Chương 57: Bích Ba sơn trang (1)
Mắt thấy bóng lưng Hạ Uyển Tình biến mất khỏi viện, Hạ Triều Ca cười lạnh một tiếng.
Mang thuốc bổ? Thường xuyên tới thăm?
Từ lúc nào mà bọn họ thân thiết như vậy?
Ý đồ của Hạ Uyển Tình, Hạ Triều Ca liếc mắt liền nhìn ra.
Bạch liên hoa này không phải là muốn làm bộ tỷ muội tình thâm trước mặt người khác, vãn hồi chuyện ép buộc Hạ Triều Ca từ hôn làm hỏng hình tượng hay sao?
Không có cửa nha cưng!
“Công chúa, vì sao vừa nãy người nói với nhị công chúa là Hề tướng quân là tới cảm tạ người, rõ ràng không phải mà.”
Xuân Liễu mười phần không hiểu.
“Nếu không thì nói thế nào? Nói Hề Minh Húc tới thị uy với ta à?”
“Không phải vậy, công chúa người nghĩ cái gì vậy? Nô tỳ cảm thấy Hề tướng quân cũng không như nhị công chúa nói, tâm đầu ý hợp với nàng. Ngược lại nô tỳ cảm thấy Hề tướng quân thích người.”
“Khụ khụ, khụ khụ...”
Hạ Triều Ca sặc nước trong cổ họng, liều mạng ho khan.
Xuân Liễu, đầu óc ngươi trong đang nghĩ cái gì vậy!
Nói lời này, suýt chút nữa làm nàng sặc ch.ết!
Cái loại kiêu ngạo của Hề Minh Húc, vừa cảnh cáo, vừa nhắc nhở, lại còn như đòi nợ, thật sự không nhìn ra Hề Minh Húc thích nàng chỗ nào.
“Công chúa, người không sao chứ?”
Xuân Liễu sợ hãi vội vàng thuận khí cho Hạ Triều Ca.
“Không có việc gì, về sau ngươi chớ nói lung tung mấy câu này, còn có việc nhị công chúa đã tới đây, đừng cho ai lộ ra, xem như chưa từng thấy nàng tới.”
“Vâng, công chúa “
Đêm đó, trăng sáng sao thưa, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào phòng, dát lên mặt đấtmột tầng ánh trăng.
Hạ Triều Ca ngồi ở trên giường đọc sách, nhưng hôm nay nàng có chút khó chịu, sách lật vài trang, cũng không vào một chút.
Nàng buông sách xuống, cầm lấy bình thuốc Hề Minh Húc cho nàng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn mở băng vải của mình, dùng thuốc.
Thuốc bôi trên vết thương lành lạnh, rất thoải mái.
Quả nhiên là thuốc tốt.
Quả thực như Hề Minh Húc nói, dùng tới ba ngày, tổn thương trên đùi nàng có thể khỏi hẳn.
Con hàng này sao lại tốt bụng đưa thuốc cho nàng nhỉ?
Hạ Triều Ca có chút mơ hồ.
Nàng không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng trong óc luôn luôn đột nhiên hiện ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Hề Minh Húc, còn có khí chất bá đạo kia.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra, bất luận là Thương Lăng hay Hề Minh Húc làm sao cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt được vô số trái tim thiếu nữ.
Chủ yếu nhờ nhan sắc và khí chất.
Cho nên nói, tới đâu cũng vậy, đều nhìn mặt.
Hạ Triều Ca càng nghĩ càng rối, càng lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng trí tưởng tượng bay cao bay xa bay luôn, khiến cho chính mình có chút mệt mỏi rã rời, chốc lát liền ngủ mất.
Ba ngày sau, Tang Chính Khanh đến.
Sau khi Tang Chính Khanh vào cung, hoàng đế cũng không thèm bái kiến, trực tiếp tới Triều Vân Cung của Hạ Triều Ca.
Một bộ thanh y, khuôn mặt tuấn tú, tươi mát, trầm tĩnh đạm bạc, Tang Chính Khanh chậm rãi đi về phía Hạ Triều Ca, mỗi một bước đều ưu nhã ung dung.
Hạ Triều Ca không khỏi cảm thán, năm tháng như một con dao vậy mà thật sự không nỡ lấy đi gương mặt này của Tang Chính Khanh.
Mười năm trước, dáng dấp Tang Chính Khanh ra sao, hiện tại vẫn như thế, nhìn rất đẹp.
“Sư phụ, người tới rồi!”
“Làm sao? Quỳ một ngày, mười ngày không đi được?” Tang Chính Khanh nhíu mày.
Hạ Triều Ca phất tay một cái, cho tất cả cung nữ lui ra, lập tức nhảy nhót khỏi xe lăn.
“Có cần thử gần đây con có chăm chỉ luyện công một chút không?”
“Không cần, nhìn vóc người cũng biết con không có chăm chỉ luyện tập.”
Hạ Triều Ca rơi lệ, sư phụ nhà nàng cũng là một kẻ độc miệng.
“Gần đây uống hơi nhiều thuốc bổ” Hạ Triều Ca cười gượng hai tiếng.