Chương 39: Nam vận trở thành một trò cười, mặt đỏ bừng lên
Sau khi nghe được những lời Lâm Lang nói, tim Nam Vận thắt lại, như có một bàn tay đang bóp chặt lấy vậy, đầu óc trống rỗng mất vài giây.
Cô gái ship hàng xong thì đi ngay.
Lâm Lang dẫn Nam Vận đi đến trước phòng bệnh, nhưng không mở cửa ngay, mà lại nhìn Lục Vũ Linh với đôi mắt đẫm lệ, bắt đầu tiến hành phân cảnh cuối cùng của cô ấy trong ngày hôm nay – kết hợp diễn với ảnh đế.
Đợi cô gái nhỏ đập đủ rồi, anh mới vội vàng giải thích: “Không phải anh cố ý gạt em, anh chỉ muốn được về nhà thôi!”Cổng lớn của bệnh viện dần dần xuất hiện trong tầm mắt, khoảng cách cũng càng ngày càng gần. Oxy trong không khí dường như càng ngày càng ít đi, Nam Vận bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn.Cô hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, theo bản năng phủ định tin tức này, rõ ràng chính tai cô đã nghe rành mạch những lời Lâm Lang nói, nhưng lại cố chấp cho rằng tai mình có vấn đề, là do mình nghe lầm, lắp bắp hỏi lại: “Cậu, cậu cậu nói cái gì cơ?”
Lâm Lang được khích lệ, gật gật đầu, hít sâu một hơi, ấn nhận cuộc gọi, mở loa ngoài, nhập vai trong nháy mắt, giọng nói run run, đồng thời còn mang theo giọng mũi như vừa khóc xong: “Cậu đến chưa?”
Sau khi cửa mở ra, Lục Dã cũng không tiến vào, quy quy củ củ đứng ngoài cửa, sắc mặt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ, vô cùng lễ phép mở miệng: “Anh có nấu tôm rang cay, còn xay cả nước ngô, em muốn đến nhà anh ăn cơm không?”Lục Dã lạnh nhạt, gằn từng chữ nói: “Để anh ta đón cậu về nhà.”Cô hi vọng Lâm Lang không lặp lại những lời ban nãy, như thế có thể chứng minh bản thân cô đã nghe nhầm.
Từ Lâm Ngôn cảm thấy Lục Dã hơi bất thường, còn trưởng anh bị kích thích, vừa định an ủi anh thêm mấy câu, nào ngờ lúc này Lục Dã bỗng mở miệng: “Tôi vừa gọi cho anh cậu một cuộc điện thoại.”
Nam Vận đã dọn dẹp xong lâu rồi, nhưng vẫn chưa leo lên giường, giả vờ giả vịt dọn dẹp giá sách, nghe trộm Lâm Lang và Lưu Niệm nói chuyện.Lâm Lang trong điện thoại vẫn đang nức nở, khóc cực kỳ thương tâm, nghẹn ngào nói: “Anh họ, anh họ bị tai nạn rồi.”
Cái hôn này khí thế mạnh mẽ, Nam Vận không có chút phòng bị, cũng không có sức chống cự, nhưng đây là phòng bệnh, cô vô cùng lo lắng lỡ có người đột nhiên tiến vào, ngoan ngoãn phối hợp một lúc rồi bắt đầu vặn vẹo thân thể, vội vàng kết thúc nụ hôn này.
Tài xế nhìn cô gái khóc cả đoạn đường, vừa thương vừa đồng cảm, khi sắp lái xe đến cổng lớn bệnh viện, ông ấy tốt bụng an ủi cô một câu: “Cô gái à, đừng khóc nữa, nghĩ thoáng lên, kiên cường lên.”
Vừa nhìn là biết đến làm khách.
Cô căn bản không thể bỏ được anh….Tầm mắt Nam Vận lập tức trở nên nhòe đi, nước mắt thi nhau lăn xuống, giọng nghèn nghẹn, lo lắng chất vấn: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Bệnh viện nào?”
Anh đưa ra bồi thường là miễn nửa năm tiền thuê nhà, đôi vợ chồng trẻ cảm thấy điều kiện này khá tốt, thế là đồng ý.
Con người có một loại tâm lý kỳ lạ, khi anh mỗi ngày đều đến, cô không thèm để ý đến anh, bây giờ anh không đến, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Anh vừa dứt lời, chuông di động của Từ Lâm Ngôn liền vang lên, màn hình hiển thị: Bức Vương.
Lâm Lang thấy thế, lập tức nói tiếp: “À ờ…em sắp thi cuối kỳ rồi, nhiệm vụ quan trọng mà thời gian thì eo hẹp, em về trường ôn tập đây, cáo từ.” Nói xong, người cũng mất hút.Giọng điệu Lục Dã tự nhiên đáp: “Không cẩn thận đâm phải chướng ngại vật trên đường, chân trái gãy xương, không nghiêm trọng lắm.”Lục Dã không chút lưu tình: “Cậu còn 8 phút.”Lâm Lang khóc đáp: “Bệnh viện Thánh Bác Tây Phụ, cậu mau tới đi.”
Lúc này Nam Vận mới nhận ra mình lại mắc bẫy rồi, nhưng cũng không thể nói hai anh em họ bắt tay nhau lừa cô, dù sao chuyện này là do cô nghe trộm được.
Anh đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mạng cô, nên cô không thể rời khỏi được anh.
Nhưng tình huống tệ nhất cứ không khống chế được quanh quẩn trong đầu Nam Vận, làm cô vô cùng sợ hãi —– Ngộ nhỡ cô không thể gặp lại được Dã Tử thì làm sao đây?
Mặc dù lời thoại chỉ có 2 chữ, nhưng lại thành công thể hiện được cảm xúc nội tâm nhân vật, hơn nữa biểu cảm tinh tế, biểu đạt tự nhiên, không hề có chút dấu vết là đang diễn.“Tớ qua đó ngay đây.” Nam Vận nhanh chóng cúp điện thoại, vừa khóc vừa vội vàng thu dọn đồ đạc. Sau khi rời khỏi phòng học, cô chạy nhanh ra cửa Bắc cách dãy phòng học gần nhất, giơ tay ngăn một chiếc taxi.
Cô cứ cách 1 tuần thì về quét dọn một lần, tuần này còn chưa về.
Tiến thoái lưỡng nan.Từ nãy đến giờ, nước mắt cô chưa từng ngừng rơi.
Bên bác sĩ cũng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, Lục Dã bình tĩnh nói: “Ừ.” Sau đó anh nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của cô: “Đi rửa mặt đi, em sắp khóc thành con mèo mướp rồi này.”
Nam Vận khóc càng to: “Chồng, chồng cháu….”Nam Vận nhớ chủ cũ của căn nhà này là một đôi vợ chồng trẻ, tháng trước người vợ mới sinh em bé xong, sao lại đột ngột chuyển nhà đi rồi?Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lấy hết dũng khí vào phòng bệnh, chuẩn bị đi làm công tác tâm lý cho vị nam chính có khả năng cả đời này sẽ không về được nhà kia.Lên xe, cô cực lực đè nén sự nghẹn ngào, báo địa điểm cho tài xế taxi: “Bệnh, bệnh viện Thánh Bác, mau lên bác tài ơi, xin bác lái nhanh lên!”
Trên thế giới này, người mà Từ nhị thiếu sợ nhất, chính là đại thiếu gia nhà họ Từ, Từ Lâm Phong.
Anh đã rất lâu không được hôn cô gái nhỏ của anh rồi.
Mặc dù lời thoại chỉ có 2 chữ, nhưng lại thành công thể hiện được cảm xúc nội tâm nhân vật, hơn nữa biểu cảm tinh tế, biểu đạt tự nhiên, không hề có chút dấu vết là đang diễn.Giọng nói Từ Lâm Phong lạnh nhạt, ngữ điệu cũng không cao, nhưng lại mang theo phong độ của bậc vương giả có thể áp đảo hết thảy: “Đang ở đâu?”Tài xế thấy cô gái này cứ khóc suốt, địa điểm lại là bệnh viện, đoán rằng có lẽ trong nhà có người xảy ra chuyện, tình hình chắc rất nghiêm trọng, nên lập tức đạp ga xe.
Cái hôn này khí thế mạnh mẽ, Nam Vận không có chút phòng bị, cũng không có sức chống cự, nhưng đây là phòng bệnh, cô vô cùng lo lắng lỡ có người đột nhiên tiến vào, ngoan ngoãn phối hợp một lúc rồi bắt đầu vặn vẹo thân thể, vội vàng kết thúc nụ hôn này.
Từ Lâm Ngôn kiên trì đến cùng: “Anh quản được em chắc?”
Lục Dã lập tức đuổi theo cô, nắm chặt tay cô, muốn nói gì đó để khuyên cô ở lại, xin cô tha thứ, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Từ lúc 5 tuổi cho đến nay, anh vẫn luôn hiện hữu trong sinh mệnh của cô. Ban đầu, anh là người bạn thân nhất, sau đó mẹ cô mất, anh liền trở thành chỗ dựa duy nhất, cũng là sự hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của cô.Lục Vũ Linh dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng bệnh, hai tay khoanh trước ngực, môi mỏng mím chặt, thần sắc nặng nề, trang nghiêm.Ngồi trên xe, Nam Vận vẫn không ngừng khóc, muốn nhắn tin hỏi Lâm Lang tình hình của Dã Tử, lại sợ nhận được tin xấu.
Cô thật sự rất uất ức, không hiểu tại sao anh cứ luôn lừa dối cô.
Anh cũng không tiếp tục nài nỉ, xoay người đi về phía cánh cửa đối diện.Lục Dã nhịn cười, đặt tay lên cửa, làm tư thế muốn đóng cửa: “Em quyết định không đến?”Đây không phải quay phim truyền hình, cũng không phải quay phim điện ảnh, mà là một vở kịch không thể NG. Thân là một đạo diễn, anh ta có trách nhiệm phải trấn an cảm xúc căng thẳng của các diễn viên trước khi bắt đầu biểu diễn chính thức, động viên bọn họ cố gắng, tiện thể miêu tả cho bọn họ thành quả huy hoàng sau khi thành công.Đến giờ phút này cô mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói “không có tin gì lại chính là tin tốt nhất”.
Nam Vận thì lo lắng sốt ruột, còn có chút thấp thỏm bất an.
Nam Vận thái độ kiên quyết: “Vậy cũng không được!”
Lục Dã nghe xong khẽ nhăn mày: “Hết rồi?”
Lưu Niệm liếc mắt nhìn bóng lưng của Nam Vận, thuận theo lời của Lâm Lang hỏi: “Sau đó thì sao?”Nam Vận bất lực đến cùng cực, khóc òa lên đáp: “Cháu không kiên cường nổi.”Từ Lâm Ngôn bị tổn thương sâu sắc, vừa gật đầu, vừa yếu ớt oán thán: “Được, được, tôi đi, tôi đi cho vừa lòng cậu!”Nhưng tình huống tệ nhất cứ không khống chế được quanh quẩn trong đầu Nam Vận, làm cô vô cùng sợ hãi —– Ngộ nhỡ cô không thể gặp lại được Dã Tử thì làm sao đây?
Cúp điện thoại xong, Lâm Lang trông mong nhìn Từ Lâm Ngôn: “Em biểu hiện thế nào?”
Người quản lý nói ống nước ở tầng trên bị vỡ, bảo cô khi nào có thời gian về nhà một chuyến, xem xem trong nhà có bị rò rỉ nước không.Vừa nghĩ tới đó, nước mắt của cô lại thi nhau lăn xuống, nội tâm không chỉ có sợ hãi, mà còn có cả sự bất lực sâu sắc.
Thật ra, từ đầu anh cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng lúc đó vợ nhà người ta sắp sinh em bé, anh cũng không thể bàn chuyện chuyển nhà với bọn họ tại thời điểm đó được, mãi cho đến tuần trước, đứa bé nhà họ đầy tháng, anh mới để môi giới đến thương lượng chuyện chuyển nhà với đôi vợ chồng trẻ.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn.Cô căn bản không thể bỏ được anh….
Lúc Từ Lâm Ngôn vào phòng, Lục Dã đang khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào cửa sổ.
Nam Vận vẫn đang theo dõi qua mắt mèo, đợi đến khi Lục Dã nhận hộp quà từ trong tay cô gái kia, cô đột nhiên mở cửa ra, hai người đối diện không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung lên người cô.
Đám lừa đảo: “….”
Người quản lý nói ống nước ở tầng trên bị vỡ, bảo cô khi nào có thời gian về nhà một chuyến, xem xem trong nhà có bị rò rỉ nước không.Nhưng cô lập tức ổn định lại tinh thần, ép những ý nghĩ tiếc nuối này xuống, không ngừng nói với bản thân: không thể suy nghĩ như vậy nữa, tuyệt đối không được nghĩ, như thế là đang trù Dã Tử!
Bị ép dừng lại, Lục Dã hoàn toàn không thỏa mãn, còn muốn hôn nữa, cô gái nhỏ lại đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Ngoài cửa có người.”
Tài xế nhìn cô gái khóc cả đoạn đường, vừa thương vừa đồng cảm, khi sắp lái xe đến cổng lớn bệnh viện, ông ấy tốt bụng an ủi cô một câu: “Cô gái à, đừng khóc nữa, nghĩ thoáng lên, kiên cường lên.”
Lòng cô loạn như tơ vò, nhưng chủ đề nói chuyện của Lâm Lang và Lưu Niệm lại không tiếp tục nữa, hai người bưng chậu rửa mặt rời khỏi phòng, đi đến phòng dùng nước công cộng ở đầu dãy hành lang để gội đầu.
Thủ đoạn của cái tên lừa đảo này càng ngày càng cao siêu rồi.Hai người họ rốt cuộc là thuê nhà hay mua nhà vậy? Nguyên nhân chuyển nhà là do đến hạn hợp đồng sao? Hay là cần tiền gấp nên bán nhà?Vốn dĩ Lâm Lang cảm thấy diễn xuất của mình đã rất tốt, nhưng so sánh với hai vị này, cô ấy bỗng nhận ra kỹ thuật diễn của mình vẫn cần phải trau dồi thêm.Sau đó lại tiến hành an ủi chính mình: “Không sao, chắc chắn sẽ không sao, Dã Tử mới 25, sao có thể xảy ra chuyện được?”
Nam Vận gật đầu: “Ừm.” Khoảnh khắc khi biết được tin anh xảy ra tai nạn, cô đã âm thầm thề, chỉ cần anh còn sống, cô nhất định sẽ mang anh về nhà, không bao giờ rời khỏi anh nữa.
Tiếng khóc của Nam Vận ngừng lại: “Cháu, cháu cũng không biết nữa.”
Thế nhưng tình hình thực tế lại không giống cô tưởng tượng một chút nào.
Lục Dã cũng đóng cửa lại không chút do dự.Lục Dã thở dài, cảm thấy thật mệt tim: “Đi với anh cậu đi, coi như tôi xin cậu.”Trên đường đi đến bệnh viện, nội tâm của cô cứ tuần hoàn đấu tranh hết lần này đến lần khác, cảm xúc cũng theo suy nghĩ mà biến hóa, lúc thì tuyệt vọng lúc thì tràn ngập hi vọng, điều duy nhất không đổi là nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi.
Nam Vận: “Thế còn tạm được!”
Lúc này, bầu không khí ở hành lang vô cùng nặng nề, Nam Vận bàng hoàng, sợ hãi, bất lực, thậm chí cô còn bắt đầu đoán già đoán non có phải Dã Tử đã ch.ết rồi hay không, vừa rồi Lâm Lang sợ cô không chịu được cú sốc này nên mới không nói cho cô biết.Cô ngẩng đầu nhìn anh, đong đầy quan tâm hỏi thăm anh.Sau đó lại tiến hành an ủi chính mình: “Không sao, chắc chắn sẽ không sao, Dã Tử mới 25, sao có thể xảy ra chuyện được?”Càng đến gần bệnh viện, khủng hoảng trong lòng lại càng trầm trọng, cảm giác như đang đón nhận ngày tận thế.
Lâm Lang dẫn Nam Vận đi đến trước phòng bệnh, nhưng không mở cửa ngay, mà lại nhìn Lục Vũ Linh với đôi mắt đẫm lệ, bắt đầu tiến hành phân cảnh cuối cùng của cô ấy trong ngày hôm nay – kết hợp diễn với ảnh đế.
Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cửa nhà bỗng vang lên tiếng gõ.
Hơn 1 tháng trước Từ Lâm Phong mới có được một cô con gái, khoảng thời gian này vẫn một mực chăm sóc vợ con, quan hệ giữa anh ta và Lục Dã cũng không tệ, từng nhờ vả anh để ý hộ thằng em trai vừa tốt nghiệp của mình.Không đúng, là phán quyết sinh tử.
Nam Vận bất lực đến cùng cực, khóc òa lên đáp: “Cháu không kiên cường nổi.”
Đứng trước cửa một lúc, Nam Vận bỗng ngửi thấy mùi thơm thức ăn thấm lòng người.Nam Vận hiểu ngay ra vấn đề, sợ hãi và lo lắng trong lòng phút chốc chuyển thành căm giận ngút trời, lấy gối đập về phía anh: “Anh lại lừa em!”Phán quyết thông qua, cô sống, phán quyết không thông qua, cô sẽ ch.ết.
Từ Lâm Ngôn ngập tràn đau thương, giơ tay chỉ thẳng vào chóp mũi Lục Dã: “Coi như tôi đã trả giá sai người rồi!”
Lục Dã bị dọa sợ: “A Vận!” Nhảy thẳng từ trên giường xuống, có ưu thế là chân dài, một bước là đến bên cạnh cô, cong gối nửa quỳ, dang tay ôm cô lên, nhanh chóng đặt cô vào giường bệnh.Cổng lớn của bệnh viện dần dần xuất hiện trong tầm mắt, khoảng cách cũng càng ngày càng gần. Oxy trong không khí dường như càng ngày càng ít đi, Nam Vận bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn.
Nam Vận không nói gì, vừa tức vừa ức nhìn anh.
Nam Vận đứng nguyên tại chỗ, mím môi, giận dỗi trừng anh—— Còn chuẩn bị mời ai nữa cơ à?
Giọng mũi của Nam Vận cũng rất nặng, cô là khóc thật, hoang mang thấp thỏm đứng trước khoa khám bệnh, vội vàng hỏi: “Tớ đang ở khu khám bệnh, Dã Tử đang ở đâu vậy?”Tài xế nhìn cô gái khóc cả đoạn đường, vừa thương vừa đồng cảm, khi sắp lái xe đến cổng lớn bệnh viện, ông ấy tốt bụng an ủi cô một câu: “Cô gái à, đừng khóc nữa, nghĩ thoáng lên, kiên cường lên.”
Trước cửa phòng bệnh, có bốn chàng trai cao thấp béo gầy đứng đó.
Nam Vận giờ mới để ý, trên nắp hộp quà có in logo của tiệm bánh Lovia.
Mặt cô vùi ở vị trí trái tim anh, thấp giọng khóc một lúc, sụt sịt mũi, thập phần kiên định nói: “Em không tha thứ cho anh.”Từ Lâm Ngôn im lặng trong giây lát, xoay người co cẳng chạy.Nam Vận bất lực đến cùng cực, khóc òa lên đáp: “Cháu không kiên cường nổi.”
Lưu Niệm: “À, tớ biết rồi, có thể hiểu được.”
Lục Dã nghiêm túc nói: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn mời hàng xóm mới ăn bữa cơm thôi.”Nam Vận bất mãn: “Anh mới là mèo mướp ấy.” Nhưng cô vẫn chuẩn bị ra nhà vệ sinh rửa mặt, tuy nhiên khi cô đứng dậy, chân trái bỗng vấp vào chân phải, thân thể đột ngột mất cân bằng, cả người nhanh chóng ngã ập về phía trước, Lục Dã muốn đi đỡ cô cũng không còn kịp nữa.Tài xế không nhịn được hỏi: “Ai trong nhà xảy ra chuyện vậy?”
Khi Lâm Lang nhận được điện thoại của Nam Vận, đạo diễn Từ đang làm công tác động viên sau cùng —
Nam Vận kể lại không sót một chữ những lời Lâm Lang nói.Nam Vận khóc càng to: “Chồng, chồng cháu….”
Đến giờ phút này cô mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói “không có tin gì lại chính là tin tốt nhất”.
Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ khóc, Lục Dã liền hoảng loạn: “Em đừng khóc, anh không sao!” Anh còn theo bản năng mở chăn ra, muốn đi qua dỗ cô.
Cô không dám tưởng tượng, nếu như anh mất, sau này cuộc sống của cô sẽ ra sao?Lúc Từ Lâm Ngôn vào phòng, Lục Dã đang khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào cửa sổ.Tài xế có chút ngạc nhiên, ông ấy nhìn cô gái này tuổi vẫn còn trẻ, còn là một sinh viên, không ngờ đã kết hôn rồi. Nhưng ông ấy cũng không nghĩ nhiều đến chuyện nhỏ này, mà hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì?”
Không đến 3 phút, cả đám người đã lặn mất tăm, hành lang dài đằng đẵng chỉ còn lại một mình đạo diễn Từ.
Lục Dã sa mạc lời. Mặc dù muốn mau mau về nhà, nhưng anh cũng không quên mình vẫn đang diễn kịch, vì để không bị lộ tẩy, chỉ có thể cố ép sự nôn nóng này xuống, ung dung nói: “Bác sĩ nói ngày mai có thể ra viện.”Nghe thấy tiếng khóc của cô gái nhỏ, trong lòng Lục Dã vô cùng khó chịu, vừa đau lòng vừa áy náy, đột nhiên cảm thấy hối hận, anh không nên dùng an nguy tính mạng của mình để gạt cô, cô gái nhỏ chắc chắn đã bị dọa hoảng rồi.Nam Vận: “Bị, bị tai nạn giao thông.”
Nam Vận vừa tức vừa ấm ức, hốc mắt lại đỏ lên: “Buông tay!”
Lâm Lang thấy thế, lập tức nói tiếp: “À ờ…em sắp thi cuối kỳ rồi, nhiệm vụ quan trọng mà thời gian thì eo hẹp, em về trường ôn tập đây, cáo từ.” Nói xong, người cũng mất hút.
Tai của Nam Vận lập tức vểnh lên.
Tài xế ngây người, thắc mắc nói: “Nếu như bị tai nạn giao thông, 115 đều đưa thẳng đến bệnh viện công lập mới phải chứ? Sao lại đưa đến bệnh viện tư?”
Lục Dã cũng không tránh, đứng yên tại chỗ, mặc cho cô trút giận.
Từ Lâm Ngôn bị tổn thương sâu sắc, vừa gật đầu, vừa yếu ớt oán thán: “Được, được, tôi đi, tôi đi cho vừa lòng cậu!”
Anh cũng không tiếp tục nài nỉ, xoay người đi về phía cánh cửa đối diện.
Cô gái nhỏ khóc đến nước mắt giàn giụa, Lục Dã đau lòng gần ch.ết, bèn ôm cô vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô, ấm giọng an ủi: “Anh không sao, em đừng lo, anh chắc chắn sẽ luôn luôn ở bên em.”Tiếng khóc của Nam Vận ngừng lại: “Cháu, cháu cũng không biết nữa.”
Giây phút đó Nam Vận vui quá mà khóc, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
Anh cũng không tiếp tục nài nỉ, xoay người đi về phía cánh cửa đối diện.
Nam Vận ngẩng đầu trừng anh: “Anh có quen cô gái họ Nghiêm nào không?”Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, lấy ra xem, là bên tiểu khu gọi điện cho cô.Tài xế suy nghĩ, lại hỏi: “Điều kiện nhà cháu chắc phải tốt lắm nhỉ, bệnh viện Thánh Bác là nơi người có tiền hay đến.”
Phán quyết cuối cùng đến rồi.
Đắn đo một hồi, cô quyết định đi mở cửa.
Lục Dã đã cởi bộ đồng phục bệnh nhân ra, cũng đập vỡ cả tấm thạch cao, thay bộ âu phục của mình vào, rốt cuộc thoát khỏi gông xiềng của kịch bản, khôi phục khí chất thành thục ổn trọng.Nam Vận khiêm tốn trả lời: “Tạm, tạm được ạ.”
Vừa nghe thấy câu này, trong lòng Nam Vận lại dấy lên hy vọng —- Có thể tỉnh chứng minh là chưa ch.ết.
Nam Vận: “Vậy thì đợi ngày mai bác sĩ đến rồi nói.”Hốc mắt Nam Vận lại đỏ lên, gật gật đầu, mở cửa xuống xe.Tài xế hiểu rõ, sau đó trấn an nói: “Tôi đoán chồng cháu chắc không bị nặng lắm đâu, cho nên phẫu thuật xong mới được chuyển từ bệnh viện công lập tới Thánh Bác dưỡng thương, dù sao hoàn cảnh của bệnh viện tư cao cấp tốt hơn nhiều so với bệnh viện công.”
Lúc này Lục Dã mới nhớ ra bây giờ mình là người bị thương, không thể động đậy lung tung, nếu không sẽ bị lộ mất, thế là lập tức ngoan ngoãn ngồi lại giường.
Phán quyết cuối cùng đến rồi.Cô cứ cách 1 tuần thì về quét dọn một lần, tuần này còn chưa về.Như người đuối nước vớ được sợi dây cứu mạng, ánh mắt của Nam Vận thoáng cái đã hồi phục lại sức sống, nhưng vẫn không yên tâm xác nhận lại: “Thật ạ?”
Lục Dã bây giờ cũng không yêu cầu xa vời nhận được sự tha thứ của cô gái nhỏ, khẽ thở dài: “Đều do anh sai, em phạt anh thế nào cũng được.”
Tiến thoái lưỡng nan.Nam Vận: “Không đi!” Nói xong, lại đóng cửa rầm một cái.Bác tài cảm thấy mình đoán không sai, nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn, cho cô gái này hi vọng không xác định, rồi chẳng may đến cuối cùng thật sự là tin dữ, vậy thì cô ấy sẽ càng đau khổ hơn, nên ông ấy chỉ uyển chuyển nói: “Tôi chỉ đoán thế thôi, còn tình hình cụ thể ra sao tôi cũng không rõ.”
80% là tên lừa đảo đang gõ cửa.
Tài xế đáp lại: “Không có gì đâu cô gái, chúc cháu may mắn.”Lục Dã nhịn cười, nhẹ giọng đáp: “Ship bánh kem.”Tim Nam Vận chìm xuống một lần nữa, trong lòng vừa dâng lên 5 phần hi vọng nháy mắt đã mất ba bốn phần, chỉ còn lại 2 phần.
Tiến thoái lưỡng nan.
Cô căn bản không thể bỏ được anh….
Nhưng mà so với một phút trước thì tốt hơn nhiều rồi, ít nhất giờ cô có thể khống chế được nước mắt của mình.
Từ lúc 5 tuổi cho đến nay, anh vẫn luôn hiện hữu trong sinh mệnh của cô. Ban đầu, anh là người bạn thân nhất, sau đó mẹ cô mất, anh liền trở thành chỗ dựa duy nhất, cũng là sự hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của cô.
Cô hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, theo bản năng phủ định tin tức này, rõ ràng chính tai cô đã nghe rành mạch những lời Lâm Lang nói, nhưng lại cố chấp cho rằng tai mình có vấn đề, là do mình nghe lầm, lắp bắp hỏi lại: “Cậu, cậu cậu nói cái gì cơ?”
Tài xe còn chưa kịp đỗ xe xong, Nam Vận đã quét mã trả tiền xe, xong xuôi còn trịnh trọng nói với bác tài: “Cảm ơn bác.”
Nam Vận vừa tức vừa ấm ức, hốc mắt lại đỏ lên: “Buông tay!”
Cảm giác giống như, cô chẳng còn quan trọng nữa.Tài xế đáp lại: “Không có gì đâu cô gái, chúc cháu may mắn.”
Thái độ Nam Vận kiên định: “Không đi!”
Lưu Niệm: “Anh họ cậu có thái độ thế nào?”
Anh không chịu được khi nghe cô khóc, bất kể là lúc trước hay bây giờ, chỉ cần cô khóc một cái là anh sẽ mềm lòng.Anh đã rất lâu không được hôn cô gái nhỏ của anh rồi.Hốc mắt Nam Vận lại đỏ lên, gật gật đầu, mở cửa xuống xe.
Phán quyết thông qua, cô sống, phán quyết không thông qua, cô sẽ ch.ết.
Nhưng mà so với một phút trước thì tốt hơn nhiều rồi, ít nhất giờ cô có thể khống chế được nước mắt của mình.
Lục Dã áy náy vô cùng, nhìn cô gái trong lòng mình: “A Vận, xin lỗi em.”Sau đó cô chạy vào cổng lớn của bệnh viện Thánh Bác, chạy thẳng đến cửa ra vào của khu khám bệnh, cô mới nhận ra Lâm Lang không nói cho cô biết địa chỉ cụ thể, nên cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy.
Giây phút đó Nam Vận vui quá mà khóc, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
Tài xế có chút ngạc nhiên, ông ấy nhìn cô gái này tuổi vẫn còn trẻ, còn là một sinh viên, không ngờ đã kết hôn rồi. Nhưng ông ấy cũng không nghĩ nhiều đến chuyện nhỏ này, mà hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam Vận hiểu ngay ra vấn đề, sợ hãi và lo lắng trong lòng phút chốc chuyển thành căm giận ngút trời, lấy gối đập về phía anh: “Anh lại lừa em!”
Tiếng khóc của Nam Vận ngừng lại: “Cháu, cháu cũng không biết nữa.”Lúc này Lâm Lang đang cùng với mấy người Từ Lâm Ngôn vây quanh một chiếc giường bệnh trong một phòng VIP nào đó ở tầng trên cùng của khu nội trú.
Cô căn bản không thể bỏ được anh….
Nói xong, anh ta cúp luôn.Nửa trước giường bệnh được nâng lên một chút, Lục Dã đang dựa vào gối nằm trên giường, trên người mặc một bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên phải trán có dán một miếng băng gạc, bắp chân bên trái thì được bó thạch cao, gò má trái và mu bàn tay phải còn được kỹ thuật trang điểm cao siêu vẽ thành vết máu ứ đọng, nhìn tổng thể thì giống y hệt người vừa bị tai nạn giao thông.
Nam Vận giận tím người, vừa rồi cô lo cho anh gần chét, kết quả người này lại lừa cô. Hít sâu một hơi, cô mặt không cảm xúc trừng anh: “Cả đời này anh đừng hòng về được nhà.”
Từ Lâm Ngôn giận bay màu: “Má nó!” Rồi chuyển ánh mắt sang Lục Dã, ôm ngực như đau thấu tim gan nói: “Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”
May là không bị rò nước.Cô chỉ mong sao anh còn sống.Màn hóa trang này đều là kế hoạch do một tay Từ Lâm Ngôn sắp đặt.
Di động của cô cũng chưa kịp lấy, chân còn đang đi dép lê.
Trải qua hơn một tháng không có nhà để về, bây giờ Lục Dã chỉ muốn về nhà: “Bây giờ anh có thể ra viện rồi.”
Lục Dã mặt không đổi sắc: “Cô ấy nói thế nào?”
Em ngược lại muốn xem xem anh muốn mời ai đến!Không thể không nói, đạo diễn Từ là một đạo diễn yêu nghề, mọi việc đều được sắp xếp tỉ mỉ, chu đáo.
Anh đưa ra bồi thường là miễn nửa năm tiền thuê nhà, đôi vợ chồng trẻ cảm thấy điều kiện này khá tốt, thế là đồng ý.
….Lục Dã đã cởi bộ đồng phục bệnh nhân ra, cũng đập vỡ cả tấm thạch cao, thay bộ âu phục của mình vào, rốt cuộc thoát khỏi gông xiềng của kịch bản, khôi phục khí chất thành thục ổn trọng.Bên bác sĩ cũng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, Lục Dã bình tĩnh nói: “Ừ.” Sau đó anh nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của cô: “Đi rửa mặt đi, em sắp khóc thành con mèo mướp rồi này.”Khi Lâm Lang nhận được điện thoại của Nam Vận, đạo diễn Từ đang làm công tác động viên sau cùng —
Buổi chiều có 2 tiết, 5h30 tan học thì cô về nhà xem thế nào.
Đạo diễn Từ thấy thế lập tức trấn an nói: “Không sao, bình tĩnh, không cần căng thẳng, chính bởi vì em có năng lực vượt trội, thiên phú hơn người, anh mới chọn em làm nữ chính!”
Vừa nghe thấy câu này, trong lòng Nam Vận lại dấy lên hy vọng —- Có thể tỉnh chứng minh là chưa ch.ết.Hiển nhiên là chủ nhân căn nhà đang nấu ăn, mũi cô rất thính, có thể ngửi ra là món tôm rang cay.Nam Vận giờ mới để ý, trên nắp hộp quà có in logo của tiệm bánh Lovia.Đây không phải quay phim truyền hình, cũng không phải quay phim điện ảnh, mà là một vở kịch không thể NG. Thân là một đạo diễn, anh ta có trách nhiệm phải trấn an cảm xúc căng thẳng của các diễn viên trước khi bắt đầu biểu diễn chính thức, động viên bọn họ cố gắng, tiện thể miêu tả cho bọn họ thành quả huy hoàng sau khi thành công.
Lục Dã khẽ chau mày, rồi nhẹ thở dài: “Được rồi, vậy anh chỉ có thể mời người khác vậy!”
Đợi lát nữa đẩy cửa phòng bệnh ra, có khả năng cô sẽ phải nhìn thấy một thi thể lạnh băng được phủ vải trắng từ đầu đến chân.
Lục Dã: “Xin lỗi em….”Nam Vận đau lòng không thôi: “Có phải rất đau không?”Nhưng anh ta nói mấy lời này, Lục Dã một chữ cũng không muốn nghe, song việc đã đến nước này, anh không nghe cũng phải nghe— Đây là cái giá phải trả khi tin tưởng Từ Lâm Ngôn.
Từ Lâm Ngôn im lặng trong giây lát, xoay người co cẳng chạy.
Từ Lâm Ngôn ngập tràn đau thương, giơ tay chỉ thẳng vào chóp mũi Lục Dã: “Coi như tôi đã trả giá sai người rồi!”Hay là cảm thấy cô ngốc?Lúc chuông điện thoại của Lâm Lang vang lên, Từ Lâm Ngôn lập tức ngậm miệng, bầu không khí trong phòng bệnh đã bị sự căng thẳng bao phủ chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt tập trung lên người Lâm Lang.
Tim Nam Vận chìm xuống một lần nữa, trong lòng vừa dâng lên 5 phần hi vọng nháy mắt đã mất ba bốn phần, chỉ còn lại 2 phần.
Sau đó cô chạy vào cổng lớn của bệnh viện Thánh Bác, chạy thẳng đến cửa ra vào của khu khám bệnh, cô mới nhận ra Lâm Lang không nói cho cô biết địa chỉ cụ thể, nên cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy.Nam Vận vừa tức vừa ấm ức, hốc mắt lại đỏ lên: “Buông tay!”Từ Lâm Ngôn giơ ngón tay cái với cô ấy.Cuộc gọi đến của Nam Vận chính là tiếng chuông báo hiệu buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Lâm Lang không kịp phòng bị, toàn thân cứng đờ, chợt cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Triệu Béo hai mắt đỏ au, vẻ mặtc bi thương, trông như sắp khóc đến nơi, nhìn thấy Nam Vận, anh ta ra sức sụt sịt mũi, sau đó nâng tay phải lên che mắt lại, tựa như đang che dấu sự đau thương dưới đáy mắt, không muốn người khác nhìn thấy mình khóc —- Mặc dù một lời thoại cũng không có, nhưng đã thành công nhuộm lên sắc thái bi thương.
Thế nhưng tình hình thực tế lại không giống cô tưởng tượng một chút nào.
Lâm Lang: “Anh họ tớ còn có thể có thái độ nào nữa chứ?”Nhìn là biết vừa mới chuyển đến.Đạo diễn Từ thấy thế lập tức trấn an nói: “Không sao, bình tĩnh, không cần căng thẳng, chính bởi vì em có năng lực vượt trội, thiên phú hơn người, anh mới chọn em làm nữ chính!”
Cô gái nhỏ của mình, mình thương.
Anh vừa dứt lời, chuông di động của Từ Lâm Ngôn liền vang lên, màn hình hiển thị: Bức Vương.
Lục Dã mặt không đổi sắc, mặt mày nghiêm túc nói: “Bây giờ thợ mở khoá chắc chắn đóng cửa rồi, nhưng mà anh có thể chứa chấp em một tối.”Lục Vũ Linh thở dài, mi tâm chau lại, ánh mắt thâm thúy, trong thần sắc có mấy phần đau xót khi anh trai đột nhiên gặp chuyện, lại mang theo sự lo lắng đối với an nguy tính mạng của anh trai. Trang trọng mở miệng, giọng điệu chậm mà trầm đáp: “Tỉnh rồi.”Lâm Lang được khích lệ, gật gật đầu, hít sâu một hơi, ấn nhận cuộc gọi, mở loa ngoài, nhập vai trong nháy mắt, giọng nói run run, đồng thời còn mang theo giọng mũi như vừa khóc xong: “Cậu đến chưa?”
Lục Dã nhịn cười, nhẹ giọng đáp: “Ship bánh kem.”
Nam Vận trở thành một trò cười, mặt đỏ bừng lên.Từ Lâm Ngôn giơ ngón tay cái với cô ấy.
Lục Dã lại xin lỗi cô gái nhỏ thêm lần nữa: “Xin lỗi em.” Rồi thề thốt bảo đảm: “Sau này anh nhất định sẽ chú ý hơn!”
Anh muốn nói thật với cô.
Cô gái nhỏ của mình, mình thương.Giọng mũi của Nam Vận cũng rất nặng, cô là khóc thật, hoang mang thấp thỏm đứng trước khoa khám bệnh, vội vàng hỏi: “Tớ đang ở khu khám bệnh, Dã Tử đang ở đâu vậy?”
Lâm Lang: “Chú Nghiêm cũng được coi là bạn cũ của cậu tớ, ông ấy rất muốn gả con gái cho anh họ tớ, hơn nữa con gái ông ấy rất chi là xinh, còn vô cùng thích anh họ, cứ như không phải anh họ tớ thì không gả.”
Quả nhiên là nhân tài đến từ vai quần chúng.Nghe thấy tiếng khóc của cô gái nhỏ, trong lòng Lục Dã vô cùng khó chịu, vừa đau lòng vừa áy náy, đột nhiên cảm thấy hối hận, anh không nên dùng an nguy tính mạng của mình để gạt cô, cô gái nhỏ chắc chắn đã bị dọa hoảng rồi.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy ngay Lâm Lang.
Nước mắt của Nam Vận vẫn chưa ngừng rơi, mặc dù anh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ.Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Lâm Lang: “Chú Nghiêm cũng được coi là bạn cũ của cậu tớ, ông ấy rất muốn gả con gái cho anh họ tớ, hơn nữa con gái ông ấy rất chi là xinh, còn vô cùng thích anh họ, cứ như không phải anh họ tớ thì không gả.”
Nam Vận: “Anh còn chê ít?”
Lục Dã lạnh nhạt, gằn từng chữ nói: “Để anh ta đón cậu về nhà.”
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, lấy ra xem, là bên tiểu khu gọi điện cho cô.Trên đời này không có thuốc hối hận.
Nhưng tình huống tệ nhất cứ không khống chế được quanh quẩn trong đầu Nam Vận, làm cô vô cùng sợ hãi —– Ngộ nhỡ cô không thể gặp lại được Dã Tử thì làm sao đây?
Anh lại gạt cô thêm một lần nữa, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
Lục Dã cũng đóng cửa lại không chút do dự.Lâm Lang sụt sịt mũi: “Chúng tớ đang ở trên tầng cao nhất của khu nội trú.”
Lục Dã nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên cúi đầu xuống, cắn môi của cô, cạy mở hàm răng, gấp gáp hôn xuống.
Nam Vận: “Anh còn chê ít?”Ánh mắt của đạo diễn Từ quả là sáng như sao, chọn diễn viên toàn là thành phần xuất sắc!Thời khắc cánh cửa chính thức đóng lại, Nam Vận mới nhớ ra cái gì đó, tức đến ngực phập phồng trừng anh: “Em chưa lấy chìa khoá đâu!”Nam Vận nghe vậy lập tức chạy về hướng khu nội trú, vừa chạy vừa lo lắng hỏi: “Bây giờ Dã Tử thế nào rồi?”
Đắn đo một lúc giữa về nhà và nói thật cho cô gái nhỏ, cuối cùng Lục Dã vẫn chọn về nhà.
Đi vào thang máy, cô vội vàng ấn tầng 10, sau đó bắt đầu thở dốc hổn hển.
Cũng không phải chuyển đi xa, chỉ chuyển từ tầng này lên tầng trên mà thôi.Lục Dã nói rất chắc chắn: “Bọn họ sẽ không vào đâu.”Lâm Lang dựa theo lời thoại trả lời: “Tớ nói một hai câu cũng không nói rõ được, cậu đến đây đi rồi hẵng nói.”
Nhất định phải làm cho rõ chuyện này.
Cô hi vọng Lâm Lang không lặp lại những lời ban nãy, như thế có thể chứng minh bản thân cô đã nghe nhầm.
Nghe thấy tiếng khóc của cô gái nhỏ, trong lòng Lục Dã vô cùng khó chịu, vừa đau lòng vừa áy náy, đột nhiên cảm thấy hối hận, anh không nên dùng an nguy tính mạng của mình để gạt cô, cô gái nhỏ chắc chắn đã bị dọa hoảng rồi.….Tim Nam Vận nhảy lên, sắp nhảy cả ra khỏi họng rồi, khóc đáp: “Được…”
Lục Dã đặt bánh kem lên nóc tủ gần cửa, đi về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, như dỗ trẻ nhỏ: “Đi thôi.”
Từ Lâm Ngôn giận bay màu: “Má nó!” Rồi chuyển ánh mắt sang Lục Dã, ôm ngực như đau thấu tim gan nói: “Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”Cúp điện thoại xong, Lâm Lang trông mong nhìn Từ Lâm Ngôn: “Em biểu hiện thế nào?”
Lưu Niệm: “Anh họ cậu có thái độ thế nào?”
Đợi cô gái nhỏ đập đủ rồi, anh mới vội vàng giải thích: “Không phải anh cố ý gạt em, anh chỉ muốn được về nhà thôi!”Từ Lâm Ngôn: “Vô cùng xuất sắc!”
Cuộc gọi đến của Nam Vận chính là tiếng chuông báo hiệu buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Lâm Lang không kịp phòng bị, toàn thân cứng đờ, chợt cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy ngay Lâm Lang.
Nam Vận: “Anh muốn mời ai thì mời, dẫu sao em cũng không đi.”Không thể không nói, đạo diễn Từ là một đạo diễn yêu nghề, mọi việc đều được sắp xếp tỉ mỉ, chu đáo.Đắn đo một lúc giữa về nhà và nói thật cho cô gái nhỏ, cuối cùng Lục Dã vẫn chọn về nhà.Lục Vũ Linh cũng khen một câu: “Giỏi lắm!”
Từ Lâm Ngôn ngập tràn đau thương, giơ tay chỉ thẳng vào chóp mũi Lục Dã: “Coi như tôi đã trả giá sai người rồi!”
Nước mắt Nam Vận khó khăn lắm mới ngừng lại được, vừa thấy cô ấy khóc thì hốc mắt lập tức lại cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối, nức nở hỏi: “Dã Tử đâu?”
Tài xế thấy cô gái này cứ khóc suốt, địa điểm lại là bệnh viện, đoán rằng có lẽ trong nhà có người xảy ra chuyện, tình hình chắc rất nghiêm trọng, nên lập tức đạp ga xe.
Nam Vận vẫn đang theo dõi qua mắt mèo, đợi đến khi Lục Dã nhận hộp quà từ trong tay cô gái kia, cô đột nhiên mở cửa ra, hai người đối diện không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung lên người cô.Đạt được lời khen từ ảnh đế, Lâm Lang cực kỳ vui.
Lục Dã bị dọa sợ: “A Vận!” Nhảy thẳng từ trên giường xuống, có ưu thế là chân dài, một bước là đến bên cạnh cô, cong gối nửa quỳ, dang tay ôm cô lên, nhanh chóng đặt cô vào giường bệnh.Cuối cùng là Lục Vũ Linh ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: “Khụ…À ừm, tôi, vợ tôi ngày mai về nhà rồi, tôi về trước để dọn dẹp phòng ốc đây, cáo từ.”Mở màn thuận lợi, cảm xúc của mọi người đều khá tốt, ngoại trừ Lục Dã.
Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cửa nhà bỗng vang lên tiếng gõ.
Không đến 3 phút, cả đám người đã lặn mất tăm, hành lang dài đằng đẵng chỉ còn lại một mình đạo diễn Từ.Trong lòng anh ngũ vị tạp trần*, sắc mặt cũng không được tốt, lông mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt toàn là sự bối rối.
Sau khi nhìn thấy Nam Vận, Hứa Sướng dựa theo kịch bản mà thở dài, tiếng thở dài trầm thấp, mang theo sắc thái đau xót rất rõ ràng —- Mặc dù không có lấy một lời thoại, nhưng thành công tô đậm bầu không khí ưu thương.
Lục Vũ Linh cũng khen một câu: “Giỏi lắm!”Lục Dã nhịn cười, đặt tay lên cửa, làm tư thế muốn đóng cửa: “Em quyết định không đến?”*Ngũ vị tạp trần: ý chỉ cảm xúc phức tạp lẫn lộn, chua cay mặn ngọt đắng cùng lúc.
“…..”
Nam Vận nghĩ: “Cậu thì biết cái gì rồi? Sao tớ không biết gì hết vậy? Có thể hiểu được là cái gì thế? Rốt cuộc là thái độ gì vậy hả trời?”Lục Dã lại xin lỗi cô gái nhỏ thêm lần nữa: “Xin lỗi em.” Rồi thề thốt bảo đảm: “Sau này anh nhất định sẽ chú ý hơn!”Anh muốn nói thật với cô.
Tim Nam Vận nhảy lên, sắp nhảy cả ra khỏi họng rồi, khóc đáp: “Được…”
Cô gái nhỏ của mình, mình thương.
Lâm Lang cũng khuyên tiếp: “Anh họ, bây giờ anh mà nói thật, chị dâu tức giận, sau đó bị cô ấy phát hiện, cô ấy vẫn sẽ tức giận. Nếu kiểu gì cũng bị giận thì chi bằng anh cứ mạnh tay cược một ván đi, chỉ cần diễn tốt vở kịch này là anh có thể thuận lợi về nhà rồi!”
Lovia cung cấp phục vụ cao cấp, đưa hàng đến tận nhà, hơn nữa người đưa hàng đều là trai xinh gái đẹp, bảo đảm khách hàng được thưởng thức sự tuyệt vời từ vị giác đến thị giác.
Màn hóa trang này đều là kế hoạch do một tay Từ Lâm Ngôn sắp đặt.
Cũng đúng lúc Nam Vận vừa mở cửa nhà mình ra, nghĩ nghĩ, cô cảm thấy nên chào hỏi với hàng xóm mới cho phải phép, kết quả vừa quay đầu nhìn, cô ngây người, vừa chấn động vừa ngạc nhiên: “Sao lại là anh?”Anh không chịu được khi nghe cô khóc, bất kể là lúc trước hay bây giờ, chỉ cần cô khóc một cái là anh sẽ mềm lòng.
Đằng trước còn có một chiếc ghế, cô ngã xuống đụng vào nó làm chiếc ghế cũng đổ lăn ra, khi đổ xuống, chiếc ghế còn đập vào đầu cô.
Lục Dã không cho cô cơ hội phản ứng lại đã đóng luôn cửa: “Đi thôi, ăn cơm nào.”
Nam Vận: “Em đã nghe Lâm Lang nói hết rồi!”
Nam Vận: “…..” Thế em còn phải cảm ơn tên lừa đảo nhà anh đã đóng cửa để em ở ngoài nữa à?Nam Vận đau đến chảy nước mắt, Lục Dã đứng bên giường, lo lắng không thôi, liên tục hỏi han: “Đau chỗ nào?”Nam Vận bất lực đến cùng cực, khóc òa lên đáp: “Cháu không kiên cường nổi.”Lục Vũ Linh khá hiểu anh trai mình, như đã nhìn ra được trong lòng anh đang nghĩ gì, giơ tay vỗ vỗ bả vai anh, khuyên nhủ: “Anh à, mũi tên đã bắn ra thì không quay lại được, em biết anh thương chị dâu, nhưng chuyện này liên quan đến việc anh có thể được thuận lợi về nhà hay không, cho nên anh nhất định phải nhẫn tâm kiên trì đến cùng!”
Nói xong, cô nhảy thẳng xuống giường bệnh, bước nhanh về phía cửa.
Lục Dã nghe xong khẽ nhăn mày: “Hết rồi?”80% là tên lừa đảo đang gõ cửa.Giọng điệu Từ Lâm Phong vẫn hờ hững như cũ, nhưng lại rất đanh thép: “Anh còn 10 phút nữa là đến bệnh viện Thánh Bác, hi vọng khi anh đến nơi, chú có thể xuất hiện kịp thời, đừng lãng phí thời gian của anh chú.”Lâm Lang cũng khuyên tiếp: “Anh họ, bây giờ anh mà nói thật, chị dâu tức giận, sau đó bị cô ấy phát hiện, cô ấy vẫn sẽ tức giận. Nếu kiểu gì cũng bị giận thì chi bằng anh cứ mạnh tay cược một ván đi, chỉ cần diễn tốt vở kịch này là anh có thể thuận lợi về nhà rồi!”
Nam Vận thì lo lắng sốt ruột, còn có chút thấp thỏm bất an.
Bác tài cảm thấy mình đoán không sai, nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn, cho cô gái này hi vọng không xác định, rồi chẳng may đến cuối cùng thật sự là tin dữ, vậy thì cô ấy sẽ càng đau khổ hơn, nên ông ấy chỉ uyển chuyển nói: “Tôi chỉ đoán thế thôi, còn tình hình cụ thể ra sao tôi cũng không rõ.”
Cổng lớn của bệnh viện dần dần xuất hiện trong tầm mắt, khoảng cách cũng càng ngày càng gần. Oxy trong không khí dường như càng ngày càng ít đi, Nam Vận bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn.Đắn đo một lúc giữa về nhà và nói thật cho cô gái nhỏ, cuối cùng Lục Dã vẫn chọn về nhà.
Đắn đo một lúc giữa về nhà và nói thật cho cô gái nhỏ, cuối cùng Lục Dã vẫn chọn về nhà.
Từ Lâm Ngôn lập tức bùng nổ: “Đòe mòe, cậu gọi cho anh ta làm cái quần què gì!”
Từ Lâm Ngôn ngập tràn đau thương, giơ tay chỉ thẳng vào chóp mũi Lục Dã: “Coi như tôi đã trả giá sai người rồi!”Cũng đúng lúc Nam Vận vừa mở cửa nhà mình ra, nghĩ nghĩ, cô cảm thấy nên chào hỏi với hàng xóm mới cho phải phép, kết quả vừa quay đầu nhìn, cô ngây người, vừa chấn động vừa ngạc nhiên: “Sao lại là anh?”Sau đó mấy người Lâm Lang bèn rời khỏi phòng bệnh, đi ra hành lang đợi Nam Vận.
Mặt cô vùi ở vị trí trái tim anh, thấp giọng khóc một lúc, sụt sịt mũi, thập phần kiên định nói: “Em không tha thứ cho anh.”
Cô không dám tưởng tượng, nếu như anh mất, sau này cuộc sống của cô sẽ ra sao?Bác tài cảm thấy mình đoán không sai, nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn, cho cô gái này hi vọng không xác định, rồi chẳng may đến cuối cùng thật sự là tin dữ, vậy thì cô ấy sẽ càng đau khổ hơn, nên ông ấy chỉ uyển chuyển nói: “Tôi chỉ đoán thế thôi, còn tình hình cụ thể ra sao tôi cũng không rõ.”Trước khi Nam Vận vào phòng, bọn họ vẫn còn một cảnh để tô đậm bầu không khí ưu thương, nhuộm lên sắc thái bi thương.
Lục Vũ Linh khá hiểu anh trai mình, như đã nhìn ra được trong lòng anh đang nghĩ gì, giơ tay vỗ vỗ bả vai anh, khuyên nhủ: “Anh à, mũi tên đã bắn ra thì không quay lại được, em biết anh thương chị dâu, nhưng chuyện này liên quan đến việc anh có thể được thuận lợi về nhà hay không, cho nên anh nhất định phải nhẫn tâm kiên trì đến cùng!”
Nam Vận không khỏi thở phào, hốc mắt lại cay cay: “Dọa ch.ết em rồi.”
Nam Vận thái độ kiên quyết: “Vậy cũng không được!”Nam Vận chạy một mạch từ khu ngoại trú đến khu nằm viện, do chạy quá nhanh, lúc đến thang máy đôi môi cũng đã trắng bệch.
Đợi cô gái nhỏ đập đủ rồi, anh mới vội vàng giải thích: “Không phải anh cố ý gạt em, anh chỉ muốn được về nhà thôi!”
Lâm Lang khóc đáp: “Bệnh viện Thánh Bác Tây Phụ, cậu mau tới đi.”
Lục Dã nghiêm túc nói: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn mời hàng xóm mới ăn bữa cơm thôi.”Đi vào thang máy, cô vội vàng ấn tầng 10, sau đó bắt đầu thở dốc hổn hển.
Sau đó cô chạy vào cổng lớn của bệnh viện Thánh Bác, chạy thẳng đến cửa ra vào của khu khám bệnh, cô mới nhận ra Lâm Lang không nói cho cô biết địa chỉ cụ thể, nên cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy.
Anh lại gạt cô thêm một lần nữa, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.Anh đưa ra bồi thường là miễn nửa năm tiền thuê nhà, đôi vợ chồng trẻ cảm thấy điều kiện này khá tốt, thế là đồng ý.Thang máy lên được một tầng, tim cô lại theo đó mà chìm xuống một phần, khi đến được tầng thứ 10, cô thậm chí còn cảm thấy trái tim mình sắp không đập được nữa.
Lục Dã cũng không tránh, đứng yên tại chỗ, mặc cho cô trút giận.Lục Dã bật cười.Phán quyết cuối cùng đến rồi.
Lục Dã lập tức đáp lại: “Anh ở đây.”
Từ thang máy đi ra, cô chú ý tới hộ nhà đối diện đầu tiên, bởi vì cửa của căn nhà đó bây giờ đang mở toang, đứng ở thang máy là có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Giọng nói Từ Lâm Phong lạnh nhạt, ngữ điệu cũng không cao, nhưng lại mang theo phong độ của bậc vương giả có thể áp đảo hết thảy: “Đang ở đâu?”Cửa thang máy vừa mở ra, cô đã thấy ngay Lâm Lang.
Lục Dã mặt không đổi sắc, mặt mày nghiêm túc nói: “Bây giờ thợ mở khoá chắc chắn đóng cửa rồi, nhưng mà anh có thể chứa chấp em một tối.”
Em ngược lại muốn xem xem anh muốn mời ai đến!
Không cần nói nhiều, kế hoạch thất bại.Phán quyết thông qua, cô sống, phán quyết không thông qua, cô sẽ ch.ết.Hốc mắt Lâm Lang vẫn còn đỏ hoe, giống như vừa khóc xong, khi nhìn thấy Nam Vận, trong đôi mắt của cô ấy lại nổi lên một tầng nước mắt trong suốt.
Quả nhiên là nhân tài đến từ vai quần chúng.
Câu chuyện nói đến đây, đột ngột dừng lại.
Nhất là vào một buổi trưa khi đã trở về ký túc xá, vô tình nghe được Lâm Lang đang tám chuyện với Lưu Niệm: “Hôm Nguyên Đán, công ty cậu tớ có mở buổi tiệc cuối năm, mời rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đến biểu diễn, còn có nhiều nữ nghệ sĩ nhân cơ hội muốn làm quen với anh họ tớ, anh họ bị quấy rầy không chịu nổi, tiết mục còn chưa xem hết đã chuẩn bị đi, sau đó bị chú Nghiêm ngăn lại, chú Nghiêm có một cô con gái.”Lục Dã lập tức đáp lại: “Anh ở đây.”Nước mắt Nam Vận khó khăn lắm mới ngừng lại được, vừa thấy cô ấy khóc thì hốc mắt lập tức lại cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối, nức nở hỏi: “Dã Tử đâu?”
“Tớ qua đó ngay đây.” Nam Vận nhanh chóng cúp điện thoại, vừa khóc vừa vội vàng thu dọn đồ đạc. Sau khi rời khỏi phòng học, cô chạy nhanh ra cửa Bắc cách dãy phòng học gần nhất, giơ tay ngăn một chiếc taxi.
Nam Vận vốn không muốn mở cửa, nhưng đột nhiên nhớ tới cái cô họ Nghiêm xinh đẹp kia.Lâm Lang vô cùng bi thương đáp: “Vừa mới phẫu thuật xong.”
Nói xong, anh ta cúp luôn.
Không đúng, là phán quyết sinh tử.Ý của câu này chính là người vẫn còn sống, Nam Vận không khỏi thở phào một hơi, trái tim treo cao từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng buông được xuống, lập tức hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Nam Vận thấy thế lập tức chạy đến chỗ anh, ấn đầu vai anh xuống: “Anh đừng lộn xộn!”
Nam Vận vội vàng an ủi: “Về nhà rồi nói.”Lâm Lang cắn môi dưới, trông như đang phân vân nên trả lời vấn đề này như thế nào, cuối cùng thở dài nói: “Cậu tự mình đi xét m đi.”
Lục Dã thở dài, cảm thấy thật mệt tim: “Đi với anh cậu đi, coi như tôi xin cậu.”
Phán quyết cuối cùng đến rồi.
Trên đường đi đến bệnh viện, nội tâm của cô cứ tuần hoàn đấu tranh hết lần này đến lần khác, cảm xúc cũng theo suy nghĩ mà biến hóa, lúc thì tuyệt vọng lúc thì tràn ngập hi vọng, điều duy nhất không đổi là nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi.
Nam Vận: “Không đi!”Tim Nam Vận lại tiếp tục nâng lên tới cổ họng, không kìm được mà suy nghĩ lung tung — Tại sao không nói cho cô biết? Nghiêm trọng lắm sao? Sợ cô không chịu nổi?
Thủ đoạn của cái tên lừa đảo này càng ngày càng cao siêu rồi.
Sau đó lại tiến hành an ủi chính mình: “Không sao, chắc chắn sẽ không sao, Dã Tử mới 25, sao có thể xảy ra chuyện được?”
Nam Vận khiêm tốn trả lời: “Tạm, tạm được ạ.”Lâm Lang khoác lấy cánh tay cô: “Đi thôi, tớ dẫn cậu đến phòng bệnh.”
Tim Nam Vận chìm xuống một lần nữa, trong lòng vừa dâng lên 5 phần hi vọng nháy mắt đã mất ba bốn phần, chỉ còn lại 2 phần.
Nam Vận thấy thế lập tức chạy đến chỗ anh, ấn đầu vai anh xuống: “Anh đừng lộn xộn!”Trước cửa phòng bệnh, có bốn chàng trai cao thấp béo gầy đứng đó.
Con người có một loại tâm lý kỳ lạ, khi anh mỗi ngày đều đến, cô không thèm để ý đến anh, bây giờ anh không đến, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Tài xế thấy cô gái này cứ khóc suốt, địa điểm lại là bệnh viện, đoán rằng có lẽ trong nhà có người xảy ra chuyện, tình hình chắc rất nghiêm trọng, nên lập tức đạp ga xe.Lục Vũ Linh dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng bệnh, hai tay khoanh trước ngực, môi mỏng mím chặt, thần sắc nặng nề, trang nghiêm.
Lâm Lang sụt sịt mũi: “Chúng tớ đang ở trên tầng cao nhất của khu nội trú.”
Cô gái ship hàng xong thì đi ngay.
Từ Lâm Ngôn đứng đối diện anh ta, cũng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.
Tài xế có chút ngạc nhiên, ông ấy nhìn cô gái này tuổi vẫn còn trẻ, còn là một sinh viên, không ngờ đã kết hôn rồi. Nhưng ông ấy cũng không nghĩ nhiều đến chuyện nhỏ này, mà hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Lang dựa theo lời thoại trả lời: “Tớ nói một hai câu cũng không nói rõ được, cậu đến đây đi rồi hẵng nói.”
Di động của cô cũng chưa kịp lấy, chân còn đang đi dép lê.Nam Vận không nói gì nữa, qua một lúc, cảm xúc cô đã ổn định được một chút, giãy khỏi lòng anh, nghiêm túc cảnh cáo: “Không được theo em.” Nói xong, cô quay người rời đi.Lâm Lang không khỏi cảm thán — Đạo diễn Từ không chỉ là một đạo diễn tốt đa tài đa nghệ, làm việc chu đáo, mà còn là một diễn viên có diễn xuất tuyệt vời.
Nói xong, anh ta cúp luôn.
Nam Vận trở thành một trò cười, mặt đỏ bừng lên.
Tầm mắt Nam Vận lập tức trở nên nhòe đi, nước mắt thi nhau lăn xuống, giọng nghèn nghẹn, lo lắng chất vấn: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Bệnh viện nào?”Triệu Béo và Hứa Sướng đứng bên cạnh Từ Lâm Ngôn.
Tài xế suy nghĩ, lại hỏi: “Điều kiện nhà cháu chắc phải tốt lắm nhỉ, bệnh viện Thánh Bác là nơi người có tiền hay đến.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa ra vào.
*Ngũ vị tạp trần: ý chỉ cảm xúc phức tạp lẫn lộn, chua cay mặn ngọt đắng cùng lúc.
Nửa trước giường bệnh được nâng lên một chút, Lục Dã đang dựa vào gối nằm trên giường, trên người mặc một bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên phải trán có dán một miếng băng gạc, bắp chân bên trái thì được bó thạch cao, gò má trái và mu bàn tay phải còn được kỹ thuật trang điểm cao siêu vẽ thành vết máu ứ đọng, nhìn tổng thể thì giống y hệt người vừa bị tai nạn giao thông.Sau khi nhìn thấy Nam Vận, Hứa Sướng dựa theo kịch bản mà thở dài, tiếng thở dài trầm thấp, mang theo sắc thái đau xót rất rõ ràng —- Mặc dù không có lấy một lời thoại, nhưng thành công tô đậm bầu không khí ưu thương.Sau khi nhìn thấy Nam Vận, Hứa Sướng dựa theo kịch bản mà thở dài, tiếng thở dài trầm thấp, mang theo sắc thái đau xót rất rõ ràng —- Mặc dù không có lấy một lời thoại, nhưng thành công tô đậm bầu không khí ưu thương.
Lục Dã nhịn cười, đặt tay lên cửa, làm tư thế muốn đóng cửa: “Em quyết định không đến?”
*Ngũ vị tạp trần: ý chỉ cảm xúc phức tạp lẫn lộn, chua cay mặn ngọt đắng cùng lúc.Triệu Béo hai mắt đỏ au, vẻ mặtc bi thương, trông như sắp khóc đến nơi, nhìn thấy Nam Vận, anh ta ra sức sụt sịt mũi, sau đó nâng tay phải lên che mắt lại, tựa như đang che dấu sự đau thương dưới đáy mắt, không muốn người khác nhìn thấy mình khóc —- Mặc dù một lời thoại cũng không có, nhưng đã thành công nhuộm lên sắc thái bi thương.
Tai của Nam Vận lập tức vểnh lên.
Mặt cô vùi ở vị trí trái tim anh, thấp giọng khóc một lúc, sụt sịt mũi, thập phần kiên định nói: “Em không tha thứ cho anh.”
Lục Dã mặt không đổi sắc, nói như văn mẫu: “Lần đầu đến, xin chỉ giáo nhiều hơn.”Vốn dĩ Lâm Lang cảm thấy diễn xuất của mình đã rất tốt, nhưng so sánh với hai vị này, cô ấy bỗng nhận ra kỹ thuật diễn của mình vẫn cần phải trau dồi thêm.
Nam Vận quả thật có chút giận, mặt mày nghiêm lại trừng anh: “Ngày xưa anh còn trách em lái xe nhanh, không chú ý an toàn, còn anh thì sao?”
Tầm mắt Nam Vận lập tức trở nên nhòe đi, nước mắt thi nhau lăn xuống, giọng nghèn nghẹn, lo lắng chất vấn: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Bệnh viện nào?”
Cúp điện thoại xong, Lâm Lang trông mong nhìn Từ Lâm Ngôn: “Em biểu hiện thế nào?”Cứ thế theo dõi tầm khoảng 20 phút, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, sau đó đi ra từ bên trong là một cô gái xinh đẹp có thân hình cao ráo, ăn mặc thời thượng, trong tay còn cầm theo một hộp quà.Quả nhiên là nhân tài đến từ vai quần chúng.
Giọng điệu Từ Lâm Phong vẫn hờ hững như cũ, nhưng lại rất đanh thép: “Anh còn 10 phút nữa là đến bệnh viện Thánh Bác, hi vọng khi anh đến nơi, chú có thể xuất hiện kịp thời, đừng lãng phí thời gian của anh chú.”
Nam Vận: “Bị, bị tai nạn giao thông.”Giọng điệu Từ Lâm Phong vẫn hờ hững như cũ, nhưng lại rất đanh thép: “Anh còn 10 phút nữa là đến bệnh viện Thánh Bác, hi vọng khi anh đến nơi, chú có thể xuất hiện kịp thời, đừng lãng phí thời gian của anh chú.”Ánh mắt của đạo diễn Từ quả là sáng như sao, chọn diễn viên toàn là thành phần xuất sắc!
Thời khắc cánh cửa chính thức đóng lại, Nam Vận mới nhớ ra cái gì đó, tức đến ngực phập phồng trừng anh: “Em chưa lấy chìa khoá đâu!”
Đây không phải quay phim truyền hình, cũng không phải quay phim điện ảnh, mà là một vở kịch không thể NG. Thân là một đạo diễn, anh ta có trách nhiệm phải trấn an cảm xúc căng thẳng của các diễn viên trước khi bắt đầu biểu diễn chính thức, động viên bọn họ cố gắng, tiện thể miêu tả cho bọn họ thành quả huy hoàng sau khi thành công.
Nam Vận thì lo lắng sốt ruột, còn có chút thấp thỏm bất an.Lúc này, bầu không khí ở hành lang vô cùng nặng nề, Nam Vận bàng hoàng, sợ hãi, bất lực, thậm chí cô còn bắt đầu đoán già đoán non có phải Dã Tử đã ch.ết rồi hay không, vừa rồi Lâm Lang sợ cô không chịu được cú sốc này nên mới không nói cho cô biết.
Nước mắt của Nam Vận vẫn chưa ngừng rơi, mặc dù anh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ.
Lục Vũ Linh cũng khen một câu: “Giỏi lắm!”
Lúc này, bầu không khí ở hành lang vô cùng nặng nề, Nam Vận bàng hoàng, sợ hãi, bất lực, thậm chí cô còn bắt đầu đoán già đoán non có phải Dã Tử đã ch.ết rồi hay không, vừa rồi Lâm Lang sợ cô không chịu được cú sốc này nên mới không nói cho cô biết.Nam Vận nghe vậy lập tức chạy về hướng khu nội trú, vừa chạy vừa lo lắng hỏi: “Bây giờ Dã Tử thế nào rồi?”Đợi lát nữa đẩy cửa phòng bệnh ra, có khả năng cô sẽ phải nhìn thấy một thi thể lạnh băng được phủ vải trắng từ đầu đến chân.
Lâm Lang dựa theo lời thoại trả lời: “Tớ nói một hai câu cũng không nói rõ được, cậu đến đây đi rồi hẵng nói.”
Nam Vận không khỏi thở phào, hốc mắt lại cay cay: “Dọa ch.ết em rồi.”Từ Lâm Ngôn cảm thấy Lục Dã hơi bất thường, còn trưởng anh bị kích thích, vừa định an ủi anh thêm mấy câu, nào ngờ lúc này Lục Dã bỗng mở miệng: “Tôi vừa gọi cho anh cậu một cuộc điện thoại.”Hiển nhiên là chủ nhân căn nhà đang nấu ăn, mũi cô rất thính, có thể ngửi ra là món tôm rang cay.Vừa nghĩ tới đó, cô khóc càng thương tâm hơn.
Lục Dã: “Xin lỗi em….”
Nam Vận vốn không muốn mở cửa, nhưng đột nhiên nhớ tới cái cô họ Nghiêm xinh đẹp kia.
Nước mắt Nam Vận khó khăn lắm mới ngừng lại được, vừa thấy cô ấy khóc thì hốc mắt lập tức lại cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối, nức nở hỏi: “Dã Tử đâu?”Anh họ tỉnh chưa ạ?” Lâm Lang nghẹn ngào hỏi: “Bây giờ có tỉnh táo không?”Từ Lâm Ngôn kiên trì đến cùng: “Anh quản được em chắc?”Lâm Lang dẫn Nam Vận đi đến trước phòng bệnh, nhưng không mở cửa ngay, mà lại nhìn Lục Vũ Linh với đôi mắt đẫm lệ, bắt đầu tiến hành phân cảnh cuối cùng của cô ấy trong ngày hôm nay – kết hợp diễn với ảnh đế.
Lục Dã nhịn cười, đặt tay lên cửa, làm tư thế muốn đóng cửa: “Em quyết định không đến?”
Sau khi nhìn thấy Nam Vận, Hứa Sướng dựa theo kịch bản mà thở dài, tiếng thở dài trầm thấp, mang theo sắc thái đau xót rất rõ ràng —- Mặc dù không có lấy một lời thoại, nhưng thành công tô đậm bầu không khí ưu thương.
Giây phút đó cả người Từ Lâm Ngôn cứng ngắc lại, căng thẳng không thở nổi, hầu kết lên xuống, anh ta mới run run ấn nút nhận, áp di động vào tai, ra vẻ trấn định: “Sao vậy? Nhớ em rồi? Nhưng ông đây không nhớ anh!”Đạt được lời khen từ ảnh đế, Lâm Lang cực kỳ vui.Anh họ tỉnh chưa ạ?” Lâm Lang nghẹn ngào hỏi: “Bây giờ có tỉnh táo không?”
Sau khi nghe được những lời Lâm Lang nói, tim Nam Vận thắt lại, như có một bàn tay đang bóp chặt lấy vậy, đầu óc trống rỗng mất vài giây.
Lục Dã mặt không đổi sắc: “Nếu như anh cậu lái xe nhanh, khoảng chừng 5 phút nữa là đến nơi, cậu đi từ đây xuống tầng, rồi đi đến cổng bệnh viện, ít nhất cũng mất 3 phút, cứ chậm trễ thêm lúc nữa thì cậu chắc chắn sẽ bị muộn.”
Vừa nghĩ tới đó, cô khóc càng thương tâm hơn.Nhất định phải làm cho rõ chuyện này.Vừa nghe thấy câu này, trong lòng Nam Vận lại dấy lên hy vọng —- Có thể tỉnh chứng minh là chưa ch.ết.
Đau.
Sau khi cửa mở ra, Lục Dã cũng không tiến vào, quy quy củ củ đứng ngoài cửa, sắc mặt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ, vô cùng lễ phép mở miệng: “Anh có nấu tôm rang cay, còn xay cả nước ngô, em muốn đến nhà anh ăn cơm không?”
Lâm Lang: “Chú Nghiêm cũng được coi là bạn cũ của cậu tớ, ông ấy rất muốn gả con gái cho anh họ tớ, hơn nữa con gái ông ấy rất chi là xinh, còn vô cùng thích anh họ, cứ như không phải anh họ tớ thì không gả.”Bây giờ cô đã bị dọa sợ rồi, chỉ cần Dã Tử không ch.ết, những tình huống khác cô đều có thể chấp nhận được, cho dù anh có trở thành người thực vật cô cũng chấp nhận.
Lục Dã lại thở dài lần nữa, ném di động lên bệ cửa sổ, lông mày nhíu chặt, đắn đo suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể theo đuổi cô gái nhỏ trở về.
Phí tài sản của cả hai tòa nhà, cộng vào lên đến mười mấy vạn.
Lục Dã mặt không đổi sắc: “Nếu như anh cậu lái xe nhanh, khoảng chừng 5 phút nữa là đến nơi, cậu đi từ đây xuống tầng, rồi đi đến cổng bệnh viện, ít nhất cũng mất 3 phút, cứ chậm trễ thêm lúc nữa thì cậu chắc chắn sẽ bị muộn.”Cô chỉ mong sao anh còn sống.
Lục Dã nghiêm túc nói: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn mời hàng xóm mới ăn bữa cơm thôi.”
Nam Vận hiểu ngay ra vấn đề, sợ hãi và lo lắng trong lòng phút chốc chuyển thành căm giận ngút trời, lấy gối đập về phía anh: “Anh lại lừa em!”Lục Vũ Linh thở dài, mi tâm chau lại, ánh mắt thâm thúy, trong thần sắc có mấy phần đau xót khi anh trai đột nhiên gặp chuyện, lại mang theo sự lo lắng đối với an nguy tính mạng của anh trai. Trang trọng mở miệng, giọng điệu chậm mà trầm đáp: “Tỉnh rồi.”
Cô thật sự rất uất ức, không hiểu tại sao anh cứ luôn lừa dối cô.
Lục Dã khẽ giật mình, mừng rỡ hỏi: “Anh có thể về nhà sao?”
Tim Nam Vận chìm xuống một lần nữa, trong lòng vừa dâng lên 5 phần hi vọng nháy mắt đã mất ba bốn phần, chỉ còn lại 2 phần.Mặc dù lời thoại chỉ có 2 chữ, nhưng lại thành công thể hiện được cảm xúc nội tâm nhân vật, hơn nữa biểu cảm tinh tế, biểu đạt tự nhiên, không hề có chút dấu vết là đang diễn.
Lúc này Lâm Lang đang cùng với mấy người Từ Lâm Ngôn vây quanh một chiếc giường bệnh trong một phòng VIP nào đó ở tầng trên cùng của khu nội trú.
Lên xe, cô cực lực đè nén sự nghẹn ngào, báo địa điểm cho tài xế taxi: “Bệnh, bệnh viện Thánh Bác, mau lên bác tài ơi, xin bác lái nhanh lên!”Từ Lâm Ngôn lập tức bùng nổ: “Đòe mòe, cậu gọi cho anh ta làm cái quần què gì!”Không hổ danh là ảnh đế.
Lục Vũ Linh thở dài, mi tâm chau lại, ánh mắt thâm thúy, trong thần sắc có mấy phần đau xót khi anh trai đột nhiên gặp chuyện, lại mang theo sự lo lắng đối với an nguy tính mạng của anh trai. Trang trọng mở miệng, giọng điệu chậm mà trầm đáp: “Tỉnh rồi.”Lâm Lang khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Nam Vận, buồn bã nói: “Tự cậu vào đi, chúng tớ ở ngoài đợi cậu.”
Triệu Béo và Hứa Sướng đứng bên cạnh Từ Lâm Ngôn.
Nhưng bây giờ Lục Dã thật sự không thể trông nom nổi em trai anh ta nữa rồi, còn trông nom tiếp nữa, sớm muộn gì anh cũng bị Từ Lâm Ngôn giày vò cho ch.ết mất.
Lâm Lang vô cùng bi thương đáp: “Vừa mới phẫu thuật xong.”Nguyện vọng trong lòng Nam Vận là Dã Tử còn sống, bây giờ anh đã tỉnh rồi, tình hình thực tế còn tốt hơn nhiều so với dự đoán của cô, cô thậm chí còn cảm thấy có vài phần mừng rỡ, lập tức đẩy cửa phòng bệnh.
“Chỗ nào cũng đau….” Nam Vận yếu ớt trả lời, nhưng còn chưa nói xong, cô bỗng nhiên nhận ra gì đó, lập tức quên cả đau đớn trên người, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông đang đứng cực kỳ vững vàng trên sàn nhà: “Không phải anh gãy xương sao?!”
Cô không dám tưởng tượng, nếu như anh mất, sau này cuộc sống của cô sẽ ra sao?
Từ Lâm Ngôn cũng muốn vứt ông chủ lại để chuồn đi lắm, nhưng anh ta lại cảm thấy nếu bản thân cứ đi như thế thì thật thất trách, dù sao kịch bản là do anh ta viết, mặc dù không biết nguyên nhân dẫn đến thất bại là gì, nhưng anh ta vẫn phải gánh vác một phần trách nhiệm.Phòng bệnh VIP rất xa hoa, diện tích khá lớn, còn là thiết kế hai phòng ngủ một phòng khách. Khi Nam Vận đẩy cửa vào vẫn chưa nhìn thấy Dã Tử, bởi sau khi đi vào là phòng khách, phòng bệnh thật sự là ở phía bên phải của phòng khách.
Lục Dã mặt không đổi sắc, mặt mày nghiêm túc nói: “Bây giờ thợ mở khoá chắc chắn đóng cửa rồi, nhưng mà anh có thể chứa chấp em một tối.”
Vốn dĩ Nam Vận đã bỏ chặn hai anh em bọn họ, nhưng sau khi trải qua chuyện này, cô lại chặn liên lạc của hai người kia tiếp.
Nam Vận vừa đi vào Lâm Lang đã giúp cô đóng cửa luôn, cô cũng không chú ý đến động tác nhỏ này, chỉ muốn trông thấy Dã Tử càng nhanh càng tốt, nhưng lại không biết anh đang ở phòng nào, nên lớn tiếng gọi: “Dã Tử?”
Họ Nghiêm, rất xinh đẹp, còn muốn gả cho Dã Tử.
Cũng không phải chuyển đi xa, chỉ chuyển từ tầng này lên tầng trên mà thôi.
Thời khắc cánh cửa chính thức đóng lại, Nam Vận mới nhớ ra cái gì đó, tức đến ngực phập phồng trừng anh: “Em chưa lấy chìa khoá đâu!”
Nam Vận tức giận: “Anh nói ra là có thể ra sao? Anh là bác sĩ sao?”Lục Dã lập tức đáp lại: “Anh ở đây.”
Nam Vận ngồi bên cạnh giường bệnh, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, một lúc lâu sau, nước mắt mới ngừng lại, lúc nói chuyện vẫn còn giọng mũi dày đặc: “Sao lại xảy ra tai nạn vậy? Bị thương ở đâu?”
Từ Lâm Ngôn đứng đối diện anh ta, cũng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.Nam Vận đi về phía gian phòng có âm thanh phát ra, đẩy cửa phòng một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy được Dã Tử của cô.
Nam Vận không khỏi thở phào, hốc mắt lại cay cay: “Dọa ch.ết em rồi.”
Đau đến mức mắt cô tối sầm lại, hít thở bằng miệng, nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi.Anh dựa lưng vào đầu giường, ngồi trên giường bệnh, ngoài trán và gò má bị trầy da ra thì nhìn cũng không nghiêm trọng lắm.
Nam Vận: “Bị, bị tai nạn giao thông.”
Lục Dã bị dọa sợ: “A Vận!” Nhảy thẳng từ trên giường xuống, có ưu thế là chân dài, một bước là đến bên cạnh cô, cong gối nửa quỳ, dang tay ôm cô lên, nhanh chóng đặt cô vào giường bệnh.
Di động rung lên một cái, là bên tiểu khu gửi đến thông báo nộp tiền.Phòng bệnh VIP rất xa hoa, diện tích khá lớn, còn là thiết kế hai phòng ngủ một phòng khách. Khi Nam Vận đẩy cửa vào vẫn chưa nhìn thấy Dã Tử, bởi sau khi đi vào là phòng khách, phòng bệnh thật sự là ở phía bên phải của phòng khách.Giây phút đó Nam Vận vui quá mà khóc, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
Đợi cô gái nhỏ đập đủ rồi, anh mới vội vàng giải thích: “Không phải anh cố ý gạt em, anh chỉ muốn được về nhà thôi!”
Đau.
Nam Vận vốn không muốn mở cửa, nhưng đột nhiên nhớ tới cái cô họ Nghiêm xinh đẹp kia.Con người có một loại tâm lý kỳ lạ, khi anh mỗi ngày đều đến, cô không thèm để ý đến anh, bây giờ anh không đến, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ khóc, Lục Dã liền hoảng loạn: “Em đừng khóc, anh không sao!” Anh còn theo bản năng mở chăn ra, muốn đi qua dỗ cô.
….
Cứ thế theo dõi tầm khoảng 20 phút, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, sau đó đi ra từ bên trong là một cô gái xinh đẹp có thân hình cao ráo, ăn mặc thời thượng, trong tay còn cầm theo một hộp quà.
Lục Dã lập tức đuổi theo cô, nắm chặt tay cô, muốn nói gì đó để khuyên cô ở lại, xin cô tha thứ, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Nhất là vào một buổi trưa khi đã trở về ký túc xá, vô tình nghe được Lâm Lang đang tám chuyện với Lưu Niệm: “Hôm Nguyên Đán, công ty cậu tớ có mở buổi tiệc cuối năm, mời rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đến biểu diễn, còn có nhiều nữ nghệ sĩ nhân cơ hội muốn làm quen với anh họ tớ, anh họ bị quấy rầy không chịu nổi, tiết mục còn chưa xem hết đã chuẩn bị đi, sau đó bị chú Nghiêm ngăn lại, chú Nghiêm có một cô con gái.”Nam Vận không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào nhà, đóng cửa rầm một tiếng.Nam Vận thấy thế lập tức chạy đến chỗ anh, ấn đầu vai anh xuống: “Anh đừng lộn xộn!”
Lục Dã không nhịn nổi bật cười, không trêu cô nữa: “Nhà họ Nghiêm không hề có con gái.”
Lúc này Lục Dã mới nhớ ra bây giờ mình là người bị thương, không thể động đậy lung tung, nếu không sẽ bị lộ mất, thế là lập tức ngoan ngoãn ngồi lại giường.
Sau khi nghe được những lời Lâm Lang nói, tim Nam Vận thắt lại, như có một bàn tay đang bóp chặt lấy vậy, đầu óc trống rỗng mất vài giây.Nam Vận đứng im bất động, còn giãy giãy cổ tay, có điều không giãy ra được, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như cũ: “Em đã nói không đi là không đi!”Nước mắt của Nam Vận vẫn chưa ngừng rơi, mặc dù anh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong lòng cô vẫn còn khiếp sợ.
Nam Vận: “Anh muốn mời ai thì mời, dẫu sao em cũng không đi.”
Không đúng, là phán quyết sinh tử.
Từ Lâm Ngôn đứng đối diện anh ta, cũng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.Đau đến mức mắt cô tối sầm lại, hít thở bằng miệng, nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi.Cô không dám tưởng tượng, nếu như anh mất, sau này cuộc sống của cô sẽ ra sao?
Nam Vận vẫn chưa bỏ qua, qua một lúc, cô nói: “Anh thành thật trả lời em một vấn đề, em có thể miễn cưỡng đồng ý ăn cơm với anh, nhưng em không thể tha thứ cho anh.”
Lục Dã không còn cách nào, thở dài, vẻ mặt rầu rĩ không vui, giống hệt đứa trẻ không được ăn kẹo.Từ lúc 5 tuổi cho đến nay, anh vẫn luôn hiện hữu trong sinh mệnh của cô. Ban đầu, anh là người bạn thân nhất, sau đó mẹ cô mất, anh liền trở thành chỗ dựa duy nhất, cũng là sự hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đong đầy quan tâm hỏi thăm anh.Nhưng bây giờ Lục Dã thật sự không thể trông nom nổi em trai anh ta nữa rồi, còn trông nom tiếp nữa, sớm muộn gì anh cũng bị Từ Lâm Ngôn giày vò cho ch.ết mất.Bây giờ cô đã bị dọa sợ rồi, chỉ cần Dã Tử không ch.ết, những tình huống khác cô đều có thể chấp nhận được, cho dù anh có trở thành người thực vật cô cũng chấp nhận.Anh đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mạng cô, nên cô không thể rời khỏi được anh.
Đây không phải quay phim truyền hình, cũng không phải quay phim điện ảnh, mà là một vở kịch không thể NG. Thân là một đạo diễn, anh ta có trách nhiệm phải trấn an cảm xúc căng thẳng của các diễn viên trước khi bắt đầu biểu diễn chính thức, động viên bọn họ cố gắng, tiện thể miêu tả cho bọn họ thành quả huy hoàng sau khi thành công.
“…..”
Lục Dã: “Anh thật sự không quen mà.”Cô gái nhỏ khóc đến nước mắt giàn giụa, Lục Dã đau lòng gần ch.ết, bèn ôm cô vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô, ấm giọng an ủi: “Anh không sao, em đừng lo, anh chắc chắn sẽ luôn luôn ở bên em.”
Lục Vũ Linh cũng khen một câu: “Giỏi lắm!”
Thật ra, từ đầu anh cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng lúc đó vợ nhà người ta sắp sinh em bé, anh cũng không thể bàn chuyện chuyển nhà với bọn họ tại thời điểm đó được, mãi cho đến tuần trước, đứa bé nhà họ đầy tháng, anh mới để môi giới đến thương lượng chuyện chuyển nhà với đôi vợ chồng trẻ.Việc mà đời này anh hối hận nhất, chính là tin tưởng Từ Lâm Ngôn.Nam Vận ngồi bên cạnh giường bệnh, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, một lúc lâu sau, nước mắt mới ngừng lại, lúc nói chuyện vẫn còn giọng mũi dày đặc: “Sao lại xảy ra tai nạn vậy? Bị thương ở đâu?”
Cô gái nhỏ của mình, mình thương.
Triệu Béo và Hứa Sướng đứng bên cạnh Từ Lâm Ngôn.
Nam Vận chạy một mạch từ khu ngoại trú đến khu nằm viện, do chạy quá nhanh, lúc đến thang máy đôi môi cũng đã trắng bệch.Cô ngẩng đầu nhìn anh, đong đầy quan tâm hỏi thăm anh.
Thấy cô gái nhỏ không vui, Lục Dã lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: “Anh đã ý thức sâu sắc được sai lầm, sau này lái xe nhất định sẽ chú ý an toàn.”
Giọng điệu Lục Dã tự nhiên đáp: “Không cẩn thận đâm phải chướng ngại vật trên đường, chân trái gãy xương, không nghiêm trọng lắm.”
Lâm Lang cũng khuyên tiếp: “Anh họ, bây giờ anh mà nói thật, chị dâu tức giận, sau đó bị cô ấy phát hiện, cô ấy vẫn sẽ tức giận. Nếu kiểu gì cũng bị giận thì chi bằng anh cứ mạnh tay cược một ván đi, chỉ cần diễn tốt vở kịch này là anh có thể thuận lợi về nhà rồi!”
Đau.Nam Vận đi về phía gian phòng có âm thanh phát ra, đẩy cửa phòng một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy được Dã Tử của cô.Thang máy lên được một tầng, tim cô lại theo đó mà chìm xuống một phần, khi đến được tầng thứ 10, cô thậm chí còn cảm thấy trái tim mình sắp không đập được nữa.Nam Vận đau lòng không thôi: “Có phải rất đau không?”
“…..”
Lục Vũ Linh thở dài, mi tâm chau lại, ánh mắt thâm thúy, trong thần sắc có mấy phần đau xót khi anh trai đột nhiên gặp chuyện, lại mang theo sự lo lắng đối với an nguy tính mạng của anh trai. Trang trọng mở miệng, giọng điệu chậm mà trầm đáp: “Tỉnh rồi.”
“Không đau.” Lục Dã nhỏ giọng dỗ dành cô gái của anh, “Anh thật sự không sao, em không cần phải lo, anh sẽ xuất viện nhanh thôi.”
Lâm Lang không khỏi cảm thán — Đạo diễn Từ không chỉ là một đạo diễn tốt đa tài đa nghệ, làm việc chu đáo, mà còn là một diễn viên có diễn xuất tuyệt vời.
Tài xế ngây người, thắc mắc nói: “Nếu như bị tai nạn giao thông, 115 đều đưa thẳng đến bệnh viện công lập mới phải chứ? Sao lại đưa đến bệnh viện tư?”Nam Vận không khỏi thở phào, hốc mắt lại cay cay: “Dọa ch.ết em rồi.”
Tim Nam Vận nhảy lên, sắp nhảy cả ra khỏi họng rồi, khóc đáp: “Được…”
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, lấy ra xem, là bên tiểu khu gọi điện cho cô.
Lâm Lang khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Nam Vận, buồn bã nói: “Tự cậu vào đi, chúng tớ ở ngoài đợi cậu.”Nam Vận nghe vậy lập tức chạy về hướng khu nội trú, vừa chạy vừa lo lắng hỏi: “Bây giờ Dã Tử thế nào rồi?”Lục Dã áy náy vô cùng, nhìn cô gái trong lòng mình: “A Vận, xin lỗi em.”
Cô vốn cho rằng đôi anh em họ lừa đảo kia nhất định sẽ dây dưa không dứt như lần trước, cho nên lần này cô không ngừng tự nói với bản thân, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể tin tưởng bọn họ nữa.
Nội thất và đồ gia dụng được sắp xếp rất ngăn nắp, gọn gàng, nhưng trông khá mới, bên cạnh bàn uống nước còn có một đống thùng giấy lớn chưa bóc vỏ.
Anh muốn nói thật với cô.Nam Vận quả thật có chút giận, mặt mày nghiêm lại trừng anh: “Ngày xưa anh còn trách em lái xe nhanh, không chú ý an toàn, còn anh thì sao?”
Bên quản lý toà nhà nói ống nước bị vỡ, bảo cô kiểm tr.a xem trong nhà có bị rò nước không, cho nên việc đầu tiên khi cô vào nhà là đi kiểm tr.a phòng bếp và nhà vệ sinh.
Trải qua hơn một tháng không có nhà để về, bây giờ Lục Dã chỉ muốn về nhà: “Bây giờ anh có thể ra viện rồi.”Lục Dã: “Anh thật sự không quen mà.”Lục Dã lại xin lỗi cô gái nhỏ thêm lần nữa: “Xin lỗi em.” Rồi thề thốt bảo đảm: “Sau này anh nhất định sẽ chú ý hơn!”
Nam Vận đen mặt, trừng Lục Dã, chất vấn: “Cô ta là ai?”
Lục Dã cầm bánh kem, đứng trước cửa lại hỏi lần nữa: “Không đến thật à?”
Từ Lâm Ngôn lập tức bùng nổ: “Đòe mòe, cậu gọi cho anh ta làm cái quần què gì!”Nam Vận xụ mặt, học theo bộ dáng của anh khi trách mắng cô: “Nếu sau này để em phát hiện ra anh lái xe không chú ý an toàn thì anh đừng hòng nghĩ đến việc lái xe nữa!”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa ra vào.
Nửa trước giường bệnh được nâng lên một chút, Lục Dã đang dựa vào gối nằm trên giường, trên người mặc một bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên phải trán có dán một miếng băng gạc, bắp chân bên trái thì được bó thạch cao, gò má trái và mu bàn tay phải còn được kỹ thuật trang điểm cao siêu vẽ thành vết máu ứ đọng, nhìn tổng thể thì giống y hệt người vừa bị tai nạn giao thông.
Lục Dã mặt không đổi sắc: “Cô ấy nói thế nào?”Lục Dã bật cười.
Nói xong, xoay người chuồn đi.
Lục Dã gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng, ung dung nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Nhưng tình huống tệ nhất cứ không khống chế được quanh quẩn trong đầu Nam Vận, làm cô vô cùng sợ hãi —– Ngộ nhỡ cô không thể gặp lại được Dã Tử thì làm sao đây?Từ nãy đến giờ, nước mắt cô chưa từng ngừng rơi.Nam Vận bất mãn: “Anh cười cái gì? Em đang phê bình anh đấy!”
Cô gái nhỏ khóc đến nước mắt giàn giụa, Lục Dã đau lòng gần ch.ết, bèn ôm cô vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô, ấm giọng an ủi: “Anh không sao, em đừng lo, anh chắc chắn sẽ luôn luôn ở bên em.”
Từ Lâm Ngôn im lặng trong giây lát, xoay người co cẳng chạy.
Người này thật là không nghiêm túc chút nào hết, lúc trước khi anh phê bình cô, cô chưa bao giờ cười đâu nhé, mà cũng không dám cười.
Là món cô thích ăn, nếu như có thêm nước ngô xay, vậy thì càng hoàn hảo.
Nghe thấy tiếng khóc của cô gái nhỏ, trong lòng Lục Dã vô cùng khó chịu, vừa đau lòng vừa áy náy, đột nhiên cảm thấy hối hận, anh không nên dùng an nguy tính mạng của mình để gạt cô, cô gái nhỏ chắc chắn đã bị dọa hoảng rồi.
Lục Dã thở dài, cảm thấy thật mệt tim: “Đi với anh cậu đi, coi như tôi xin cậu.”Thấy cô gái nhỏ không vui, Lục Dã lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: “Anh đã ý thức sâu sắc được sai lầm, sau này lái xe nhất định sẽ chú ý an toàn.”
Nam Vận không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào nhà, đóng cửa rầm một tiếng.
Nam Vận: “Thế còn tạm được!”
Tim Nam Vận lại tiếp tục nâng lên tới cổ họng, không kìm được mà suy nghĩ lung tung — Tại sao không nói cho cô biết? Nghiêm trọng lắm sao? Sợ cô không chịu nổi?
Lục Dã nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên cúi đầu xuống, cắn môi của cô, cạy mở hàm răng, gấp gáp hôn xuống.
Không thể không nói, đạo diễn Từ là một đạo diễn yêu nghề, mọi việc đều được sắp xếp tỉ mỉ, chu đáo.
Cô căn bản không thể bỏ được anh….Anh đã rất lâu không được hôn cô gái nhỏ của anh rồi.
Nhưng khi cửa phòng bệnh được mở ra, Nam Vận nghiêm mặt đi ra, mọi người đều có một dự cảm chẳng lành.
Nam Vận đen mặt, trừng Lục Dã, chất vấn: “Cô ta là ai?”Cái hôn này khí thế mạnh mẽ, Nam Vận không có chút phòng bị, cũng không có sức chống cự, nhưng đây là phòng bệnh, cô vô cùng lo lắng lỡ có người đột nhiên tiến vào, ngoan ngoãn phối hợp một lúc rồi bắt đầu vặn vẹo thân thể, vội vàng kết thúc nụ hôn này.
Là món cô thích ăn, nếu như có thêm nước ngô xay, vậy thì càng hoàn hảo.
Trên thế giới này, người mà Từ nhị thiếu sợ nhất, chính là đại thiếu gia nhà họ Từ, Từ Lâm Phong.
Nhìn là biết vừa mới chuyển đến.Bị ép dừng lại, Lục Dã hoàn toàn không thỏa mãn, còn muốn hôn nữa, cô gái nhỏ lại đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Ngoài cửa có người.”
Suốt cả 1 tuần, Dã Tử vẫn không đến tìm cô, Lâm Lang cũng không giống trước đó, líu lo không ngừng nói tốt cho anh họ bên tai cô như lần trước.
Từ Lâm Ngôn im lặng trong giây lát, xoay người co cẳng chạy.Càng đến gần bệnh viện, khủng hoảng trong lòng lại càng trầm trọng, cảm giác như đang đón nhận ngày tận thế.Lục Dã nói rất chắc chắn: “Bọn họ sẽ không vào đâu.”
Thật ra, từ đầu anh cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng lúc đó vợ nhà người ta sắp sinh em bé, anh cũng không thể bàn chuyện chuyển nhà với bọn họ tại thời điểm đó được, mãi cho đến tuần trước, đứa bé nhà họ đầy tháng, anh mới để môi giới đến thương lượng chuyện chuyển nhà với đôi vợ chồng trẻ.
Anh không chịu được khi nghe cô khóc, bất kể là lúc trước hay bây giờ, chỉ cần cô khóc một cái là anh sẽ mềm lòng.Nam Vận thái độ kiên quyết: “Vậy cũng không được!”
Nam Vận khiêm tốn trả lời: “Tạm, tạm được ạ.”
Anh không chịu được khi nghe cô khóc, bất kể là lúc trước hay bây giờ, chỉ cần cô khóc một cái là anh sẽ mềm lòng.
Đến giờ phút này cô mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói “không có tin gì lại chính là tin tốt nhất”.Nội thất và đồ gia dụng được sắp xếp rất ngăn nắp, gọn gàng, nhưng trông khá mới, bên cạnh bàn uống nước còn có một đống thùng giấy lớn chưa bóc vỏ.Lục Dã không còn cách nào, thở dài, vẻ mặt rầu rĩ không vui, giống hệt đứa trẻ không được ăn kẹo.
Vốn dĩ Nam Vận đã bỏ chặn hai anh em bọn họ, nhưng sau khi trải qua chuyện này, cô lại chặn liên lạc của hai người kia tiếp.
Nam Vận vội vàng an ủi: “Về nhà rồi nói.”
Chính là cảm giác trước có sói, sau có hổ.Lục Dã khẽ giật mình, mừng rỡ hỏi: “Anh có thể về nhà sao?”
Lục Dã mặt không đổi sắc, nói như văn mẫu: “Lần đầu đến, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Nam Vận đi về phía gian phòng có âm thanh phát ra, đẩy cửa phòng một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy được Dã Tử của cô.
Từ Lâm Ngôn giơ ngón tay cái với cô ấy.
“…..”Nam Vận gật đầu: “Ừm.” Khoảnh khắc khi biết được tin anh xảy ra tai nạn, cô đã âm thầm thề, chỉ cần anh còn sống, cô nhất định sẽ mang anh về nhà, không bao giờ rời khỏi anh nữa.
Hàng xóm mới sao?Lục Dã khẽ chau mày, rồi nhẹ thở dài: “Được rồi, vậy anh chỉ có thể mời người khác vậy!”Lục Dã gấp gáp hỏi: “Khi nào?”
Nam Vận đứng nguyên tại chỗ, mím môi, giận dỗi trừng anh—— Còn chuẩn bị mời ai nữa cơ à?
Nam Vận bất đắc dĩ: “Chắc chắn là chờ anh ra viện rồi.”
Lục Dã mặt không đổi sắc, nói như văn mẫu: “Lần đầu đến, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Thấy cô gái nhỏ không vui, Lục Dã lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: “Anh đã ý thức sâu sắc được sai lầm, sau này lái xe nhất định sẽ chú ý an toàn.”Trải qua hơn một tháng không có nhà để về, bây giờ Lục Dã chỉ muốn về nhà: “Bây giờ anh có thể ra viện rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đong đầy quan tâm hỏi thăm anh.
Lưu Niệm: “À, tớ biết rồi, có thể hiểu được.”“…..”
Tim Nam Vận nhảy lên, sắp nhảy cả ra khỏi họng rồi, khóc đáp: “Được…”Đau.Giây phút đó Nam Vận vui quá mà khóc, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.Đúng là đứa trẻ 3 tuổi.
Ánh mắt của đạo diễn Từ quả là sáng như sao, chọn diễn viên toàn là thành phần xuất sắc!
Lâm Lang: “Anh họ tớ còn có thể có thái độ nào nữa chứ?”
Nam Vận tức giận: “Anh nói ra là có thể ra sao? Anh là bác sĩ sao?”
Không cần nói nhiều, kế hoạch thất bại.
Đây không phải quay phim truyền hình, cũng không phải quay phim điện ảnh, mà là một vở kịch không thể NG. Thân là một đạo diễn, anh ta có trách nhiệm phải trấn an cảm xúc căng thẳng của các diễn viên trước khi bắt đầu biểu diễn chính thức, động viên bọn họ cố gắng, tiện thể miêu tả cho bọn họ thành quả huy hoàng sau khi thành công.Lục Dã sa mạc lời. Mặc dù muốn mau mau về nhà, nhưng anh cũng không quên mình vẫn đang diễn kịch, vì để không bị lộ tẩy, chỉ có thể cố ép sự nôn nóng này xuống, ung dung nói: “Bác sĩ nói ngày mai có thể ra viện.”
Nam Vận giờ mới để ý, trên nắp hộp quà có in logo của tiệm bánh Lovia.
Lúc Từ Lâm Ngôn vào phòng, Lục Dã đang khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào cửa sổ.Nam Vận: “Vậy thì đợi ngày mai bác sĩ đến rồi nói.”
Câu chuyện nói đến đây, đột ngột dừng lại.Bên bác sĩ cũng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, Lục Dã bình tĩnh nói: “Ừ.” Sau đó anh nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của cô: “Đi rửa mặt đi, em sắp khóc thành con mèo mướp rồi này.”
Trên đời này không có thuốc hối hận.Nam Vận bất mãn: “Anh mới là mèo mướp ấy.” Nhưng cô vẫn chuẩn bị ra nhà vệ sinh rửa mặt, tuy nhiên khi cô đứng dậy, chân trái bỗng vấp vào chân phải, thân thể đột ngột mất cân bằng, cả người nhanh chóng ngã ập về phía trước, Lục Dã muốn đi đỡ cô cũng không còn kịp nữa.
Lục Dã: “Xin lỗi em….”
Nhưng anh ta nói mấy lời này, Lục Dã một chữ cũng không muốn nghe, song việc đã đến nước này, anh không nghe cũng phải nghe— Đây là cái giá phải trả khi tin tưởng Từ Lâm Ngôn.Con người có một loại tâm lý kỳ lạ, khi anh mỗi ngày đều đến, cô không thèm để ý đến anh, bây giờ anh không đến, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.Đằng trước còn có một chiếc ghế, cô ngã xuống đụng vào nó làm chiếc ghế cũng đổ lăn ra, khi đổ xuống, chiếc ghế còn đập vào đầu cô.
Nam Vận bất mãn: “Anh cười cái gì? Em đang phê bình anh đấy!”Nam Vận: “…..” Thế em còn phải cảm ơn tên lừa đảo nhà anh đã đóng cửa để em ở ngoài nữa à?Đau.
Từ nãy đến giờ, nước mắt cô chưa từng ngừng rơi.
Nhưng tình huống tệ nhất cứ không khống chế được quanh quẩn trong đầu Nam Vận, làm cô vô cùng sợ hãi —– Ngộ nhỡ cô không thể gặp lại được Dã Tử thì làm sao đây?Toàn thân đều đau.
“…..”
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lấy hết dũng khí vào phòng bệnh, chuẩn bị đi làm công tác tâm lý cho vị nam chính có khả năng cả đời này sẽ không về được nhà kia.
Nam Vận đứng nguyên tại chỗ, mím môi, giận dỗi trừng anh—— Còn chuẩn bị mời ai nữa cơ à?Đau đến mức mắt cô tối sầm lại, hít thở bằng miệng, nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi.
Lúc chuông điện thoại của Lâm Lang vang lên, Từ Lâm Ngôn lập tức ngậm miệng, bầu không khí trong phòng bệnh đã bị sự căng thẳng bao phủ chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt tập trung lên người Lâm Lang.
Nam Vận bất lực đến cùng cực, khóc òa lên đáp: “Cháu không kiên cường nổi.”
Lúc này Lâm Lang đang cùng với mấy người Từ Lâm Ngôn vây quanh một chiếc giường bệnh trong một phòng VIP nào đó ở tầng trên cùng của khu nội trú.Lục Dã bị dọa sợ: “A Vận!” Nhảy thẳng từ trên giường xuống, có ưu thế là chân dài, một bước là đến bên cạnh cô, cong gối nửa quỳ, dang tay ôm cô lên, nhanh chóng đặt cô vào giường bệnh.
Ngồi trên xe, Nam Vận vẫn không ngừng khóc, muốn nhắn tin hỏi Lâm Lang tình hình của Dã Tử, lại sợ nhận được tin xấu.
Lục Dã chỉ có thể nói: “Gạt em là anh không đúng, mời em ăn bữa cơm, tặng quà xin lỗi em được không?”
Nam Vận đau đến chảy nước mắt, Lục Dã đứng bên giường, lo lắng không thôi, liên tục hỏi han: “Đau chỗ nào?”
Nam Vận trở thành một trò cười, mặt đỏ bừng lên.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa ra vào.“Chỗ nào cũng đau….” Nam Vận yếu ớt trả lời, nhưng còn chưa nói xong, cô bỗng nhiên nhận ra gì đó, lập tức quên cả đau đớn trên người, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông đang đứng cực kỳ vững vàng trên sàn nhà: “Không phải anh gãy xương sao?!”
Nam Vận hiểu ngay ra vấn đề, sợ hãi và lo lắng trong lòng phút chốc chuyển thành căm giận ngút trời, lấy gối đập về phía anh: “Anh lại lừa em!”
Nam Vận vừa đi vào Lâm Lang đã giúp cô đóng cửa luôn, cô cũng không chú ý đến động tác nhỏ này, chỉ muốn trông thấy Dã Tử càng nhanh càng tốt, nhưng lại không biết anh đang ở phòng nào, nên lớn tiếng gọi: “Dã Tử?”Nhưng anh ta nói mấy lời này, Lục Dã một chữ cũng không muốn nghe, song việc đã đến nước này, anh không nghe cũng phải nghe— Đây là cái giá phải trả khi tin tưởng Từ Lâm Ngôn. Lục Dã: “…..”
….
Nam Vận đau đến chảy nước mắt, Lục Dã đứng bên giường, lo lắng không thôi, liên tục hỏi han: “Đau chỗ nào?”Nam Vận hiểu ngay ra vấn đề, sợ hãi và lo lắng trong lòng phút chốc chuyển thành căm giận ngút trời, lấy gối đập về phía anh: “Anh lại lừa em!”
Lục Dã gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng, ung dung nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Nam Vận không thèm nhìn bọn họ thêm một cái, dứt khoát bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.Lục Dã cũng không tránh, đứng yên tại chỗ, mặc cho cô trút giận.
Hai người họ rốt cuộc là thuê nhà hay mua nhà vậy? Nguyên nhân chuyển nhà là do đến hạn hợp đồng sao? Hay là cần tiền gấp nên bán nhà?
Đạo diễn Từ thấy thế lập tức trấn an nói: “Không sao, bình tĩnh, không cần căng thẳng, chính bởi vì em có năng lực vượt trội, thiên phú hơn người, anh mới chọn em làm nữ chính!”Đợi cô gái nhỏ đập đủ rồi, anh mới vội vàng giải thích: “Không phải anh cố ý gạt em, anh chỉ muốn được về nhà thôi!”
Nam Vận vội vàng an ủi: “Về nhà rồi nói.”Nam Vận giận tím người, vừa rồi cô lo cho anh gần chét, kết quả người này lại lừa cô. Hít sâu một hơi, cô mặt không cảm xúc trừng anh: “Cả đời này anh đừng hòng về được nhà.”
Lục Dã không còn cách nào, thở dài, vẻ mặt rầu rĩ không vui, giống hệt đứa trẻ không được ăn kẹo.
Bị ép dừng lại, Lục Dã hoàn toàn không thỏa mãn, còn muốn hôn nữa, cô gái nhỏ lại đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Ngoài cửa có người.”Lục Dã lạnh nhạt, gằn từng chữ nói: “Để anh ta đón cậu về nhà.”Nói xong, cô nhảy thẳng xuống giường bệnh, bước nhanh về phía cửa.
Nam Vận vừa đi vào Lâm Lang đã giúp cô đóng cửa luôn, cô cũng không chú ý đến động tác nhỏ này, chỉ muốn trông thấy Dã Tử càng nhanh càng tốt, nhưng lại không biết anh đang ở phòng nào, nên lớn tiếng gọi: “Dã Tử?”
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Lục Dã lập tức đuổi theo cô, nắm chặt tay cô, muốn nói gì đó để khuyên cô ở lại, xin cô tha thứ, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Lục Dã sa mạc lời. Mặc dù muốn mau mau về nhà, nhưng anh cũng không quên mình vẫn đang diễn kịch, vì để không bị lộ tẩy, chỉ có thể cố ép sự nôn nóng này xuống, ung dung nói: “Bác sĩ nói ngày mai có thể ra viện.”
Tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn tin nhắn thông báo nộp tiền kia, Lục Dã bỗng dưng nghĩ ra cách.
Di động của cô cũng chưa kịp lấy, chân còn đang đi dép lê.Anh lại gạt cô thêm một lần nữa, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
Vẻ mặt Nam Vận hờ hững, không chút lưu tình: “Buông tay.”
Không đúng, là phán quyết sinh tử.Khi Lâm Lang nhận được điện thoại của Nam Vận, đạo diễn Từ đang làm công tác động viên sau cùng —Lục Dã cau chặt mày, vẻ mặt nôn nóng, trong ánh mắt và giọng điệu mang theo sự cầu xin: “A Vận…”
“…..”Nam Vận vừa tức vừa ấm ức, hốc mắt lại đỏ lên: “Buông tay!”
Lâm Lang cắn môi dưới, trông như đang phân vân nên trả lời vấn đề này như thế nào, cuối cùng thở dài nói: “Cậu tự mình đi xét m đi.”
Lục Dã: “Xin lỗi em….”
Tài xế ngây người, thắc mắc nói: “Nếu như bị tai nạn giao thông, 115 đều đưa thẳng đến bệnh viện công lập mới phải chứ? Sao lại đưa đến bệnh viện tư?”
Phòng bệnh VIP rất xa hoa, diện tích khá lớn, còn là thiết kế hai phòng ngủ một phòng khách. Khi Nam Vận đẩy cửa vào vẫn chưa nhìn thấy Dã Tử, bởi sau khi đi vào là phòng khách, phòng bệnh thật sự là ở phía bên phải của phòng khách.
“Chỗ nào cũng đau….” Nam Vận yếu ớt trả lời, nhưng còn chưa nói xong, cô bỗng nhiên nhận ra gì đó, lập tức quên cả đau đớn trên người, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông đang đứng cực kỳ vững vàng trên sàn nhà: “Không phải anh gãy xương sao?!”Đi vào thang máy, cô vội vàng ấn tầng 10, sau đó bắt đầu thở dốc hổn hển.Nam Vận nhắm mắt, hai dòng lệ lăn xuống.
Bây giờ cô đã bị dọa sợ rồi, chỉ cần Dã Tử không ch.ết, những tình huống khác cô đều có thể chấp nhận được, cho dù anh có trở thành người thực vật cô cũng chấp nhận.Cô thật sự rất uất ức, không hiểu tại sao anh cứ luôn lừa dối cô.
Nam Vận đau đến chảy nước mắt, Lục Dã đứng bên giường, lo lắng không thôi, liên tục hỏi han: “Đau chỗ nào?”
Lâm Lang khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Nam Vận, buồn bã nói: “Tự cậu vào đi, chúng tớ ở ngoài đợi cậu.”
Lục Dã lại xin lỗi cô gái nhỏ thêm lần nữa: “Xin lỗi em.” Rồi thề thốt bảo đảm: “Sau này anh nhất định sẽ chú ý hơn!”Là thấy cô rất dễ lừa sao?
Vốn dĩ Lâm Lang cảm thấy diễn xuất của mình đã rất tốt, nhưng so sánh với hai vị này, cô ấy bỗng nhận ra kỹ thuật diễn của mình vẫn cần phải trau dồi thêm.
Hay là cảm thấy cô ngốc?
Nam Vận khiêm tốn trả lời: “Tạm, tạm được ạ.”
Nam Vận: “Không đi!” Nói xong, lại đóng cửa rầm một cái.
Lục Dã tự trách và đau lòng, ôm chặt lấy cô gái nhỏ, không ngừng xin lỗi cô: “Xin lỗi em, xin lỗi em….”
Đám lừa đảo: “….”
Cô gái nhỏ khóc đến nước mắt giàn giụa, Lục Dã đau lòng gần ch.ết, bèn ôm cô vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cô, ấm giọng an ủi: “Anh không sao, em đừng lo, anh chắc chắn sẽ luôn luôn ở bên em.”
Cô vốn cho rằng đôi anh em họ lừa đảo kia nhất định sẽ dây dưa không dứt như lần trước, cho nên lần này cô không ngừng tự nói với bản thân, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể tin tưởng bọn họ nữa.Anh đã rất lâu không được hôn cô gái nhỏ của anh rồi.Mặt cô vùi ở vị trí trái tim anh, thấp giọng khóc một lúc, sụt sịt mũi, thập phần kiên định nói: “Em không tha thứ cho anh.”
Thái độ Nam Vận kiên định: “Không đi!”
Lục Dã tự trách và đau lòng, ôm chặt lấy cô gái nhỏ, không ngừng xin lỗi cô: “Xin lỗi em, xin lỗi em….”Tài xế đáp lại: “Không có gì đâu cô gái, chúc cháu may mắn.”Lục Dã bây giờ cũng không yêu cầu xa vời nhận được sự tha thứ của cô gái nhỏ, khẽ thở dài: “Đều do anh sai, em phạt anh thế nào cũng được.”
Nam Vận giận tím người, vừa rồi cô lo cho anh gần chét, kết quả người này lại lừa cô. Hít sâu một hơi, cô mặt không cảm xúc trừng anh: “Cả đời này anh đừng hòng về được nhà.”
“Không đau.” Lục Dã nhỏ giọng dỗ dành cô gái của anh, “Anh thật sự không sao, em không cần phải lo, anh sẽ xuất viện nhanh thôi.”Nam Vận không nói gì nữa, qua một lúc, cảm xúc cô đã ổn định được một chút, giãy khỏi lòng anh, nghiêm túc cảnh cáo: “Không được theo em.” Nói xong, cô quay người rời đi.
May là không bị rò nước.
Đợi lát nữa đẩy cửa phòng bệnh ra, có khả năng cô sẽ phải nhìn thấy một thi thể lạnh băng được phủ vải trắng từ đầu đến chân.Cuộc gọi đến của Nam Vận chính là tiếng chuông báo hiệu buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Lâm Lang không kịp phòng bị, toàn thân cứng đờ, chợt cảm thấy vô cùng hồi hộp.Mấy người Từ Lâm Ngôn vẫn luôn đợi ngoài cửa, mong chờ mòn mỏi tin tốt.
Nhưng khi cửa phòng bệnh được mở ra, Nam Vận nghiêm mặt đi ra, mọi người đều có một dự cảm chẳng lành.
Ngồi trên xe, Nam Vận vẫn không ngừng khóc, muốn nhắn tin hỏi Lâm Lang tình hình của Dã Tử, lại sợ nhận được tin xấu.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, lấy ra xem, là bên tiểu khu gọi điện cho cô.
Không cần nói nhiều, kế hoạch thất bại.Lâm Lang cắn môi dưới, trông như đang phân vân nên trả lời vấn đề này như thế nào, cuối cùng thở dài nói: “Cậu tự mình đi xét m đi.”Nam Vận không nói một lời, dùng ánh mắt quét hết 5 người một lượt, cuối cùng tức đến nổ phổi quát lên: “Lừa đảo! Một đám lừa đảo!”
Nam Vận: “Em đã nghe Lâm Lang nói hết rồi!”Hàng xóm mới sao?Đám lừa đảo: “….”
Nam Vận nhắm mắt, hai dòng lệ lăn xuống.Nam Vận không thèm nhìn bọn họ thêm một cái, dứt khoát bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Lúc này Lục Dã mới nhớ ra bây giờ mình là người bị thương, không thể động đậy lung tung, nếu không sẽ bị lộ mất, thế là lập tức ngoan ngoãn ngồi lại giường.
Không cần nói nhiều, kế hoạch thất bại.
Lục Dã bật cười.
Năm người ở hành lang hai mặt nhìn nhau, không dám đuổi theo Nam Vận, cũng không dám tiến vào phòng bệnh.
Nội thất và đồ gia dụng được sắp xếp rất ngăn nắp, gọn gàng, nhưng trông khá mới, bên cạnh bàn uống nước còn có một đống thùng giấy lớn chưa bóc vỏ.Là thấy cô rất dễ lừa sao?Chính là cảm giác trước có sói, sau có hổ.
Em ngược lại muốn xem xem anh muốn mời ai đến!Nam Vận đau lòng không thôi: “Có phải rất đau không?”Tiến thoái lưỡng nan.
Lục Dã nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên cúi đầu xuống, cắn môi của cô, cạy mở hàm răng, gấp gáp hôn xuống.
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ kéo dài ròng rã một phút, ai cũng không dám nói chuyện, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Đắn đo một hồi, cô quyết định đi mở cửa.Sau khi cửa mở ra, Lục Dã cũng không tiến vào, quy quy củ củ đứng ngoài cửa, sắc mặt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ, vô cùng lễ phép mở miệng: “Anh có nấu tôm rang cay, còn xay cả nước ngô, em muốn đến nhà anh ăn cơm không?”Nam Vận ngồi bên cạnh giường bệnh, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, một lúc lâu sau, nước mắt mới ngừng lại, lúc nói chuyện vẫn còn giọng mũi dày đặc: “Sao lại xảy ra tai nạn vậy? Bị thương ở đâu?”Cuối cùng là Lục Vũ Linh ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: “Khụ…À ừm, tôi, vợ tôi ngày mai về nhà rồi, tôi về trước để dọn dẹp phòng ốc đây, cáo từ.”
Nam Vận: “Vậy thì đợi ngày mai bác sĩ đến rồi nói.”
Lục Dã không nhịn nổi bật cười, không trêu cô nữa: “Nhà họ Nghiêm không hề có con gái.”
Nhưng anh ta nói mấy lời này, Lục Dã một chữ cũng không muốn nghe, song việc đã đến nước này, anh không nghe cũng phải nghe— Đây là cái giá phải trả khi tin tưởng Từ Lâm Ngôn.
Giây phút đó cả người Từ Lâm Ngôn cứng ngắc lại, căng thẳng không thở nổi, hầu kết lên xuống, anh ta mới run run ấn nút nhận, áp di động vào tai, ra vẻ trấn định: “Sao vậy? Nhớ em rồi? Nhưng ông đây không nhớ anh!”Năm người ở hành lang hai mặt nhìn nhau, không dám đuổi theo Nam Vận, cũng không dám tiến vào phòng bệnh.Nhưng khi cửa phòng bệnh được mở ra, Nam Vận nghiêm mặt đi ra, mọi người đều có một dự cảm chẳng lành.Nói xong, xoay người chuồn đi.
Trông thấy Từ Lâm Ngôn, anh cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nâng mí mắt lên, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn anh ta.
Màn hóa trang này đều là kế hoạch do một tay Từ Lâm Ngôn sắp đặt.Lâm Lang thấy thế, lập tức nói tiếp: “À ờ…em sắp thi cuối kỳ rồi, nhiệm vụ quan trọng mà thời gian thì eo hẹp, em về trường ôn tập đây, cáo từ.” Nói xong, người cũng mất hút.
Tài xe còn chưa kịp đỗ xe xong, Nam Vận đã quét mã trả tiền xe, xong xuôi còn trịnh trọng nói với bác tài: “Cảm ơn bác.”
Triệu Béo: “A hèm…nhà tôi có chút chuyện, bắt buộc phải về ngay lập tức, cáo từ.”
Nhưng cô lập tức ổn định lại tinh thần, ép những ý nghĩ tiếc nuối này xuống, không ngừng nói với bản thân: không thể suy nghĩ như vậy nữa, tuyệt đối không được nghĩ, như thế là đang trù Dã Tử!
Lục Dã gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng, ung dung nói: “Ừ, tôi biết rồi.”Hứa Sướng: “À à…bạn gái hẹn tôi ăn tối, tôi mà không đi thì muộn mất, cáo từ.”
Nước mắt Nam Vận khó khăn lắm mới ngừng lại được, vừa thấy cô ấy khóc thì hốc mắt lập tức lại cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối, nức nở hỏi: “Dã Tử đâu?”
Nhất là vào một buổi trưa khi đã trở về ký túc xá, vô tình nghe được Lâm Lang đang tám chuyện với Lưu Niệm: “Hôm Nguyên Đán, công ty cậu tớ có mở buổi tiệc cuối năm, mời rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đến biểu diễn, còn có nhiều nữ nghệ sĩ nhân cơ hội muốn làm quen với anh họ tớ, anh họ bị quấy rầy không chịu nổi, tiết mục còn chưa xem hết đã chuẩn bị đi, sau đó bị chú Nghiêm ngăn lại, chú Nghiêm có một cô con gái.”
Lục Dã: “…..”Không đến 3 phút, cả đám người đã lặn mất tăm, hành lang dài đằng đẵng chỉ còn lại một mình đạo diễn Từ.
Nam Vận kể lại không sót một chữ những lời Lâm Lang nói.
Nam Vận gật đầu: “Ừm.” Khoảnh khắc khi biết được tin anh xảy ra tai nạn, cô đã âm thầm thề, chỉ cần anh còn sống, cô nhất định sẽ mang anh về nhà, không bao giờ rời khỏi anh nữa.Từ Lâm Ngôn cũng muốn vứt ông chủ lại để chuồn đi lắm, nhưng anh ta lại cảm thấy nếu bản thân cứ đi như thế thì thật thất trách, dù sao kịch bản là do anh ta viết, mặc dù không biết nguyên nhân dẫn đến thất bại là gì, nhưng anh ta vẫn phải gánh vác một phần trách nhiệm.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lấy hết dũng khí vào phòng bệnh, chuẩn bị đi làm công tác tâm lý cho vị nam chính có khả năng cả đời này sẽ không về được nhà kia.
Nam Vận đi về phía gian phòng có âm thanh phát ra, đẩy cửa phòng một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy được Dã Tử của cô.
Ánh mắt của đạo diễn Từ quả là sáng như sao, chọn diễn viên toàn là thành phần xuất sắc!Nước mắt Nam Vận khó khăn lắm mới ngừng lại được, vừa thấy cô ấy khóc thì hốc mắt lập tức lại cay cay, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối, nức nở hỏi: “Dã Tử đâu?”Không hổ danh là ảnh đế.Lục Dã đã cởi bộ đồng phục bệnh nhân ra, cũng đập vỡ cả tấm thạch cao, thay bộ âu phục của mình vào, rốt cuộc thoát khỏi gông xiềng của kịch bản, khôi phục khí chất thành thục ổn trọng.
Triệu Béo: “A hèm…nhà tôi có chút chuyện, bắt buộc phải về ngay lập tức, cáo từ.”
Cô gái ship hàng xong thì đi ngay.Việc mà đời này anh hối hận nhất, chính là tin tưởng Từ Lâm Ngôn.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Chắc chắn là chờ anh ra viện rồi.”
Nam Vận kể lại không sót một chữ những lời Lâm Lang nói.
Sau đó cô chạy vào cổng lớn của bệnh viện Thánh Bác, chạy thẳng đến cửa ra vào của khu khám bệnh, cô mới nhận ra Lâm Lang không nói cho cô biết địa chỉ cụ thể, nên cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy.Lên xe, cô cực lực đè nén sự nghẹn ngào, báo địa điểm cho tài xế taxi: “Bệnh, bệnh viện Thánh Bác, mau lên bác tài ơi, xin bác lái nhanh lên!”Lúc Từ Lâm Ngôn vào phòng, Lục Dã đang khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào cửa sổ.
Suốt cả 1 tuần, Dã Tử vẫn không đến tìm cô, Lâm Lang cũng không giống trước đó, líu lo không ngừng nói tốt cho anh họ bên tai cô như lần trước.Suốt cả 1 tuần, Dã Tử vẫn không đến tìm cô, Lâm Lang cũng không giống trước đó, líu lo không ngừng nói tốt cho anh họ bên tai cô như lần trước.Trông thấy Từ Lâm Ngôn, anh cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nâng mí mắt lên, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn anh ta.
Đúng là đứa trẻ 3 tuổi.
Tài xế không nhịn được hỏi: “Ai trong nhà xảy ra chuyện vậy?”Từ Lâm Ngôn cân nhắc ngôn ngữ một chút, nói: “Anh zai, cậu nghĩ thoáng chút, trời không tuyệt đường người, kiểu gì cũng có cách để cậu về được nhà mà.”
Giọng mũi của Nam Vận cũng rất nặng, cô là khóc thật, hoang mang thấp thỏm đứng trước khoa khám bệnh, vội vàng hỏi: “Tớ đang ở khu khám bệnh, Dã Tử đang ở đâu vậy?”
Càng đến gần bệnh viện, khủng hoảng trong lòng lại càng trầm trọng, cảm giác như đang đón nhận ngày tận thế.Thái độ Nam Vận kiên định: “Không đi!”Lục Dã gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng, ung dung nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lovia cung cấp phục vụ cao cấp, đưa hàng đến tận nhà, hơn nữa người đưa hàng đều là trai xinh gái đẹp, bảo đảm khách hàng được thưởng thức sự tuyệt vời từ vị giác đến thị giác.
Nam Vận không nói gì, vừa tức vừa ức nhìn anh.Từ Lâm Ngôn cảm thấy Lục Dã hơi bất thường, còn trưởng anh bị kích thích, vừa định an ủi anh thêm mấy câu, nào ngờ lúc này Lục Dã bỗng mở miệng: “Tôi vừa gọi cho anh cậu một cuộc điện thoại.”
Nam Vận: “Không đi!” Nói xong, lại đóng cửa rầm một cái.
Lục Dã tự trách và đau lòng, ôm chặt lấy cô gái nhỏ, không ngừng xin lỗi cô: “Xin lỗi em, xin lỗi em….”
Từ Lâm Ngôn lập tức bùng nổ: “Đòe mòe, cậu gọi cho anh ta làm cái quần què gì!”
Lâm Lang: “Anh họ tớ còn có thể có thái độ nào nữa chứ?”
Lâm Lang trong điện thoại vẫn đang nức nở, khóc cực kỳ thương tâm, nghẹn ngào nói: “Anh họ, anh họ bị tai nạn rồi.”
Lục Dã tự trách và đau lòng, ôm chặt lấy cô gái nhỏ, không ngừng xin lỗi cô: “Xin lỗi em, xin lỗi em….”Trên thế giới này, người mà Từ nhị thiếu sợ nhất, chính là đại thiếu gia nhà họ Từ, Từ Lâm Phong.
Lâm Lang trong điện thoại vẫn đang nức nở, khóc cực kỳ thương tâm, nghẹn ngào nói: “Anh họ, anh họ bị tai nạn rồi.”
Cô gái đứng trong thang máy, nhìn trái nhìn phải hai tấm biển treo trên cửa của hai căn nhà, cuối cùng đi về hướng bên trái, đến trước cửa, giơ tay lên gõ nhẹ mấy cái.Lục Dã lạnh nhạt, gằn từng chữ nói: “Để anh ta đón cậu về nhà.”
Mấy người Từ Lâm Ngôn vẫn luôn đợi ngoài cửa, mong chờ mòn mỏi tin tốt.
Hơn 1 tháng trước Từ Lâm Phong mới có được một cô con gái, khoảng thời gian này vẫn một mực chăm sóc vợ con, quan hệ giữa anh ta và Lục Dã cũng không tệ, từng nhờ vả anh để ý hộ thằng em trai vừa tốt nghiệp của mình.
Bên bác sĩ cũng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, Lục Dã bình tĩnh nói: “Ừ.” Sau đó anh nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của cô: “Đi rửa mặt đi, em sắp khóc thành con mèo mướp rồi này.”
Trải qua hơn một tháng không có nhà để về, bây giờ Lục Dã chỉ muốn về nhà: “Bây giờ anh có thể ra viện rồi.”Nhưng bây giờ Lục Dã thật sự không thể trông nom nổi em trai anh ta nữa rồi, còn trông nom tiếp nữa, sớm muộn gì anh cũng bị Từ Lâm Ngôn giày vò cho ch.ết mất.
Lục Dã nghe xong khẽ nhăn mày: “Hết rồi?”
Lục Dã: “Anh thật sự không quen mà.”
Lục Dã đã cởi bộ đồng phục bệnh nhân ra, cũng đập vỡ cả tấm thạch cao, thay bộ âu phục của mình vào, rốt cuộc thoát khỏi gông xiềng của kịch bản, khôi phục khí chất thành thục ổn trọng.
Tim Nam Vận lại tiếp tục nâng lên tới cổ họng, không kìm được mà suy nghĩ lung tung — Tại sao không nói cho cô biết? Nghiêm trọng lắm sao? Sợ cô không chịu nổi?Lục Dã nói rất chắc chắn: “Bọn họ sẽ không vào đâu.”Anh vừa dứt lời, chuông di động của Từ Lâm Ngôn liền vang lên, màn hình hiển thị: Bức Vương.
Trải qua hơn một tháng không có nhà để về, bây giờ Lục Dã chỉ muốn về nhà: “Bây giờ anh có thể ra viện rồi.”
Lục Dã khẽ giật mình, mừng rỡ hỏi: “Anh có thể về nhà sao?”Phí tài sản của cả hai tòa nhà, cộng vào lên đến mười mấy vạn.Giây phút đó cả người Từ Lâm Ngôn cứng ngắc lại, căng thẳng không thở nổi, hầu kết lên xuống, anh ta mới run run ấn nút nhận, áp di động vào tai, ra vẻ trấn định: “Sao vậy? Nhớ em rồi? Nhưng ông đây không nhớ anh!”
Giọng nói Từ Lâm Phong lạnh nhạt, ngữ điệu cũng không cao, nhưng lại mang theo phong độ của bậc vương giả có thể áp đảo hết thảy: “Đang ở đâu?”
Lòng cô loạn như tơ vò, nhưng chủ đề nói chuyện của Lâm Lang và Lưu Niệm lại không tiếp tục nữa, hai người bưng chậu rửa mặt rời khỏi phòng, đi đến phòng dùng nước công cộng ở đầu dãy hành lang để gội đầu.Từ Lâm Ngôn kiên trì đến cùng: “Anh quản được em chắc?”
Giọng điệu Từ Lâm Phong vẫn hờ hững như cũ, nhưng lại rất đanh thép: “Anh còn 10 phút nữa là đến bệnh viện Thánh Bác, hi vọng khi anh đến nơi, chú có thể xuất hiện kịp thời, đừng lãng phí thời gian của anh chú.”
Từ Lâm Ngôn giận bay màu: “Má nó!” Rồi chuyển ánh mắt sang Lục Dã, ôm ngực như đau thấu tim gan nói: “Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”
Lục Dã cũng đóng cửa lại không chút do dự.
Không qua bao lâu, cửa nhà đã được mở ra.Nói xong, anh ta cúp luôn.
Từ Lâm Ngôn cảm thấy Lục Dã hơi bất thường, còn trưởng anh bị kích thích, vừa định an ủi anh thêm mấy câu, nào ngờ lúc này Lục Dã bỗng mở miệng: “Tôi vừa gọi cho anh cậu một cuộc điện thoại.”
Bác tài cảm thấy mình đoán không sai, nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn, cho cô gái này hi vọng không xác định, rồi chẳng may đến cuối cùng thật sự là tin dữ, vậy thì cô ấy sẽ càng đau khổ hơn, nên ông ấy chỉ uyển chuyển nói: “Tôi chỉ đoán thế thôi, còn tình hình cụ thể ra sao tôi cũng không rõ.”
Tài xế hiểu rõ, sau đó trấn an nói: “Tôi đoán chồng cháu chắc không bị nặng lắm đâu, cho nên phẫu thuật xong mới được chuyển từ bệnh viện công lập tới Thánh Bác dưỡng thương, dù sao hoàn cảnh của bệnh viện tư cao cấp tốt hơn nhiều so với bệnh viện công.”
“…..”
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ kéo dài ròng rã một phút, ai cũng không dám nói chuyện, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Lúc này Lục Dã mới nhớ ra bây giờ mình là người bị thương, không thể động đậy lung tung, nếu không sẽ bị lộ mất, thế là lập tức ngoan ngoãn ngồi lại giường.Từ Lâm Ngôn giận bay màu: “Má nó!” Rồi chuyển ánh mắt sang Lục Dã, ôm ngực như đau thấu tim gan nói: “Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”
Đến giờ phút này cô mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói “không có tin gì lại chính là tin tốt nhất”.Nam Vận: “Nói dối!”Lục Dã thở dài, cảm thấy thật mệt tim: “Đi với anh cậu đi, coi như tôi xin cậu.”
“Tớ qua đó ngay đây.” Nam Vận nhanh chóng cúp điện thoại, vừa khóc vừa vội vàng thu dọn đồ đạc. Sau khi rời khỏi phòng học, cô chạy nhanh ra cửa Bắc cách dãy phòng học gần nhất, giơ tay ngăn một chiếc taxi.
Lâm Lang vô cùng bi thương đáp: “Vừa mới phẫu thuật xong.”
Từ Lâm Ngôn bị tổn thương sâu sắc, vừa gật đầu, vừa yếu ớt oán thán: “Được, được, tôi đi, tôi đi cho vừa lòng cậu!”
Nam Vận vừa đi vào Lâm Lang đã giúp cô đóng cửa luôn, cô cũng không chú ý đến động tác nhỏ này, chỉ muốn trông thấy Dã Tử càng nhanh càng tốt, nhưng lại không biết anh đang ở phòng nào, nên lớn tiếng gọi: “Dã Tử?”
Bị ép dừng lại, Lục Dã hoàn toàn không thỏa mãn, còn muốn hôn nữa, cô gái nhỏ lại đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Ngoài cửa có người.”Lục Dã không chút lưu tình: “Cậu còn 8 phút.”
Từ Lâm Ngôn cân nhắc ngôn ngữ một chút, nói: “Anh zai, cậu nghĩ thoáng chút, trời không tuyệt đường người, kiểu gì cũng có cách để cậu về được nhà mà.”
Nam Vận bất mãn: “Anh mới là mèo mướp ấy.” Nhưng cô vẫn chuẩn bị ra nhà vệ sinh rửa mặt, tuy nhiên khi cô đứng dậy, chân trái bỗng vấp vào chân phải, thân thể đột ngột mất cân bằng, cả người nhanh chóng ngã ập về phía trước, Lục Dã muốn đi đỡ cô cũng không còn kịp nữa.
Lục Dã nói rất chắc chắn: “Bọn họ sẽ không vào đâu.”
Từ Lâm Ngôn ngập tràn đau thương, giơ tay chỉ thẳng vào chóp mũi Lục Dã: “Coi như tôi đã trả giá sai người rồi!”
Lâm Lang cắn môi dưới, trông như đang phân vân nên trả lời vấn đề này như thế nào, cuối cùng thở dài nói: “Cậu tự mình đi xét m đi.”Là thấy cô rất dễ lừa sao?Lục Dã mặt không đổi sắc: “Nếu như anh cậu lái xe nhanh, khoảng chừng 5 phút nữa là đến nơi, cậu đi từ đây xuống tầng, rồi đi đến cổng bệnh viện, ít nhất cũng mất 3 phút, cứ chậm trễ thêm lúc nữa thì cậu chắc chắn sẽ bị muộn.”
Tài xế hiểu rõ, sau đó trấn an nói: “Tôi đoán chồng cháu chắc không bị nặng lắm đâu, cho nên phẫu thuật xong mới được chuyển từ bệnh viện công lập tới Thánh Bác dưỡng thương, dù sao hoàn cảnh của bệnh viện tư cao cấp tốt hơn nhiều so với bệnh viện công.”
Mở màn thuận lợi, cảm xúc của mọi người đều khá tốt, ngoại trừ Lục Dã.
Cô chỉ mong sao anh còn sống.Từ Lâm Ngôn im lặng trong giây lát, xoay người co cẳng chạy.
80% là tên lừa đảo đang gõ cửa.Thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Đằng trước còn có một chiếc ghế, cô ngã xuống đụng vào nó làm chiếc ghế cũng đổ lăn ra, khi đổ xuống, chiếc ghế còn đập vào đầu cô.
Lâm Lang khóc đáp: “Bệnh viện Thánh Bác Tây Phụ, cậu mau tới đi.”Lục Dã lại thở dài lần nữa, ném di động lên bệ cửa sổ, lông mày nhíu chặt, đắn đo suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể theo đuổi cô gái nhỏ trở về.
Lâm Lang không khỏi cảm thán — Đạo diễn Từ không chỉ là một đạo diễn tốt đa tài đa nghệ, làm việc chu đáo, mà còn là một diễn viên có diễn xuất tuyệt vời.
Di động rung lên một cái, là bên tiểu khu gửi đến thông báo nộp tiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lấy hết dũng khí vào phòng bệnh, chuẩn bị đi làm công tác tâm lý cho vị nam chính có khả năng cả đời này sẽ không về được nhà kia.Câu chuyện nói đến đây, đột ngột dừng lại.Phí tài sản của cả hai tòa nhà, cộng vào lên đến mười mấy vạn.
Cái hôn này khí thế mạnh mẽ, Nam Vận không có chút phòng bị, cũng không có sức chống cự, nhưng đây là phòng bệnh, cô vô cùng lo lắng lỡ có người đột nhiên tiến vào, ngoan ngoãn phối hợp một lúc rồi bắt đầu vặn vẹo thân thể, vội vàng kết thúc nụ hôn này.Nhìn tin nhắn thông báo nộp tiền kia, Lục Dã bỗng dưng nghĩ ra cách.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa ra vào.….
Không đúng, là phán quyết sinh tử.
Cô thật sự rất uất ức, không hiểu tại sao anh cứ luôn lừa dối cô.Lục Dã gấp gáp hỏi: “Khi nào?”Vốn dĩ Nam Vận đã bỏ chặn hai anh em bọn họ, nhưng sau khi trải qua chuyện này, cô lại chặn liên lạc của hai người kia tiếp.
Lục Dã chỉ có thể nói: “Gạt em là anh không đúng, mời em ăn bữa cơm, tặng quà xin lỗi em được không?”
Đứng trước cửa một lúc, Nam Vận bỗng ngửi thấy mùi thơm thức ăn thấm lòng người.
Lâm Lang trong điện thoại vẫn đang nức nở, khóc cực kỳ thương tâm, nghẹn ngào nói: “Anh họ, anh họ bị tai nạn rồi.”Cô vốn cho rằng đôi anh em họ lừa đảo kia nhất định sẽ dây dưa không dứt như lần trước, cho nên lần này cô không ngừng tự nói với bản thân, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể tin tưởng bọn họ nữa.
Nam Vận ngồi bên cạnh giường bệnh, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, một lúc lâu sau, nước mắt mới ngừng lại, lúc nói chuyện vẫn còn giọng mũi dày đặc: “Sao lại xảy ra tai nạn vậy? Bị thương ở đâu?”Thế nhưng tình hình thực tế lại không giống cô tưởng tượng một chút nào.
Cô không dám tưởng tượng, nếu như anh mất, sau này cuộc sống của cô sẽ ra sao?
Nhưng khi cửa phòng bệnh được mở ra, Nam Vận nghiêm mặt đi ra, mọi người đều có một dự cảm chẳng lành.Mấy người Từ Lâm Ngôn vẫn luôn đợi ngoài cửa, mong chờ mòn mỏi tin tốt.Suốt cả 1 tuần, Dã Tử vẫn không đến tìm cô, Lâm Lang cũng không giống trước đó, líu lo không ngừng nói tốt cho anh họ bên tai cô như lần trước.
Lục Dã không chút lưu tình: “Cậu còn 8 phút.”
Cảm giác giống như, cô chẳng còn quan trọng nữa.
Nam Vận vốn không muốn mở cửa, nhưng đột nhiên nhớ tới cái cô họ Nghiêm xinh đẹp kia.
Con người có một loại tâm lý kỳ lạ, khi anh mỗi ngày đều đến, cô không thèm để ý đến anh, bây giờ anh không đến, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nam Vận vẫn đang theo dõi qua mắt mèo, đợi đến khi Lục Dã nhận hộp quà từ trong tay cô gái kia, cô đột nhiên mở cửa ra, hai người đối diện không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung lên người cô.
Không qua bao lâu, cửa nhà đã được mở ra.
Nhất là vào một buổi trưa khi đã trở về ký túc xá, vô tình nghe được Lâm Lang đang tám chuyện với Lưu Niệm: “Hôm Nguyên Đán, công ty cậu tớ có mở buổi tiệc cuối năm, mời rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đến biểu diễn, còn có nhiều nữ nghệ sĩ nhân cơ hội muốn làm quen với anh họ tớ, anh họ bị quấy rầy không chịu nổi, tiết mục còn chưa xem hết đã chuẩn bị đi, sau đó bị chú Nghiêm ngăn lại, chú Nghiêm có một cô con gái.”
Giọng điệu Lục Dã tự nhiên đáp: “Không cẩn thận đâm phải chướng ngại vật trên đường, chân trái gãy xương, không nghiêm trọng lắm.”
Câu chuyện nói đến đây, đột ngột dừng lại.
Cô hi vọng Lâm Lang không lặp lại những lời ban nãy, như thế có thể chứng minh bản thân cô đã nghe nhầm.Nam Vận đã dọn dẹp xong lâu rồi, nhưng vẫn chưa leo lên giường, giả vờ giả vịt dọn dẹp giá sách, nghe trộm Lâm Lang và Lưu Niệm nói chuyện.
Bên quản lý toà nhà nói ống nước bị vỡ, bảo cô kiểm tr.a xem trong nhà có bị rò nước không, cho nên việc đầu tiên khi cô vào nhà là đi kiểm tr.a phòng bếp và nhà vệ sinh.
Không hổ danh là ảnh đế.
Lục Dã nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên cúi đầu xuống, cắn môi của cô, cạy mở hàm răng, gấp gáp hôn xuống.Lưu Niệm liếc mắt nhìn bóng lưng của Nam Vận, thuận theo lời của Lâm Lang hỏi: “Sau đó thì sao?”
Anh đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mạng cô, nên cô không thể rời khỏi được anh.
Triệu Béo: “A hèm…nhà tôi có chút chuyện, bắt buộc phải về ngay lập tức, cáo từ.”
Tai của Nam Vận lập tức vểnh lên.
Nam Vận: “Bị, bị tai nạn giao thông.”Vẻ mặt Nam Vận hờ hững, không chút lưu tình: “Buông tay.”Lâm Lang: “Chú Nghiêm cũng được coi là bạn cũ của cậu tớ, ông ấy rất muốn gả con gái cho anh họ tớ, hơn nữa con gái ông ấy rất chi là xinh, còn vô cùng thích anh họ, cứ như không phải anh họ tớ thì không gả.”
Lên xe, cô cực lực đè nén sự nghẹn ngào, báo địa điểm cho tài xế taxi: “Bệnh, bệnh viện Thánh Bác, mau lên bác tài ơi, xin bác lái nhanh lên!”
Sau đó lại tiến hành an ủi chính mình: “Không sao, chắc chắn sẽ không sao, Dã Tử mới 25, sao có thể xảy ra chuyện được?”
Nam Vận: “Thế còn tạm được!”Lưu Niệm: “Anh họ cậu có thái độ thế nào?”
Lâm Lang: “Anh họ tớ còn có thể có thái độ nào nữa chứ?”
Nhìn là biết vừa mới chuyển đến.
Lovia cung cấp phục vụ cao cấp, đưa hàng đến tận nhà, hơn nữa người đưa hàng đều là trai xinh gái đẹp, bảo đảm khách hàng được thưởng thức sự tuyệt vời từ vị giác đến thị giác.Lục Dã đặt bánh kem lên nóc tủ gần cửa, đi về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, như dỗ trẻ nhỏ: “Đi thôi.”Lưu Niệm: “À, tớ biết rồi, có thể hiểu được.”
Lục Dã: “Vậy anh thật sự mời người khác đó nha?”
Mở màn thuận lợi, cảm xúc của mọi người đều khá tốt, ngoại trừ Lục Dã.Anh đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mạng cô, nên cô không thể rời khỏi được anh.Nam Vận nghĩ: “Cậu thì biết cái gì rồi? Sao tớ không biết gì hết vậy? Có thể hiểu được là cái gì thế? Rốt cuộc là thái độ gì vậy hả trời?”
Lâm Lang khoác lấy cánh tay cô: “Đi thôi, tớ dẫn cậu đến phòng bệnh.”Lục Dã áy náy vô cùng, nhìn cô gái trong lòng mình: “A Vận, xin lỗi em.”Nam Vận không nói một lời, dùng ánh mắt quét hết 5 người một lượt, cuối cùng tức đến nổ phổi quát lên: “Lừa đảo! Một đám lừa đảo!”Lòng cô loạn như tơ vò, nhưng chủ đề nói chuyện của Lâm Lang và Lưu Niệm lại không tiếp tục nữa, hai người bưng chậu rửa mặt rời khỏi phòng, đi đến phòng dùng nước công cộng ở đầu dãy hành lang để gội đầu.
Khi Lâm Lang nhận được điện thoại của Nam Vận, đạo diễn Từ đang làm công tác động viên sau cùng —
Lục Dã lại thở dài lần nữa, ném di động lên bệ cửa sổ, lông mày nhíu chặt, đắn đo suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể theo đuổi cô gái nhỏ trở về.
Nam Vận quả thật có chút giận, mặt mày nghiêm lại trừng anh: “Ngày xưa anh còn trách em lái xe nhanh, không chú ý an toàn, còn anh thì sao?”Lục Dã chỉ có thể nói: “Gạt em là anh không đúng, mời em ăn bữa cơm, tặng quà xin lỗi em được không?”Nam Vận thì lo lắng sốt ruột, còn có chút thấp thỏm bất an.
Họ Nghiêm, rất xinh đẹp, còn muốn gả cho Dã Tử.
Từ Lâm Ngôn cũng muốn vứt ông chủ lại để chuồn đi lắm, nhưng anh ta lại cảm thấy nếu bản thân cứ đi như thế thì thật thất trách, dù sao kịch bản là do anh ta viết, mặc dù không biết nguyên nhân dẫn đến thất bại là gì, nhưng anh ta vẫn phải gánh vác một phần trách nhiệm.
Tim Nam Vận lại tiếp tục nâng lên tới cổ họng, không kìm được mà suy nghĩ lung tung — Tại sao không nói cho cô biết? Nghiêm trọng lắm sao? Sợ cô không chịu nổi?Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, lấy ra xem, là bên tiểu khu gọi điện cho cô.
Người quản lý nói ống nước ở tầng trên bị vỡ, bảo cô khi nào có thời gian về nhà một chuyến, xem xem trong nhà có bị rò rỉ nước không.
Lục Dã lập tức đuổi theo cô, nắm chặt tay cô, muốn nói gì đó để khuyên cô ở lại, xin cô tha thứ, nhưng lại không biết nên nói thế nào.Cô cứ cách 1 tuần thì về quét dọn một lần, tuần này còn chưa về.
Nam Vận thấy thế lập tức chạy đến chỗ anh, ấn đầu vai anh xuống: “Anh đừng lộn xộn!”Buổi chiều có 2 tiết, 5h30 tan học thì cô về nhà xem thế nào.
Lục Vũ Linh dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng bệnh, hai tay khoanh trước ngực, môi mỏng mím chặt, thần sắc nặng nề, trang nghiêm.
Trông thấy Từ Lâm Ngôn, anh cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nâng mí mắt lên, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn anh ta.
Nam Vận đứng nguyên tại chỗ, mím môi, giận dỗi trừng anh—— Còn chuẩn bị mời ai nữa cơ à?Từ thang máy đi ra, cô chú ý tới hộ nhà đối diện đầu tiên, bởi vì cửa của căn nhà đó bây giờ đang mở toang, đứng ở thang máy là có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Nội thất và đồ gia dụng được sắp xếp rất ngăn nắp, gọn gàng, nhưng trông khá mới, bên cạnh bàn uống nước còn có một đống thùng giấy lớn chưa bóc vỏ.
Nam Vận chạy một mạch từ khu ngoại trú đến khu nằm viện, do chạy quá nhanh, lúc đến thang máy đôi môi cũng đã trắng bệch.
Nửa trước giường bệnh được nâng lên một chút, Lục Dã đang dựa vào gối nằm trên giường, trên người mặc một bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên phải trán có dán một miếng băng gạc, bắp chân bên trái thì được bó thạch cao, gò má trái và mu bàn tay phải còn được kỹ thuật trang điểm cao siêu vẽ thành vết máu ứ đọng, nhìn tổng thể thì giống y hệt người vừa bị tai nạn giao thông.Nhìn là biết vừa mới chuyển đến.
Thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Không hổ danh là ảnh đế.Hàng xóm mới sao?
Lúc chuông điện thoại của Lâm Lang vang lên, Từ Lâm Ngôn lập tức ngậm miệng, bầu không khí trong phòng bệnh đã bị sự căng thẳng bao phủ chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt tập trung lên người Lâm Lang.Nam Vận nhớ chủ cũ của căn nhà này là một đôi vợ chồng trẻ, tháng trước người vợ mới sinh em bé xong, sao lại đột ngột chuyển nhà đi rồi?
Trên thế giới này, người mà Từ nhị thiếu sợ nhất, chính là đại thiếu gia nhà họ Từ, Từ Lâm Phong.Hai người họ rốt cuộc là thuê nhà hay mua nhà vậy? Nguyên nhân chuyển nhà là do đến hạn hợp đồng sao? Hay là cần tiền gấp nên bán nhà?
Nam Vận: “Anh muốn mời ai thì mời, dẫu sao em cũng không đi.”
Sau đó mấy người Lâm Lang bèn rời khỏi phòng bệnh, đi ra hành lang đợi Nam Vận.Đứng trước cửa một lúc, Nam Vận bỗng ngửi thấy mùi thơm thức ăn thấm lòng người.
Lục Dã áy náy vô cùng, nhìn cô gái trong lòng mình: “A Vận, xin lỗi em.”
Lưu Niệm liếc mắt nhìn bóng lưng của Nam Vận, thuận theo lời của Lâm Lang hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hiển nhiên là chủ nhân căn nhà đang nấu ăn, mũi cô rất thính, có thể ngửi ra là món tôm rang cay.
Việc mà đời này anh hối hận nhất, chính là tin tưởng Từ Lâm Ngôn.
Là món cô thích ăn, nếu như có thêm nước ngô xay, vậy thì càng hoàn hảo.
Cô cứ cách 1 tuần thì về quét dọn một lần, tuần này còn chưa về.Chính là cảm giác trước có sói, sau có hổ.Đúng lúc này, trong nhà bỗng truyền đến tiếng bước chân, Nam Vận sợ bị hàng xóm mới phát hiện mình đang dòm trộm, vội vàng quay người đi đến cửa nhà mình, nhanh chóng lôi chìa khoá ra, giả vờ như đang mở cửa.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa ra vào.
Cũng đúng lúc Nam Vận vừa mở cửa nhà mình ra, nghĩ nghĩ, cô cảm thấy nên chào hỏi với hàng xóm mới cho phải phép, kết quả vừa quay đầu nhìn, cô ngây người, vừa chấn động vừa ngạc nhiên: “Sao lại là anh?”
Từ lúc 5 tuổi cho đến nay, anh vẫn luôn hiện hữu trong sinh mệnh của cô. Ban đầu, anh là người bạn thân nhất, sau đó mẹ cô mất, anh liền trở thành chỗ dựa duy nhất, cũng là sự hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của cô.Nam Vận quả thật có chút giận, mặt mày nghiêm lại trừng anh: “Ngày xưa anh còn trách em lái xe nhanh, không chú ý an toàn, còn anh thì sao?”Lục Dã mặc một bộ quần áo ở nhà, trước người đeo tạp dề, đứng trước cửa nhà đối diện, vẻ mặt ung dung nhìn cô gái nhỏ, giọng điệu tự nhiên đáp: “Bọn họ chuyển lên tầng trên rồi.”
Người quản lý nói ống nước ở tầng trên bị vỡ, bảo cô khi nào có thời gian về nhà một chuyến, xem xem trong nhà có bị rò rỉ nước không.
Ý của câu này chính là người vẫn còn sống, Nam Vận không khỏi thở phào một hơi, trái tim treo cao từ nãy tới giờ rốt cuộc cũng buông được xuống, lập tức hỏi: “Nghiêm trọng không?”Màn hóa trang này đều là kế hoạch do một tay Từ Lâm Ngôn sắp đặt.Thật ra, từ đầu anh cũng đã nghĩ đến cách này, nhưng lúc đó vợ nhà người ta sắp sinh em bé, anh cũng không thể bàn chuyện chuyển nhà với bọn họ tại thời điểm đó được, mãi cho đến tuần trước, đứa bé nhà họ đầy tháng, anh mới để môi giới đến thương lượng chuyện chuyển nhà với đôi vợ chồng trẻ.
Vừa nghe thấy câu này, trong lòng Nam Vận lại dấy lên hy vọng —- Có thể tỉnh chứng minh là chưa ch.ết.
Cũng không phải chuyển đi xa, chỉ chuyển từ tầng này lên tầng trên mà thôi.
Anh đưa ra bồi thường là miễn nửa năm tiền thuê nhà, đôi vợ chồng trẻ cảm thấy điều kiện này khá tốt, thế là đồng ý.
Cô gái ship hàng xong thì đi ngay.Lục Dã mặt không đổi sắc, nói như văn mẫu: “Lần đầu đến, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Vừa nhìn là biết đến làm khách.
Nam Vận khóc càng to: “Chồng, chồng cháu….”Tài xế ngây người, thắc mắc nói: “Nếu như bị tai nạn giao thông, 115 đều đưa thẳng đến bệnh viện công lập mới phải chứ? Sao lại đưa đến bệnh viện tư?”Thủ đoạn của cái tên lừa đảo này càng ngày càng cao siêu rồi.
Nam Vận không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào nhà, đóng cửa rầm một tiếng.
Phòng bệnh VIP rất xa hoa, diện tích khá lớn, còn là thiết kế hai phòng ngủ một phòng khách. Khi Nam Vận đẩy cửa vào vẫn chưa nhìn thấy Dã Tử, bởi sau khi đi vào là phòng khách, phòng bệnh thật sự là ở phía bên phải của phòng khách.Bên quản lý toà nhà nói ống nước bị vỡ, bảo cô kiểm tr.a xem trong nhà có bị rò nước không, cho nên việc đầu tiên khi cô vào nhà là đi kiểm tr.a phòng bếp và nhà vệ sinh.
Lục Dã gấp gáp hỏi: “Khi nào?”
Nam Vận vừa đi vào Lâm Lang đã giúp cô đóng cửa luôn, cô cũng không chú ý đến động tác nhỏ này, chỉ muốn trông thấy Dã Tử càng nhanh càng tốt, nhưng lại không biết anh đang ở phòng nào, nên lớn tiếng gọi: “Dã Tử?”May là không bị rò nước.
Nam Vận đã dọn dẹp xong lâu rồi, nhưng vẫn chưa leo lên giường, giả vờ giả vịt dọn dẹp giá sách, nghe trộm Lâm Lang và Lưu Niệm nói chuyện.
Từ Lâm Ngôn: “Vô cùng xuất sắc!”Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cửa nhà bỗng vang lên tiếng gõ.
80% là tên lừa đảo đang gõ cửa.
Đúng là đứa trẻ 3 tuổi.
Anh cũng không tiếp tục nài nỉ, xoay người đi về phía cánh cửa đối diện.Nam Vận vốn không muốn mở cửa, nhưng đột nhiên nhớ tới cái cô họ Nghiêm xinh đẹp kia.
Thấy cô gái nhỏ không vui, Lục Dã lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: “Anh đã ý thức sâu sắc được sai lầm, sau này lái xe nhất định sẽ chú ý an toàn.”
Lâm Lang vô cùng bi thương đáp: “Vừa mới phẫu thuật xong.”
Lục Dã mặc một bộ quần áo ở nhà, trước người đeo tạp dề, đứng trước cửa nhà đối diện, vẻ mặt ung dung nhìn cô gái nhỏ, giọng điệu tự nhiên đáp: “Bọn họ chuyển lên tầng trên rồi.”Nhất định phải làm cho rõ chuyện này.
Đắn đo một hồi, cô quyết định đi mở cửa.
Lúc này Lâm Lang đang cùng với mấy người Từ Lâm Ngôn vây quanh một chiếc giường bệnh trong một phòng VIP nào đó ở tầng trên cùng của khu nội trú.Đắn đo một hồi, cô quyết định đi mở cửa.
Lục Dã khẽ giật mình, mừng rỡ hỏi: “Anh có thể về nhà sao?”
Sau khi cửa mở ra, Lục Dã cũng không tiến vào, quy quy củ củ đứng ngoài cửa, sắc mặt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ, vô cùng lễ phép mở miệng: “Anh có nấu tôm rang cay, còn xay cả nước ngô, em muốn đến nhà anh ăn cơm không?”
Chính là cảm giác trước có sói, sau có hổ.
Nhưng anh ta nói mấy lời này, Lục Dã một chữ cũng không muốn nghe, song việc đã đến nước này, anh không nghe cũng phải nghe— Đây là cái giá phải trả khi tin tưởng Từ Lâm Ngôn.
Thái độ Nam Vận kiên định: “Không đi!”
Lục Dã nghiêm túc nói: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn mời hàng xóm mới ăn bữa cơm thôi.”
Quả nhiên là nhân tài đến từ vai quần chúng.
Họ Nghiêm, rất xinh đẹp, còn muốn gả cho Dã Tử. Nam Vận: “Anh muốn mời ai thì mời, dẫu sao em cũng không đi.”
Tim Nam Vận chìm xuống một lần nữa, trong lòng vừa dâng lên 5 phần hi vọng nháy mắt đã mất ba bốn phần, chỉ còn lại 2 phần.Lục Dã khẽ chau mày, rồi nhẹ thở dài: “Được rồi, vậy anh chỉ có thể mời người khác vậy!”
Nam Vận thái độ kiên quyết: “Vậy cũng không được!”
Từ Lâm Ngôn kiên trì đến cùng: “Anh quản được em chắc?”
Nói xong, cô nhảy thẳng xuống giường bệnh, bước nhanh về phía cửa.Anh cũng không tiếp tục nài nỉ, xoay người đi về phía cánh cửa đối diện.
Lục Dã thở dài, cảm thấy thật mệt tim: “Đi với anh cậu đi, coi như tôi xin cậu.”
Từ Lâm Ngôn bị tổn thương sâu sắc, vừa gật đầu, vừa yếu ớt oán thán: “Được, được, tôi đi, tôi đi cho vừa lòng cậu!”
Lục Dã không cho cô cơ hội phản ứng lại đã đóng luôn cửa: “Đi thôi, ăn cơm nào.”Nam Vận đứng nguyên tại chỗ, mím môi, giận dỗi trừng anh—— Còn chuẩn bị mời ai nữa cơ à?
Lục Dã không chút lưu tình: “Cậu còn 8 phút.”
Lục Dã nhịn cười, đặt tay lên cửa, làm tư thế muốn đóng cửa: “Em quyết định không đến?”
Nam Vận: “Không đi!” Nói xong, lại đóng cửa rầm một cái.
Nam Vận không nói một lời, dùng ánh mắt quét hết 5 người một lượt, cuối cùng tức đến nổ phổi quát lên: “Lừa đảo! Một đám lừa đảo!”
Câu chuyện nói đến đây, đột ngột dừng lại.
Vừa nghĩ tới đó, cô khóc càng thương tâm hơn.Anh họ tỉnh chưa ạ?” Lâm Lang nghẹn ngào hỏi: “Bây giờ có tỉnh táo không?”Lục Dã cũng đóng cửa lại không chút do dự.
Bên quản lý toà nhà nói ống nước bị vỡ, bảo cô kiểm tr.a xem trong nhà có bị rò nước không, cho nên việc đầu tiên khi cô vào nhà là đi kiểm tr.a phòng bếp và nhà vệ sinh.Sau khi đóng cửa, Nam Vận cũng không đi vào trong mà đứng luôn ở sau cánh cửa, áp người vào, một mắt đang nhòm vào mắt mèo, theo dõi tình hình bên cánh cửa đối diện.
Đứng trước cửa một lúc, Nam Vận bỗng ngửi thấy mùi thơm thức ăn thấm lòng người.
Em ngược lại muốn xem xem anh muốn mời ai đến!
Cứ thế theo dõi tầm khoảng 20 phút, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, sau đó đi ra từ bên trong là một cô gái xinh đẹp có thân hình cao ráo, ăn mặc thời thượng, trong tay còn cầm theo một hộp quà.
Hơn 1 tháng trước Từ Lâm Phong mới có được một cô con gái, khoảng thời gian này vẫn một mực chăm sóc vợ con, quan hệ giữa anh ta và Lục Dã cũng không tệ, từng nhờ vả anh để ý hộ thằng em trai vừa tốt nghiệp của mình.Vừa nhìn là biết đến làm khách.
Lâm Lang cắn môi dưới, trông như đang phân vân nên trả lời vấn đề này như thế nào, cuối cùng thở dài nói: “Cậu tự mình đi xét m đi.”
Cô gái đứng trong thang máy, nhìn trái nhìn phải hai tấm biển treo trên cửa của hai căn nhà, cuối cùng đi về hướng bên trái, đến trước cửa, giơ tay lên gõ nhẹ mấy cái.
Lục Dã đã cởi bộ đồng phục bệnh nhân ra, cũng đập vỡ cả tấm thạch cao, thay bộ âu phục của mình vào, rốt cuộc thoát khỏi gông xiềng của kịch bản, khôi phục khí chất thành thục ổn trọng.
Không qua bao lâu, cửa nhà đã được mở ra.
Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ khóc, Lục Dã liền hoảng loạn: “Em đừng khóc, anh không sao!” Anh còn theo bản năng mở chăn ra, muốn đi qua dỗ cô.Từ Lâm Ngôn cũng muốn vứt ông chủ lại để chuồn đi lắm, nhưng anh ta lại cảm thấy nếu bản thân cứ đi như thế thì thật thất trách, dù sao kịch bản là do anh ta viết, mặc dù không biết nguyên nhân dẫn đến thất bại là gì, nhưng anh ta vẫn phải gánh vác một phần trách nhiệm.Vừa nhìn là biết đến làm khách.Nam Vận vẫn đang theo dõi qua mắt mèo, đợi đến khi Lục Dã nhận hộp quà từ trong tay cô gái kia, cô đột nhiên mở cửa ra, hai người đối diện không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung lên người cô.
Tim Nam Vận lại tiếp tục nâng lên tới cổ họng, không kìm được mà suy nghĩ lung tung — Tại sao không nói cho cô biết? Nghiêm trọng lắm sao? Sợ cô không chịu nổi?
Nam Vận đen mặt, trừng Lục Dã, chất vấn: “Cô ta là ai?”
Nguyện vọng trong lòng Nam Vận là Dã Tử còn sống, bây giờ anh đã tỉnh rồi, tình hình thực tế còn tốt hơn nhiều so với dự đoán của cô, cô thậm chí còn cảm thấy có vài phần mừng rỡ, lập tức đẩy cửa phòng bệnh.
Trong lòng anh ngũ vị tạp trần*, sắc mặt cũng không được tốt, lông mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt toàn là sự bối rối.
“Không đau.” Lục Dã nhỏ giọng dỗ dành cô gái của anh, “Anh thật sự không sao, em không cần phải lo, anh sẽ xuất viện nhanh thôi.”
Nam Vận vừa tức vừa ấm ức, hốc mắt lại đỏ lên: “Buông tay!”Nam Vận: “Vậy thì đợi ngày mai bác sĩ đến rồi nói.”Lục Dã nhịn cười, nhẹ giọng đáp: “Ship bánh kem.”
Lưu Niệm: “À, tớ biết rồi, có thể hiểu được.”
Từ Lâm Ngôn kiên trì đến cùng: “Anh quản được em chắc?”Nam Vận giờ mới để ý, trên nắp hộp quà có in logo của tiệm bánh Lovia.
Nam Vận đau lòng không thôi: “Có phải rất đau không?”
Lovia cung cấp phục vụ cao cấp, đưa hàng đến tận nhà, hơn nữa người đưa hàng đều là trai xinh gái đẹp, bảo đảm khách hàng được thưởng thức sự tuyệt vời từ vị giác đến thị giác.
Cô gái ship hàng xong thì đi ngay.
Lục Dã mặt không đổi sắc: “Nếu như anh cậu lái xe nhanh, khoảng chừng 5 phút nữa là đến nơi, cậu đi từ đây xuống tầng, rồi đi đến cổng bệnh viện, ít nhất cũng mất 3 phút, cứ chậm trễ thêm lúc nữa thì cậu chắc chắn sẽ bị muộn.”
Nam Vận trở thành một trò cười, mặt đỏ bừng lên.
Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cửa nhà bỗng vang lên tiếng gõ.Lục Dã cầm bánh kem, đứng trước cửa lại hỏi lần nữa: “Không đến thật à?”
Nam Vận bất đắc dĩ: “Chắc chắn là chờ anh ra viện rồi.”
Vừa nghĩ tới đó, nước mắt của cô lại thi nhau lăn xuống, nội tâm không chỉ có sợ hãi, mà còn có cả sự bất lực sâu sắc.
Lục Dã nghiêm túc nói: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn mời hàng xóm mới ăn bữa cơm thôi.”
Nam Vận: “Không đi!”
“…..”
Lục Dã: “Vậy anh thật sự mời người khác đó nha?”
Đắn đo một lúc giữa về nhà và nói thật cho cô gái nhỏ, cuối cùng Lục Dã vẫn chọn về nhà.Lâm Lang khoác lấy cánh tay cô: “Đi thôi, tớ dẫn cậu đến phòng bệnh.”Nam Vận không nói gì, vừa tức vừa ức nhìn anh.
Từ thang máy đi ra, cô chú ý tới hộ nhà đối diện đầu tiên, bởi vì cửa của căn nhà đó bây giờ đang mở toang, đứng ở thang máy là có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Nói xong, xoay người chuồn đi.
Lục Dã đặt bánh kem lên nóc tủ gần cửa, đi về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, như dỗ trẻ nhỏ: “Đi thôi.”
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ kéo dài ròng rã một phút, ai cũng không dám nói chuyện, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Lục Dã không nhịn nổi bật cười, không trêu cô nữa: “Nhà họ Nghiêm không hề có con gái.”Anh dựa lưng vào đầu giường, ngồi trên giường bệnh, ngoài trán và gò má bị trầy da ra thì nhìn cũng không nghiêm trọng lắm.Không thể không nói, đạo diễn Từ là một đạo diễn yêu nghề, mọi việc đều được sắp xếp tỉ mỉ, chu đáo.Nam Vận đứng im bất động, còn giãy giãy cổ tay, có điều không giãy ra được, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như cũ: “Em đã nói không đi là không đi!”
Lục Dã chỉ có thể nói: “Gạt em là anh không đúng, mời em ăn bữa cơm, tặng quà xin lỗi em được không?”
Nói xong, cô nhảy thẳng xuống giường bệnh, bước nhanh về phía cửa.Từ Lâm Ngôn giận bay màu: “Má nó!” Rồi chuyển ánh mắt sang Lục Dã, ôm ngực như đau thấu tim gan nói: “Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”Nam Vận thái độ kiên quyết: “Vậy cũng không được!”Nam Vận vẫn chưa bỏ qua, qua một lúc, cô nói: “Anh thành thật trả lời em một vấn đề, em có thể miễn cưỡng đồng ý ăn cơm với anh, nhưng em không thể tha thứ cho anh.”
Lục Dã: “Được, em hỏi đi.”
Không cần nói nhiều, kế hoạch thất bại.
Đúng là đứa trẻ 3 tuổi.Nam Vận ngẩng đầu trừng anh: “Anh có quen cô gái họ Nghiêm nào không?”
Hàng xóm mới sao?
Bị ép dừng lại, Lục Dã hoàn toàn không thỏa mãn, còn muốn hôn nữa, cô gái nhỏ lại đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Ngoài cửa có người.”
Ngồi trên xe, Nam Vận vẫn không ngừng khóc, muốn nhắn tin hỏi Lâm Lang tình hình của Dã Tử, lại sợ nhận được tin xấu.Lục Dã: “Không quen.”
Nam Vận vội vàng an ủi: “Về nhà rồi nói.”
Triệu Béo: “A hèm…nhà tôi có chút chuyện, bắt buộc phải về ngay lập tức, cáo từ.”Nam Vận: “Nói dối!”
Lục Dã mặc một bộ quần áo ở nhà, trước người đeo tạp dề, đứng trước cửa nhà đối diện, vẻ mặt ung dung nhìn cô gái nhỏ, giọng điệu tự nhiên đáp: “Bọn họ chuyển lên tầng trên rồi.”
Cảm giác giống như, cô chẳng còn quan trọng nữa.Lâm Lang: “Anh họ tớ còn có thể có thái độ nào nữa chứ?”Lục Dã: “Anh thật sự không quen mà.”
Cuộc gọi đến của Nam Vận chính là tiếng chuông báo hiệu buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Lâm Lang không kịp phòng bị, toàn thân cứng đờ, chợt cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh.Lục Dã cầm bánh kem, đứng trước cửa lại hỏi lần nữa: “Không đến thật à?”Nam Vận: “Em đã nghe Lâm Lang nói hết rồi!”
Là thấy cô rất dễ lừa sao?
Trên đường đi đến bệnh viện, nội tâm của cô cứ tuần hoàn đấu tranh hết lần này đến lần khác, cảm xúc cũng theo suy nghĩ mà biến hóa, lúc thì tuyệt vọng lúc thì tràn ngập hi vọng, điều duy nhất không đổi là nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi.Nam Vận tức giận: “Anh nói ra là có thể ra sao? Anh là bác sĩ sao?”Lục Dã mặt không đổi sắc: “Cô ấy nói thế nào?”
Nam Vận không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào nhà, đóng cửa rầm một tiếng.
Lưu Niệm: “Anh họ cậu có thái độ thế nào?”Nam Vận kể lại không sót một chữ những lời Lâm Lang nói.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Nhìn tin nhắn thông báo nộp tiền kia, Lục Dã bỗng dưng nghĩ ra cách.Lục Dã nghe xong khẽ nhăn mày: “Hết rồi?”
Lục Vũ Linh khá hiểu anh trai mình, như đã nhìn ra được trong lòng anh đang nghĩ gì, giơ tay vỗ vỗ bả vai anh, khuyên nhủ: “Anh à, mũi tên đã bắn ra thì không quay lại được, em biết anh thương chị dâu, nhưng chuyện này liên quan đến việc anh có thể được thuận lợi về nhà hay không, cho nên anh nhất định phải nhẫn tâm kiên trì đến cùng!”Nam Vận: “Anh còn chê ít?”
Cảm giác giống như, cô chẳng còn quan trọng nữa.
Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ khóc, Lục Dã liền hoảng loạn: “Em đừng khóc, anh không sao!” Anh còn theo bản năng mở chăn ra, muốn đi qua dỗ cô.Thấy cô gái nhỏ không vui, Lục Dã lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: “Anh đã ý thức sâu sắc được sai lầm, sau này lái xe nhất định sẽ chú ý an toàn.”Lục Dã không nhịn nổi bật cười, không trêu cô nữa: “Nhà họ Nghiêm không hề có con gái.”
Lục Dã không cho cô cơ hội phản ứng lại đã đóng luôn cửa: “Đi thôi, ăn cơm nào.”“…..”
Lúc này Nam Vận mới nhận ra mình lại mắc bẫy rồi, nhưng cũng không thể nói hai anh em họ bắt tay nhau lừa cô, dù sao chuyện này là do cô nghe trộm được.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Chắc chắn là chờ anh ra viện rồi.”Lục Dã không cho cô cơ hội phản ứng lại đã đóng luôn cửa: “Đi thôi, ăn cơm nào.”
Lục Dã nhịn cười, nhẹ giọng đáp: “Ship bánh kem.”
Đằng trước còn có một chiếc ghế, cô ngã xuống đụng vào nó làm chiếc ghế cũng đổ lăn ra, khi đổ xuống, chiếc ghế còn đập vào đầu cô.Thời khắc cánh cửa chính thức đóng lại, Nam Vận mới nhớ ra cái gì đó, tức đến ngực phập phồng trừng anh: “Em chưa lấy chìa khoá đâu!”
Sau đó mấy người Lâm Lang bèn rời khỏi phòng bệnh, đi ra hành lang đợi Nam Vận.
Di động của cô cũng chưa kịp lấy, chân còn đang đi dép lê.
Cô cứ cách 1 tuần thì về quét dọn một lần, tuần này còn chưa về.
Lục Dã mặt không đổi sắc, mặt mày nghiêm túc nói: “Bây giờ thợ mở khoá chắc chắn đóng cửa rồi, nhưng mà anh có thể chứa chấp em một tối.”
Nam Vận: “…..” Thế em còn phải cảm ơn tên lừa đảo nhà anh đã đóng cửa để em ở ngoài nữa à?