Chương 53
Ánh trăng ngại ngùng nép vào lòng mây, làn gió đêm nay cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, lặng lẽ xuyên qua khung cửa, muốn lướt lên mái tóc dài của cô gái nhưng lại bị bờ vai của người đàn ông cản lại.
Dưới cái ôm mạnh mẽ của Thời Yến, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, mãnh liệt như ngày hè nóng bức.
Anh siết chặt eo Trịnh Thư Ý, tuy đang trong men say nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Ánh mắt Trịnh Thư Ý mơ màng, bóng dáng người trước mặt dần trở nên mờ ảo.
Cô há miệng thật to, dưới ánh nhìn của anh, nức nở đáp, "Chỉ thích anh, em chỉ thích mỗi anh thôi."
Câu trả lời của cô đổi lấy những nụ hôn khẽ khàng liên tiếp.
Khác hẳn so với sự ngang ngược trước đó, Thời Yến lưu luyến trên đôi môi cô, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên động tình, luồn vào mái tóc cô khẽ vuốt ve.
Gió đêm cuối cùng cũng có thể xuyên qua khe hở của anh vỗ nhẹ lên Trịnh Thư Ý.
Gió lạnh, nụ hôn của anh lại vô cùng nóng bỏng, những nơi anh đi qua khiến cô có cảm giác như bị điện giật, tê dại, khiến Trịnh Thư Ý không nhịn được phát ra những tiếng ngâm khe khẽ. Âm thanh khiến chính bản thân cô cũng phải ngượng ngùng, nhưng lại khó mà kiềm chế, hai tay tự nhiên vuốt ve cổ anh.
Một lúc sau, đôi môi Thời Yến rời khỏi môi cô, anh ngẩng đầu, Trịnh Thư Ý mới phát hiện ra ánh mắt của anh đã trở nên mơ màng, ngay cả gọng kính lạnh lẽo cũng không thể nào giấu đi men say kia.
Anh uống say lắm rồi.
Thời Yến híp mắt, khẽ "Ừ" một tiếng.
Hả?
Chỉ thế thôi ư?
Sao Trịnh Thư Ý lại có cảm giác cái "Ừ" này của anh giống như kiểu "Trẫm đã xem, đã biết" vậy.
Thời Yến nhìn cô chăm chú, đôi mắt vì men say nên không còn cảm giác lạnh lùng như trước, hàng mi khe khẽ chớp, nhưng lại cũng không hẳn là ánh mắt dịu dàng.
Tựa như một đôi tay nóng bỏng từng chút từng chút vuốt ve da thịt của cô, mỗi một chỗ anh đi qua đều giống như bị lột sạch quần áo.
Trịnh Thư Ý bị anh nhìn đến ngại ngùng không biết phải trốn đi đâu, như đang trần trùi trụi đứng trước mặt anh.
Cô buông tay đang ôm lấy anh, áp vào cánh cửa lạnh lẽo, chậm rãi dời xuống để giảm bớt cảm giác nóng rát trong lòng bàn tay. Cô cúi đầu lí nhí hỏi, "Anh nhìn gì thế..."
"Anh đang nhìn em..." Thời Yến nâng cằm cô lên, tỉ mỉ quan sát, "Nhìn dáng vẻ bị hôn đến ý loạn tình mê, trong mắt chỉ có mỗi anh của em."
Chỉ có dáng vẻ nhếch nhác này mới khiến Thời Yến cảm thấy Trịnh Thư Ý thật sự yêu anh.
Giọng anh khẽ khàng, nhưng lại khiến hô hấp Trịnh Thư Ý rối loạn.
Anh đưa tay kia lau khóe mắt của cô, "Còn có cả nước mắt nữa."
Bị hôn đến khóc là chuyện chẳng đáng để kiêu ngạo.
Trịnh Thư Ý quay mặt đi chỗ khác, hít thở vẫn không thông, khác hẳn với cảm giác nghẹt thở vừa nãy, bây giờ cô lại cảm thấy lồng ngực căng tràn luồng khí nóng rực, một chút hơi thở rối loạn từ từ bị đẩy ra, duy trì sự tỉnh táo.
Điện thoại của Thời Yến cứ rung mãi.
Thời Yến rời khỏi buổi tiệc đã được hai mươi phút, vì thế Trần Thịnh liên tục gọi điện nhắc anh.
Tay anh trượt đến cằm Trịnh Thư Ý, khẽ ôm lấy gương mặt cô, nhỏ giọng nói, "Chờ anh quay lại."
Trịnh Thư Ý chớp chớp đôi mắt, "Hả? Anh phải đi ư?"
Thời Yến, "Không muốn anh đi à?"
Sau trận hôn nghiêng trời lệch đất, ý thức của Trịnh Thư Ý đã quay trở lại. Cuối cùng cô đã hiểu ra, Thời Yến đột ngột xuất hiện không phải là chuyện tình cờ, nhưng hẳn là anh đang có việc, được nửa đường rồi chạy sang đây.
Cả người nồng nặc mùi rượu, có lẽ là anh đang đi xã giao.
"Không." Trịnh Thư Ý đẩy anh ra, "Anh đi đi, em muốn đi ngủ."
"Đừng ngủ, chờ anh."
Anh ngước mắt nhìn cánh cửa sau lưng Trịnh Thư Ý, giọng trầm xuống, "Cũng đừng mở cửa cho người lạ, nghe chưa?"
Người lạ.
Trịnh Thư Ý cắn chặt răng để mình không bật cười thành tiếng, "Em biết rồi, anh mau đi đi."
...
Trên hành lang bên ngoài cửa chính, Nhạc Tinh Châu vẫn chưa chịu đi.
Trong mười phút này, anh ta bình tĩnh đứng trước cửa lớn, sau đó cũng dần nhớ ra người đàn ông bất chợt xuất hiện lúc nãy là ai.
Tuy không nhìn thấy khung cảnh nhiệt tình bên trong, nhưng là một người đàn ông, anh ta rất rõ ràng. Nửa đêm nửa hôm, một người đàn ông say rượu xông vào nhà của một cô gái, đóng kín cửa có nghĩa thế nào.
Anh ta chỉ đành ép buộc bản thân không được tưởng tượng.
Nhưng trên cửa thỉnh thoảng truyền đến âm thanh khe khẽ giống như tiếng ấn kíp bom nổ, nhẹ nhàng rung chuyển, đánh vỡ ảo giác tự lừa mình dối người của anh ta. Hình ảnh đằng sau cánh cửa như hiện rõ ra trước mắt anh ta một cách sống động.
Tưởng tượng lúc nào cũng giày vò hơn so với tận mắt nhìn thấy.
Dường như Nhạc Tinh Châu có thể nghe thấy âm thanh mang theo sự đê mê nhục dục vang thấu trời, quanh quẩn bên tai anh ta mãi mà không chịu tản đi.
Nhạc Tinh Châu không thể phân biệt được có phải mình nghe lầm hay là sự thật, đầu anh ta ong lên, dưới chân không vững.
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
Yên lặng, bình tĩnh.
Giống như nãy giờ không hề xảy ra chuyện gì ở bên trong.
Nhạc Tinh Châu điên cuồng tự thôi miên bản thân.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thời Yến bước ra, anh đóng cửa lại ngay tức khắc, ánh mắt Nhạc Tinh Châu vẫn chưa kịp nhìn vào trong phòng.
Ngay sau đó, Thời Yến bước từng bước đi đến trước mặt anh ta. Đồng thời, Thời Yến giơ tay lên, ngón cái chậm rãi lướt qua môi dưới, lau sạch vết son còn lưu lại.
"..."
Màu son đỏ càng khiến hình ảnh trong tưởng tượng vừa nãy hiện ra rõ ràng trước mắt Nhạc Tinh Châu.
Anh ta cố ép mình dời mắt đi, nhưng lại nhìn thấy vạt áo trước xốc xếch của Thời Yến.
"Đừng có xuất hiện trước mặt cô ấy."
Giọng Thời Yến không lớn, nhưng nó giống như một cây búa, đập thẳng vào đầu Nhạc Tinh Châu, "Nghe không?"
Làm gì có ý thương lượng nào.
Nhưng hiện tại Nhạc Tinh Châu không còn gì cả.
Anh ta không thể mất thêm bất cứ thứ gì nữa.
Cái duy nhất mà anh ta có thể bắt lấy, chỉ còn mỗi Trịnh Thư Ý, dựa vào chút tình nghĩa từng có.
Dưới cơn quấy phá của hơi cồn, Nhạc Tinh Châu thấy mình chẳng còn gì để mất.
Dù sao anh ta chính là người trắng tay.
"Tôi và cô ấy..."
"Đã kết thúc từ lâu rồi."
Thời Yến ngắt ngang lời anh ta, bước đến gần.
"Nếu như anh còn có ý gì..."
Tâm trạng Thời Yến hiện giờ rất tốt, anh sẵn lòng giảng đạo lý với Nhạc Tinh Châu, cố gắng thuyết phục anh ta, "Tốt nhất là nên bỏ đi."
Từ hành động lau đi vết son lưu lại có ý ám chỉ vô cùng rõ ràng kia, Nhạc Tinh Châu đã không còn gì để nói nữa.
Thời Yến cười, bức Nhạc Tinh Châu không còn đường lui.
"Nếu để tôi biết anh còn đến dây dưa với cô ấy, tôi không dám đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì đâu."
Cánh tay Nhạc Tinh Châu run lên, tỉnh rượu ngay tức khắc, anh ta cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ không chút che giấu từ Thời Yến.
"Cút đi, đừng để tôi ra tay."
...
Trong cánh cửa, gió lùa như gào thét thổi qua, thổi tan mùi rượu Thời Yến lưu lại.
Nhưng hơi thở của anh như lấp đầy không gian chật hẹp trước cửa ra vào.
Trịnh Thư Ý dựa vào tường, cô vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí lúc nãy. Cô không muốn cười, nhưng khóe môi lại không hề nghe theo sự chỉ huy của trung khu thần kinh của mình.
Dựa tường một lát lâu, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Trịnh Thư Ý xoay người vội vàng mở cửa, "Nhanh thế đã đến rồi hả?"
Anh chàng giao đồ ăn, "?"
Nụ cười bên khóe môi Trịnh Thư Ý cứng đờ, cô đứng đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với anh chàng giao hàng.
Anh trai giao hàng thấy tuy mình gặp sự cố giữa đường nên mới giao trễ mười mấy phút, nhưng mà sao khách hàng giống như đói muốn choáng luôn thế.
"Đầu tiên thì em xin chúc chị có một ngày... ngày lễ vui vẻ. Sau thì xin lỗi chị, trên đường có sự cố nên em đến chậm, chị có thể đừng khiếu nại em được không ạ, em sẽ phát bao lì xì cho chị... Em..."
"Không sao đâu."
Trịnh Thư Ý nhận đồ ăn từ tay cậu ta, cười híp mắt chúc lại, "Chúc cậu có một ngày lễ vui vẻ nhé."
Anh trai giao hàng, "..."
Đàn ông đàn ang như em thì Quốc tế phụ nữ có gì vui vẻ được hả?
Sợ là chị gái này đói đến choáng váng thật rồi.
...
Trịnh Thư Ý quay lại phòng bếp, cái bụng lại réo lên vài tiếng.
Nhưng cô lại không thấy đói, từ từ mở nắp hộp ra, thấy chủ quán quên mất lời dặn của cô mà bỏ hành vào, cô cũng chẳng để ý, kiên nhẫn lựa từng cọng từng cọng gắp ra.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Trịnh Thư Ý nhìn thoáng qua, bấm mở loa ngoài.
"Tối mai tao đáp máy bay xuống Giang Thành." Giọng Tất Nhược San có hơi gấp gáp, "Mày chuẩn bị tiếp giá đi."
Trịnh Thư Ý lựa ra hai miếng hành, nhếch môi đáp, "Mày đừng tới, tao không rảnh tiếp mày đâu."
Tất Nhược San, "Mày bận cái gì? Đừng có giả vờ giả vịt với tao."
Trịnh Thư Ý nhỏ giọng nói, "Tao bận yêu đương."
Nhưng Tất Nhược San chỉ xem lời Trịnh Thư Ý như gió thoảng bên tai, vừa mở miệng như súng bắn liên thanh, "Đúng là xui quá đi mất, Tư Đồ Di kia làm khó, một hai đòi người bên công ty tao phải qua gặp mặt nói chuyện, không biết còn tưởng cô ta là minh tinh nổi tiếng lắm ấy."
Tư Đồ Di là bạn học nổi tiếng trên mạng mà Tất Nhược San nhờ Trịnh Thư Ý liên lạc giúp mình đợt trước.
Tuy Trịnh Thư Ý tìm được phương thức liên lạc của cô ta, nhưng cô chưa từng tiếp xúc, cô chỉ gửi thẳng nick Wechat của cô ta sang cho Tất Nhược San.
"Tuy bây giờ không liên lạc với nhau, nhưng dẫu sao cũng là bạn học, cùng học chung một tầng, thế mà cô ta không chịu nể mặt mũi gì cả... Đợi đã, mày vừa nói gì thế?"
Trịnh Thư Ý, "Tao nói tao bận yêu đương, mày đừng có quấy rầy tao."
"Ai quấy rầy mày hả? Tao đâu có ở nhà mày ngắm cái bản mặt mày đâu!" Tất Nhược San xù lông lên, "Sao hồi xưa tao không phát hiện ra mày là đứa thấy sắc quên bạn thế hả?"
Trịnh Thư Ý nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, cảm giác gương mặt mình nóng lên, nhưng cô vẫn cố bày ra dáng vẻ mặt không đỏ tim không đập, "Có lẽ lúc trước sắc chưa đủ á!"
Tất Nhược San muốn tắt thở tới nơi rồi.
"Mày thôi đi, tao không muốn nghe!"
Nói thì nói thế, nhưng Tất Nhược San vẫn rất tò mò, "Ai thế? Thời Yến hả?"
Trịnh Thư Ý, "Nếu không thì sao?"
Tất Nhược San ở đầu dây bên kia thở dài một hơi.
"Cái con chuột ch.ết này lại đụng phải con mèo mù là mày nhỉ."
Trịnh Thư Ý ho khẽ, "Mày nói ai chuột ch.ết hả? Nói ai mèo mù hả?"
"Tao chẳng nói ai hết, tao nói chơi vậy thôi."
Sau khi cơn khiếp sợ qua đi, máu nhiều chuyện của Tất Nhược San lớn hơn cả cơn "nghiệp", "Không phải mày mới từ Mỹ về à? Xác định quan hệ từ khi nào thế?"
Xác định quan hệ?
Trịnh Thư Ý nhớ lại.
Cô bị hôn đến thần hồn điên đảo, đến khi Thời Yến rời đi hình như anh vẫn không nói gì?
Thấy Trịnh Thư Ý im lặng, Tất Nhược San bật cười thành tiếng.
"Không phải chứ chị gái, vẫn chưa xác định quan hệ, mày yêu đơn phương hả?"
"Mày thì biết cái gì." Trịnh Thư Ý nghẹn giọng, "Đâu còn là học sinh nữa đâu mà chơi trò đó, tối nay..."
Cô bỗng ngừng lại.
"Thế nào?" Tất Nhược San đuổi theo khôn buông, "Mày nói đi?"
Ây.
Chuyện này sao có thể kể lại chi tiết với một đứa đang ế thế được.
Trịnh Thư Ý im lặng nhường lại không gian cho Tất Nhược San phát huy trí tưởng tượng.
"Đậu xanh! Trịnh Thư Ý mày đúng là ghê gớm, đánh thẳng vào thành hả? Sao hồi đó tao không biết mày hoang dã như thế nhỉ? Nếu mà biết dễ dàng tóm được anh ta thì mày cần gì phải phí sức vậy?"
"Mày nói nhảm nhí gì thế?" Trịnh Thư Ý vội vàng ngắt lời cô ấy, "Bọn tao chỉ hôn... hôn thôi mày có hiểu không? Hôn thôi!"
Với màn tưởng tượng vừa nãy, Tất Nhược San bỗng cảm thấy một nụ hôn chỉ là món cháo loãng mà thôi.
Cô ấy nhếch môi đầy nhàm chán, "Được thôi, thế giờ này mày còn rảnh để nghe điện thoại với tao à? Anh ta đâu?"
Trịnh Thư Ý, "Đi rồi."
Tất Nhược San ngạc nhiên, "Hả? Đi rồi á?"
"Người ta cũng bận mà." Trịnh Thư Ý mang theo chút đắc ý, "Nửa đường nhính ra chút thời gian đến thăm tao đấy."
Tất Nhược San, "Chậc."
Trịnh Thư Ý vội vàng bổ sung, "Lát nữa anh ấy sẽ về ngay."
Tất Nhược San cười nói, "Về nhà mày à?"
Trịnh Thư Ý, "Đúng vậy."
Tất Nhược San, "Chậc."
Trịnh Thư Ý, "..."
"Mày có thôi đi không? Chậc gì mà chậc?"
"Không có gì, tao chỉ nhắc mày một câu, trong nhà đã chuẩn bị đồ sẵn chưa?"
Tất Nhược San nói ngắn gọn nhưng mang ý riêng, "Đừng để đến cuối năm lấy thành tích lại phải nghỉ đẻ đấy."
"Mày nói gì đấy."
"Tao không có đùa mày đâu, nếu không thì người ta đến nhà mày vào đêm hôm khuya khoắt làm gì?"
"Thôi, mày gửi thông tin chuyến bay sang cho tao, tối mai tao ra đón mày."
Vì che giấu tâm trạng rối loạn của mình nên Trịnh Thư Ý vội vàng cúp điện thoại.
Nhưng khi ăn cơm, trong đầu cô toàn là giọng nói và vẻ mặt của Thời Yến lúc rời đi.
Hơi thở của anh như quanh quẩn bên tai cô, mang theo mùi rượu, nóng rực, cứ mãi vang lên, "Đừng ngủ, chờ anh."
Trịnh Thư Ý hoàn toàn không biết hai gò má của mình lại ửng đỏ một lần nữa.
Cô không muốn nghĩ nữa, nhưng lại không nhịn được, tựa như đọng lại dư vị, tham luyến từng phút từng giây.
Phần thức ăn nhanh này, cô phải mất hơn nửa tiếng mới ăn hết.
Trịnh Thư Ý dọn sơ bàn ăn, sau đó ngồi vào bàn làm việc chuẩn bị xem tài liệu.
Nhưng cô không thể nào tĩnh tâm lại được.
Trong đầu cô chỉ toàn là câu nói "Đừng ngủ, chờ anh" của Thời Yến, và cả lời của Tất Nhược San, "Đừng để đến lúc lập thành tích cuối năm thì nghỉ đẻ."
Giọng hai người tựa như ma âm cứ thay phiên nhau vang lên bên tai cô, hiệu quả tẩy não cực cao.
Trịnh Thư Ý bất giác mặc áo khoác vào, đi ra ngoài cửa.
Mở cửa, cơn gió ùa đến, cô bình tĩnh hơn, nhưng cứ có một loại cảm xúc bốc đồng thôi thúc cô phải đi mở cửa.
Ngộ nhỡ thì sao!
Nếu nhỡ Thời Yến bộ phát thú tính không chịu làm người thì sao?
Trịnh Thư Ý gãi đầu, lén lén lút lút bước ra ngoài.
Nhưng vừa bước được một bước, vừa ngẩng đầu lên thì cô đã nhìn thấy Thời Yến bước ra khỏi thang máy, đi về phía cô.
Trịnh Thư Ý, "..."
Cô chột dạ rút chân về. Nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Thời Yến.
Anh dừng bước, ung dung đánh giá Trịnh Thư Ý ăn mặc chỉnh tề, hỏi cô, "Em muốn đi đâu?"
Trịnh Thư Ý ngạc nhiên nhìn anh, khô khốc cất giọng, "Muốn đi vào tim anh."
"..."
Không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, mà Trịnh Thư Ý lại nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Thời Yến.
Anh dứt khoát đi vào nhà cô, tiện tay nắm tay cô kéo vào.
Trịnh Thư Ý nhìn tư thế đi vào nhà mình của anh, cô bỗng lên cơn hờn dỗi, nắm cổ tay anh bất động.
Thời Yến quay đầu lại, khi ánh mắt anh lướt qua, ánh đèn lờ mờ trên đỉnh đầu phát họa men say trong mắt anh.
Còn nồng hơn vừa nãy.
Trịnh Thư Ý cảm nhận sự nóng bỏng trong lòng bàn tay của anh, nhưng cô không hề biết rằng, vì phải nhận lỗi khi vắng mặt ba mươi phút ấy, anh đã bị chuốc bao nhiêu rượu.
"Sao thế?" Thời Yến hỏi.
Trịnh Thư Ý nhìn anh, khóe môi ẩn chứa ý cười, trong mắt lại mang theo ẩn ý khác.
"Anh là gì của em mà muốn vào nhà em hả?"
Thời Yến, "Anh là chủ nhà của em."
Trịnh Thư Ý, ""
Khu... khu chung cư này cũng thuộc sản nghiệp của anh ư?
Thời Yến nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, anh thấy mình càng lúc càng say.
Anh cúi đầu, áp sát vào phẩn cổ của cô, hít một hơi thật sâu.
"Không phải em muốn đi vào tim anh sao?"
***