Chương 85
CHƯƠNG 85
“Không cần đâu, ông nội.”
Mọi người ở đây, lúc nhìn thấy Kỳ Phong xuất hiện tất cả đều chấn động, mở to hai mắt, trong lúc nhất thời đều quên phản ứng.
Đại… Đại thiếu gia trở lại!?
Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, biểu tình kinh hãi, có kinh hỉ có kinh ngạc, còn có sợ hãi cùng phẫn nộ… Tóm lại rất nhiều sắc thái, trông rất đẹp mắt.
Ánh mắt thâm thúy của Kỳ Phong đảo qua bốn phía, cổ đông còn kêu gào gắng sức mới vừa rồi chống lại ánh mắt của y, lập tức phía sau lưng chợt lạnh, chột dạ mở mắt, nhưng vừa nghĩ tới y đã thành”Khí tử” Kỳ gia, hà tất phải lo lắng hãi hùng, lại cường chống đứng thẳng sống lưng.
Hàn Chiêu nhìn thấy y, cũng không có nhiều ít phản ứng, nhưng khi anh ta nhìn Lạc Khâu Bạch phía sau lưng, lúc này nheo lại ánh mắt, tay cầm di động không tự chủ được nắm chặt.
Kỳ Phong hoàn toàn không đem bọn họ để vào mắt, mặt không đổi sắc hướng Lạc Khâu Bạch nhíu lông mày, ý bảo hắn đi vào. Lạc Khâu Bạch vốn là mơ mơ hồ hồ bị y kéo tới, lúc này vừa thấy ở đây người nhiều như vậy, lúc này đau đầu lên.
Đại điểu quái, anh ít nhất phải nói trước chứ? Trái tim đều nhanh bị anh phá hủy.
Đại hội cổ đông Kỳ gia nói như thế nào cũng không quan hệ với một ngoại nhân như hắn, Lạc Khâu Bạch ho khan một tiếng không quá nguyện ý theo vào, nhưng Kỳ Phong mặc kệ, trảo cánh tay của hắn đi vào.
Lão gia mắt mở trừng trừng nhìn hai người dắt tay, lúc này gân xanh trên trán đều nhảy ra, Kỳ Phong đem Côn Luân làm thành cái dạng này, hiện tại còn dám tới? Đến còn chưa tính, còn mang theo nam nhân, là sợ người khác không biết gièm pha Kỳ gia sao!?
Một khắc nhìn thấy Kỳ Phong, ông cho rằng y rốt cục biết quay đầu lại, trong lòng thậm chí là đắc ý cùng thỏa mãn, nhưng ai biết y lại ch.ết cũng không hối cải, còn dám minh mục trương đảm mang theo Lạc Khâu Bạch, đây là muốn thành tâm tức ch.ết ông mới cam tâm!
Trong lúc nhất thời, ông không để ý mình còn ngồi trên xe lăn, lảo đảo muốn đứng lên, lại bởi vì thân thể suy yếu lại lập tức ngồi lại trên ghế, mãnh liệt ho khan một tiếng, ông cố gắng áp chế hỏa khí mở miệng, “Con tới nơi này làm gì? Côn Luân cùng con đã không có bất cứ quan hệ nào, nơi này không chào đón con.”
Ông bưng ngực một bên kịch liệt ho khan một bên khàn khàn gầm nhẹ, “Bảo an đâu? Khụ khụ… Đang làm gì, lập tức đem người không quan hệ đuổi ra ngoài!”
Trên mặt Kỳ Phong không lộ vẻ gì, nhưngtrong ánh mắt lại hiện lên một tia than thở bất đắc dĩ, loại cảm xúc nàychỉ lướt qua giây lát, cuối cùng biến thành một bãi nước lạnh như băng, mang theo kiên định quyết tuyệt.
Lão gia đã gầy thành một phen xương cốt, thực hiển nhiên bệnh rất lợi hại, y vốn đang muốn cho ông một con đường sống cuối cùng, thậm chí vừa rồi thái độ lão gia hơi chút dịu đi, ycòn suy xét không đem kế hoạch tiến hành, đáng tiếc…
Lão gia đến nay vẫn gian ngoan mất linh (hồ đồ ngu xuẩn), vậy y cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn cường ngạnh.
“Ông nội, ngài nói cái này gọi là nói cái gì, công ty mở đại hội cô đông, con làm tổng giám đốc làm sao có thể không đến?” Kỳ Phong tùy tay tìm ghế dựa, sau khi Lạc Khâu Bạch ngồi xuống, mình mới ngồi xuống, đôi mắt gợn sóng không sợ hãi nhìn lão gia, không chút nào thoái nhượng.
Kỳ lão gia thật không nghĩ tới Kỳ Phong cũng dám công khai, cười lạnh một tiếng nói, “Vừa rồi đại hội cổ đông đã thông qua một nửa rồi, con hiện tạiđã không còn là tổng giám đốc. Con có thể về nhà rồi nói, nơi này là nơi công tác, không phải nơi con tỏ ra cáu kỉnh.”
Một câu đem trách nhiệm đều đổ lên Kỳ Phong, đều giống như nói cho người khác biết: Đây là chuyện nhà Kỳ gia, Kỳ Phong cố tình gây sự, xuất hiện ở trong này không có một chút tác dụng.
“Quá nửa? Ông nội, đều chưa biểu quyết, ngài đã cảm thấy tất cả mọi người đứng ở bên ngài, có phải có chút rất võ đoán không.” Kỳ Phong nhướng mày mao, khóe miệng mang theo một tia hơi lạnh.
Lạc Khâu Bạch rất ít thấy Kỳ Phong sắc bén như thế, người này ở trước mặt mình đại đa số lần đều thực nóng nảy biệt nữu, hiện giờ rốt cuộc tự tin như vậy, dám cùng lão gia công nhiên khiêu khích? Hơn nữa, y kéo mình tới rốt cuộc là đang làm gì, chẳng lẽ nhìn y hiển uy phong?
Nghĩ như vậy, Lạc Khâu Bạch lúc này có chút dở khóc dở cười, nghĩ đến buổi sáng người này chuyên quyền độc đoán giúp hắn hủy công tác, hắn cẩn thận cân nhắc một chút, cảm thấy không có khả năng này.
Hàn Chiê ngồi ở một bên, từ khi Lạc Khâu Bạch xuất hiện ánh mắt anh ta đãbắt đầu không chuyển, anh ta nhìn thấy Lạc Khâu Bạch như có điều suy nghĩ, nhìn thấy hắn cố nén ý cười, đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối không có rời đi Kỳ Phong.
Lúc này Lạc Khâu Bạch cảm giác đến một đạo nóng rực lại chói mắt, giống như muốn đốt cháy hắn, theo bản năng ngẩng đầu, đạo ánh mắt kia lại đột nhiên tiêu thất, theo phương hướng hắn thấy được Hàn Chiêu cúi đầu chơi di động, trong lúc nhất thời nghi hoặc nhíu mày.
Sắc mặt Kỳ lão gia đều thay đổi, đè nặng phẫn nộ, châm biếm một tiếng, “Kỳ Phong, vừa rồi biểu quyết là tất cả mọi người đều tham gia, con giãy dụa cũng vô dụng.”
Ông dự đoán được Kỳ Phong nhất định sẽ lấy 45% cổ phần trong tay mình làm văn, nhưng hiện trường có nhiều ánh mắt như vậy, quá phân nửa đã thông qua quyết nghị cũng không nghi ngờ, nếu cổ đông ở đây thức thời, đều nên hiểu được Kỳ Phong là “Khí tử” Kỳ gia, lại làm tổn hại ích lợi công ty, ai còn sẽ đứng ở bên y?
Lúc này, Kỳ Phong nháo phiên thiên cũng vô dụng. Lão gia nghĩ như vậy, biểu tình thư hoãn rất nhiều, nhưng thực nhanhông cũng cười không nổi.
Kỳ Phong không chỉ không lộ ra thần sắc không cam, thậm chí còn nở nụ cười, giống như đây là một tín hiệu, ngay sau đó Triệu đổng sự đột nhiên đứng lên, “Kỳ lão tiên sinh, vừa rồi tôi còn chưa biểu quyết, ngài cũng đã kêu luật sư tuyên bố kết quả, này rõ ràng không công bằng đi?”
Lời này lập tức chiếm được tương ứng, mười mấy người toàn bộ đứng lên phụ họa, “Đúng vậy chủ tịch, chúng tôi còn chưa nói, cổ đông nhỏ chẳng lẽ không phải cổ đông?”
Những cổ đông nguyên bản ủng hộ Kỳ Phong, trước vẫn luôn bảo trì trầm mặc đột nhiên lên tiếng, không khí nháy mắt đại nghịch chuyển.
Những người mã thí dào dạt đắc ý cở vũ lão gia, lúc này đều ngỡ ngàng, trong lúc nhất thời không biết có chuyện gì, chẳng lẽ những người này làm bộ thần phục, không chút nào nghi ngờ với quyết định của lão gia, những điều này là làm bộ?
Thân hình lão gia nhoáng lên một cái, gắt gao nắm tay vịn xe lăn, trợn to ánh mắt nhìn chằm chằm Kỳ Phong, toàn thân đều run run, cố gắng duy trì dáng vẻ, “Lúc biểu quyết các người không phát ngôn, hiện tại quyết nghị đã có các người lại muốn đổi ý? Công ty cũng không phải là trò đùa!”
Trong lòng Triệu đổng sự run run một chút, kỳ thật ôngta có chút sợ chủ tịch, nhưng chống lại ánh mắt gợn sóng không sợ hãi của Kỳ Phong, lại nhanh chóng bỏ qua ý tưởng này, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ lại oan uổng, “Chủ tịch, đổi tổng giám đốc chuyện lớn như vậy tổng yếu phải cho cổ đông chúng tôi một chút thời gian suy xét, nhưng ngài tựa như không thể chờ đợi được muốn đem đại thiếu gia kéo xuống, chúng tôi căn bản không kịp phản ứng a.”
Lờiông ta nói lại đưa tới một đám người đồng ý, tức giận nháy mắt ngưng trệ tới cực điểm.
Mấy cổ đông này từ lúc mở đại hội đã đứng vềphía Kỳ Phong, bọn họ cũng không phải ngốc tử, tự nhiên đều có thể phân rõ tình thế. Hiện giờ lão gia bệnh nặng, Hàn Chiêu lại là bài trí, người có thể dựa vào chỉ có Kỳ Phong, nói câu đại nghịch bất đạo, cùng với đặt cược tất cả vào một người gần đất xa trời, bọn họ tình nguyện vì lợi ích của mình, không chút do dự cổ vũ Kỳ Phong.
Đang giằng co, Kỳ Phong đi đến bên người luật sư, một phen lấy”Quyết nghị thư” trong tay anh ta, tùy tiện nhìn lướt qua liền ném sang một bên, “Ông nội, cái ngài gọi là biểu quyết, còn chưa kí tên, có hiệu lực sao? Vẫn là vài vị đổng sự này nói thật, ngài lúc này mới ngồi không yên?”
Một câu làm Kỳ lão gia nửa ngày thượng không thở nổi, nếp nhăn dày đặc trên mặt xanh mét một mảnh, nửa ngày nói không nên lời.
Lúc này ôngcó nói như thế nào cũng sai, nếu gật đầu, chẳng khác nào thừa nhận mình vì tư tâm mới chịu đối phó Kỳ Phong, vậy ông làm chủ tịch về sau còn như thế nào phục chúng? Không nhận cũng không được, bởi vì vừa rồi vài cổ đông này đích xác chưa biểu quyết, ông đã đưa ra quyết nghị, lời này nếu truyền ra chẳng khác nào nói ông chuyên quyền độc đoán khi dễ cổ đông nhỏ?
Kỳ Phong rõ ràng là đoán chắc tâm lý của ông!
Lão gia chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, ông cảm thấy mình cũng không biết Kỳ Phong, ông cho rằng Kỳ Phong vẫn là tiểu tôn tử tính tình lãnh đạm nhưng vẫn nghe lời mình nói, lại không nghĩ rằng nó thoát ly chưởng khống của mình, không đem ông nội để vào mắt!
Con đã bất nhân, cũng đừng trách ta không thủ hạ lưu tình.
Hít một hơi thật sâu, ông dùng sức ho khan vài tiếng, “Được, vậy vừa rồi biểu quyết không có hiệu lực, hiện tại nếu người đều đến, sẽ biểu quyết một lần. Ta muốn nhìn, công ty có bao nhiêu người nguyện ý bao che một tổng giám đốc làm tổn hại ích lợi cho công ty, để nó tiếp tục cầm tiền công ty, từng bước lấy đi tiền mồ hôi nước mắt của các vị đang ngồi ở đây.”
Lời này vừa nói ra, không ít người đang ngồi đều thay đổi sắc mặt, mà ngay cả Triệu đổng sự và vài cổ đông ủng hộ Kỳ Phong cũng có chút do dự, nếu đại thiếu gia thật là người sau lưng ngáng chân Côn Luân thì làm như thế nào?
Mấy cổ đông thấy gió sử đà lúc này bắt lấy cơ hội, nhanh chóng biểu hiện trước mặt lão gia một phen.
“Đúng vậy đại thiếu gia, ngài cùng chủ tịch cho dù có đại mâu thuẫn, cũng không nên lấy công ty khai đao, chúng tôi và những người này vô tội.”
“Ngài cầm tiền Côn Luân, sau lưng lại thống dao nhỏ vào công ty, nếu không có lão gia ngăn đón, này đó cổ đông nhỏ chúng tôia thật sự là hận không thể đi khởi tố ngài bắt ngài bồi thường tổn thất cho chúng tôi.”
…
Lão gia rốt cục hoãn quá một hơi, thần sắc cũng dịu đi vài phần, “Nghe được chưa Tiểu Phong? Cho dù có tái biểu quyết kết quả cũng giống nhau, con không có tư cách làm tổng giám đốc Côn Luân, con tổn hại ích lợi Côn Luân, nếu cổ đông kiên trì, ta cũng sẽ không nhớ thân tình, nhất định sẽ khởi tố con bắt con bồi thường tổn thất cho công ty.”
“Hiện tại con không còn là tổng giám đốc công ty, mang theo người không quan hệ, lập tức đi ra ngoài!”
Ông nhìn Lạc Khâu Bạch liếc mắt một cái, ngón tay nhắm thẳng vào cửa.
Lạc Khâu Bạch bị ông trừng như vậy ngược lại vui vẻ, tuy rằng hắn không có hứng thú cùng một lão nhân cãi vã, nhưng hắn cũng không phải rác rưởi, căn bản không nghĩ đến chuyện nước đục thả câu, lúc này hắn cũng không muốn đi. Hắn cong lên ánh mắt, hướng lão gia cười cười, quả thực so với trước màn ảnh còn dốc sức hơn, sau đó tựa như không thấy được biểu tình ruồi bọ của lão gia, cười tủm tỉm quay đầu chỉ chừa một cái ót, căn bản không phản ứng ông.
Hắn biết Kỳ Phong sẽ không đánh khi không chuẩn bị trượng, lần này nếu đã đến khẳng định sẽ không bị lão gia cùng tay sai nói mấy câu là sợ, cho nên hắn lần này liền không biết xấu hổ, ông không phải không nguyện ý thấy tôi cùng Kỳ Phong ở chung một chỗ sao, tôi cứ ngồi ở chỗ này cách ứng ông, có bản lĩnh ông kêu vệ sĩ đến đánh tôi đi?
Lạc Khâu Bạch không thấy Kỳ Phonghiện ra hỉ giận, trên cơ bản trong lòng nghĩ cái gì đều sẽ viết trong ánh mắt, Kỳ Phong rút khóe miệng vài cái, tựa hồ có chút muốn cười, nhưng thực nhanh bị biểu tình cứng rắn trên mặt che dấu.
“Ông nội, ông nói con tổn hại ích lợi công ty, có chứng cớ sao?”
Kỳ Phong liếc mắt đảo qua vài người vuốt mông ngựa vừa rồi, “Các người nói tôi cùng ông nội có mâu thuẫn cho nên quan báo tư thù, sao tôi không biết? Ông nội, chúng ta có mâu thuẫn sao?”
Lạc Khâu Bạch nhịn không được thiếu chút nữa phun ra, tiếp nhanh chóng cúi đầu.
Cái gọi là mâu thuẫn không phải là không cho phép tôn tử biến thành đồng tính luyến ái, tính kế người yêu của tôn tử đến nghiện, còn chấp mê bất ngộ muốn tôn tử cũng không có đồng nào, lão gia trước mặt nhiều người như vậy làm sao có thể nói được? Mệt đại điểu quái còn nói được.
Quả nhiên những lời này làmkhuôn mặt lão gia đều xanh, khóe miệng không ngừng co rúm, hiển nhiên sinh khí tới cực điểm, ánh mắt nhìn Kỳ Phong sắc bén giống như lưỡi dao.
Lời này ông đích xác không có mặt mũi nói ra, nhưng không có nghĩa là những thứ khác ông không thể nói, “Con dám nói mấy công ty đầu tư sau lưng không phảicon giở trò quỷ?! Nếu con không đưa tiền cho bọn họ, cổ phiếu sẽ không rớt thành bộ dáng này!?”
Kỳ Phong mặt không đổi sắc liếc ông một cái, nở nụ cười một chút, biểu tình này làm lão gia ngạnh sinh sinh rùng mình một cái.
Y thu hồi ánh mắt đứng ở giữa phòng hội nghị này, từ trên cao nhìn xuống, giống như vương giả trầm giọng mở miệng, “Có ai nhìn thấy tôi thu mua tiền đầu tư của công ty đối phó Kỳ gia? Các người tận mắt nhìn thấy tôiđưa tiền cho họ, hay là nghe thấy tôi hạ chỉ thị cho họ không?”
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, cổ đông trợn tròn mắt, bởi vì sự kiện này bọn họ cũng là nghe chủ tịch nói, căn bản không có chứng cứ.
Kỳ Phong lạnh lùng mỉm cười, “Nếu không có chứng cớ, dựa vào cái gì nói tôi tổn hại ích lợi công ty? Ông nội, ngài hàng năm tại thương giới đắc tội người khác, vừa rồi cũng chấp nhận hai ta không có gì mâu thuẫn, kia sao lại hoài nghi con?”
Đầu Kỳ lão gia ong ong vang, cơ hồ ngồi không yên, lúc trước biết có người ác ý mua cao bán thấp cổ phiếu Côn Luân, ông đoán được là Kỳ Phong động tay chân, cho nên căn bản không kêu người đi điều tra, kết quả sơ sẩy thành Kỳ Phong uy hϊế͙p͙ ông.
“Đó là bởi vì trừ con ra không có người khác! Con không cần già mồm át lẽ phải.”
Toàn bộ trong phòng tĩnh chỉ có tiếng hít thở phẫn nộ của lão gia, Kỳ Phong không chớp mắt nhíu nhíu khóe miệng.”Già mồm át lẽ phải? Tốt lắm, ông nội con hỏi ông.”
“Con là cổ đông Côn Luân, nhưng con có rút tài chính công ty sao? Hay con cạnh tranh ác liệt vớiCôn Luân ác? Con nhớ rõ Lưu Bạch là làm giải trí, này cùng điền sản cùng dệt nghiệp Côn Luân không có liên quan gì.”
“Nếu hai thứ này con đều không có làm, liền lấy cớ con tổn hại ích lợi công ty bãi miễn chức vị của con, còn muốn bắt con bồi thường tổn thất không biết là thực buồn cười sao?”
Thanh âm Kỳ Phong không nhanh không chậm, thậm chí còn mang theo không chút để ý, nhưng khẩu khí lại gây sự, mỗi một lời giống như kết một tầng băng.
Lão gia bị tức hồ đồ, trong mắt của ông Kỳ Phong bất quá chỉ là tảng đá vướng mắc, nhưng hiện tại mới biết được y kỳ thật là lưỡi dao sắc bén, một khi ra khỏi vỏ sẽ bộc lộ tài năng, đâm sâuvào ông, không cam cùng phẫn nộ giảo hợp cùng một chỗ, ông mãnh liệt đem gậy đập lên bàn, “Con đưa tiền cho công ty đầu tư, phân minh chính là của Côn Luân, nếu không sao con có nhiều tiền như vậy? Như thế mà còn không gọi là tổn hại ích lợi công ty!?”
Kỳ Phong gật gật đầu, có chút đau đầu cười cười, “Được, lui một vạn bước, liền tính con thật sự thuê công ty đầu tư, ngài có chứng cớ nói con tiền con đưacho bọn họ chính là lấy từ Côn Luân không? Con công tác trong công ty 10 năm, hai năm nay con mới đi, nhưng trong tay còn có cổ phiếu cùng tài sản khác, những điều này là do conlàm việc mà có, là tài sản tư nhân của con, rốt cuộc có bao nhiêu tiền đều cùng công ty không có bất cứ quan hệ nào.”
“Chẳng lẽ ngài cảm thấy con trước kia tại Côn Luân công tác tích góp tiền từng tí một, cũng coi như hiện tại là tài sản công hữu của Côn Luân? Kia pháp luật cũng không cần quyền người giám hộ.”
Một câu nói năng có khí phách, tương đương một bạt tai vang dội vứt vàomặt lão gia cùng những cổ đông nịnh nọt.
Đúng vậy, tiền đều là một dạng, không có chứng cớ ai cũng không thể nói tiền trong tay Kỳ Phong là của công ty, lão gia cũng không cách nào nói chuyện, toàn thân run rẩy, sắc mặt thanh bạch.
Trong lòng ông nhận định mỗi phân tiền Kỳ Phong kiếm đượctại Kỳ gia đều thuộc công ty, mặc kệ trước kia hay là hiện tại, đây là ân điển Kỳ gia cho y, y nếu nghe lời đương nhiên có thể tùy tiện dùng, nếu không nghe lời tự nhiên không có tư cách lấy đi, nhưng lời này ông không thể nói trước mặt nhiều cổ đông như vậy!
Cái bàn đã bị gậy của lão gia tạp hiện vết rách thật sâu, Hàn Chiêu bên cạnh gục đầu xuống mỉm cười châm chọc, nghĩ thầm lão bất tử kia bị tức ch.ết cũng không tồi.
Cổ đông tất cả đều ngốc, ai cũng không nghĩ tới lão gia sẽ thất thố đến loại tình trạng này, vừa rồi lão gia nói đại thiếu gia xâm hại ích lợi công ty, không ít người nghe được như lọt vào trong sương mù, chẳng qua chỉ thấy đại cổ đông đều không phản đối mới ngầm thừa nhận bãi miễn Kỳ Phong, nhưng hiện giờ cẩn thận tưởng tượng mới cảm thấy không đúng.
Nếu thật sự là đại thiếu gia, y cầm rất nhiều cổ phần công ty cần gì phải làm loại chuyện cố hết sức không thảo này, hơn nữa lời y nói thật hữu lý, cẩn thận.
Trái lại lão gia, ngay từ đầu đối phó Lưu Bạch, khiến cho cổ đông không rõ ràng lắm, ai cũng không biết vì sao ông không muốn hòa hảo với đại thiếu gia. Mới vừa rồi còn không đợi Triệu đổng sự cùng vài người kia mở miệng, ông không thể chờ đợi được kêu luật sư tuyên bố quyết nghị, hiện giờ thiếu gia cãi lại, dáng vẻ tức giận của ông, phản ứng đều lộ ra cổ quái, nhắc tới mâu thuẫn cùng đại thiếu gia ông lại ấp a ấp úng, một bộ cực lực che dấu.
Điều này làm cho tất cả mọi người khởi lòng nghi ngờ, thậm chí bắt đầu hoài nghi người chân chính lấy việc công làm việc tư kỳ thật là… Lão gia.
Dù sao hiện tại Kỳ gia…
Mọi người đưa ánh mắt đều đặt ở trên người Hàn Chiêu, mâu thuẫn giữa gia tôn lưỡng Kỳ gia sở dĩ nháo đến tình trạng này, có thể vì con riêng không?
Nhân tính chính là như vậy, cảm thấy có vấn đề, anh thẳng thắn cho dù là nói dối cũng làm cho người ta cảm thấy tin phục, mà Kỳ Phong trên thương trường không thể nghi ngờ chính là cao thủ đùa bỡn nhân tâm.
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, Lạc Khâu Bạch mắt mở trừng trừng nhìn Kỳ Phong mở to mắt nói dối, trong lúc nhất thời trợn tròn mắt.
Này… Này người kia là đại điểu quái biệt nữu nóng nảy lại hư mạch não sao? Sao lại đột nhiên thông minh vậy, hay là bị cái gì.
Trên mặt Kỳ Phong như cũ không có nửa phần biểu tình, nhìn không rõ ánh mắt của y, nhưng khi y hơi nghiêng đầu, ánh mắt bị Lạc Khâu Bạch bắt giữ, phân minh nhìn thấy trong ánh mắt tựa hồ mang theo khát vọng cùng cùng khích lệ.
Lạc Khâu Bạch cho là mình hoa mắt, vừa cẩn thận nhìn thoáng qua, lúc này Kỳ Phong lãnh mặt đem đầu chuyển sang một bên.
Y vốn cho rằng sẽ nhìn thấy thê tử lộ ra biểu tình “Chồng của em thật suất”, kết quả cái gì cũng không có, thật sự là tuyệt không hiền lành, y mới lười nhìn.
Cảm xúc dao động rất nhỏ lại bị Lạc Khâu Bạch bắt giữ, lúc này tảng đá lớn trong lòng hắn mới rơi xuống đất.
Nhìn đi, lần này là đại điểu quái bình thường.
“Con nói nhiều như vậy, ông nội, ngài cùng cổ đông ở đây có thể biểu quyết lần hai, nhìn xem tổng giám đốc tôi đây rốt cuộc là đi hay ở.”Vài chữ cuối cùng, Kỳ Phong nói phi thường chậm, ánh mắt chậm rãi đảo qua cổ đông nịnh nọt vừa rồi, mang theo áp bách vô hình, mấy người kia nháy mắt sợ run cả người.
Ánh mắt Kỳ Phong hơi tạm dừng, cuối cùng dừng ở trên người Hàn Chiêu, ánh mắt hai người đột nhiên đánh vào nhau.
Hàn Chiêu mím môi thật chặt, ánh mắt không tốt, Kỳ Phong luôn luôn phiền chán anh ta, nhớ tới lần trước tại Studio cường hôn Lạc Khâu Bạch, ánh mắt của y lạnh giống như dao không chút do dự đâm sâu vào, cái loại cảm giác áp bách cùng sát khí này, làm Hàn Chiêu nhíu mày, đang chuẩn bị làm cái gì đó, Lạc Khâu Bạch lại đột nhiên ngăn trở tầm mắt của hai người.
Lạc Khâu Bạch lặng lẽ nghiêng mình, quay ót về phía Hàn Chiêu, ngăn trở ánh mắt không tốt của anh ta, thừa dịp hiện trường nhất thời hỗn loạn hướng Kỳ Phong chớp chớp đôi mắt, hắn chán ghét hết thảy người có địch ý với y, Hàn Chiêu lại càng không ngoại lệ.
Hai người hỗ động bị lão gia xem ở trong mắt, suýt nữa tứcch.ết, hiện giờ cưỡng chếmột hơi hỏa khí, cố gắng khống chế thân thể phát run, bày ra tư thái nói, “Nếu muốn biểu quyết, như vậy trừ cổ đông ra người rảnh rỗi bên ngoài có phải nên đi ra ngoài không?”
Lạc Khâu Bạch hướng ông nháy mắt mấy cái, ra vẻ không hiểu, thành tâm ghê tởm ông, lão gia ngài nói con sao?
Kỳ lão gia chưa gặp qua người nào da mặt dày như vậy, lúc này khí hồ đồ, mãnh liệt đập gậy, gầm nhẹ một tiếng, “Nói chính là con Lạc Khâu Bạch, nơi này là Kỳ gia, không có ngoại nhân!”
Đột nhiên gầm nhẹ làm phòng họp đang nghị luận sôi nổi chỉ một thoáng lặng ngắt như tờ, đây là lần thứ hai hôm nay lão gia thất thố, ánh mắt mọi người nhìn ông càng thêm quái dị.
Lạc Khâu Bạch cùng đại thiếu gia quan hệ tốt, tất cả mọi người biết, lúc đại thiếu gia khó khăn, hắn bồi hơn 1000 vạn cũng muốn đổi đến Lưu Bạch, nghĩa khí này được tối chú ý trên thương trường. Huống hồ bị Côn Luân mạnh mẽ phong sát, hắn thành một người duy nhất kiếm tiền trong Lưu Bạch, hiện tại đã nhập cỗ Lưu Bạch, bọn họ này đó tiểu cổ đông mở đại hội cổ đông còn mang theo cấp dưới, đại thiếu gia tín nhiệm Lạc Khâu Bạch, cho nên dẫn hắn tới cũng không có gì không thể nói nổi?
Lão gia không chỉ bởi vì cùng ân oán với thiếu gia lấy việc công làm việc tư, còn đem hỏa khí tát đến trên người ngoại nhân, thật sự có chút ném đi mặt mũi Côn Luân…
Vốn là lão gia vứt bỏ trưởng tử công tích hiển hách, giúp đỡ con riêng chỉ biết tiêu tiền, khiến cho không ít người lên án, hiện giờ liên tiếp ác liệt ấn tượng chồng chất, người ủng hộ ông càng thêm dao động.
Lúc này không đợi Lạc Khâu Bạch phản ứng, Kỳ Phong lại đột nhiên mở miệng, “Ai nói em ấy là ngoại nhân?”
Kỳ lão gia đầu tiên là sửng sốt, tiếp trong đầu óc hiện lên cái gì, trong lòng vui vẻ.
Lúc này Kỳ Phong nếu dám nói quan hệ của y cùng Lạc Khâu Bạch, cũng không tồi, trước mặc kệ lời này nói ra có dễ nghe hay không, ông luôn luôn tìm biện pháp che lại miệng bọn họ, nhưng trong chốc lát biểu quyết cổ đông chắc chắn sẽ suy nghĩ một chút, một thủ trưởng đồng tính luyến ái có đáng giá để bọn họ đi theo không.
Ai biết Kỳ Phong lại lấy ra một tập văn kiện, vẫy tay cho cấp dưới phân cho mọi người ở đây.
“Ông nội, ngài xem cẩn thận , giấy trắng mực đen dấu tay đỏ, Lạc Khâu Bạch hiện tại cũng là cổ đông tập đoàn tài chính Côn Luân, trong tay của em ấy nắm6% nhiều hơn Hàn tiên sinh.”
Những lời này giống bom nổ tung trong phòng họp, Hàn Chiêu phút chốc ngẩng đầu lên.
Nếp nhăn dầu đặc trên mặt lão gia giống như da nẻ, chỉ một thoáng chia năm xẻ bảy, mãnh liệt ho khan một tiếng, thiếu chút nữa tức khí, “Kỳ Phong con điên rồi! Con… Con đem cổ phần công ty tặng không cho nó!?”
Lạc Khâu Bạch cũng sửng sốt, hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình có ký một phần hợp đồng này, lại càng không có in dấu tay.
Đây là nói giỡn đi?
Kỳ Phong mặt không đổi sắc, nhìn thoáng qua Triệu đổng sự ngồi một bên cùng vài cổ đông khác nói, “Trên tay của con tổng cộng có 45%, này đều thiếu chút nữa bị ngài vứt bỏ vị trí tổng giám đốc, chỗ nào còn dám tặng cho người khác? Những thứ này là em ấy bỏ vốn mua từ tay Triệu đổng sự và vài người khác, có phải hay không Triệu đổng sự?”
Triệu đổng sự cùng vài cổ đông khác nhất thời có chút mơ hồ, bọn họ mỗi người đích xác đem một phần cổ phần công ty bán cho Kỳ Phong, ghé vào đồng thời cũng đích xác có 6%, hơn nữa Kỳ Phong trả lại cho bọn họ giá cao hơn thị trường rất nhiều, đây là một cuộc mua bán đôi bên cùng có lợi, sẽ chờ hôm nay tại đại hội cổ đông phát huy công dụng.
Nhưng… Sao người mua đột nhiên biến thành Lạc Khâu Bạch? Hắn một minh tinh liền tính có tiền cũng cấp không thể có tiền nhiềunhư vậy?
Nhưng trước mắt thực hiển nhiên không phải thời gian nói nhiều, bởi vì bọn họ đã cùng Kỳ Phong đứng trên một chiếc thuyền, vài người đồng thời phụ họa, khẩu khí vô cùng chắc chắn.
Lão gia hận đến ngứa răng, sắc mặt khó coi đến cực hạn, ông lúc này không thể nói gì.
Kỳ Phong nói này đó cổ phần công ty là y đưa cho Lạc Khâu Bạch, ông cũng có thể nói y mượn cơ hội mua chức cho Lạc Khâu Bạch, nhưng không phải, văn kiện trong tay, giấy trắng mực đen viết Lạc Khâu Bạch giao phó tài chính, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, hợp lý hợp pháp, không cam lòng cũng không thể ngăn cản.
Lạc Khâu Bạch lập tức thành cổ đông, còn có chút thất thần, dùng sức hướng Kỳ Phong chớp mắt, tim đều chảy xuống huyết.
Nhà của em chỉ dùng cưới vợ, hiện tại đều bị anh bại hết! Em tuyệt không muốndính vào, còn đâu tiền của lão tử!!
Kỳ Phong lãnh mặt dịch khai tầm mắt, nhưng trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Sổ tiết kiệm cùng thẻ tín dụng của thê tử cả thủ tục phí mua 6% đều không đủ, nếu không phải chồnghắn sau lưng giúp hắn, trên thiên hạ chỗ nào có tiện nghi tốt như vậy?
Bất quá y dùng tiền của mình đi xử lý lão nhân, phù dung câu còn thật tin tưởng.
Kỳ lão gia nhìn hai người hỗ động, không cam lòng toàn thân run rẩy, trước mắt bao người, ông vẫn là chủ tịch, không thể mất một tấc vuông.
Mở miệng lần nữa, thanh âm của ông đều bởi vì cực độ phẫn hận mà rất tệ, “Được, liền tính Lạc tiên sinh đã có cổ phần công ty, nhưng thủ tục chuyển nhượng cũng phải 3 – 4 ngày mới xong, lúc này đây trong đại hội cổ đôngcon vẫn không có tư cách tham gia.”
Ông tuyệt đối không thể để Lạc Khâu Bạch tham gia, nếu không ôngsẽ thất bại thảm hại, tự tay thua trong tay Kỳ Phong!
Ai biết Kỳ Phong như là đã sớm dự đoán được, hừ lạnh một tiếng, lấy ra văn kiện thứ hai.
“Đây là thủ tục chuyển nhượng ngài muốn, một tuần trước con đãđại diện cho Khâu Bạch, thay em ấy làm thủ tục xong xuôi, ông nội ngài có cần yêu cầu tr.a thật giả không?”
Mặt Kỳ lão gia lúc này rất trắng, ông rốt cục ý thức được Kỳ Phong đã không còn là ngườiông có thể khống chế, nhìn tôn tử trước mắt còn có Lạc Khâu Bạch bên cạnh, tim ông đập nhanh, phía sau lưng thấm xuất một tầng mồ hôi.
Ông tuyệt đối không thể tưởng được mình sẽ bị hai người kia bức đến cùng đường.
Nhắm mắt lại, ***g ngực của ông kịch liệt phập phồng, “Thôi, vậy hôm nay cũng không cần biểu quyết, ta mệt mỏi, hội nghị hôm nay tới đây thôi, Hàn Chiêu con dìu ta trở về.”
Nói xong ông đứng dậy, Hàn Chiêu cố ý chậm một nhịp, mắt thấy ông thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Kỳ Phong nhắm mắt lại đột nhiên mở miệng, “Ông nội, ngài không muốn biểu quyết vị trí tổng giám đốc, vậy không bằng mọi người cùng nhau tâm sự về vị trí chủ tịch đi.”
Lão gia mãnh liệt quay đầu, lúc này rốt cuộc vô pháp khống chế hỏa khí, mãnh liệt đem gậynện lên sàn, “Kỳ Phong ta ít nhất vẫn là chủ tịch, gia chủ Kỳ gia! Con không có tư cách dùng khẩu khí này!”
Hành vi của ông làm tất cả mọi người hút một hơi lương khí, thái độ của con riêng cùng tôn tử sai lệch quá nhiều, là một người đều phải hàn tâm (đau lòng), huống chi Hàn Chiêu căn bản là cái đồ tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
Trong lúc nhất thời đại đa số nhân tâm đã hướng về phía Kỳ Phong.
“Không có cách chính là ngài.” Kỳ Phong mặt không đổi sắc, “Trên tay của con có 45%, Lạc Khâu Bạch có 6%, này đã vượt qua một nửa, đầy đủ bãi miễn chức chủ tịch, nếu ngài cảm thấy không đủ, có thể hỏi các vị đang ngồi, xem ai nguyện ý đứng ở bên ngài.”
Thân hình lão gia chớp lên, cơ hồ đứng thẳng không trụ, ông nổi giận nhìn cả phòng họp, những người trước đó còn đắc ýgiờ lại toàn bộ cúi đầu, mà ngững người tin phục trước đó, thấy trận này thật khôi hài, càng thêmthất vọng với vị với chủ tịch sở tác sở vi này.
Vi ích lợi, trước một giây có thể cung khiêm, tiếp đã trở mặt, người đang ngồi không phải ai cũng ngốc tử, mắt thấy Kỳ Phong đã có chiều hướng phát triển, ai còn sẽ vờ ngớ ngẩn đắc tội người cầm quyền mới?
Lão gia không dám tin lảo đảo vài bước, trong tim như là bị trọng vật hung hăng nghiền nát.
Những lời khen tặng, ân cần đó, mình nói sao thì làm vậy, trong thời điểm mấu chốt đồng thời phản bội ông, quay đầu nhìn người bên cạnh, Hàn Chiêu không có hảo ý, người chung quanh đều nịnh nọt, chân tâm duy nhất cũng chỉ có Kỳ Phong, cũng chỉ là đã từng.
Thê lương, xót xa trong lòng, phẫn uất bất bình… Trong lúc nhất thời toàn bộ tư vị nảy lên trong lòng, mắt thấy sắp vào quan tài, ông cũng chỉ lẻ loi một mình.
Kỳ Phong không nhìn ông, đồng tử thâm sắc không hề minh cảm quay cuồng, nhưng trên mặt y lại nhất phái bình tĩnh nói, “Liền tính tất cả mọi người đứng ở bên ngài, 51% so 49%, ngài cũng thua.”
“Về sau con mới là người cầm quyền, ông nội, ngài nên bảo dưỡng tuổi thọ .”
Một câu nói năng có khí phách, Kỳ Phong đứng ở giữa, tự tay đoạt lại giang sơn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lão gia kịch liệt ho khan, “Con… Khụ khụ… Ta làm tất cả không phải để con sử dụng!”
Kỳ Phong vỗ vỗ tay, ngoài cửa tiến vào hai vệ sĩ hắc y, “Lão gia bệnh quá lợi hại, đưa ông ấy vào viện dưỡng lão hảo hảo chăm sóc, không có gì đừng tới công ty.”
Y liếc ông một cái, thành bại lúc này nhất cử, y tuyệt đối không thể có một tia mềm lòng, có lẽ chỉ có rời đi địa vị cao, lão gia mới triệt để hiểu được ông rốt cuộc làm sai cái gì.
“Ta là ông nội của con! Kỳ Phong!” Lão gia một bên ho một bên rống, hoàn toàn thất thố.
“Ông nội, hảo hảo dưỡng bệnh.” Tuy rằng ngài hại con, nhưng con đích xác không nguyện ý nhìn thấy ngài bệnh thành như vậy.
Kỳ Phong giống khi còn bé giúp lão gia chỉnh lại áo, ông kịch liệt ho khan, ngã ngồi trên ghế vô pháp nhúc nhích, ôngmưu kế, đập nồi dìm thuyền, kết quả lại bị Kỳ Phong dùng biện pháp đồng dạng đánh thất bại thảm hại,
Thất bại thảm hại, thất bại thảm hại…
Ông gắt gao nắm chặt tay, bị vệ sĩ mang đi, Hàn Chiêu đi theo bên cạnh, thủy chung không nói được một lời, nhìn thân ảnh Kỳ Phong càng ngày càng nhỏ cùng thân ảnh Lạc Khâu Bạch, Kỳ lão gia nhắm mắt lại, giống như cả đời này đều phải cô đơn chiếc bóng, ông đã đóan đúng, gắt gao nắm chặt tay, mình tựa như hạt cát.
Chờ đến khi tất cả mọi người đi rồi, Lạc Khâu Bạch gắt gao nắm lấy tay Kỳ Phong, hai người nhìn thoáng qua, ai cũng không nhiều lời, chỉ lưu luyến hôn nhau.
Cũng không biết là ai nở nụ cười một tiếng, ngoài cửa sổ dương quang sáng lạn, một mảnh trời xanh không mây.
Lời của editor: Đến mức này sao không chịu buông tay từ đầu! Kết cục thê lương như vậy!