Chương 48
CHƯƠNG 48
Một ngày tháng tư, ngày cá tháng tư.
Trải qua một năm quay phim cùng chế tác hậu kỳ,《 Tà dương ca 》được nhiều người mong chờ rốt cục cũng chiếu.
Hơn ba năm trước, bản cũ《 Tà dương ca 》 một khi chiếu phim, liền sáng tạo chuyện thần thoại mới, doanh thu được12 triệu 5000 vạn ổn định đứng đầu, năm đó giành được giải thưởng lớn, nhiều năm như vậy không một bộ phim nào có thể gây kỳ tích như vậy.
Trong lòng nhiều người xem, nhân vật của Mạnh Lương Thần cùng Tô Thanh Lưu đã được phân tâm, được tôn sùng là vai diễn kinh điển, hiện giờ tân bản 《 Tà dương ca 》 chiếu, Nhạc Triêu Ca thân thể cường tráng tuấn dật cùng Giản Đồng ôn nhuận nhã nhặn, lại hoàn toàn thay đổi, làm người xem hứng thú.
Nhưng chỉ có vậy vẫn không đủ, dựa theo quy luật, phim được phục chế hình ảnh phải thật phấn khích, nội dung phải thoải mái, có bản cũ Châu Ngọc, tân bản được nhiều người chú ý, sau một khoảng thời gian, sẽ lập tức lắng xuống, có thể nói là thành công cũng do nguyên tác nhưng thất bại cũng do nguyên tác, cho nên nếu cam đoan một bộ phim muốn được đại hồng đại tử (chú ý), phải mạo hiểm.
Một đoạn thời gian trước, Lạc Khâu Bạch cùng đại công tử Kỳ gia có scandal xôn xao, hắn lại lấy thân phận người mới đạt được tin tưởng của công ty Tinh Huy cùng tập đoàn tài chính Côn Luân, vốn là ánh mắt của hắn rất có nét, trên đoạn phim có cánh hoa, hắn diễn xuất rõ như ban ngày, hơn nữa tận lực bị đè ép thanh âm, hấp dẫn nhiều người xem cùng nhà phê bình điện ảnh.
Mà đội hình chưa từng cường thế như thế, ảnh đế Diệp Thừa gia nhập liên minh cùng Mạnh Lương Thần – Nhạc Triêu Ca nguyên bản đóng vaikhách mời cũng hấp dẫn một số bạn fan hâm mộ, hơn nữa bộ phim này vẫn là bộ phim cuối cùng của Lý Thiên Kỳ trước khi bị bắt, lúc trước anh ta hãm hại Lạc Khâu Bạch sau đó lại bị cảnh sát bắt giữ, hiện giờ cũng là một đề tài để người ta thảo luận.
Một đêm trước khi phimchiếu, vé đã được mua sạch, thậm chí mua trước một tuầncũng rất khó.
Lần đầu ngày đó, lúc tuyên truyền ở ngoài rạp chiếu phim quốc tế Casar mọi người xếp một hàng dài, Lạc Khâu Bạch mặc trang phục nhung xanh biếc như conkhổng tước, ngồi ở ghế sau hậu trường, chơi game trên điện thoại.
Bên cạnh Diệp Thừa nói nhiều, miệng không ngừng lép nhép, rõ ràng mặc lễ phục suất khí, tóc cũng được chải chuốt ra dáng trí thức, anh ta một chút cũng không thể hiện ra phong độ”Trí thức”chút nào, trong tay cầm bịch thịt dê tỏi, không ngừng bỏ vào trong miệng, một bên ăn còn một bên miết cà men của Lạc Khâu Bạch.
“Tôi nói cậu chẳng lẽ không khẩn trương sao? Lần đầu công chiếu, tôi hiện tại khẩn trương tay chân đều đổ mồ hôi.”
Lạc Khâu Bạch thiếu chút nữa bị nghẹn, dở khóc dở cười nói, “Diệp ảnh đế, kinh nghiệm của cậu phong phú hơn tôi nhiều, lúc này khẩn trương cái gì? Còn có, cậu đừng có ăn nữa được không? Cậu không sợ lát nữa nói chuyện, há miệng ra toàn là vị tỏi sao.”
“Tôi khẩn trương a! Tôi căng thẳng nên mới ăn đó chứ.” Diệp Thừa bỏ một miếng tỏi vào miệng, ăn thơm nức, còn không quên đưamột miếng giơ lên trước mặt Lạc Khâu Bạch, “Cậu nếm thử đi, cái này đặc biệt ăn ngon, trợ lý của tôi xếp hàng 2 tiếng ở phòng riêng của Triệu gia mới mua được, nghe nói là Từ lão bản tự mình xuống bếp đó nha, nói nhỏ nghe, cậu ăn một hơi sẽ biết.”
Mùi thịt dê khiến Lạc Khâu Bạch nhanh chóng che cái mũi, hắn trước kia rất thích ăn thịt dê, nhưng từ khi khẩu vị không tốt, hắn đối với mấy thứ này xin miễn cho kẻ bất tài, lúc này dùng sức lắc đầu nói, “Thôi cậu ăn đi, tôi chừa cho cậu đó, cẩn thận đừng để nghẹn, không thì đầu đề tin tức ngày hôm nay sẽ biến thành: Diệp ảnh đế ăn tỏi bị nghẹn ch.ết.”
Diệp Thừa chờ hắn nói những lời này, cười hắc hắc cầm cà men của hắn, Lạc Khâu Bạch chịu không nổi hương vị này, nhanh chóng cầm chai nước uống một hơi.
Đây là hỗn hợp nước trái cây buổi sáng Kỳ Phong cố ý chuẩn bị, có táo, cam cùng sơn trà, đen thùi lùi, bị Lạc Khâu Bạch cười ghét bỏ, bị người nào đó nóng nảy lại không vui túm cổ hôn hơn nửa giờ, hiện tại miệng còn có chút tê.
Nghĩ đến Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch trộm vào nhà vệ sinh gửi tin nhắn cho y.
【Buổi sáng hôm nay đi gấp, chưa kịp nói cho anh, buổi chiều anh có thể đi không, emmời anh đi xem phim】
Hắn chưa nói chuyện《 Tà dương ca 》công chiếu, bởi vì hắn cũng không muốn Kỳ Phong bỏ việc tới cổ vũ hắn, lại nói lần đầu chiếu, hắn còn phải cùng đoàn phim tuyên truyền, Kỳ Phong và hắn hai người cũng không có thể minh bạch sóng vai đi xem trước công chúng, cho nên hắn muốn buổi chiều, rủ y đi, để Kỳ Phong bồi hắn, chia sẻ vui sướng phim đầu tiên của mình được chiếu.
Trong chốc lát di động rung một chút, Kỳ Phong nhắn lại, 【 Không rảnh, trong nhà có phòng chiếu phim, buổi chiều ai rảnh đi xem phim. 】
Khẩu khí cứng rắn, cả dấu chấm tròn cũng rõ ràng, cho dù không thấy người, Lạc Khâu Bạch cũng có thể tưởng tượng rabộ dáng cau mày lãnh mặt của đại điểu quái kia.
Thiết, không đi thì không đi, hung dữ như vậy làm gì, trong nhà có phòng chiếu phim với việc cùng em đi xem phim là một chuyện sao? Thật sự là không hiểu phong tình!
Lạc Khâu Bạch hướng về phía màn hình làm cái mặt quỷ, vừa định trả lời tin nhắn, chợt nghe trợ lý gõ cửa, “Lạc tiên sinh, còn có năm phút đồng hồ là bắt đầu, thân thể ngài không thoải mái sao? Có cần tôi bảo đạo diễn kéo dài thời gian không?”
“Ai không cần, tôi lập tức đi ra ngoài.” Lạc Khâu Bạch đáp một tiếng, vội vàng đem di động cất vào túi áo mở cửa phòng.
Cuối cùng trước khi bắt đầu, diễn viên chính đều đứng chờ ở cửa, Lạc Khâu Bạch đứng ở cửa nhắm mắt lại hít một hơi, lúc này trái tim rốt cục bắt đầu không tự chủ được điên cuồng nhảy lên.
Phanh —— phanh —— phanh!
Hắn biết cửa mở ra, nghênh đón hắn là bắt đầu mới trên con đường diễn nghệ, 5——4——3——
Đây là một phần thihắn giao ra cho mình, kết quả như thế nào khó có thể đoán trước, nhưng là…
2——1——!
Cửa mở ra, tiếng thét điên cuồng truyền đến, mở mắt ra, ánh đèn flash chớp nhoáng.
Hắn biết mình sẽ không oán giận không hối hận.
Nghi thức long trọng, truyền thông cùng phóng viên, rất nhiều người tới tham gia hoạt động lần này, trong tay bọn họ giơ lighstickvà các banner đủ mọi màu sắc, miệng kêu tên thần tượng của mình, “Diệp Thừa””Mạnh Lương Thần” liên tiếp, lúc này đột nhiên có người kêu, “Tiểu Bạch cố lên!”
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc đi theo thanh âm, là một tiểu cô nương to con, giơ lên ba chữ “Lạc Khâu Bạch”, vừa nhìn thấy hắn đi qua lập tức kích động mà kêu lên, hướng về phía hắn kích động phất tay.
Hắn cho tới bây giờ không biết mình cũng có fan hâm mộ, thậm chí cũng không biết họ thích hắn vì cái gì, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, mặt đỏ rần, hắn không ngừng nói “Chào các bạn”, cũng không biết những fan đó có nghe thấy hay không, lúc này Diệp Thừa bên cạnhcũng thấy, nắm bờ vai của hắn nhe ra hàm răng trắng hướng về màn ảnh, đám tiểu cô nương kia lập tức kêu càng điên cuồng.
Lạc Khâu Bạch lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có fan hâm mộ, thẳng đến khi cùng đoàn phim bước lên thảm đỏ cũng chưa phục hồi lại tinh thần, phim bắt đầu chiếu, người hâm mộ cùng người xem lục tục đi vào, mấy diễn viên lớn cũng chỉnh trang lại từ phía sau cũng đi vào xem.
Một khắc trước khi vào rạp, di động của Lạc Khâu Bạch đột nhiên vang lên, hắn ra hiệu cho Sâm Xuyên, ý bảo bọn họ đi vào trước, mình vào sau. Bởi vì ở hậu trường, trừ bỏ nhân viên đoàn phim ra không có người khác, Sâm Xuyên cũng không để ý, gật gật đầu cùng Mạnh Lương Thần và Diệp Thừa đồng thời vào phòng chiếu phim.
Trong lúc nhất thời hành lang chỉ còn lại có Lạc Khâu Bạch cùng hai vệ sĩ, hắn cũng không biết là ai lại gọi điện thoại vào lúc này, lấy điện thoại cầm tay ra vừa muốn nghe, sau lưng đột nhiên có một người, gắt gao ôm hắn.
Lạc Khâu Bạch hoảng sợ, thiếu chút nữa tưởng là fan cuồng, vừa muốn quay đầu lại đã bị hôn một hơi.
Hương vị quen thuộc truyền đến, y miết môt bên cằm.
Ngắn ngủi kinh ngạc, hắn nhịn không được cười huých y, “Uy, không phải anh nói không đến xem phim sao? Lúc này sao lại ở đây?”
Kỳ Phong mím môi, lỗ tai đỏ ửng, tức giận “Anh nguyện ý rồi, em quản nhiều như vậy làm gì?”Cường ngạnh kéo cánh tay của hắn đi ra ngoài.
Y không rõ thê tử của mình vì cái gì trở thành như vậy, buổi sáng anh muốn cùng em đitới buổi công chiếu, buổi chiều cũng sẽ không thả em đi, đương nhiên buổi chiều sẽ không lãng phí thời gian xem phim nữa! Dễ hiểu như vậy rốt cuộc cũng không rõ, không phải nói vợ chồng tâm linh tương thông sao, vì cái gì thê tử của mình khó giao lưu như vậy, thật sự là làm cho người khác khó hiểu!
Quay đầu lại, Lạc Khâu Bạch mới nhìn thấy Kỳ Phong, sửng sốt một giây nhịn không được cười ha ha.
Đại điểu mặc áo gió màu đen, trên cổ đeo khăn quàng cổ lông dê, che hơn phân nửa khuôn mặt, mũ màu đen và kính râm, cả người tối như mực, nếu không bởi vì thanh âm của yvà hương vị quen thuộc, Lạc Khâu Bạch thiếu chút nữa tưởng mình gặp xã hội đen.
Nghiêng mình, lách qua Kỳ Phong, hắn nhìn hai anh vệ sĩ cách đó không xa đã quay lưng đi, lúc này nghe không được nhìn không thấy, đồng thời ngẩng đầu nhìn trời, thực hiển nhiên bọn họ sớm đã bị Kỳ Phong mua chuộc, Kỳ Phong đã tính toán hết rồi.
Lạc Khâu Bạch ha ha cười, kéo khăn quàng cổ của Kỳ Phong nói, “Anhthật đáng yêu, ha ha ha… Anh cho là mình đóng phim điệp viên sao?”
“Ba!” Một tiếng, Kỳ Phong vuốt ve tay hắn, nóng nảy trầm giọng nói, “Câm miệng!”
Nếu không bởi vì gắng gượng mà đồng ý giấu diếm hôn sự của chúng ta, anh cũng không cần mặc thành cái bộ dáng ma quỷ xuất hiện ở trong này. Thê tử của mình, mà còn phải yêu đương vụng trộm như thế, còn không phải bởi vìanh sủng em!
Cho dù nhìn không thấy khuôn mặt nghiêm túc của nam nhân, Lạc Khâu Bạch cũng có thể đoán được giờ phút này y nhất định là không được tự nhiên lại thẹn thùng.
Hắn cười lăn cười bò, lúc này nam nhân đưa cho hắn một cái bình thuỷ, tức giận nói, “Em rốt cuộc muốn xem phim không, không xem thì thôi, anh đi.”
Nói xong y xoay người bước đi, Lạc Khâu Bạch mở ra bình thuỷ, bên trong là nước ép trái câyvị chua tươi ngon, bởi vì dạ dày hắn gần đây vẫn luôn không thoải mái, Kỳ Phong cưỡng chế cấm hắn ăn đồ lạnh, cho nên nước trái cây này đều đã đun sôi.
Nhìn bóng dáng cứng rắn của nam nhân, Lạc Khâu Bạch cười tủm tỉm chạy chậm hai bước, chạy lên gọi y, “Kỳ Phong? Kỳ Phong… Kỳ Phong?”
“Câm miệng!”
“Em sao lại thích anh như vậy.” Lạc Khâu Bạch đùa y một chút, Kỳ Phong lúc này dừng lại, cổ đều cứng lại.
Lúc này Lạc Khâu Bạch đắc ý cười hắc hắc, kéo cánh tay của yvuốt vuốt túi áo y, “Vé đâu, anh để chỗ nào? Phim sắp bắt đầu, coi như giết thời gian đi xem với em.”
“…” Kỳ Phong không nói, mím môi, qua một hồi lâu mới từ trong túi lấy ra hai tờ vé xem phim, khẩu khí không tốt nói, “Anh chỉ tùy tiện xem, không phải vì em.”
Lạc Khâu Bạch cười càng to hơn, gật gật đầu nói, “Vất vả cho anh rồi.”
Bởi vì 《 Tà dương ca 》 lần đầu chiếu đã chật ních người, thư ký không mua được vé VIP, Kỳ Phong rất tức giận, bất đắc dĩ chỉ có thể mua vé thường.
Hai người đi vào rạp chiếu phim, quảng cáo đã chiếu được một lúc, rạp phim tối như mực, ánh mắt mọi ngưởi đều hướng lên màn ảnh, ai cũng không chú ý tới hai nam nhân ở hàng cuối cùng.
Lạc Khâu Bạch đeo mũ và kính râm cho Kỳ Phong, cởi âu phục trên người, chỉ mặc một chiếc áo sơmi và quần đen, bình thường không chút nào thu hút, không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi, mà Kỳ Phong lần đầu tiên cùng nhiều người xem phim như vậy, vẫn luôn cau mày, thực hiển nhiên vì sai lầm của thư ký mà không vui.
Lạc Khâu Bạch tâm tình phi thường tốt, hắn chưa từng nghĩ qua có thể cùng Kỳ Phong tại biển người chật chội này làm chuyện mà tình nhân 15 tuổi mới có thể làm, loại cảm giác này thực mới mẻ, cũng thực kích thích, nếu không chú ý bọn họ sẽ bị phát hiện, làm tiêu đề cho báo chí ngày hôm sau, bất quá loại cảm giác này giống như khi còn bé làm chuyện xấu sợ bị phát hiện cũng làm cho người ta phi thường thỏa mãn.
Rạp chiếu phim rộn ràng nhốn nháo, thẳng đến khi quảng cáo chấm dứt, toàn bộ phòng mới hoàn toàn an tĩnh lại.
Tiếng sáo du dương vang lên, tiếng gió sàn sạt phất phơ, lá trúc xanh biếc động đậy theo gió, âm thanh uyển chuyển từ mỗi một chiếc lá trúc theo khe hở mà chảy xuôi, không trung xanh thẳm chậm rãi phiêu hướng, tiếng vó ngựa truyền đến, một người áo xanh ngồi trên xe ngựa, cầm trong tay một cây sáo bạch ngọc, Bạch y nhân bên cạnh đánh lén, hắn nghiêng đầu tránh đi, nhảy lên rừng trúc, vừa quay đầu lại lộ ra một đôi mắt xếch mang theo ý cười, Bạch y nhân theo sát, cười một hơi, “Nhạc Triêu Ca, ngươi xấu lắm!”
Tiếng sáo cùng tiếng cười càng phiêu càng xa, hai thân ảnh xuyên qua lá trúc, đó là một thiếu niên khí phách, sôi nổi, chính trực & khỏe mạnh, nháy mắt hoàng hôn tứ phía, một đàn quạ đen từ phía chân trời xẹt qua, màn ảnh càng kéo càng xa, vùng trời yên bình bị phá vỡ, hoàng hôn buông xuốg, lúc này miếng ngói hồngtruyền đến một tiếng gào thét, “Sát!”
Thiên quân vạn mã đạp phá điện Kim Loan, người áo xanh máu tươi đầy người, trên thân kiếm một giọt máu rơi xuống, “Tích tháp ——” một tiếng
Màn hình hiện lên, một tiếng khóc cực kỳ bi thương truyền đến, tiếng sáo lần thứ hai truyền đến, trên màn ảnh xuất hiện phụ đề thật lớn:
Tác phẩm của công ty giải trí hữu hạn quốc tế Tinh Huy
Sản xuất: Mạnh Lương Thần
Đạo diễn: Sâm Xuyên
——《 Tà dương ca 》
Phụ đề đỏ như máu bị màn hình cắn nuốt, toàn bộ rạp chiếu phim lâm vào một màn tối đen, không nghe không thấy gì cả, tĩnh mịch, âm hưởng truyền đến thanh âm khàn khàn:
“Ta cuối cùng cho rằng, cả đời sẽ không mặn không nhạt trôi qua, thẳng đến khi gặp gỡ y mới hiểu được, có vài người tựa như cướp giật.”
Thanh tuyến mềm dẻo nhỏ nhẹ, rất trầm thấp, thậm chí giống như lầm bầm lầu bầu, cũng không có tận lực nói cho ai nghe, nhưng vô khổng bất nhập (ở mọi nơi) mỗi một âm tiết đều được phóng đại vô hạn, thanh âm của hắn giống như bám vào trên da thịt, còn chưa kịp lau đi đã xâm nhập vào xương cốt, lập tức tràn vào huyết mạch toàn thân.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, thậm chí có người còn ngoáy lỗ tai của mình, ngắn ngủi trầm mặc, rạp chiếu phim xôn xao.
“… Là thanh âm của ai?”
“Thanh âm sao lại kỳ quái như vậy, tôi vừa nghe đã cảm thấy toàn thân như nhỏ lại…”
“Đúng đúng, chính là cảm giác này! Tôi còn tưởng rằng lỗ tai tôicó vấn đề! Lúc nhìn thấy cánh hoa không nhớ rõ có thanh âm này a?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tiếng nghị luận tất tất tác tác truyền đến, Lạc Khâu Bạch xấu hổ gãi gãi tóc, hắn không biết là thanh âm của mình có vấn đề gì, hơn nữa cũng không nghe ra là vấn đề gì, kéo kéo Kỳ Phong, nhỏ giọng nói, “Chẳng lẽ tất cả mọi người với anh đều có quái bệnh sao? Không thể chứ…”
Kỳ Phong cực độ không vui hừ lạnh một tiếng, lập tức rút tay ra, quay đầu đi lạnh như băng liếc hắn một cái, “Đừng tự mình đa tình, lúc quay phimem không thể nói chuyện bình thường một chút sao, em rốt cuộc muốn câu dẫn bao nhiêu người?!”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, cảm thấy ủy khuất lại buồn cười, hắn không hiểu được đại điểu quái đang nói cái gì, dù sao trong đầu người nam nhân này, hắn vô luận nói cái gì đều là câu dẫn người khác, chỉ do đầu y có bệnh.
Màn hình sáng lên, Nhạc Triêu Ca với một kiếm đã giết ch.ết một cẩm y vệđánh bất ngờ sau lưng, trên con ngựa trắng cũng không có lây dính một chút máu nào, hắn từ trên tử thi lấy ra một khối lệnh bài, cầm ở trên tay suy nghĩ một chút, bàn tay nắm chặt, lệnh bài hóa thành bột phấn, hắn cười lạnh một tiếng, “Ta Nhạc Triêu Ca có tài đức gì, lại gặp phải lão hoàng đế, việc này có đảo ngược cũng thật thú vị.”
Âm điệu đồng dạng lần thứ hai vang lên, gió thổi vải mỏng trên mặt hắn, lộ ra nửa khuôn mặt.
Lúc này có người nhỏ giọng kinh hô: “Này… Là thanh âm của Lạc Khâu Bạch!?”
Theo hình ảnh chuyển động, khuôn mặt cùng thanh âm của Lạc Khâu Bạch chồng lên nhau, lúc nhìn thấy cánh hoa, diễn xuất của hắn cùng thanh âm được tách ra, khán giả căn bản không kêu giống như vậy, những phim điện ảnh và truyền hình trước của hắn, hắn vẫn luôn làm nền, rất ít nói chuyện, cho nên căn bản không có người chú ý tới hắn có một thanh âm nghe hay như vậy!
Trách không được đoàn phim lúc có cánh hoa lại cố ý che đi thanh âm của hắn, nguyên lai đây mới là điểm thu hút lớn nhất của《 Tà dương ca 》?
Trong lúc nhất thời người xem đều nhập tâm, tất cả đều mong chờ Lạc Khâu Bạch lên sân khấu nhiều hơn, để bọn họ nghiên cứu một chút, tiếng nói của hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đã khó coi đến cực hạn, Lạc Khâu Bạch bị phản ứng của y đùa nở nụ cười, cầm chai nước trái cây đưa đến bên miệng y, “Uy, ngươi nào bốc hỏa vậy, uống chút nước trái cây, vị chua cũng không tệ lắm.”
Thê tử tự tay đưa tới bên miệng, Kỳ Phong miễn miễn cưỡng cưỡng uống một hơi, không mặn không nhạt từ trong xoang mũi phát ra đơn âm, đừng tưởng rằng xum xoe như thế anh sẽ tha thứ cho em.
Hung tợn mà trừng hắn, “Sớm muộn gì có một ngày anh phải bắt em rời khỏi giới giải trí.”
Lạc Khâu Bạch cười hắc hắc, không nói chuyện.
Phim vẫn còn tiếp tục, Nhạc Triêu Ca bị cẩm y vệ phục kích, Giản Đồng ngụy trang thành hiệp sĩ gặp chuyện bất bình cứu hắn, hai người hợp nhau, cách nói năng không tầm thường, dần dần trở thành tri kỷ.
Hai người cùng luyện kiếm, đấu võ mồm so chiêu, sẽ vì một con gà mà gây chiến, cũng sẽ chia sẻ áo da cừu trong mùa đông khắc nghiệt, người xem sẽ bởi vì chuyện hai người nháo đến gà bay chó sủa mà ôm bụng cười to, cũng sẽ vì Giản Đồng vì Nhạc Triêu Ca mà chắn cẩm y vệ bắn độc tiễn, vì Nhạc Triêu Ca mà rơi lệ.
Theo nội dung phim phát triển, thân phận hoàng đế của Giản Đồng bị bại lộ, y nhiều lần mưu sát Nhạc Triêu Ca, đẩy hắn vào đường cùng, lúc này Nhạc Triêu Ca mới hiểu được lúc trước y xả thân cứu giúp bất quá chỉ là khổ nhục kế, tuyết rơi dày đặc, tri kỷ ngày xưa rút đao chém nhau, Giản Đồng trọng thương, Nhạc Triêu Ca cuối cùng động lòng trắc ẩn, không cho y một đao cuối cùng.
Máu đỏ tươi nhuộm đầy tuyết trắng, Nhạc Triêu Ca bắt lấy tay đầm đìa máu tươi của Giản Đồng, khàn giọng hỏi y, “Nếu chúng ta buông xuống thù hận, giống như trước ẩn cư, ngươi không phải hoàng đế giả, ta cũng không phải Thái tử thật, chỉ làm hai ngườingốc nghếch vô ưu vô lự, ngươi có nguyện ý hay không?”
Giản Đồng kịch liệt ho khan, miệng phun ra máu, “… Ngươi… Nằm mơ…”
Một cây chủy thủ tẩm độc đâm vào trái tim Nhạc Triêu Ca.
Tình nghĩa đã chảy về hướng đông, Giản Đồng được cẩm y vệ cứu, bắt đầu đuổi giết Nhạc Triêu Ca tới cùng. Mẫu thân Nhạc Triêu Ca, sư phó bị y sát hại, tâm tử tình diệt, Nhạc Triêu Ca phát thệ phục quốc, nằm gai nếm mật (chịu mọi gian truân vất vả), vượt mọi chông gai, hắn tìm cao nhân trong triều, thảo phạt bạo quân hưng binh mưu phản.
Giản Đồng mặt ngoài khiêm tốn ôn hòa, kì thực tâm địa ác độc, giành ngôi vị hoàng đế sau khitắm máu hoàng cung cùng tiền triều, chưa bị cưỡng chế, sớm đã bị người ta phủ định ngôi vị hoàng đế, hiện giờ Nhạc Triêu Ca lấy danh nghĩa chân mệnh thiên tử hưng binh, lay động người trong triều, trong ngoài cấu kết, lúc Giản Đồng phái mười vạn binh duy độc hoàng thành, cách trở Nhạc Triêu Ca tiến công, tướng lãnh lại chủ động quy phục, mở cửa nghênh đón, Nhạc Triêu Ca không bỏ phí người nào, liền đánh tới môn khẩu hoàng cung.
Đêm hôm đó, ánh lửa đỏ hừng hực cháy lên nửa kinh thành, thổ địa dưới chân đều chấn động, xa xa có thể nghe được tiếng chém giết vô cùng thê thảm cùng tiếng quát to, Nhạc Triêu Ca đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, áo xanhcầm kiếm, thậm chí cảáo giáp đều không cần, bước qua vô số thi thể từng bước một mà đi tới trước mặt Giản Đồng.
Đất đều là máu tươi, Giản Đồng bỏ đi long bào, mặc trường bào nguyệt sắc (xanh nhạt) ngồi trên long ỷ, nhìn Nhạc Triêu Ca áo xanh cầm kiếm chậm rãi đi tới, tiếng sáo uyển chuyển lại vang, giống như năm đó hai người mới gặp nhau, chỉ tiếc chuyện cũ đã không còn, gặp lại, hai người đều khôngcòn là hai thiếu niên vô tư nữa.
“… Đồng ca, tóc huynh đã bạc.”
Nhạc Triêu Ca cười, đồng tử chớp lên, thanh tuyến của phù dung câu mang theo âm rung khàn khàn, đi vào trong lòng người.
Giản Đồng trong nháy mắt hốc mắt đỏ, y gắt gao nắm chặt tay vịn trên long ỷ, cười gật đầu, “Đúng vậy, Tiểu Nhạc ngươi cũng già rồi.”
Hai người yên lặng đối diện, ngoài điện Kim Loan là tiếng chém giết long trời lở đất, máu tươi chảy đầy, lập tức vẩy lên trên đại môn.
“Ta luôn luôn nghĩ, nếu tái kiến ngươi sẽ là quang cảnh gì, ta sợ ngươi đến, nhưng trong lòng lại có chút chờ đợi, kỳ thật nếu takhông phản kích ngươi sẽ đến nhanh một chút, nhưng ta lại không dám nhìn thấy ngươi, bởi vì ta sợ mình sẽ nhịn không được giết ngươi, như vậy ta sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa?”
Nhạc Triêu Ca gắt gao mím môi, ánh mắt tiêu sát, khóe miệng lại mang theo chút tự giễu, “Kỳ thật ta lại ngóng trông, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ái mộ tín nhiệm ngươi, ngươi lạikhông giết ta, đỡ phải đi đến ngày hôm nay.”
“Thanh vân sơn trúc tử có khỏe không? Ta nhớ rõ năm đó ngươi còn khắc lên hàng chữ nhỏ, khắc tên ta và ngươi, một cái tên, gọi là gì…”
“Giản ca trúc, bởi vì ta sợ năm đó vừa chia tay, chúng ta sẽ không nhận ra đối phương, có thể đi tới cây cột chỗ đó, như vậy cho dù bao lâu cũng không sợ không nhận ra được.”
Giản Đồng cười đến chảy nước mắt, “Giản ca trúc… Có ích lợi gì, rốt cuộc cho dù gặp lại cũng không quen, rất tốt, rất tốt.”
Nói xong lời này, y đi xuống long ỷ, từng bước một tiêu sái đến trước mặt Nhạc Triêu Ca.
Hắn cao hơn nhiều, giống hai huynh đệ năm đó, vươn tay ôm lấy hắn, “Ngươi đã cao như vậy …”
Một cây chủy thủ đâm vào sau tim Nhạc Triêu Ca, máu tươi chảy xuống ướt đẫm quần áo màu xanh, hắn bất vi sở động, nhắm mắt lại hô hấp dồn dập, lông mi không ngừng rung động.
Hắn mắt mở trừng trừng nhìn Giản Đồng trượt xuống dưới, áo bào trắng trước ngực ướt đẫm máu tươi, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Trên tay Nhạc Triêu Ca nắm chặt chủy thủ, Giản Đồng hơi thở mong manh nhìn hắn một lần cuối cùng, cười gật đầu, “… Đúng, ta như thế nào… Quên, ngươi đã nói, sẽ không cho ta lần thứ ba… Cướp… Cơ hội đánh úp…”
Một tiếng “Tiểu Nhạc” cuối cùng cũng không nói ra, Giản Đồng rốt cuộc không động đậy.
Một giọt nước mắt rơi xuống sàn đá lạnh như băng, Nhạc Triêu Ca toàn thân run rẩy, đi qua từ từ, dùng cánh tay dính máu đè lên mắt y, hốc mắt đỏ bừng, “Ta sẽ không vì ngươi mà chảy một giọt nước mắt, tuyệt đối sẽ không.”
Tiếng sáo du dương lần thứ hai vang lên, tiếng chuông được gõ, thái dương nhiễm một màu đỏ, rừng trúc xanh biếc kia cũng nhiễm máu đỏ tươi.
Nhạc Triêu Ca đứng ở dưới bậc thang, nhìn nhi tử 6 tuổi của Giản Đồng đi từng bừng một tiêu sái đến điện Kim Loan.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”Triều thần quỳ lạy.
Tái ngẩng đầu, hoàng hôn bốn phía, hắn tóc bạc, khom lưng, dắt một con ngựa trắng, đi trong rừng trúc dưới ánh hoàng hôn vắng vẻ xanh biếc.
Ánh mặt trời chiều chiếu xuống, gió thổi sàn sạt lên lá trúc.
Thanh âm già nua khàn khàn, thổi một tiểu khúc nhẹ nhàng, rừng trúc che phủ y bào màu xanh.
Có lẽ hắn đang tìm kiếm cây trúc có khắc tên kia, thanh âm đùa giỡn của thiếu niên truyền đến.
Y nói: “Nhạc Triêu Ca, ngươi xấu lắm!”
Hắn cãi lại, “Là ngươi đánh lén.”
Màn ảnh dừng ở trên rừng trúc xanh ngắt hiện lên một dòng chữ nhỏ, con ngựa trắng ghé vào một bên, bên cạnh là đất vàng, vô tì vô danh, sống đến cuối đời.
“—— Thẳng đến khi gặp gỡ y mới hiểu được, có vài người tựa như cướp giật.”
Mười giây đồng hồ sau, tiếng sáo du dương bay xa, màn hình màu đen chậm rãi hiện ra phụ đề đỏ sẫm.
Diễn viên chính:
Nhạc Triêu Ca: Lạc Khâu Bạch
Giản Đồng: Diệp Thừa
…
Cùng lúc đó, đèn sáng lên, rạp chiếu phim đèn đuốc sáng trưng.
Kỳ Phong nhìn Lạc Khâu Bạch, gắt gao nắm lấy tay hắn, thực hiển nhiên hắn đang nhập diễn.
Lời của editor: Một kết cục hợp lý cho phim!