Chương 97: Lần này đến lượt ta (1)
Trước hôm nay, nàng hoàn toàn không nghĩ tới gian tế lại là La Gia Anh!
Mấy ngày hôm trước nàng vẫn còn phẫu thuật cho ông ấy, ông ta hấp hối, gần như bỏ mạng, nếu không phải nàng làm ca phẫu thuật, ông ta căn bản không sống nổi!
Ngay cả mạng cũng bất chấp, khó trách thông minh như Hề Minh Húc cũng chỉ dám hoài nghi ông ta, không dám xác định chính là ông ta!
"Ta cũng không biết tại sao ông ấy lại muốn làm như vậy."
Hề Minh Húc thở dài một hơi, tiếc hận, đau lòng, khổ sở, đều hòa vào trong tiếng than nhẹ này.
Hạ Triều Ca nghĩ, nếu là nàng, cũng sẽ rất thương tâm.
Cùng nhau tắm máu chiến đấu, cùng nhau vào sinh ra tử, kết quả là lại rơi vào một sự phản bội, khiến mình suýt nữa bỏ mạng.
Huống chi, La Gia Anh là chủ soái Huyền Vũ quân, luận bối phận, Hề Minh Húc còn phải gọi ông ta một tiếng thúc thúc.
Một vị trưởng bối nhìn chính mình lớn lên phản bội, càng khiến người ta không thể nào chấp nhận.
Hạ Triều Ca thu hồi tinh thần không suy nghĩ chuyện này thêm nữa, hiện tại bọn họ chỉ có thể đợi, Hề Minh Húc đã an bài xong tất cả, chỉ chờ tới lúc trời sáng là bọn họ có thể được cứu.
Hạ Triều Ca không khỏi dựa sát vào Hề Minh Húc thêm một chút, hai người dựa vào nhau trong đêm lạnh dần, lắng nghe hô hấp lẫn nhau, ấm áp trái tim lẫn nhau.
Nhưng bọn họ còn chưa chờ đến trời sáng, lại chờ tới tiếng bước chân của quân địch.
Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc vốn ngủ không sâu, tiếng lá cây khua xào xạc trong rừng còn có tiếng giày giẫm lên lá mục sột soạt khiến hai người tỉnh lại.
Nghe quân địch càng đi càng gần, lòng Hạ Triều Ca loạn lên, ngay cả hô hấp cũng khẩn trương hơn nhiều.
Hề Minh Húc ôm chặt Hạ Triều Ca, ý bảo nàng không cần phải sợ.
"Qua bên kia tìm xem, trước hừng đông nhất định phải tìm được bọn chúng!"
"Quân trưởng, bên kia dường như có chỗ lõm vào, bên cạnh có vách đá, rất thuận tiện ẩn núp."
"Tốt, toàn bộ đề phòng, cùng đi qua lục soát."
Lòng Hạ Triều Ca căng thẳng, đám quân địch kia nói, không phải chính là chỗ bọn họ ẩn núp sao!
Bọn chúng chỉ cần qua đây, bọn họ tất nhiên sẽ bị vây ch.ết ở bên trong!
Lòng Hạ Triều Ca theo đội binh sĩ kia càng đi càng gần mà càng loạn lên.
Nàng cẩn thận nghe tiếng bước chân, đoán một đội binh sĩ này khoảng chừng có ba mươi, bốn mươi người.
Hề Minh Húc hôm qua đã chồng chất vết thương, thật vất vả cầm máu, ngày hôm qua không được chăm sóc tốt nhất, tới cơm cũng không có ăn, tình huống cực kì không ổn.
Nếu như hôm nay hắn lại động võ, đụng đến vết thương, chẳng những mất máu quá nhiều, sẽ còn gây nhiễm trùng vết thương, đến lúc đó hậu quả không thể lường được.
Vì vậy dù thế nào đi nữa, hôm nay Hề Minh Húc cũng không thể động thủ lần nữa!
Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, từ trong ngực Hề Minh Húc ngồi xuống.
Hề Minh Húc dường như nhìn thấu ý đồ của nàng, dùng sức ấn nàng xuống, không cho nàng nhúc nhích.
Nhưng chớp mắt một cái, cổ Hề Minh Húc đau đớn, một cây ngân châm trộn lẫn thuốc tê ghim vào trong cổ hắn.
Hề Minh Húc nhất thời cảm giác toàn thân tê rần, hoàn toàn không thể động đậy.
"Hạ Triều Ca, nàng làm cái gì vậy! Nàng mau rút ra cho ta!" Hề Minh Húc tức giận nói.
"Hề Minh Húc, hôm qua ngươi cho ta mở mang kiến thức, hôm nay ta cũng cho ngươi mở mang kiến thức một chút, xem đệ tử Bích Ba sơn trang lợi hại đến đâu."
"Nàng trở lại cho ta, nàng đi đâu vậy?"
"Không sai lắm thì một canh giờ sau trời sẽ sáng, chúng ta nhất định phải chống đỡ đến lúc đó. Nếu như không có đứa con ghẻ thương tật như ngươi, đừng nói một canh giờ, một ngày ta cũng chống đỡ được."
"Hạ Triều Ca!"
Hề Minh Húc thấp giọng cảnh cáo Hạ Triều Ca, nhưng mà Hạ Triều Ca đã hạ quyết tâm, không thể lay chuyển.