Chương 5-4: Bảo hộ em trai như người cha bảo vệ con (4)

"Cha..." Vinh Ninh đột nhiên xuất hiện ôm chằm lấy, hai tay tăng thêm lực, ôm chặt lấy thân thể cục cưng, làm cho bé hơi có chút hô hấp không thông.
Ai da, cha của bé đến cùng là làm sao vậy, đột nhiên dùng lực lớn như vậy đối với bé làm cái gì?


Cục cưng nhíu lông mày lại, thở dài than ngắn, giọng nói yếu ớt nói, "Cha , cha muốn khiến cho cục cưng hít thở không thông sao?"
Trời ạ, hiện tại bé thật sự khát vọng mình có thể hô hấp thêm được nhiều không khí. Bé thật sắp bị Vinh Ninh ôm ch.ết.


"Khụ khụ..." Vinh Ninh nhất thời chủ quan thế nhưng quên cục cưng còn là đứa bé, theo bản năng tăng chút sức lực, không phát hiện ra sẽ làm cục cưng khổ sở như vậy.
Vinh Ninh buông thân thể của bé ra nói xin lỗi, "Cha chỉ là có chút hưng phấn cùng hạnh phúc."


Từ trên trời giáng xuống một cục cưng, đúng là kéo dài sinh mạng của hắn, trong thân thể của bé chảy dòng máu của hắn.
"Phải không?" Cục cưng nghi hoặc hỏi, hiển nhiên là có chút không tin.
"Đương nhiên, bằng không cục cưng cho là gì?"
"Cục cưng còn tưởng rằng cha có sở thích luyến đồng."


"..." Vinh Ninh trầm mặc, lòng tự trọng bị đả kích , gương mặt này của hắn, rõ ràng đáng yêu như vậy, đến cùng biến thái ở đâu.
"Cha, cục cưng là con gái ruột của cha, không thể đối với cục cưng có ý nghĩ không an phận.”


Cục cưng duỗi ra một ngón tay, cái đầu nhỏ ở trước mặt Vinh Ninh quơ quơ, "Đó là không tuân theo quy cũ."
"Con..."
Vinh Ninh bị tiểu tổ tông này hành hạ quả thực dở khóc dở cười.
"Đại thiếu gia." Thím Trần biến mất lại trở về ở sau lưng Vinh Ninh thấp giọng nói, "Abbott tiên sinh đang dẫn theo trợ lí đến đây."


available on google playdownload on app store


"Ừ."
Vinh Ninh lên tiếng đáp ứng sau đó phát hiện thím Trần cũng không có ý muốn rời khỏi, lên tiếng dò hỏi, "Còn có chuyện gì không, thím Trần?"


"Đúng, đại thiếu gia." Thím Trần một mực cung kính trả lời, "Bây giờ đang là mười một giờ đúng ở Bắc Kinh, đại thiếu gia đừng quên, ngày hôm qua định ra giao ước với lão gia, lão gia vừa mới gọi điện thoại đến, nói đúng mười hai giờ Lê tiểu thư sẽ ở nhà hàng Đế Không chờ ngài."


Mặt Vinh Ninh lập tức kéo thật dài, thiếu chút nữa hắn đã quên mất chuyện này.
Hắn hạ giọng nói, "Thím Trần, có phải thím sẽ nói cho cha tôi chuyện của cục cưng không?”


"Đúng." Vinh lão gia phái tới làm gián điệp, tất cả chuyện phát sinh trong mười ngày của Vinh đại thiếu gia, Nhị thiếu gia phải báo cáo chi tiết.
"Nếu đã như vậy ông còn để cho tôi đi gặp Lê tiểu thư kia?"Vinh Ninh muốn gào to lên.


"Khụ khụ..." Thím Trần ho khan vài tiếng, "Nói cho thằng ngu ngốc kia! Đừng tưởng rằng cả một tiết mục cha con nhận nhau có thể lừa gạt lão tử! Ông đây ăn cơm so với anh ăn muối còn nhiều hơn! Trừ phi anh mang cô gái kia trở lại bảo là muốn kết hôn, nếu không nghe lời liền ngoan ngoãn cút đi xem mắt!"


Thím Trần học giọng nói của Vinh lão gia, vừa dứt lời lại khôi phục biểu tình máy móc vốn có nói, "Lão gia nói như thế ."
"Ba ba - - "
Vinh Ninh cùng Vinh cục cưng hai người đồng thời hướng tới thím Trần vỗ tay.
Không nghĩ tới Trần tẩu hành động cao siêu như thế, biểu diễn giọng nói của Vinh lão gia thật sắc sảo.


"Hành động tốt." Vinh Ninh cảm khái nói.
"Rất giỏi!" Vinh cục cưng tiếp lời nói ra.
Hai người ăn ý như thế, lại lộ ra vẻ mặt giống nhau, không nói hai người bọn họ là cha con, ai tin tưởng?
Được người khác khen ngợi, hiển nhiên làm cho Thím Trần có chút e lệ, trên gương mặt phong sương kia có chút ửng hồng.


"Cho nên, đại thiếu gia, xin ngài nhanh chuẩn bị, huống chi ngài đã muộn hai giờ ba phút ba mươi lăm giây.”
Ngay cả thời gian bị trễ cũng có thể tính toán một phân cũng không sót, cục cưng biết thêm vài phần đối với người Vinh gia.
Vinh Ninh xoa cằm, vẻ mặt hào hứng trả lời, "Tôi biết rõ."


"Vậy tôi đi xuống trước, đại thiếu gia chuẩn bị sớm một chút."
Thím Trần khom lưng xoay người rời đi, cục cưng tiến tới lỗ tai Vinh Ninh nhẹ giọng nói với hắn, "Cha, bà cô này thật là khủng khiếp nha."
"Cô ấy mới bốn mươi tám tuổi, còn chưa được tính là bà cô."


"Ôi chao? !" Cục cưng thiếu chút nữa kinh ngạc kêu ra tiếng, "Mới bốn mươi tám tuổi? Tại sao dáng dấp lại già như vậy?"
"Đoán chừng là gần đến thời kì mãn kinh.” Vinh Ninh nhàn nhạt trả lời, hắn cũng phát hiện Trần tẩu gần đây cùng trước kia có cái gì không đúng.


"Thời kì mãn kinh không phải năm mươi đến sáu mươi tuổi sao? Mới bốn mươi tám tuổi đã đi vào thời mãn kinh?" Cục cưng nghi hoặc hỏi.
"Ừ..." Vinh Ninh suy nghĩ một chút, thật vất vả mới nghĩ đến một cái đáp án, "Đoán chừng là bởi vì không có kết hôn đi?"


Cục cưng líu lưỡi nói, "Cha, con nghe nói phụ nữ trong thời gian dài không làm chuyện đó, trước khi tiến vào thời kì mãn kinh sẽ dễ sanh bệnh tật, bộ ngực người kia không sao chứ?”
Vinh Ninh nghe lời cục cưng nói, "Phốc - -" một tiếng cười ra, cũng không hỏi cục cưng làm sao biết chuyện như vậy, chẳng qua là cảm thấy buồn cười.


Thím Trần vẫn chưa ra khỏi gian phòng đương nhiên nghe được hai nhân vật một lớn một nhỏ kia nói chuyện.
Đừng tưởng rằng bà lớn tuổi, đôi tai của bà còn chưa có thoái hóa đâu.
"Khụ khụ!" Thím Trần ho khan vài tiếng, nắm chặt tay, Vinh Ninh cũng có thể nhìn thấy trên trán của bà đang xuất hiện gân xanh.


"Đại thiếu gia, tiểu thư, cái gì tôi cũng có thể nghe!"
Hai cha con bị phát hiện vụng trộm nhưng thật ra là trực tiếp nói xấu sau lưng lập tức thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc tựa như là đứa trẻ lần đầu tiên chuẩn bị lên đài.


Cho đến khi thím Trần lui ra khỏi phòng, thần kinh hai người khẩn trương mới buông lỏng ra, không nhịn được thở dài một hơi.
"Cục cưng, sau này lúc nói xấu, phải chân chính nói sau lưng người khác, không thể nói khi người còn chưa biến mất, nghe rõ không?"
"Vâng!" Cục cưng gật đầu nói, "Cục cưng nghe rõ, cha."


Về điểm này, hai cha con đều chung nhận thức vỗ tay ăn thề.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Vinh Ninh đẩy nhanh tốc độ ăn mặc, mặc áo hồng nhạt ngắn tay, quần jean, phối hợp cùng khăn quàng cổ ô vuông trắng đen. Càng chứng tỏ là ánh mặt trời đáng yêu.


Ngược lại cục cưng mặc T-shirt của Vinh Viễn, đầu tóc dài sấy khô tự nhiên bỏ qua hai bên.
Cục cưng nói, kiểu tóc nữ sinh chính là phải dựa theo quần áo mặc ngày đó phối hợp, không mặc đúng quần áo, tuyệt đối không chải đầu ra cửa.


Vinh Ninh không thể làm gì gật đầu đáp ứng, đành phải cùng cục cưng ngồi ở trong phòng khách chờ Abbott mang theo người đến.
Trong lúc đó thím Trần đúng là âm hồn bất tán cách năm phút là đi ra báo giờ, "Thời gian Đại thiếu gia cùng Lê tiểu ước định còn có xx phút."


Giọng nói kia còn có tiếng bước chân như âm hồn chưa từng xuất hiện, mang theo oán khí nhè nhẹ.






Truyện liên quan