Chương 14-2: Tường vi vẫn như cũ, người và vật đã không còn (2)
Anh sợ vì khoản tiền này, một mặt vì ngại cùng người chị keo kiệt của anh so đo lý luận dong dài thứ gọi là tự thân lo ăn lo mặc, nên vội vàng mở miệng nói.
" Không hứa hôn mà cho em tiền, không được phép nói cám ơn với em, không được phép cảm động oa oa khóc, không được phép cùng em cò kè mặc cả, không được phép..."
Trác Văn Dương líu lưỡi, vế sau quên không biết nên nói gì, nhưng mà, có nói nhiều cũng không thể đối phó với An Bảo Bối như vậy là đủ rồi.
" Dạ dạ dạ, em trai thân ái."
An Bảo Bối liền vội vàng gật đầu, cô biết rõ Trác Văn Dương đối với cô rất tốt, quan tâm cô, ngay cả bộ dạng cũng rất cuồng ngạo, nhìn cô nhưng lại dị thường đáng yêu.
" Vâng hừ." Trác Văn Dương rầm rì một tiếng cũng không đáp lời.
" Thật muốn biết bạn gái tương lai của Văn Dương đến cùng là dạng gì." An Bảo Bối lẳng lặng suy nghĩ, cũng không biết đến cùng là loại phụ nữ nào lại có thể đem tính tình bướng bỉnh bất tuân của em trai gục ngã. Trác Văn Dương nhìn khuôn mặt An Bảo Bối, sắc mặt lập tức ửng hồng, buông bả vai của cô ra nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ, em đi ra ngoài trước. Chị cẩn thận xem một chút đi."
" Ừ..." An Bảo Bối trừng mắt nhìn, không hiểu sao Trác Văn Dương chỉ trong nháy mắt liền biến sắc nguyên nhân đến cùng là bởi vì sao.
" Thu thập xong thì nhanh ra ngoài, cũng nên ăn cơm rồi." Trác Văn Dương ném lại một câu, nhanh chóng đóng cửa rời đi.
An Bảo Bối nhìn bóng lưng Trác Văn Dương nhẹ nhàng nghiêng đầu, người em trai này của cô, ngẫu nhiên trong lòng nghĩ chuyện gì cô căn bản không rõ, cũng không hiểu.
Trác Văn Dương dựa vào cửa, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng như cũ vẫn chưa biến mất, anh vươn tay đánh mặt mình, khuyên bảo mình thả lỏng một chút. Người con gái bên trong kia là chị của anh, coi như cùng cha khác mẹ, nhưng mà trong thân thể lại giữ một nửa dòng máu giống nhau như đúc!
An Bảo Bối đem hành lý trong vali của mình mở ra, bên trong là quần áo mang từ nước Pháp về, đồ dùng hàng ngày toàn bộ sửa sang xong. Để ở phía dưới hành lí là một cái hộp nhỏ rất đẹp được chế tác tinh xảo, dùng gỗ đàn làm, mặc kệ qua bao nhiêu năm, mùi thơm của gỗ đàn vẫn như cũ không vơi bớt, ngược lại càng thêm nồng nàn. Đây là lúc An Tường Vi đến cô nhi viện đưa cho cô, Trác Nhất Phong đã từng nói qua, vật này năm đó là ông đưa cho An Tường Vi làm lễ vật đính ước.
Bên trong có rất nhiều kỉ niệm của một tình yêu ngọt ngào cùng bao hồi tưởng, hiện tại An Bảo Bối thế nhưng chỉ lưu lại duy nhất một tín vật bên người. Cô ngồi trên chiếc giường không lớn cũng không nhỏ nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong hé ra một chiếc điện thoại di động cùng sim thẻ với một chiếc nhẫn phỉ thuý trong suốt bóng loáng. Cô cầm lấy chiếc nhẫn phỉ thúy, để ở trước mắt nhìn, thời gian cùng chung đụng với Vinh Ninh, hắn đã đưa cho cô hai món quà, đó là một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ có cùng một kiểu dáng được hắn tặng qua vô số người, một vật còn lại khác là chiếc nhẫn phỉ thúy này.
Người phụ nữa kia, khi ở trước mặt cô khoe khoang chiếc nhẫn kim cương giống cô như đúc, lúc đó cô mới biết được, trừ mình ra Vinh Ninh ở bên ngoài còn có vô số phụ nữ, thật buồn cười, lười biếng, ngay cả thay đổi quà tặng cũng đều tỏ ra phiền toái.
Cùng ngày cô đứng ở bên bờ sông thành phố A thương tâm gần ch.ết đem chiếc nhẫn kim cương quý báu ném xuống sông, nhưng mà, lúc cầm lên chiếc nhẫn phỉ thúy muốn ném xuống sông, cô lại bị ngừng lại, nhưng lại xoay người quay lại.
Lúc ấy cô còn nghĩ lừa mình dối người, hắn tặng chiếc nhẫn kim cương có cùng kiểu dáng cho vô số phụ nữ, lại duy chỉ có chiếc nhẫn phỉ thuý cho mình là người khác chưa từng có, như vậy không phải cô ở trong lòng của hắn còn có một vị trí sao?
Năm đó ngu xuẩn tới cỡ nào, nhưng mà cô không có cách nào quên được hắn, thậm chí ngay cả năm đó đã thay đổi số di động khác, cô cũng không ném đi được. An Bảo Bối cầm điện thoại di động cùng thẻ trong tay, bàn tay cô nắm chặt thẻ, tay cô khẽ run lên nhè nhẹ. Đây là những hồi tưởng, kỷ niệm còn sót lại trong tình yêu của cô. An Bảo Bối dang hai cánh tay ra nằm xuống giường không nhúc nhích, hai mắt nai con bình thường đã rất to, nhìn trần nhà, chớp chớp.
Cuối cùng cũng đã trở về thành phố A, không biết có thể ở nơi này đụng mặt Vinh Ninh, khi nhìn thấy hắn, tình cảm năm đó có thể hay không lần nữa mạnh mẽ trào ra? Sẽ không phải đi? Đã khóc rất nhiều lần, kiên cường rất nhiều lần, tình cảm cô đối với hắn cũng chỉ còn lại tưởng niệm mà thôi, huống gì, đã nhiều năm như vậy, dung mạo của cô cũng không thay đổi, nhưng mà đã từng cùng hắn làm bạn gái mà nói, cô chính là một người bình thường đến không thể bình thường hơn một con vịt xấu xí, không quản mình bây giờ có thân phận như thế nào, cô còn như trước kia. Bình thường như thế, bình thường đến nỗi nếu có ở trong một đống người cũng không ai nhận ra, cho nên lần nữa ở thành phố A, Vinh Ninh nhìn thấy, Vinh Ninh cũng sẽ không nhận ra cô đi?
An Bảo Bối nằm ở trên giường trở mình, vẫn như cũ nhìn hai tín vật duy nhất còn dư lại ngẩn người, cái cảm giác bị người quên lãng mặc dù đủ làm cho cô đau tới lợi hại, nhưng mà cũng không thể làm gì khác, năm đó một tiếng cũng không từ biệt rời khỏi bên người Vinh Ninh, thì không còn khả năng gặp nhau nữa. Cô cho rằng cô sẽ ở Pháp đi theo cục cưng cùng người thân ngây ngốc một đời, nhưng không ngờ cha lại muốn đem sự nghiệp ở Pháp chuyển dời về trong nước, thứ nhất bởi vì sự nghiệp trong nước phát triển rất tốt, thứ hai là người đã già, có một chút nhớ nhà. Cô không cách nào nói cho cha, cô ở thành phố A vượt qua đoạn thời gian tê tâm liệt phế kia, kể cả cha ruột cục cưng đến cùng là ai, mỗi lần cha nhắc tới nó, trên mặt lúc nào cũng tràn đầy tình cảm hư vô mờ mịt.
Trác Nhất Phong đối với mình, đối với cục cưng, đối với An Tường Vi rất áy náy, nếu như cho hắn biết cha cục cưng, kiếp này cô không muốn gặp lại ở thành phố A, hắn nhất định sẽ không lựa chọn trở lại thành phố A. An Bảo Bối coi như tự mình chịu khổ, cũng không thích phiền toái tới người khác, huống gì Trác Nhất Phong đã đối với sự tồn tại của mình rất áy náy, cô làm sao có thể khiến Trác Nhất Phong đã có tuổi lại lần nữa chịu đựng nỗi khổ nhớ nhà đây? An Bảo Bối cầm trong tay hai vật phẩm lại lần nữa bỏ vào trong hộp gỗ đàn.
Bên ngoài phòng, mặt trời chiều đã ngã về tây, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời chiều bao la bị nhiễm đỏ, đi đến cạnh tường rào, bên cây hoa tường vi dùng tảng đá đào một cái hố, nhẹ nhàng đem cái hộp bỏ vào, lần nữa nhìn một chút giống như không bỏ được, cuối cùng vẫn dùng bùn đất đem nó chôn xuống, giốngnhư đang chôn bản thân lúc trước.Cô ngồi xổm tại đó, nhìn rất lâu sau đó, hướng tới chỗ đó phất phất tay.
" Gặp lại sau, tình yêu của tôi."
Cô muốn tìm kiếm cuộc sống của mình, coi như ở nơi này đã từng có được trong đời một tình yêu duy nhất. Tường vi vẫn như cũ, nhưng người và vật không còn, cô muốn một lần nữa vượt qua từng cái thuộc về cuộc sống của mình.
" Chị..." Sau lưng truyền đến giọng nói của Trác Văn Dương. " Nên đi ăn cơm!"
" À!" An Bảo Bối một lần nữa nhìn thứ bị cô chôn hồi tưởng cùng tình yêu trước kia, miễn cưỡng cười, đứng dậy đi qua.