Chương 51: Khâu Thiên bóp bóp cánh tay cô, “Cẳng tay cẳng chân bé tẹo mà ném tạ được à?”
Vì có Kim Đa Bảo làm chỗ dựa vững chắc, hơn nữa ba Kim cũng tự biết đuối lí, không muốn làm con gái ghét mình, nên hai ngày ở nhà họ Kim của Khâu Thiên đã trôi qua một cách thuận buồm xuôi gió. Ăn xong cơm tối, đưa Khâu Thiên về khách sạn gần đó, hai người nhàn nhã tản bộ dưới lầu, Kim Đa Bảo hỏi anh, “Anh muốn tới xem trường học lúc trước của em không?”
“Ừm.” Khâu Thiên nắm tay cô, lắc lắc, “Trên đường tới đó sẽ không chạm mặt bạn trai cũ của em chứ?”
“Nói rồi mà, em không có bạn trai cũ!” Kim Đa Bảo nghiêng đầu, “Nhưng mà lúc trước em có thích một bạn nam.”
“Vậy hả.” Khâu Thiên có vẻ không quan tâm, đi được năm phút lại đột nhiên mở miệng, “Trước đây anh cũng có thích một bạn nữ.”
“Ai thế?”
“Không nói em biết.”
“Vậy thì thôi.”
“…” Khâu Thiên nhéo mu bàn tay của cô, “Em không thể hiếu kì một chút sao?”
“Dù sao bây giờ anh thích em là được rồi.” Thật sự Kim Đa Bảo không quan tâm lắm, khi còn nhỏ, ai mà chẳng từng có đối tượng để thầm mến, cô không muốn nghe Khâu Thiên nói quá cụ thể, sợ mình nghe xong chuyện đó, sẽ luôn nghĩ tới rồi ghen tị.
Lời kịch mà Khâu Thiên soạn cả buổi trời đã bị Kim Đa Bảo làm nghẹn trở lại, anh bức bối nửa ngày, cuối cùng vẫn không chịu được, bèn nói thật, “Được rồi, gạt em đó, trước đây anh thấy con gái rất phiền phức.”
Dù đã được nghe những lời bộc bạch tự nhiên như vậy, nhưng Kim Đa Bảo vẫn thấy rất vui, cô chuyển từ cùi chỏ lên cánh tay anh, giống như treo cả người lên đó, để bày tỏ sự yêu mến của mình.
Đến trường tiểu học của Kim Đa Bảo, thấy có vẻ chẳng tồn tại thiên tình sử nào thật, nên vẻ mặt Khâu Thiên cũng khá dễ nhìn, anh và cô vịn vào hàng rào, nhìn sân tập thể dục trong trường học.
“Lúc lên tiểu học em có chơi ném tạ, đoạt giải nhất toàn thành phố đó!” Kim Đa Bảo nhìn hố cát, bỗng nhớ tới chuyện như thế.
Khâu Thiên bóp bóp cánh tay cô, “Cẳng tay cẳng chân bé tẹo mà ném tạ được à?”
“Ném được chút xíu, có lần còn chẳng ném tới mức tám.” Kim Đa Bảo cười hì hì, trả lời.
Đèn đường hắt vào, chiếu sáng một nửa sân tập tối mịt, ở nửa bên ngoài, ngoài hố cát còn có một bàn xi măng dùng để đánh bóng bàn, Khâu Thiên nhìn cái bàn đó, chợt nhớ lại chuyện đánh bóng bàn với ba Kim lúc sáng, anh dở khóc dở cười, hỏi Kim Đa Bảo, “Sao em không nói anh biết là ba em đánh bóng bàn không tốt lắm?”
Từ lần Kim Đa Bảo nói ba Kim thích bóng bàn, anh đã đi luyện tập một tuần với thầy dạy bóng bàn trong trường học, có lẽ vì tố chất cơ thể tốt, cộng thêm cảm giác thăng bằng nhịp nhàng và thể lực dồi dào, nên anh học rất nhanh, thầy giáo còn khen anh là mầm non có chất lượng. Hôm đó anh mời ba Kim đi đánh bóng bàn trong tiểu khu, cố tình dùng hết sức để thể hiện một phen, cứ tưởng sẽ làm ba Kim thích thú, kết quả lại khiến ông luống cuống, không ứng phó được. Khâu Thiên thấy trình độ của ba Kim như vậy, nên lúc sau đều cố gắng nhường ông, thế mà ba Kim lại mắng anh “Nhạt nhẽo”, làm Khâu Thiên rơi vào thế bị động, chẳng biết nên làm gì.
Kim Đa Bảo cũng không biết trình độ của ba mình thế nào, “Ngày nào ba em cũng xem thi đấu, đánh dở lắm sao?”
“Uhm, tạm được.” Khâu Thiên không dám nói xấu cha vợ, bèn nói cho qua chuyện, dẫn Kim Đa Bảo dạo một vòng, sau đó quành về chỗ khách sạn.
Đến trước cửa khách sạn, anh lại không cho cô tự đi, mà đưa cô về đến tận dưới lầu tiểu khu, “Sáng mai anh tới đón em, đừng ngủ quên đó.”
Anh nhìn theo bóng cô lên lầu, thấy cô thò đầu ra vẫy tay tạm biệt, sau đó mới rời đi, ở thành phố nhỏ xa lạ này, ở vỉa hè đông đúc, ở nơi mà cô đã lớn lên, anh bước qua một cách chậm rãi, khẽ hít một hơi thật sâu, bỗng cảm thấy năm tháng thật dài.
Sáng sớm hôm sau, Kim Đa Bảo ra khỏi nhà trong ánh nhìn chăm chú của ba mẹ Kim, Khâu Thiên đóng cửa sổ xe để Kim Đa Bảo chợp mắt một chút, nhưng Kim Đa Bảo lại rất có tinh thần, nói với Khâu Thiên, “Tối hôm qua em có mộng thai.”
Khâu Thiên bị dọa giật mình, anh quay đầu nhìn cô, “Hả?”
“Anh nhìn đường kìa, lo lái xe đi.” Kim Đa Bảo vỗ vỗ cánh tay anh, bắt đầu kể lại giấc mơ kia, “Em mơ thấy mình đang ăn quýt, sau đó có một quả quýt rất rất lớn, nó đột nhiên bị thủng một lỗ, rồi có một đứa bé chui ra ngoài, nhìn em cười.”
Khâu Thiên không quan tâm giấc mơ của cô hoang đường thế nào, vẫn thảo luận với cô rất nghiêm túc, “Bé trai hay bé gái?”
“Bé trai! À không, bé gái?” Kim Đa Bảo hơi do dự, “Không biết nữa, nhìn giống các bé Teletubbies.”
“Teletubbies?”
“Là Teletubbies ~ Teletubbies ~ nói ~ xin ~ chào ~” Kim Đa Bảo hát ca khúc nằm đầu phim.
Khâu Thiên bật cười, “Teletubby màu gì?”
“Mỗi bé một màu!” Kim Đa Bảo giơ ngón tay đếm, “Tinky Winky, Dipsy, Laa Laa, Po! Bốn bé!”
“Cũng may em không mơ thấy bé Hồ Lô, không là tới bảy đứa rồi.” Khâu Thiên trêu chọc cô, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, “Sẽ không khéo như vậy chứ, một lần đã dính chưởng?”
Là một đương sự tỉnh táo của ngày hôm đó, nhưng lại không kịp yêu cầu Khâu Thiên “lái xe an toàn”, Kim Đa Bảo rất chột dạ, cúi đầu, “Không đâu… Nhưng mà hôm qua em nằm mơ, sáng nay lên mạng tra, người ta đều nói mộng thai rất chuẩn.”
“Hôm qua ấy, lúc em mơ thì thấy vui hay sợ?”
“Rất vui, Teletubbies vây quanh em múa hát, đáng yêu lắm.”
“Ừm, vậy em vui là tốt rồi.” Khâu Thiên tính toán thời gian, “Tới lúc đó hộ khẩu của con và giấy hôn thú sẽ làm xong một lúc luôn.”
Đột nhiên phải lo đến những chuyện xa xôi như vậy, Kim Đa Bảo bỗng thấy hơi sợ, “Thật sự phải bàn đến chuyện sinh con rồi sao… Sau một tuần nữa là anh về đội đúng không, để em ở nhà sinh con một mình, như vậy thảm thương lắm…”
“Vẫn chưa chắc chắn mà, em đừng đoán mò nữa, đợi qua đợt kiểm tr.a này thử xem, nếu có thật thì tụi mình sẽ cùng giải quyết.” Khâu Thiên vươn một tay, nắm lấy tay Kim Đa Bảo, “Đừng sợ nha, có anh đây.”
Cứ thế, hai người thấp tha thấp thỏm chờ suốt một tuần, trước khi đi, Khâu Thiên còn mua cả một túi que thử thai cho Kim Đa Bảo, để cô lấy ra thử mỗi ngày, có kết quả thì gọi điện cho anh.
Rốt cuộc, lúc Khâu Thiên về đội chưa đến một ngày, Kim Đa Bảo đã dùng giọng điệu vui tới suýt khóc như mới trúng năm trăm vạn, báo cho anh biết, “Em tới tháng rồi!”
Khâu Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Đã nói không may mắn như vậy mà, một lần đã trúng.”
“Nói vậy cũng chưa chắc.” Kim Đa Bảo không căng thẳng nữa, nói chuyện tự nhiên hơn hẳn, “Nhiều người do không cẩn thận nên mới dính chưởng đó, sau này, sau này anh phải nhớ mang cái ấy nhé!”
“Cái ấy là cái gì, rõ ràng lần trước em nhân lúc anh uống say sàm sỡ anh, còn đổ tội cho anh hả?”
Hai người quăng nồi lẩu nóng cho nhau, sau đó lại bắt đầu trò chuyện rất thân thiết, dường như cùng trải qua hoạn nạn, quan hệ của hai người lại tốt hơn một chút.
Cho đến lúc Khâu Thiên được nghỉ về nhà, anh kéo Kim Đa Bảo vào phòng ngủ của cô, móc hết gói vuông nhỏ này tới gói vuông nhỏ khác, ném lên giường, hất cằm, “Bây giờ em có thể mơ thấy bé Hồ Lô rồi.”
Kim Đa Bảo cầm mấy gói vuông lên xem, mỗi dây là một loại nhãn hiệu nổi tiếng nào đó, dây nào cũng bảy màu rực rỡ, một nửa gói vuông được làm trong suốt, lộ ra màu sắc bên trong. Cô đang cảm thấy mới lạ, Khâu Thiên bỗng chộp lấy dây cô đang cầm, sau đó xé gói màu đen ở cuối cùng xuống, “Cái này không cần.”
“Sao thế?” Kim Đa Bảo ngạc nhiên.
“…” Khâu Thiên trầm mặc một lúc lâu, sau đó thả ra một câu: “Màu đen xấu lắm.”
Sau khi kì hạn xử phạt của Khâu Thiên qua đi, anh lại bắt đầu bận rộn với lịch trình xa, lúc đến Hàn Quốc thi đấu, anh gửi về cho Kim Đa Bảo một thùng mỹ phẩm Hàn Quốc lớn và một thùng đồ ăn lớn, nói là nhân viên trong cửa hàng miễn thuế đề cử gì thì mua đó.
Đương nhiên Kim Đa Bảo rất thích đồ ăn vặt, nhưng còn mấy mỹ phẩm kia, ngoài mặt nạ và son ra, Kim Đa Bảo chẳng thể dùng được món nào khác, hơn nữa Khâu Thiên mua cả đống, vừa dùng cho da khô lại vừa dùng cho da dầu, lung tung cả lên, cái gì cũng có, cuối cùng chúng đều bị cô đem làm quà tặng cho các đồng nghiệp trong phòng làm việc.
Lúc gọi video cho Khâu Thiên, nói ra chuyện này, cô cứ sợ Khâu Thiên sẽ giận vì cô đã đem đồ anh tặng cho người khác, kết quả Khâu Thiên lại chẳng quan tâm chút nào, “Anh chỉ muốn khẳng định cảm giác tồn tại thôi, sợ em quên mất anh, em thích xử lí sao cũng được.”
Sao cô có thể quên anh chứ! Kim Đa Bảo kêu oan, “Ngày nào em cũng nhớ anh!”
“Ồ, khéo thật, anh cũng vậy.” Khâu Thiên cố giữ giọng bình tĩnh, chẳng biết mép đã nhếch lên tới tận đâu.
Anh thi đấu bận rộn, cơ hội thấy anh trên ti vi cũng không ít, tuy vị trí của anh luôn bị huấn luyện viên chuyển tới chuyển lui, nhưng cô thấy trận nào anh đá cũng tốt, mỗi lần cô nhìn anh, đều cảm thấy người anh đang tỏa sáng, dù anh chạy ở đâu, cô cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
“Hay là em tới đăng kí làm người đẹp ôm bóng đi, vậy lúc anh đá bóng em có thể ở ngay trên sân.”
Kim Đa Bảo tự chế giễu mình, “Ngực em nhỏ.”
“Độn độn thêm là được, áo nâng ngực tạo khe gì ấy.”
“Sao anh biết rõ thế?”
“Vương Hi Lâm nói.”
“Sao Vương Hi Lâm lại muốn nói với anh chuyện này?”
“Lúc cậu ta nói chuyện với bạn gái thì anh nghe được.”
“Anh nghe lén người ta nói chuyện điện thoại làm gì?”
“Anh không nghe lén, cậu ta ngồi trong phòng gọi điện thoại, nói lớn tiếng như vậy, anh cũng đâu có điếc!”
Hai người luôn như vậy, nói một hồi là sẽ kéo chủ đề đi xa tít tắp, nhưng dù chỉ có loại đối thoại thiếu dinh dưỡng này, lần nào bọn họ cũng có thể nói cả buổi.
Đợi đến lúc Khâu Thiên lại được về nhà, thì đã là thời điểm có thể ăn kem que.
Chuyện thứ nhất Khâu Thiên làm khi về chính là giúp Kim Đa Bảo dọn nhà, cũng không phiền phức lắm, chỉ là dời từ nhà Kim Đa Bảo đến nhà họ Khâu ở đối diện. Chủ nhà muốn bán nhà đi, nhưng hợp đồng một năm vẫn chưa hết hạn, nên chủ nhà đành trả lại tiền thế chân và bồi thường một tháng tiền thuê cho Kim Đa Bảo, mong cô mau dọn đi.
Thời gian quá gấp gáp, không kịp tìm nhà, vất vả lắm mới tìm được một nhà trọ nhỏ có giá cả phù hợp nằm gần công ti, nhưng chủ nhà nói nửa tháng sau căn nhà kia mới hết hạn, Kim Đa Bảo đưa tiền đặt cọc trước, sau đó được mẹ Khâu khuyên mãi, mới vào ở tạm nhà họ Khâu.
Kim Đa Bảo vào ở làm mẹ Khâu vui vô cùng, Khâu Thiên ở ngoài cả năm, trong nhà chỉ có bà và ba Khâu, ngay cả hứng thú làm cơm cũng chẳng còn, nên Kim Đa Bảo vừa vào ở, bà đã được thay đổi tay nghề một cách đa dạng, còn gọi Thẩm Tùng Nguyên tới dùng cơm, chúc mừng Kim Đa Bảo dọn nhà.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tùng Nguyên chỉ gặp Kim Đa Bảo ở Hữu Đồ một lần, lúc chào hỏi có vẻ hơi lúng túng, nên về sau không nói thêm gì nữa. Lần này, cực chẳng đã mới phải tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần như vậy, anh ta cũng không thể làm thinh, bèn thuận miệng hỏi, “Tiểu Kim, bạn cùng nhà của cô đâu?”
“Tháng trước cậu ấy về ở với ông bà rồi, công việc bên này phải tăng ca liên tục, cậu ấy chịu không nổi nên tự từ chức, hình như ở quê bên kia đang tìm giáo viên, nên cậu ấy về xem thử.”
“Uh.” Thẩm Tùng Nguyên có vẻ hơi tiếc nuối, “Người bạn bán đồ chua của tôi mới tặng tôi một phiếu mua hàng, tôi thấy bạn cùng nhà của cô khá thích, còn tính đưa cho cô ấy dùng.”
Đúng lúc mẹ Khâu đi ngang qua, nghe Thẩm Tùng Nguyên cứ gọi “Tiểu Kim” này “Tiểu Kim” nọ, bà không nhịn được, bèn kéo anh về chiến tuyến của bậc cha chú, “Viên Viên, sao em xưng hô xa cách thế, chị và lão Khâu đều gọi con bé là Bảo Bảo.”
Khâu Thiên vốn đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, nghe mẹ mình nói thế thì ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Thẩm Tùng Nguyên, gương mặt bỗng thấp thoáng ý cười.
Thẩm Tùng Nguyên nhìn nụ cười kia đã thấy miệng mặn chát, anh ta càng nói chuyện một cách rõ ràng với Kim Đa Bảo hơn, “Tiểu Kim à, cô cũng không thích ăn đồ chua, nên tôi sẽ không đưa cái thẻ này cho cô đâu.”