
Mặt Kim Đa Bảo hơi đỏ lên, “Nhưng vậy cũng đâu ngăn được sở thích mặc đồ con gái của anh.”
“Anh không thích.” Khâu Thiên cáu kỉnh đáp, “Suy nghĩ của em quái gở thật, phải ném mấy thứ trong đầu em ra ngoài mới được.”
Kim Đa Bảo hạ cửa kính xe xuống, giơ tay làm bộ tóm lấy thứ gì đó trên đầu mình, sau đó có vẻ rất cố sức, ném mạnh nó ra ngoài cửa sổ, “Ném rồi đó.”
Bấy giờ, Khâu Thiên mới hài lòng hôn lên mặt cô một cái, thuận tiện quan tâm tình trạng thể xác và tinh thần của bạn gái một chút, “Thấy khó chịu không? Đau không?”
“Tạm ổn…” Kim Đa Bảo hạ nhỏ giọng, “Mới đầu thì hơi đau, nhưng không phải vừa đau chút xíu đã xong rồi sao, cũng không khó chịu lắm…”
Khâu Thiên phồng má, buồn bực hỏi, “Em đang ám chỉ là thời gian anh làm quá ngắn hả?”
“Em có ám chỉ à? Có đâu nhỉ, em nói rõ lắm mà.” Kim Đa Bảo nhịn cười.
Khâu Thiên thật sự rất buồn bực, muốn nói chút gì đó để tìm lại sàn diễn cho mình, nhưng phát hiện sự thật đã bày ra trước mắt, không thể biện hộ được nữa, “Chí ít anh vẫn có thể sống thêm sáu mươi năm, trong sáu mươi năm sẽ cùng em từ từ tìm hiểu chuyện này, quen tay hay làm, em chưa từng nghe à!”
“Vậy hả.” Khóe miệng Kim Đa Bảo từ từ nhếch lên, “Tám mươi tuổi mà anh còn chiến đấu được sao, thân thể tốt quá nha.”
“Em chờ đi, rồi biết là được hay không.”
Kim Đa Bảo suy nghĩ một chút, bỗng thấy hơi ghét bỏ, nói với anh, “Là ông cố bà cố hết rồi, nắm tay ra quảng trường tập dưỡng sinh phơi nắng không tốt sao, lăn qua lăn lại làm gì.”
Khâu Thiên kéo tay cô vói vào trong áo mình, đặt tay cô lên cơ bụng, “Đừng tưởng tượng ra bộ dạng già cả của anh, chỉ cần nhớ hình dáng bây giờ của anh thôi.”
Ăn cơm rồi xem phim, trên đường về nhà, Kim Đa Bảo nhận được điện thoại của mẹ Kim, thường ngày vẫn hay nói chuyện phiếm, Kim Đa Bảo tự nhìn mình, sau đó kéo Khâu Thiên qua, thình lình thả một câu cho mẹ Kim, “Mấy ngày nữa con dẫn con rể về cho mẹ xem nhé?”
Khâu Thiên đưa mắt nhìn Kim Đa Bảo, lúc trước từng gọi video nói với mẹ Kim Đa Bảo mấy câu, bây giờ nghe Kim Đa Bảo nói thế, anh bèn bảo cô đưa điện thoại qua, lên tiếng chào hỏi, “Bác gái, dạo này con được nghỉ phép, chờ Đa Bảo không đi làm, con và cô ấy sẽ về thăm bác và bác trai.”
Kim Đa Bảo nhìn bộ dạng ngoan ngoãn lúc nói chuyện với mẹ Kim của anh, chờ anh cúp điện thoại, cô không nhịn được, phỉ báng, “Ra ngoài thì giả bộ hay thật, vậy mà chỉ biết lấn lướt sự hiền lành của em, ăn hϊế͙p͙ em thôi!”
“Được rồi, sau này anh sẽ lễ phép với em một chút.” Khâu Thiên ôm lấy eo cô, kéo về phía mình, kề vào tai cô hỏi: “Chị ơi, em thích lăn trên giường với chị, chị thích vào từ đằng trước hay đằng sau?”
Kim Đa Bảo nắm lỗ tai thỏ cao su trên ốp lưng điện thoại, đáp trả lại đợt tấn công chẳng gây chút sát thương của anh, “Em thích treo lơ lửng, anh ráng luyện để làm sao phóng lên trời đi nhé.”
“Khẩu vị của em nặng quá nhỉ.” Khâu Thiên xoa chỗ bị ốp điện thoại của cô đâm trên lưng, “Để anh về nghiên cứu xem lắp vòng treo lên tường thế nào.”
Kim Đa Bảo đá chân, nhưng không mắng anh, chỉ nhìn anh “xí” một cái, Khâu Thiên bỗng bế cô lên, “Làm nũng đúng không, nhảy tới đòi ôm à?”
Người ven đường đều quay đầu nhìn đôi tình nhân đang đùa giỡn, Kim Đa Bảo bị nhìn nên rất xấu hổ, cô cố gắng giấu mặt vào ngực Khâu Thiên, để anh bế mình đến cửa xe bên ghế lái phụ, sau đó vội nhảy xuống đất, mở cửa chui vào.
Khâu Thiên cười khẽ, ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn, nhớ tới chuyện phải tới nhà Kim Đa Bảo, anh bèn hỏi, “Ba em thích bóng đá trong nước không?”
“Không xem.”
“Vậy thì tốt.”
Khâu Thiên còn chưa kịp thở phào, Kim Đa Bảo đã có chút hả hê, nói với anh, “Tuy là không xem, nhưng mà thích mắng.”
“…” Nửa ngụm khí còn chưa kịp thở ra của Khâu Thiên đã bị nghẹn trong ngực.
Kim Đa Bảo lại bổ sung thêm một tin sét đánh, “Nếu ông ấy mà thấy cảnh anh phạm quy, nhìn bộ dạng tức giận với trọng tài của anh, nhất định sẽ càng không thích anh, nói không chừng còn nghĩ anh là kẻ bạo hành gia đình!”
Khâu Thiên rầu rĩ, “Vậy ba em thích xem gì?”
“Thích xem bóng bàn.” Kim Đa Bảo có lòng tốt nhắc nhở.
Thế là Khâu Thiên đã âm thầm quyết định, anh sẽ dùng một tuần này để cải thiện trình độ bóng bàn, cố gắng lấy được sự tin yêu của cha vợ.